The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
Chương 87: Bữa tiệc
Chương 87: Bữa tiệc
Giờ đây phần lớn các thí sinh thiết kế gia và cổ động viên của họ đã rời khỏi khu vực thi đấu, thì khu vực nhà trọ tạm thời liền được cải tạo lại tốt đến không ngờ. Những căn hộ rẻ tiền nhưng tiện lợi đã nhường chỗ cho những căn biệt thự quy mô nhỏ có đủ phòng dành cho tối đa là hai mươi người. Trường LIT cũng đã cung cấp đầy đủ tiện nghi bên trong, từ những loại trà quý hiếm nhất đến các trung tâm giải trí rầm rộ nhất ở đây.
Ves chỉ mới gặp lại Dietrich được một chút thì một sinh viên hướng dẫn đã hạ cánh xuống đất và đến gần cậu.
“Anh là Larkinson phải không?”
“À, đúng rồi.”
“Tốt. Ban tổ chức chúng tôi mời anh tham dự một bữa tiệc cùng với các thí sinh thiết kế gia khác.”
Nghe cũng thú vị phết. Ves chấp nhận lời mời và đi theo người hướng dẫn đến một hội trường nguy nga trôi nổi ở phía xa. Một loại thang máy lơ lửng giúp vận chuyển những vị khách không có quần áo phản trọng lực như Ves đến tận lối vào. Khi cậu dáo dác nhìn xung quanh, cậu để ý thấy nhiều du nhân như cậu đã lọt qua hết vòng loại, mặc dù cậu nghĩ rằng hầu hết trong số họ đều được người khác gánh qua vòng thi vừa rồi.
Nhưng mà, cho dù họ có bị loại vào ngày mai đi nữa, thì họ vẫn có thể tự hào ngẩng mặt lên với đời khi được trình diễn trước hàng nghìn tỷ khán giả theo dõi. Với tư cách là một cựu thí sinh đã vượt qua hết vòng loại của cuộc thi danh giá này, họ có thể tận dụng điều đó để leo lên nấc thang địa vị và phú quý. Không ai dám coi thường Học Viện Công Nghệ Leemar cả, nhất là cuộc thi hằng năm nổi tiếng của nó.
Bên trong là một căn phòng ăn rộng lớn và cực kì lộng lẫy. Tiếng nhạc du dương và trong trẻo vang lên từ các nhạc công chơi các nhạc cụ khác nhau. Những dãy bàn chính có đủ không gian và ghế ngồi cho các khách mời tham dự. Một loạt các bàn tiệc thậm chí còn lớn hơn và xa hoa hơn nằm ở phía trước, vốn chỉ dành riêng cho các bậc thầy và những vị khách danh giá nhất.
Mặc dù phòng hội trường trông có vẻ đơn giản, nhưng Ves vẫn có thể phân tích những vật liệu quý giá được sử dụng để chế tạo những món đồ nội thất đắt tiền. Kể cả một quả đạn pháo cũng không thể bắn vỡ chúng được. Chính cái sự xa hoa kín đáo ấy đã gây ấn tượng mạnh với các nhà thiết kế xuất thân từ bối cảnh khiêm tốn hơn.
Một cái ảnh chiếu mô phỏng hiện lên trước mặt cậu và dẫn cậu đến chỗ ngồi của mình. Là một thiết kế gia vô danh đến từ một quốc gia hạng ba hẻo lánh, cho nên chỗ ngồi của cậu ở tuốt phía cuối bàn. Cậu đảo mắt xung quanh và thấy cô nàng Barakovski đang ngồi ở gần phía trước.
Nếu chỗ ngồi của họ được sắp theo thứ hạng, thì cô ấy dễ dàng nằm trong top 20 cũng nên. Còn đối với Ves, cậu chỉ có thể ngồi giữa những du nhân và những kẻ ăn bám trong vòng thi vừa rồi. Cậu đành ngồi theo chỉ dẫn mà không hề tỏ ra bất bình và chờ những người khác an tọa.
“Cậu Larkinson?” Một cô gái gọi cậu từ phía sau.
Cậu quay người lại chỉ để gặp một gương mặt quen thuộc. “Patricia Schneider?”
Cậu không ngờ lại gặp được người quen từ Cộng Hòa Bright cơ đấy. Patricia luôn là một nhân vật bí ẩn kể từ lúc cậu còn theo học ở Rittersberg. Cô nàng là một thiên tài xuất sắc ở mọi lĩnh vực. Mọi sinh viên trong lớp đều thở dài đáng tiếc khi biết cô không đi du học ở Leemar hay một ngôi trường hạng hai nổi tiếng nào khác.
Nhưng mà lại gặp cô ấy ở đây thì quả là một điều bất ngờ. Ves ngó ngang xung quanh nhưng không gặp bất kì cựu thí sinh nào khác trong cuộc thi Cúp Liên Hợp mới đây của Cộng Hòa Bright cả
“Cậu không cần phải nhìn xung quanh làm chi đâu. Tụi mình là hai người Cộng Hòa duy nhất lọt vào vòng trong thôi.” Cô ấy nói và ngồi xuống bên cạnh cậu. “Tớ phải thú nhận là tớ đã từng nghĩ cậu có tiềm năng thật, nhưng cậu vẫn còn quá sớm để thi đấu ở Leemar này. Đúng là một bất ngờ thú vị khi thấy cậu tiến xa nhanh đến vậy.”
Khác với những thiết kế gia khác trong căn phòng, Ves có thể cảm nhận được thiện cảm đến từ Patricia. Cậu rất cảm kích tấm lòng của cô khi quyết định bắt chuyện với mình. Cậu thật sự nhớ cái cảm giác trò chuyện vô tư với bạn bè khi cậu còn ở nước Cộng Hòa.
“Tớ cũng đã cải thiện rất nhiều kể từ lần cuối tụi mình nói chuyện. Tớ cứ nghĩ rằng lần chiến thắng ấy là do may mắn và tình huống bất khả kháng mà thôi. Bây giờ thì tớ đã học thêm được nhiều thứ rồi, tớ tự tin là tớ có thể đánh bại cậu trong một trận đấu công bằng rồi.”
“Thế cơ à?” Patricia mỉm cười với cậu một cách bí ẩn. “Có lẽ chúng ta sẽ biết vào ngày mai. Ai mà biết được. Tớ vẫn phải trả mối thù này vì cậu dám hạ gục tớ trước khi tớ vào chung kết.”
“Haha, tớ có lựa chọn nào khác đâu. Sự nghiệp của tớ lúc đó đang căng thẳng lắm.”
Không biết tại sao nhưng mà Ves cảm thấy mình tự tin hơn nhiều khi ở bên cạnh Patricia. Trước đây, cậu luôn coi cô là một nữ thần bất khả xâm phạm, với tài năng thiết kế chiến cơ vượt xa bất kì ai ở Trường Đại Học Công Nghệ Rittersberg. Với sự trợ giúp từ Hệ Thống, Ves đã phát triển bản thân tốt đến mức khiến cậu tự tin hơn rất nhiều. Cậu không còn coi mình là ngọn cỏ không dám với tới mây ở trên trời nữa.
Patricia nhướn mày. “Tớ có nghe cậu tự mở một xưởng chiến cơ ở một hành tinh ngoại ô nữa. Cậu can đảm thật đấy. Nếu không có một khoản vốn đầu tư lớn, thì rất khó để khởi nghiệp một công ty độc lập đó.”
“Mình gặp may là Hiệp Hội MTA đã tạo cơ hội cho chủ doanh nghiệp độc lập như tớ khởi nghiệp. Nếu không có giấy phép thì mình đã phải làm hết tất cả mọi thứ từ bàn tay trắng rồi.”
Mua bán giấy phép là một cách phổ biến để kiếm thêm thu nhập từ các loại công nghệ trong ngành công nghiệp chiến cơ kể từ khi Hiệp Hội MTA được thành lập. Cái tổ chức siêu khổng lồ ấy gần như đã ép buộc mọi công ty phát triển công nghệ phải tung ra những dòng sản phẩm cận tối tân ra thị trường. Ngoài ra, cái hoạt động gián điệp trong nền công nghiệp này cũng đã lan rộng vào thời điểm đó, cho nên nhiều nhà phát minh đã quyết định hợp pháp hóa và ‘cho thuê’ công nghệ của mình dưới dạng giấy phép để kiếm thêm một bộn tiền.
Suy cho cùng thì những chiến lược phân phối và phổ biến các sản phẩm công nghệ đã mang lại khá nhiều lợi ích cho toàn bộ ngành công nghiệp này. Tất cả mọi người đều có quyền sử dụng mọi loại công nghệ với tiêu chuẩn tối thiểu được thống nhất trên toàn bộ lãnh thổ nhân loại. Không có ai buộc phải tái phát minh bánh xe một lần nữa. Cũng nhờ vậy mà nó cũng hạ thấp tiêu chuẩn cần thiết để những người khởi nghiệp như Ves mới có thể thành lập xưởng thiết kế cho riêng mình, và đồng thời cũng hạn chế các tập đoàn lớn mạnh xâm chiếm và thống trị toàn bộ thị trường.
Sau một vài phút tán gẫu, tất cả mọi người đều dần im lặng khi các bậc thầy tiến vào bên trong hội trường. Ai ai cũng nhìn những nhân vật tầm cỡ ấy với ánh mắt chứa đầy hy vọng. Trong số năm bậc thầy mong muốn thu nhận một đệ tử mới dưới trướng mình, thì chỉ có bốn người là có mặt trong ngày hôm nay. Bậc thầy Vô Diện đã từ chối tham dự, có lẽ để tránh bị nội gián quan sát và ghi lại từng hành động của mình. Kể cả những kẻ giỏi ẩn giấu danh tính của mình nhất vẫn có thể bị lộ nếu họ xuất hiện trước công chúng quá nhiều lần.
Giáo Sư Edith Marshall đứng lên khỏi chỗ ngồi và phát biểu trước toàn thể quan khách và thí sinh. “Xin chúc mừng các cô các cậu đã vượt qua vòng loại. Trong hai ngày qua, bản thân tôi và các bậc thầy đã chứng kiến nhiều tài năng đáng chú ý. Các cô cậu chắc là đang nghĩ tại sao vòng loại của cuộc thi này lại quá thất thường và kì quặc.”
Một số thiết kế gia bỗng rên rỉ khi phải nhớ lại những thử thách khó đỡ trong suốt hai ngày vừa rồi. Từ vòng thi thiết kế nhìn xuyên thấu rồi lại đến vòng thiết kế theo nhóm nữa, một số ít các thí sinh cảm thấy cực kì khó chịu với thể loại thi cử này.
“Sự thật là một nhà thiết kế thực thụ phải biết cách đối phó với nhiều hoàn cảnh khác nhau. Nhà thiết kế chiến cơ mạnh nhất không nhất thiết phải là người tạo ra mẫu thiết kế tốt nhất. Đối với Leemar chúng tôi, thì một nhà thiết kế chiến cơ lý tưởng phải là một người có khả năng thích nghi. Chỉ khi các cô cậu có thể ứng biến trong những tình huống khó khăn nhất thì mới có thể sống sót trong cơn bão sắp tới.”
Những lời phát biểu đầy quan ngại đó khiến cho nhiều người thì thầm to nhỏ một cách lo lắng.
“Có lẽ một số cô cậu đã biết về tình trạng bất ổn gia tăng trong phân khu sao của chúng ta. Chúng ta không hề đơn độc. Bạo loạn đã lan rộng đến các phân khu sao lân cận và sẽ sớm bao trùm toàn bộ lãnh thổ nhân loại. Quân đội sẽ được huy động và toàn bộ các quân đoàn chiến cơ sẽ phải tham gia chiến đấu. Máu sẽ nhuốm đỏ khắp các hành tinh trong ngân hà.”
Một thiết kế gia trông khá bảnh trai ngồi gần ở phía trước bàn tiệc liền đứng lên và cả gan ngắt lời vị trưởng khoa. “Có một câu nói nổi tiếng trong giới thiết kế. Thời chiến là thời vận của chúng ta!”
Nhiều người nhoẻn miệng cười đồng ý với câu nói đó, mặc dù Ves và Patricia vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị của mình
“Nói hay lắm! Chúng ta tạo ra các công cụ phục vụ cho chiến tranh, và chỉ có chiến tranh thì khách hàng mới có nhu cầu sử dụng dịch vụ thiết kế chiến cơ của chúng ta. Một mẫu thiết kế không bao giờ giữ nguyên bản chất của nó cả. Có nhiều lần chúng ta được thuê để sửa đổi mẫu chiến cơ để thích ứng với một dạng môi trường cụ thể trên một hành tinh nào đó, hoặc là để khắc chế một mẫu chiến cơ phổ biến mà kẻ địch đang sử dụng. Chính những trận đấu chiến cơ mô phỏng mà các cô cậu vừa trải qua đến tận bây giờ chỉ là một góc của cái bàn cờ vĩ đại mà các nhà thiết kế tầm cỡ nhất đang điều khiển mà thôi.”
Một vài bậc thầy gật đầu đồng tình với bài phát biểu của Giáo Sư Marshall. Với một cơ sở nền tảng công nghiệp hóa chiến cơ phức tạp, thì bất kì quốc gia nào cũng có khả năng sản xuất hàng loạt hoặc sửa đổi hàng loạt vô số chiến cơ phục vụ tại ngũ.
Nếu kẻ thù có vẻ như ưa chuộng súng laser, thì người ta có thể đáp trả bằng cách thiết kế một chiếc chiến cơ có khả năng chống lại sát thương năng lượng trực tiếp. Một cái sửa đổi ấy có thể áp dụng trong vòng vài ngày với quy mô nhỏ. Còn ở quy mô lớn hơn, kể cả một quốc gia khổng lồ như Liên Minh Thứ Sáu cũng có thể dễ dàng thay thế và tân trang toàn bộ quân đội chiến cơ của họ chỉ trong vòng vài tháng là cùng.
Một nền công nghiệp được hậu thuẫn bởi tất cả nguồn lực và tài nguyên của một quốc gia sẽ có khả năng đáng sợ tới mức nào. Kể cả Cộng Hòa Bright cũng đã huấn luyện lực lượng quân đội dự bị đông đảo để đối phó với cuộc xâm lược sắp tới của Vương Quốc Vesia. Nếu chiến tranh nổ ra, Ves mong là được nhập ngũ để sử dụng kỹ năng của mình cho việc giám sát các siêu nhà máy chế tạo chiến cơ như vậy.
“Trước khi chúng ta tận hưởng bữa tối với đủ loại cao lương mĩ vị do các đầu bếp của chúng tôi phục vụ, tôi muốn nói thêm đôi lời. Khi tôi nhìn tất cả các cô các cậu, tôi rất kinh ngạc trước nguồn gốc đa dạng của tất cả mọi người. Một số cô cậu đã tốt nghiệp từ ngôi trường này một cách tự hào. Những người khác thì học ở những học viện khác trong khối liên minh, trong khi một phần nhỏ các cô cậu đã vượt qua tất cả thử thách với một lai lịch khiêm tốn hơn nhiều.”
Là một trong số ít thiết kế gia đến từ một quốc gia hạng ba, Ves và Patricia biết chắc rằng mình bị thiệt thòi cả về số lượng lẫn chất lượng. Những tài nguyên và kiến thức mà sinh viên thiết kế gia có thể sử dụng và học hỏi ở một quốc gia hạng hai vượt xa những nỗ lực tốt nhất của một học viện hạng ba. Khoảng cách giữa cả hai thứ hạng phải nói là mênh mông bát ngát.
Chính là nhờ cái Hệ Thống gian lận của cậu mà Ves mới có đủ điều kiện để tham dự một bữa tiệc tầm cỡ như thế này. Ves băn khoăn tự hỏi liệu có ai học cùng trường với mình có thể theo kịp tốc độ phát triển hiện tại của cậu hay không. Patricia chắc chắc cũng phải có một vài bí mật trong tay. Đó là một trong những lý do mà Ves cố gắng kết bạn với cô. Bây giờ cả hai đang ngang tài ngang sức, nên có lẽ họ có thể cùng nhau hợp tác trong tương lai.
Giáo Sư Marshall bấm một cái nút trên máy liên lạc của bà cô, và kích hoạt một cái hình chiếu sáng lên ở bên trên bàn tiệc. Nó hiện lên cái tên của một hội nhóm nổi tiếng, cùng với nhiều đặc quyền được ghi rõ ở bên dưới.
“Hiệp Hội Clifford là câu lạc bộ độc quyền nhất dành cho các nhà thiết kế chiến cơ của Tập Đoàn Carnegie. Quy định của chúng tôi cho phép tất cả các thiết kế gia vượt qua vòng loại hôm nay tham gia vào hàng ngũ thành viên cao quý nhất của Hiệp Hội này.”
Những thí sinh có mặt ở đây đều đã biết về Hiệp Hội Clifford từ lâu, và ai cũng có thể nộp đơn xin làm thành viên, nhưng chỉ có những người không có dây tơ rễ má gì đến các thế lực quyền quý khác mới thật sự tham gia vào hiệp hội này. Còn những người thực sự ưu tú nhất thì đã ký hợp đồng độc quyền với các phe hậu thuẫn của riêng họ rồi.
“Bất kể nguồn gốc, lai lịch, quan hệ hay quốc gia, chúng tôi là một nhóm trung lập thay mặt cho Tập Đoàn Carnegie phục vụ cho Khối Liên Minh. Chắc chắc những thành viên khác của Khối Liên Minh cũng có hội nhóm của riêng họ, nhưng chúng tôi sẵn sàng chào đón các cô cậu một cách nồng nhiệt nhất. Suốt nhiều năm qua chúng tôi đã thu hút rất nhiều thiết kế gia có tầm ảnh hưởng lớn, cho nên phạm vi chi nhánh của chúng tôi đã mở rộng ra khắp Phân Khu Sao Komodo. Bất kể các cô cậu có sinh sống ở đâu đi nữa thì Hiệp Hội của chúng tôi cũng đều có thể hỗ trợ bất kì lúc nào.”
Vị giáo sư liền liệt kê nhiều lợi ích khi làm thành viên của hiệp hội này. Họ sẽ được tham gia vào một nền tảng mạng xã hội mở giúp họ có thể tự do thảo luận với các thành viên khác. Họ cũng có thể truy cập vào một phần nhỏ các tài liệu học tập quý báu, thứ mà người ta không thể nào tìm thấy được trên mạng ngân hà cho dù họ có sẵn sàng bỏ ra bao nhiêu cols đi chăng nữa. Hiệp Hội cũng thường xuyên tổ chức nhiều buổi gặp mặt để các thành viên thiết kế gia có thể giới thiệu và hỗ trợ lính mới nữa.
“Cậu có định tham gia không?” Patricia hỏi nhỏ bên cạnh cậu.
“Có chứ. Đây là một trong những lý do mà tớ đã tốn công đi đến Liên Minh để tham gia cuộc thi này. Hiệp Hội Clifford là cái tên lừng lẫy trong giới thiết kế gia mà. Tớ không có nhiều nguồn kiến thức để nâng cao kỹ năng thiết kế của mình. Cho nên Hiệp Hội là một con đường thay thế cho Hiệp Hội MTA nếu mình chỉ xét riêng về độ lớn của thư viện của họ thôi đấy.”
Cô nàng lắc đầu sau khi nghe cậu nói. “Tham gia hiệp hội này cũng không phải là miễn phí đâu. Trên giấy tờ chính thức thì cậu sẽ bị cấm giúp đỡ bất kì thế lực thù địch nào với Liên Minh Thứ Sáu. Còn về mặt không chính thức mà nói, thì người ta sẽ ngầm coi cậu là tay chân của Tập Đoàn Carnegie. Những thành viên khác trong khối Liên Minh sẽ đóng cửa với cậu, còn chưa kể đến việc cậu sẽ bị Lục Bá Quyền Quốc theo dõi nữa đó.”
“Tớ đã từng muốn đơn thương độc mã làm hết tất cả mọi thứ để rồi nhận ra mình dễ bị chà đạp đến mức nào. Bất kì thế lực nào cũng có thể dễ dàng xóa sổ tớ nếu bọn họ nghĩ tớ là một đứa rắc rối gây ảnh hưởng đến lợi ích của họ. Cách duy nhất để tớ có thể gầy dựng sự nghiệp trong yên bình là phải kết nối với một thế lực lớn hơn.”
Sau khi Giáo Sư Marshall kết thúc bài phát biểu, máy liên lạc của mọi người liền bíp lên một tiếng. Họ đều nhận được một tệp văn bản lớn bao gồm một tờ rơi và một bản hợp đồng thành viên của Hiệp Hội Clifford. Họ có thể kí kết hợp đồng bất kì lúc nào, nhưng họ chỉ có một tháng trước khi hợp đồng này hết hạn.
Một vài người liền kí hợp đồng ngay lập tức. Còn những người khác như Ves thì muốn xem kỹ chi tiết hợp đồng sau. Hiện tại thì cậu muốn để dành năng lượng của mình cho cuộc thi chính bắt đầu vào ngày mai.
“Nói thế là đủ. Xin mời mọi người thưởng thức!”