Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 27: Dường như nỗi sợ hãi đã lấn át mọi thứ
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 27: Dường như nỗi sợ hãi đã lấn át mọi thứ
Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 27: Dường như nỗi sợ hãi đã lấn át mọi thứ
-…chờ chút…cộng sự. Cậu đang làm cái quái gì thế?
-Kyaaaa!!!!
Với mũi thương chĩa về đằng trước, tôi hét lớn và lao vào tấn công đám kobold.
Đột nhiên xuất hiện một kẻ thứ hai, đám kobold đơ ra vì bất ngờ. Tận dụng cơ hội đó, tôi vung thương xiên luôn mấy con đang áp sát Chớp bạc.
-Cộng sự, cậu bị điên à?
-Ông im coi!!
Vội vàng lao vào tấn công đám Kobold nhỏ, đến khi tỉnh ra thì tôi đã thấy mình đang đứng giữa Chớp bạc và con Kobold king rồi.
Con quái thú to tướng với mắt trái đang chảy máu ròng ròng đang trừng mắt với hai con người nhỏ bé chúng tôi vô cùng giận dữ.
Về phần Chớp bạc, khi vừa có được một khoảng trống để bình tĩnh lại, tôi thấy ánh mắt cô ấy lóe lên ý chí chiến đấu.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khi con quái vật lại giơ bộ móng vuốt kinh hoàng của mình lên….
Ánh mắt ấy đã hoàn toàn thay đổi, đôi vai buông thõng xuống, khuôn mặt tối sầm lại như thể cô ấy đã buông bỏ mọi thứ.
Mà khoan, giờ tôi đâu có tâm trạng để ý cái đó.
Tập trung lực vào cây thương trong tay, tôi hướng nó về đằng trước và đâm thật mạnh.
-Mày chết chắc rồi con!!!
Mũi thương nhọn lao thẳng vào phần bụng, khu vực không hề phòng bị của con quái vật.
Nhưng cảm giác truyền lại bàn tay tôi sau đó không phải là cảm giác những thớ thịt bị đâm xuyên qua mà là một cơn rung động tê rần cả tay như vừa đâm vào đá.
-Cái quái gì vậy??
Câu trả lời cho tôi hiện ra ngay trước mắt, mũi thương nhọn chỉ đâm được vào lớp da dày mà dội lại chứ chẳng thể xuyên qua nổi.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, ánh mắt của Chớp bạc càng tối lại tuyệt vọng hơn.
-Cộng sự, coi chừng!!!
-Ah!?
Cánh tay khủng khiếp của con Kobold King không nhắm vào Chớp bạc mà là đang muốn vả bay đầu kẻ phá ngang là tôi.
Với lời nhắc nhở của Gram, tôi vội lách người né sang bên, bộ vuốt đáng sợ kia đi ngang qua chỉ cách bụng tôi một đoạn ngắn. Tuy không quơ trúng tôi nhưng cơn gió lớn mà nó tạo ra ở cự ly gần khiến tôi chới với mất thăng bằng.
-Đừng cố gắng kháng cự, dựa vào đà mà lăn theo nó đi.
Theo lời nhắc nhở đó, tôi thả mình ngã theo đà quán tính trước khi lăn vài chục vòng trên mặt đất. Lồm cồm bò dậy, tôi thấy mình đã giãn được khỏi con kobold king thêm chút xíu.
-Gram, cảm ơn ông.
-Cảm ơn gì để sau. Nhưng lần sau nếu cậu có định làm cái gì đó điên khùng thì nhớ bảo ta trước…
-Ừm…nhưng mà…giờ tôi nên làm gì đây?
-Cậu chưa nghĩ về chuyện đó mà đã dám xông vào à???
Trong lúc tôi còn đang kêu khổ với Gram, tiếng gầm khủng khiếp của con kobold king lại vang lên làm chấn động cả không gian xung quanh
-Má ơi…
-Cộng sự. Cầm chắc và nghe những lời hướng dẫn của ta nếu cậu còn muốn sống. Làm đi, đứng lên!!!
Chân tôi đã run rẩy đến mức muốn co quắp lại, nhưng bằng những tiếng động viên mạnh mẽ của Gram, nỗi sợ như đã hoàn toàn biến mất.
Kobold King, lại một lần nữa nhìn sang tôi, con người nhỏ bé vừa mới đứng được dậy, rồi gầm gừ và giơ vuốt phóng tới.
Những đòn vả liên tục bằng bộ vuốt kinh hoàng của con quái vật to lớn lại có tốc độ và sức mạnh khủng khiếp khác xa bề ngoài thô kệch của nó. Gồng người hết sức, tôi nghe theo những lời chỉ dẫn của Gram mà cố gắng né đòn và duy trì khoảng cách.
Nhưng dù vậy, tôi cũng chỉ là một tên nông dân mới tập vào nghề, những cú vả kia không ít lần dồn tôi vào thế khó, quần áo và da thịt tôi ngày càng tả tơi khi dính phải không ít sát thương.
-Sao nó mạnh thế???
Nhìn cách Chớp bạc né đòn và tấn công con quái thú thật dễ dàng.
Mặc cho tôi đang gào thét kêu khổ, con Kobold King vẫn được đà tiến tới. Tôi hoàn toàn hiểu rằng, chỉ sơ suất dính một cái vả kia trực tiếp vào người thôi, cái thân xác này sẽ biến thành một khối thịt dị dạng không hơn không kém. Tôi vật lộn tìm cách né đòn, từng dây thần kinh như muốn sun lại vì sợ hãi mỗi lần cánh tay khủng bố kia tới gần.
Giữa những lần né đòn, Gram vẫn liên tục chỉ tôi vung cây thương để phản công lại.
Kể cả có lợi thế là tầm đánh, trong tình huống này, tầm tấn công của tôi vẫn chưa đủ để vượt qua chiều dành của cánh tay lông lá kia.
Nhiêu đó đủ thấy chênh lệch trình độ giữa tôi và Chớp bạc lớn đến thế nào. Cô ấy có thể đánh trả nó bằng một thanh kiếm, còn tôi ngay cả dùng thương vẫn chẳng có chút tác dụng nào.
-Mẹ kiếp!! Gram ta đây mà lại không so được với một thanh kiếm cùi bắp sao??
-Ông là cái gì mà đòi so với người ta.
Tiếng chửi rủa vang lên từ cây thương tôi đang cầm trên tay.
Những kĩ năng của Chớp bạc rõ ràng là hơn hẳn một thằng nông dân quèn vừa tập tọe làm Lính đánh thuê như tôi đây. Cô ấy có thể xử lý thanh kiếm mỏng manh đó một cách khéo léo để phản công, thứ mà tôi có mơ cũng chẳng một lần làm được.
-Oi, cộng sự, nhìn cô gái cáo đi, cô ta tuyệt vọng rồi…
Vẫn phải tránh đòn, tôi liếc nhìn qua bên cạnh, ở đó là khung cảnh Chớp bạc ngồi thừ người ra như chịu trận trước đám kobold đang gầm gừ sấn tới.
Cô ấy đã không thể đứng dậy nổi sau khi dính cú đòn trực diện vào chân hồi nãy. Dù tay vẫn cố vung Katana, nhưng đó chỉ còn là những đường kiếm yếu ớt, thều thào với vẻ mặt đầy đau đớn.
-Đừng bỏ cuộc!!! Chết tiệt!!
-Cộng sự, ném con dao vào mắt nó đi, mắt trái ấy!!
Ngay lập tức tôi hiểu ra ý định của Gram, đưa tay xuống thắt lưng, nhanh tay rút con dao dùng để xẻ thịt quái vật ném thẳng vào mắt trái của con quái vật.
Một cú ném đơn giản bằng cánh tay, may cho tôi là con dao lại trúng ngay vào giữa con mắt vẫn đang bị thương của con Kobold khổng lồ. Bị khều lại vết thương vẫn còn đang chảy máu, con quái thú rú lên và đưa tay ôm mặt.
-Ngay bây giờ, chạy đi cộng sự. Chạy sang bên đó.
Không đợi ông ta nhắc nhở, tôi xoay người bỏ chạy ngay lập tức.
Ngay trước khi đám kobold vồ lấy Chớp bạc, tôi đã nhảy vào giữa hai bên.
-Cút!!!
Sử dụng lợi thế khoảng cách và lực ly tâm, tôi vung một thương gạt bỏ toàn bộ lũ quái thú đầu chó đang lâu nhâu xung quanh.
-Cô không sao chứ?
-Ngươi….
Nhìn lại đằng sau, tôi thấy Chớp bạc vẫn đang quỳ trên mặt đất với đôi chân rướm máu, nhưng ngoài ra thì có vẻ cô ta chưa hề hấn gì.
Bị tôi giành mất miếng mồi ngon, đám kobold nhỏ sủa nhặng lên rồi tràn vào tấn công tôi.
-Đừng có buông xuôi lúc này!!!
-Để làm gì chứ? Trước sự hung hãn của con Kobold King, ta đã không thể đưa ra được quyết định đúng đắn.
Mình tôi thì chắc là có thể lo được, nhưng vừa đánh vừa bảo vệ cô gái đằng sau thì khó quá.
Bản thân Chớp bạc đã không thể di chuyển do vết thương trên đùi, nhưng thanh kiếm kia vẫn còn vung lên được để đánh trả lũ kobold, vấn đề là tinh thần chiến đấu của cô ấy đã không còn nữa.
Không còn cách nào khác, tôi vừa lay gọi kết hợp với việc xử lý đám kobold mà Chớp bạc không cản được để giữ cả hai an toàn thêm được giây nào hay giây đó.
Nhưng khốn nỗi, chuyện đó lại khiến tôi rơi vào một tình huống nguy hiểm chết người.
-Mẹ kiếp!! Cộng sự, đằng sau!!!
Khi nghe được lời cảnh báo đó và quay lại thì một cánh tay to lớn đã đang ở ngay sau lưng tôi rồi. Việc quá chú tâm bảo vệ Chớp bạc đã khiến tôi quên mất rằng mình còn phải đối phó với thứ khác nguy hiểm hơn.
Và khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể tôi bị thổi bay bởi một cú vả khủng khiếp.