Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 28: Dường như tôi đã được công nhận là chủ nhân thực sự
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 28: Dường như tôi đã được công nhận là chủ nhân thực sự
Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 28: Dường như tôi đã được công nhận là chủ nhân thực sự
Một thoáng cảm giác bồng bềnh khi trôi nhẹ trong không khí chiếm lấy cơ thể tôi trước khi bị trọng lực lôi lại và đập thật mạnh xuống đất bằng lưng.
Cơn đau trong người tôi trào lên từ cột sống. Rõ ràng là pha phòng thủ bằng thương trong vội vàng đó của tôi đã thành công, nếu không chắc giờ tôi đã là một nắm thịt vụn trước nanh vuốt của Kobold king rồi.
Tuy nhiên được cái lọ thì lại hỏng mất cái chai.
Cánh tay trái cùng cây thương yêu quý, những thứ đáng ra phải đang ở đúng vị trí của nó, lại không còn thấy đâu nữa, dường như chúng đã bị thổi bay vào rừng vì pha va chạm vừa rồi.
-Aghhhhh….
Dồn sức vào cánh tay phải còn lại, tôi gồng người cố gắng đứng dậy, nhưng cơn đau từ khắp các bộ phận xương cốt trên cơ thể tôi còn mạnh hơn tất cả những nỗ lực đó.
Nhìn lại thì cánh tay phải của tôi, dù vẫn còn ở đó, nhưng nó cũng đã xước xát và đầm đìa máu me. Không thể đứng dậy nổi, tôi dồn sức vào đầu ngón tay để kéo lê thân thể của mình đi thêm một đoạn.
Cái này tệ quá rồi…
-Tại sao??
Từ bên cạnh, tôi nghe một giọng nói yếu ớt vang lên. Kì lạ thay, không rõ là do trùng hợp hay thế nào, nhưng tôi đã bị thổi bay về đúng hướng mà Chớp bạc đang ngồi.
-Sao anh….sao anh phải làm đến vậy?
-Thì tại không thể đứng nhìn cô bị chúng ăn thịt….. nên tôi mới tới giúp.
Mặc dù vậy kết cục là giờ cả tôi cũng bị ăn hành như thế này đây…
Sau một hồi chật vật, tôi cuối cùng cũng đứng được dậy bằng cánh tay còn nguyên vẹn của mình.
Đập ngay vào mắt tôi là hình ảnh con Kobold king với máu và thịt của tôi dính trên móng vuốt đang từ từ tiến lại. Nó đi chậm như vậy là bởi đã tự tin rằng mình sẽ thắng hai kẻ yếu đuối trước mặt. Hoặc đơn giản hơn là nó muốn cho chúng tôi nếm trải nỗi đau và sự sợ hãi hơn nữa.
Chỉ còn lại một cánh tay, không một tấc sắt, tôi hoàn toàn chỉ có thể đứng yên đó mà chẳng làm được gì.
-Anh là tên ngốc hay sao?
-…..
-Tôi đâu có cầu cứu hay nhờ anh giúp đỡ….tại sao anh lại tự tiện nhảy vào giúp để giờ bị thương nặng thế này??
-Tôi xin lỗi….nhưng nếu có thời gian và tâm trạng để phàn nàn…..sao cô không nghĩ giúp tôi xem có cách nào khác nữa không? Tôi chưa muốn chết đâu.
Giọng tôi lạc hẳn đi vì cơn đau, nhưng bằng cách nào đó vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.
-Sao anh phải tới giúp? Không phải chỉ cần chạy đi là anh đã thoát rồi sao?
Tôi chỉ im lặng trước câu hỏi đó.
Bởi đến khi nhận ra thì chân tôi đã tự động di chuyển rồi.
Nhưng tôi không hối hận vì những gì mình đã làm.
-Lúc đầu, tôi đã nghĩ anh là một kẻ biết tính toán và tự lượng sức mình hơn chứ? Ngay cả khi đó anh bỏ chạy, chẳng ai có thể oán trách anh lấy nửa lời vì đó là tình huống không thể cứu vãn được mà.
-Cô nhầm rồi.
Chớp bạc hiện tại gọi tôi là một kẻ biết tính toán và tự lượng sức mình à?
Vậy thì cô ấy nhầm to rồi.
Không ai oán trách nếu tôi bỏ chạy à?
Không đâu.
Nếu tôi bỏ chạy khi đó, lương tâm sẽ không tha cho tôi đâu.
Về cơ bản, tôi chỉ là một tên thực dụng, làm những gì mình thực sự cần làm, thực sự muốn và lần này, tính cách đó bảo rằng tôi thực sự phải làm điều gì đó.
Với ai đó, có thể những gì tôi làm là ngu ngốc.
Một thằng lập dị dùng thương thay vì kiếm, bỏ qua mọi lời bán tán bên ngoài; cứu giúp một cô gái lạ mặt trong một con hẻm vắng; trở thành một Lính đánh thuê chỉ vì thiếu tiền chơi gái.
Và ngay cả khi biết rõ mình không có cửa thắng nhưng vẫn đâm đầu vào cứu một người trình độ cao hơn mình để nhận lấy kết cục là mất một cánh tay như lúc này.
Tất cả những thứ đó, tôi đã xác định rằng mình muốn và cần phải làm được.
Mặc kệ thế giới này có nói gì.
Mặc kệ họ đánh giá tôi ra sao.
Những gì tôi làm, chẳng có ý nghĩa nào khác ngoài việc đó là “mong muốn cá nhân”.
Vì vậy, tôi đáp lại cô ấy một cách ngắn gọn.
-Tôi giúp chỉ đơn giản là vì muốn giúp. Với tôi, việc giúp đỡ một cô gái khi gặp nguy hiểm không cần lý do gì cả. Vì thế mà tôi ở đây, đó là quyết định của riêng tôi mà thôi.
-Bị như vậy…chỉ vì lý do đó sao?
-Chẳng phải giờ cô cũng giống như tôi sao?
Dù cuối cùng Chớp bạc cũng đã nhẹ nhàng hơn với tôi, nhưng nó vẫn khó mà thay đổi được sự thật đang hiển hiện trước mắt. Cứ thế này, chỉ vài giây nữa, chúng tôi sẽ cùng nhau nằm lại trong bụng con Kobold king to lớn kia.
Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
-Kukukukuku…..
Từ đâu đó, một giọng nam vọng tới tai tôi.
-Kukukuku….hahahahahaha…
Một tiếng cười.
-Hahahahahahaa……
Một tiếng cười như điên dại phát ra từ đâu đó.
Chất giọng này, tôi không còn xa lạ gì nữa.
-Quả nhiên, cậu đúng là người mà ta đã mong chờ từ lâu, cộng sự của ta.
Giọng nói vọng ra từ sâu trong rừng, với một ngữ điệu phấn khích đến khó tả.
-Sự tham lam đó! Sự kiêu ngạo đó…Hay lắm. Tại đây, ngay lúc này, ta, chính thức công nhận người đàn ông tên Yukina trở thành Chủ nhân thực sự của mình.
Một cơn co giật và cảm giác nóng bừng, khác hẳn cơn đau do bị thương lan lên từ bả vai bên trái.
Nó nhanh chóng chạy ra khắp cơ thể và cho tôi cảm giác giống như có lửa đang cháy trong người.
-Ta sẽ đồng hành với cậu như món vũ khí riêng của cậu.
Và….
-Nào, Chủ nhân của ta, nói đi, gọi nó đi, cái tên của ta, tên món vũ khí của cậu!!!
Nhìn vào nó, con Kobold King to lớn vẫn đang đứng lù lù trước mặt.
Móng vuốt của nó đã giơ lên, chờ đợi xé xác tôi và Chớp bạc bằng cú vả cuối cùng.
Nhưng nỗi sợ hãi cái chết của tôi giờ đã hoàn toàn bị ngọn lửa cháy rừng rực trong người kia thiêu rụi.
Bất chấp cánh tay cùng bộ vuốt kia đang bổ đến gần, tôi mở miệng.
-TỚI ĐÂY! GRAM!!!!!
Từ cơ thể của tôi, ánh sáng màu đen bắt đầu tràn ra.
*Bộp!!!*
Một cảm giác kì lạ nữa xuất nhiện, nhìn lại vị trí trước đó đã bị khuyết của mình, tôi thấy cánh tay của mình đã lại ở đó. Và ở phía cuối cánh tay tưởng như đã mất ấy chính là “ông ta”.
Không chút chần chừ, tôi vung tay thật mạnh, chỉ đơn thuần là một cú vung tay mà chẳng có kĩ thuật hay kĩ năng gì hết.
Nhưng cơ thể to đùng của con Kobold King lại bay vèo về đằng sau, hệt như cách ban nãy nó đã hất văng tôi.
Chớp bạc sau lưng tôi há hốc mồm kinh ngạc, cả tôi cũng vậy.
Chỉ đơn giản là một cú vung, nhưng ai mà nghĩ được nó có sức mạnh để đẩy lùi một cơ thể to gấp vài lần so với tôi.
Sau khi bình tĩnh được lại, tôi cúi xuống kiểm tra sự hiện diện của “nó” trong bàn tay mình.
Ấn tượng về một cây thương cũ nát nằm bám bụi ở góc một cửa hàng vũ khí nào đó giờ đã hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là một ngọn thương bóng loáng và đẹp đẽ, màu sắc là sự kết hợp giữa đen tuyền và đỏ thẫm, như thể đang nuốt lấy ánh sáng xung quanh.
Viên đá màu đỏ gắn dưới gốc cũng đang tỏa sáng rực rỡ.
Chỉ đến khi nhìn hết cả chiều dài ngọn thương, tôi mới để ý đến cánh tay trái của mình.
Cánh tay trái, thứ tưởng như tôi đã mất nó mãi mãi, lại đang liền lại đúng vị trí cũ, như thể thương tích và cơn đau tôi vừa gánh chịu chỉ là giấc mơ.
Không, không hẳn là giống như cũ, có một điểm khác biệt nổi bật khiến tôi để ý.
-Đây là dấu hiệu cho việc khế ước của chúng ta đã hoàn thành.
Trên mu bàn tay trái của tôi xuất hiện một cái bớt mà từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nhớ là mình có.
-Đây là dấu ấn chứng minh cho việc cậu đã được ta lựa chọn! Giờ thì, hãy trở thành một người Anh hùng. Một người anh hùng sống vì lòng tham, vì sự ích kỉ, vì chính nghĩa và vì chính bản thân mình!!!
Lời nói sang sảng vẫn vang lên trong đầu tôi.
-TÊN TA LÀ [MA THƯƠNG GRAM]!! NGỌN THƯƠNG CỦA NGƯỜI ANH HÙNG ĐƯỢC CHỌN!!