The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
Chương 88: Buổi trình diễn
Chương 88: Buổi trình diễn
Ngày diễn ra cuộc thi chính cũng đã đến. Là một sự kiện tầm cỡ dưới sự chứng kiến của tất cả cư dân sinh sống ở phân khu sao này, trường LIT không có bần tiện đến mức tổ chức nó trên một cánh động cỏ đơn giản. Thay vào đó, mỗi thí sinh tham dự đều được đưa đến một khu đấu trường phức hợp cực kì to lớn và đồ sộ.
Ves, Dietrich và Lucky nhìn ra ngoài cửa sổ từ bên trong con tàu vận chuyển. Sau khi bay qua vô số hòn đảo phía dưới, cuối cùng họ cũng đã nhìn thấy khu đấu trường phức hợp nổi tiếng của trường LIT. Nó bao trùm một khoảng không gian rộng lớn có diện tích bằng cả một thành phố lớn của Cộng Hòa Bright. Khu phức hợp đã chuẩn bị năm trăm sân khấu để thi đấu. Tập Đoàn Carnegie đã phát triển công nghệ chế tạo và mô phỏng không gian ảo cực kì hiện đại để hỗ trợ cho đủ loại hệ thống trình chiếu cho cái sân khấu khổng lồ này.
Giống hệt với Giải Đấu Tiểu Hổ Tranh Tài của nước Cộng Hòa, cuộc thi ở Leemar không hề muốn sử dụng môi trường thiết kế mô phỏng. Họ chỉ sử dụng nó trong các vòng loại cho tiện và tiết kiệm thời gian hơn thôi. Giờ đây họ sắp sửa phát sóng cuộc thi thiết kế hằng năm trước công chúng, cho nên họ phải thể hiện hết khả năng của mình. Mỗi khi trường LIT tổ chức một cuộc thi công khai như thế này, thì tất cả cư dân ở Khối Liên Minh và ở các tiểu quốc gia khác sẽ được thưởng thức những trận chiến ly kỳ giữa những phi công trực tiếp lái đủ loại chiến cơ bằng xương bằng thịt.
“Xui cái là họ không cho người ngoài như anh đại diện cho chú lái chiến cơ để thi đấu.” Dietrich thở dài. Anh ta thật sự muốn tham gia cùng với Ves trên sân khấu để tạo dựng tên tuổi của mình trên bảng vàng. “Làm phi công cũng có lúc bực mình thiệt.”
“Haha. Phi công bọn anh cũng có cuộc thi riêng mà.” Ves vô tư đáp lại.
Nhân loại hiện đang ưa chuộng tất cả mọi thứ liên quan đến chiến cơ. Mặc dù các nhà thiết kế chiến cơ vẫn được người khác ngưỡng mộ trong lĩnh vực của họ, nhưng mà họ luôn sống trong cái không gian kỹ thuật chuyên dụng phức tạp lại càng khiến người khác khó có thể hiểu được và không cảm thấy phấn khích bằng các phi công chiến đấu.
Ngược lại, các phi công chiến cơ có thể dễ dàng áp đảo các cuộc đua tàu vũ trụ về độ liều lĩnh và khiến khán giả hứng thú hơn nhiều. Kể cả một tiểu quốc nhỏ bé như Cộng Hòa Bright cũng đã tổ chức hàng trăm trận thi đấu chiến cơ mỗi năm. Giải Tiểu Hổ Tranh Tài có thể là một sự kiện tầm cỡ của quốc gia họ, nhưng nó cũng là nơi để các tay phi công dày dạn kinh nghiệm trình diễn kỹ năng của mình và thu hút gấp mười lần người hâm mộ. Chính những phi công nổi tiếng đó đã làm lu mờ nỗ lực cạnh tranh của các nhà thiết kế chiến cơ.
Khi họ bay gần đến điểm đến, Ves chứng kiến hàng nghìn tàu vũ trụ đang bay xuống mặt đất từ quỹ đạo. Vì đây là một sự kiện trọng đại cho nên cuộc thi này đã thu hút hàng triệu người đến xem. Đa số khán giả chỉ bay đến đây vì họ sống ở gần khu vực này. Khả năng cao là chỉ có mười phần trăm số người xem mới thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phần còn lại chỉ tới để chứng kiến những trận đấu chiến cơ gay cấn mà thôi.
Leemar chỉ thực sự quan tâm đến những vị khách có địa vị và tầm ảnh hưởng lớn. Vô số những người làm trong ngành đã đến tham dự từ xa. Ves thậm chí còn đoán rằng nhiều người đại diện cho một vài tập đoàn lớn của nước Cộng Hòa sẽ có mặt vào hôm nay. Cuộc thi không những tạo ra cơ hội cho các tài năng ngoại quốc được tỏa sáng trên sân khấu, mà nó cũng là nơi quy tụ khá nhiều gương mặt quyền lực đến từ khắp nơi trong phân khu sao này. Họ cũng sẽ thực hiện nhiều cuộc giao dịch và trao đổi ngầm với nhau trong sự kiện hôm nay.
“Được rồi, vui lòng hãy xuống tàu và đi theo tôi. Hôm nay rất là đông người cho nên hãy cẩn thận bước chân nhé!” Một hướng dẫn viên kêu lớn sau khi tàu vận chuyển của họ đã hạ cánh.
Một dòng người khổng lồ chen chúc tiến đến các đấu trường. Dietrich và Lucky đành phải chia tay Ves một lần nữa. Họ đi theo đám đông đến lối vào dành cho khán giả. Còn Ves thì đi lên một con tàu chở khách nhỏ hơn để đưa cậu và những thí sinh khác đến khu vực nghỉ ngơi ở sau hậu trường.
Trên sân khấu chính, một cảnh tượng hoành tráng đang diễn ra trước mắt khán giả. Đó là một chương trình văn nghệ khai mạc với những màn trình diễn âm nhạc và nhảy múa tuyệt đẹp có sự góp mặt của nhiều nghệ sĩ nổi tiếng nhất làm việc cho Tập Đoàn Carnegie. Giữa mỗi tiết mục là những giám đốc điều hành đi lên sân khấu để giới thiệu những sản phẩm công nghệ tiên tiến như các mẫu động cơ đời mới hoặc là một bản cải tiến cho một thiết bị điện tử tiêu dùng phổ biến.
“Tập Đoàn họ không bao giờ ngừng công khai quảng cáo hết thứ này đến thứ khác.” Một thí sinh ngồi bên cạnh cậu nhận xét. “Năm nào họ cũng làm y chang như vậy.”
Ves gật đầu tán thành. “Đó cũng là một cách hay để mua vui cho khán giả trong khi chúng ta vẫn đang trong quá trình thiết kế mà. Bất kì cuộc thi thiết kế chiến cơ nào cũng sẽ làm người ta cảm thấy nhàm chán thôi.”
Nhìn người ta thiết kế chiến cơ trong thời gian thực thì chẳng khác gì ngồi quan sát một nhà điêu khắc đang chế tạo sản phẩm của mình cả. Mặc dù sản phẩm cuối có thể trông khá là ấn tượng, nhưng không có ai muốn ngồi yên một chỗ để quan sát cái quá trình dài dẵng và chán òm đấy cả.
“Những thành viên khác của Khối Liên Minh cũng có nhiều cuộc thi khác của riêng họ. Chuyện này chẳng có gì lạ cả. Bởi vì chúng ta đang chuẩn bị đối mặt với một thời kì hỗn loạn, cho nên mọi thế lực đều đang tìm cách thu hút nhiều tài năng nhất có thể. Kể cả Gia Tộc Konsu khét tiếng ấy cũng đã mở cửa biên giới của họ nữa kìa.”
“Ông phải điên lắm mới gia nhập Gia Tộc Konsu. Ở đó làm gì có cơ hội thăng tiến cho người ngoại quốc chứ.”
“Cũng đúng, nhưng ít ra thì Tộc Konsu vẫn còn thật thà chán. Ông chỉ cần kí một bản hợp đồng mười hai năm là xong. Sau đó thì ông muốn đi đâu thì đi.”
Nghe cũng có vẻ khá ổn đấy chứ. Nếu Ves có thất bại trong cuộc thi ngày hôm nay, thì cậu có thể sẽ phải lết đến trước cổng nhà họ và cầu xin họ nhận cậu làm việc. Thế may mắn là cậu đã cố gắng hết sức mình để tránh khỏi số phận khốn đốn như vậy.
Sau nửa giờ quảng cáo, thì các nhà thiết kế chiến cơ cuối cùng mới bước lên sân khấu. Họ cúi chào hàng triệu người đang có mặt ở đây và cả hàng nghìn tỷ người khác đang xem truyền hình. Toàn bộ phân khu sao đều đang chú ý đến thời khắc này. Một vị giám đốc điều hành của Tập Đoàn Carnegie bước lên giới thiệu luật thi cho vòng đấu đầu tiên.
“Hôm nay là ngày chúng tôi tổ chức cuộc thi thiết kế đối kháng tự do nổi tiếng của Tập Đoàn chúng tôi! Năm trăm thiết kế gia sẽ được trao quyền truy cập vào Hệ Thống Tốc Chế có khả năng chế tạo chiến cơ tức thời. Các thí sinh có thể chọn cách hoàn thành mẫu thiết kế của mình thật nhanh chóng hoặc là tận dụng thời gian để hoàn thiện tác phẩm của mình. Tuy nhiên, tốc độ hoàn thành bài thi của các thí sinh sẽ quyết định thứ hạng của phi công kíp lái của họ. Thí sinh nào thiết kế càng nhanh, thì phi công của họ sẽ càng giỏi!”
Thể thức thi đấu đối kháng tự do nổi tiếng của Leemar ẩn chứa nhiều chiến thuật phức tạp đằng sau luật lệ đơn giản của nó. Vòng thi sẽ kéo dài mười hai tiếng đồng hồ. Mọi thí sinh đều có thể tự do nộp mẫu sản phẩm của mình vào bất kì lúc nào, nhưng nếu tốn quá nhiều thời gian thì họ chỉ nhận được một phi công tầm thường mà thôi. Người nào nộp mẫu thiết kế nhanh nhất sẽ được ẵm trọn một người phi công tài năng nhất trong số năm trăm phi công thiếu sinh quân đến từ một học viện đào tạo phi công trực thuộc.
Máy Tốc Chế có khả năng sản xuất hoặc sửa đổi nhiều bộ phận chiến cơ đơn giản, khiến cho người ta có cảm giác rằng nó hoạt động nhanh như xưởng thiết kế ảo. Đương nhiên là nó chỉ áp dụng cho công nghệ lỗi thời mà thôi. Đây là lý do tại sao trường Leemar chỉ sử dụng các bộ phận chiến cơ tương đương với cấp độ 3-sao trong vòng loại. Thời gian và chi phí để chế tạo các thành phần cao cấp hơn sẽ kinh khủng hơn nhiều sau cấp độ đó.
Những học viên phi công ấy sẽ thay mặt các nhà thiết kế chiến cơ chiến đấu trong một không gian rộng lớn bao gồm nhiều đấu trường tạm thời kết hợp với nhau. Trong cái chiến trường rừng rậm ngẫu nhiên này, nó sẽ xuất hiện nhiều đồng xu khổng lồ ở nhiều vị trí khác nhau. Các phi công chiến cơ sẽ phải truy tìm các đồng xu ấy và mang chúng đến một địa điểm ngẫu nhiên, trong khi phải đề phòng bị phục kích. Bất kể ai sở hữu đồng xu đi nữa thì chỉ cần người phi công đó mang nó đến một địa điểm nhất định thì sẽ giành được toàn điểm.
Để đảm bảo công bằng, tất cả năm trăm phi công chiến cơ đều bị cô lập hoàn toàn. Họ sẽ lái chiến cơ từ xa thông qua công nghệ truyền dẫn cao cấp. Trong trận chiến thật sự, thì quân địch có cả hàng triệu cách để can thiệp vào các tín hiệu điều khiển này. Thế nhưng, trong khu vực hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của Tập Đoàn Carnegie thì rủi ro ấy vẫn có thể chấp nhận được. Bởi vì dù sao thì họ cũng không hề muốn mạo hiểm mạng sống của các phi công chiến cơ tương lai của họ.
Vấn đề chính trong vòng đấu này chính là mỗi chiến cơ đều chỉ có một mạng duy nhất. Một khi nó bị thiệt hại nghiêm trọng, thì nó sẽ không còn cơ hội để thu thập thêm đồng xu nữa. Thí sinh nào nộp mẫu thiết kế sớm nhất sẽ có nhiều thời gian để đi thu thập nhiều đồng xu hơn. Còn đối với những người không thích làm việc vội vội vàng vàng và tận dụng thời gian để nộp bài thi của mình, thì họ sẽ chỉ nhận được phi công thứ hạng thấp hơn và ít thời gian để thu thập đồng xu hơn, dẫn đến việc họ phải cạnh tranh dữ dội hơn người khác.
Một điểm đáng chú khác chính là người phi công đó sẽ đi liền với nhà thiết kế của họ vào vòng trong nếu họ vượt qua vòng thi đấu này. Chỉ có một trăm thí sinh nộp nhiều đồng xu nhất mới có đủ điều kiện lọt vào vòng thứ hai. Cho nên thứ hạng của phi công là cực kì quan trọng ảnh hưởng đến cơ hội lọt vào vòng chung kết của mọi thí sinh.
“Bây giờ thì năm nào chúng tôi cũng nghe nhiều lời phàn nàn giống nhau. Nó không công bằng. Nó quá mơ hồ. Đáng lẽ mọi thí sinh đều được nhận phi công có trình độ ngang nhau thì đúng hơn.”
Vị giám đốc quay lưng và đối mặt với tất cả thí sinh trên sân khấu. Mọi thí sinh đều cảm nhận được cái thần thái dữ dội của người đàn ông đã leo lên nấc thang địa vị của mình trong Tập Đoàn Carnegie nổi tiếng kia.
“Ta là một doanh nhân. Các cô cậu sẽ làm việc cho chúng tôi. Và là một doanh nhân có trách nhiệm, ta luôn yêu cầu cấp dưới phải làm việc nhanh chóng và giao sản phẩm đúng thời hạn. Những ai không chạy kịp hạn chót trong công việc của mình sẽ không bao giờ thành công trong ngành công nghiệp chiến cơ. Nhà thiết kế chiến cơ giỏi nhất phải là người luôn đi trước đối thủ một bước. Các cô cậu phải tự quyết định xem mình cần dành bao nhiêu thời gian cho sản phẩm của các người trong hôm nay.”
Ai cũng cảm nhận được sức nặng trong lời nói của ông. Mặc dù vẫn có một vài thí sinh vẫn chưa hiểu rõ ông ta đang nói cái gì, nhưng Ves thì khác vì cậu đã có kinh nghiệm điều hành công ty của mình.
Cuộc thi đối kháng tự do này thực chất có thể coi là một cuộc chạy đua với thời gian. Những người hoàn thành công việc nhanh hơn sẽ có nhiều lợi thế hơn, mặc dù đôi lúc những kẻ chậm chạp vẫn có thể đảo ngược tình thế bằng cách nộp mẫu chiến cơ gần như là bất khả chiến bại.
Về bản chất, Ves có ba lựa chọn trước khi bắt đầu. Cậu có thể vội vàng tạo ra một mẫu thiết kế cẩu thả và chộp lấy một viên phi công ưu tú nhất để có thể đi tìm các đồng xu trước khi phần lớn các đối thủ của cậu bước vào cái chiến trường mô phỏng này.
Đây là rủi ro cao nhất mà một thiết kế gia có thể lựa chọn và có ảnh hưởng rất lớn đến hướng đi tương lai của họ. Nếu Ves thắng ván cược này và trèo lên top một trăm thí sinh cao điểm nhất, thì cậu đã vạch ra một con đường đường bằng phẳng để đi thẳng đến trận chung kết rồi. Cùng với một phi công cấp cao bên cạnh, cậu dễ dàng có đủ khả năng để giành lấy vị trí quán quân.
Còn nếu Ves không tự tin nộp một mẫu chiến cơ nhanh đến thế, thì cậu vẫn có thể đi chậm lại và nộp sản phẩm của mình ở đâu đó khoảng giữa. Nếu có đủ thời gian, thì cậu có thể thiết kế một chiếc chiến cơ tốt hơn hẳn và có thể đối đầu với hầu hết tất cả đối thủ của mình trừ những tên siêu rùa bò đi sau.
Và lựa chọn cuối cùng là cậu có thể dành tất cả thời gian để thiết kế một chiếc chiến cơ hoàn hảo nhất. Với lượng thời gian dư dả, cậu có thể tạo ra một mẫu chiến cơ được lắp đặt một bộ giáp nén mạnh mẽ. Với nhiều lớp phòng thủ tuyệt vời như vậy, thì chiến cơ của cậu sẽ gần như bất khả chiến bại.
“Thế nhưng, phi công của mình sẽ không đủ sức để thi đấu. Giữa một phi công top đầu và một phi công trung bình thôi cũng đã có sự khác biệt rất lớn rồi.” Cậu suy xét cẩn thận. Cậu muốn đạt đến đỉnh cao tuyệt đối. Bất kì ai muốn tận dụng thêm thời gian của họ đều sẽ hài lòng với thứ hạng đâu đó ở top một trăm hoặc top năm mươi là được. Chỉ có những thiết kế gia nộp bài thi nhanh nhất thì mới có quyền cạnh tranh đề giành lấy vị trí đệ tử của các bậc thầy mà thôi.
Xuyên suốt cuộc thi này, Ves lúc nào cũng thi đấu một cách táo bạo. Cậu đã đặt cược toàn bộ tương lai của mình vào lần tung xúc xắc này. Cậu phải tiếp tục đi trên con đường đã chọn đến tận cuối cùng.
“Ba tiếng đồng hồ. Mình phải thiết kế một mẫu chiến cơ hoàn thiện trong vòng ba tiếng đồng hồ.” Ves tự nhủ với bản thân. Thời gian nộp bài trung bình trong các cuộc thi trước đây thường dao động trong khoảng từ năm đến sáu tiếng. Thế rồi lại cắt phân nửa thời gian đó sẽ đồng nghĩa với việc chiến cơ của cậu sẽ mắc một số lỗi nghiêm trọng. Mục tiêu chính của cậu chính là loại bỏ những lỗi đó càng nhiều càng tốt hoặc giảm thiểu chúng hết sức có thể.