The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
Chương 112: Săn lùng kho báu
Chương 112: Săn lùng kho báu
Tầng hầm thứ tư là tầng được bảo vệ tốt nhất. Những con robot trinh sát đã vẽ lại một bức tranh kinh hoàng về một cuộc chiến một mất một còn ở nơi này. Nhìn những bức tường được gia cố thép chắc chắn và những hệ thống phòng thủ cố định dày đặc cũng đủ để xác nhận rằng đây là khu vực trọng yếu của căn cứ này.
Khi Ves và chiếc Chim Ưng của Dietrich bước qua cánh cửa hầm bị phá nát, họ mới trông thấy cảnh tượng còn lại sau một cuộc thảm sát đầy bi kịch. Mặc dù phe xâm nhập đã cố gắng xóa đi dấu vết của họ, nhưng họ lại không mấy bận tâm đến mấy vết máu loang lỗ ở khắp nơi như thế này.
“Bọn tấn công căn cứ này đã dọn sạch sẽ đến mức này. Họ có kinh nghiệm chiến đấu và còn biết cách xóa bỏ dấu vết ở sau lưng nữa. Ấy vậy mà anh cứ tưởng bọn họ cũng sẽ dọn dẹp tầng này tốt hơn chứ.”
Ves gật đầu đồng ý. “Có lẽ họ không có nhiều thời gian chăng.”
Nếu bọn xâm nhập ấy phải rút lui vội vàng thật thì cũng có thể họ đã bỏ sót một vài kho báu cũng nên. Nghĩ đến thôi cũng đã khiến cả hai háo hức rồi. Trông cái cứ điểm phòng thủ dày đặc như thế này cũng đã chứng minh rằng tầng này hẳn phải có gì đó cực kì giá trị đối với chủ nhân cũ của khu căn cứ này.
Nhưng đồng thời khả năng đụng độ một hệ thống phòng thủ nào đó còn sót lại cũng tăng lên rất nhiều. Mấy con bot trinh sát không phát hiện cái gì còn hoạt động, nhưng ai mà biết được liệu xung quanh có bao nhiêu cái bẫy đang chờ đón cậu.
“Lucky, mày đi trước thám thính thử một chút được không?”
Con mèo máy kêu gừ gừ với Ves.
“Thôi nào, tao đã cho mày cái mẩu quặng bí ẩn kia rồi mà. Mày có thể ít nhất làm việc trả ơn cho tao đi chứ?”
Sau một cuộc tranh cãi ngắn ngủi, Ves cuối cùng cũng đã thuyết phục Lucky làm nhiệm vụ thám thính cho hai người họ. Đổi lại, Ves hứa sẽ mua một vài khoáng sản trị giá một triệu hiện kim cho nó sau khi trở về nhà. Tài khoản tiết kiệm của cậu sẽ vơi đi đáng kể, nhưng nếu xét đến những gì cậu có thể thu hoạch được, thì nhiêu đó Ves vẫn có thể chấp nhận.
Với phần thưởng kếch xù ngon lành đang chờ đợi ở phía trước, con mèo hồ hởi thực hiện nhiệm vụ được giao. Nó nhanh chóng lách người vào trong có phần hơi liều lĩnh. Ves cứ phải nhắc con mèo phải đi chậm lại một vài lần trong chuyến đi của nó.
Họ bắt đầu điều tra khu vực điều hành trước. Không còn một hồ sơ nào còn sót lại. Một nhóm càn quét khu vực đã tiêu hủy toàn bộ các máy tinh, các bộ vi xử lý và các bản sao lưu rất kỹ lưỡng. Ves không ngây thơ đến mức nghĩ rằng họ sẽ bỏ sót bất kì thứ gì ở đây được.
Thay vào đó, cậu hy vọng rằng giả thiết bọn tấn công đã phải vội vàng rời đi là chính xác.Cậu tỉ mỉ dùng máy quét kiểm tra hết các vách tường, sàn và trần nhà. Lucky cũng giúp sức bằng cách dùng chiếc mũi nhạy bén của nó.
Cái mũi của con mèo máy đỉnh hơn nhiều so với cái máy quét đa năng của cậu. Ves đã mượn cái máy này từ phòng thí nghiệm của chiếc Barracuda, thế mới nói khả năng đánh hơi của Lucky tốt đến nhường nào.
Con mèo phấn khởi dẫn cậu đến một cái tủ chứa đồ bảo trì. Sau đó, Lucky nó mới khều khều một vị trí nhất định của cái vách tường.
Khi Ves tiến lại gần, cậu giơ cái máy quét lên. Không có gì cả. Khoan, hầu như là không có gì. Cậu chỉ phát hiện nhiệt độ có tăng nhẹ một chút. Sự khác biệt rất là nhỏ. Nếu Ves mà không đi lại gần thì dám chắc là cậu đã bỏ qua nó mất rồi.
Sau khi phân tích dữ liệu, Ves mới đưa ra phỏng đoán của mình. “Đằng sau bức tường này có một hệ thống gì đó vẫn đang hoạt động và tạo ra nhiệt ở đấy. Có một khu vực hình hộp đang chắn cái máy quét của tôi.”
“Có vẻ như chúng ta mới tìm thấy một cái két bảo mật này. Nó giấu kỹ đến vậy, nên chắc chắn nó sẽ kích hoạt báo động hoặc cơ chế tự hủy nếu mình lỡ bất cẩn hay gì đó.”
“Cũng có khả năng đó. Ngay cả tôi cũng không tự tin để vô hiệu hóa cái bẫy này.” Cậu bây giờ mới đánh giá được chất lượng xây dựng ở khu vực này. Đây là sản phẩm của những chuyên gia lành nghề, chứ không phải là của một đám cướp không gian rảnh rỗi sinh nông nỗi. “Nếu không nhờ có Lucky thì mình đã mù tịt rồi. Thôi, tạm thời cứ để nó yên đi rồi cuối cùng hẵng xử lí nó.”
Họ không muốn lỡ tay kích hoạt bất kì báo động nào. Tạm thời thì Ves ưu tiên thu hồi mấy bộ phận thiết yếu của máy in Dortmund hơn. Đối với cậu, thì việc sở hữu một chiếc máy in 3D chất lượng cao vẫn hoạt động trơn tru là thứ quan trọng nhất vào lúc này, hơn hẳn bất kì của cải có giá trị nào khác.
Sau khi dò quét xong khu điều hành, hai người họ mới băng qua những hành lang tiếp theo và bắt gặp một cứ điểm phòng thủ còn lớn hơn trước. Nhìn cái kích thước và độ dày của cái cửa hầm bị bật mở thôi cũng đủ hiểu cái quá trình đột nhập vào khu vực này không hề dễ dàng chút nào.
“Bọn tấn công chắc chắn đã chuẩn bị từ trước.” Dietrich suy đoán trong khi cố gắng giải mã cuộc chiến từ những dấu vết còn sót lại. “Họ mang theo nhiều chiến cơ để đột nhập vào căn cứ. Tuy có mất chút thời gian để xuyên thủng cái hầm này, nhưng có vẻ là họ cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Với Lucky dẫn đầu đoàn thám hiểm, họ tiến vào khu nghiên cứu phức hợp cực kì bảo mật. Khác với những khu vực khác của căn cứ, nó chỉ có một hành lang chính và một vài buồng chiến cơ mà thôi.
Họ đi kiểm tra mấy cái buồng khổng lồ ấy trước tiên. Tất cả đều đã bị vơ vét sạch sẽ. Xung quanh chỉ còn lại vài món đồ trang trí hoặc một vài kí hiệu vô nghĩa mà thôi. Mặc dù Lucky đã cố gắng hết sức, nhưng nó không phát hiện ra bất cứ thứ gì mà bọn xâm nhập đã bỏ lại. Rõ ràng là mấy phòng thí nghiệm nghiên cứu này chính là mục tiêu chính của họ.
Chiếc Chim Ưng lỡ chân đá vào tường. Mặc dù nơi đây không có không khí do thiếu bầu khí quyển, nhưng cái va chạm đó vẫn làm lan tỏa rung chấn khắp căn phòng nghiên cứu chiến cơ này.
“Anh không biết ở đây người ta nghiên cứu cái gì mà cần đến cơ sở hạ tầng phức tạp đến thế này.” Dietrich băn khoăn.
“Ai đó đã bỏ ra khoảng năm tỷ hiện kim để xây dựng nơi này.” Ves ước tính dựa trên những gì cậu vừa nhìn thấy. “Chỉ riêng mấy cái dây chuyền sản xuất hiện đại thôi cũng thấy được là họ quyết tâm làm chuyện này đến mức nào.”
Nếu một tập đoàn muốn sản xuất hàng loạt một dòng chiến cơ nào đó, thì tốt nhất là họ nên công khai thiết kế và chế tạo nó một cách đàng hoàng thì hơn.
Sau khi đã khám phá xong các buồng chiến cơ, Ves và Lucky tiếp tục dò quét các căn phòng nhỏ hơn. Còn Dietrich thì vẫn ở trong buồng lái để phòng hờ các mối nguy hiểm lớn hơn có thể còn đang rình rập.
Các phòng còn lại cũng không khác gì mấy so với mấy căn lớn hơn cả. Chủ yếu cũng chỉ là hàng loạt máy chủ, thiết bị phòng thí nghiệm và nhiều thứ khác đã bị cướp sạch hết trơn rồi. Bọn xâm nhập thậm chí còn phát hiện và đào lên một vài chỗ giấu hàng nóng nữa. Thay vì thất vọng trước cảnh tượng này thì Ves càng háo hức hơn.
“Có lẽ còn một vài két còn sót lại.” Ves nói với con mèo của mình. “Mày đi điều tra xung quanh và đánh hơi mấy cái lỗ này xem. Biết đâu mày có thể ngửi thấy mùi giống giống vậy.”
Lucky nhảy vào mấy cái lỗ đã bị đào rỗng bên trong và ghi nhớ tất cả mùi hương ở đó. Sau khi meo lên một tiếng xác nhận, con mèo nhảy lên sàn và từ từ đi qua những căn phòng trống trãi khác.
Con mèo liền phát hiện một chỗ giấu hàng tiềm ẩn khác. Nó còn chỉ ra chỗ đó đang bị sắt vụn máy móc chắn đường, và có vẻ như đó là lý do khiến bọn tấn công bỏ qua cái kho tàng này.
“Trông thế nào hả Ves?”
“Nó bự hơn cái két sắt mà chúng ta đã phát hiện ở khu điều hành. Máy quét của tôi báo là có một khoảng trống lớn bằng một căn phòng ở đằng sau bức tường này. Tôi không thấy có dấu hiệu nhiệt độ hay năng lượng nên có lẽ là không có bẫy đâu, nhưng tôi cũng không chắc nữa.”
Cái phát hiện cuối cùng này đánh dấu sự kết thúc của chuyến thám hiểm của họ. Bây giờ họ cần phải quyết định xem họ cần ở lại đây bao lâu và thu hoạch những gì trong thời gian đó.
Dietrich thì muốn rời đi càng nhanh càng tốt. “Nơi này làm anh nổi cả da gà. Nếu anh phải chọn thì anh nghĩ chúng ta nên dọn sạch kho hàng lậu trước đã. Mấy con bot dỡ hàng chỉ cần nửa ngày là mang hết đống đó lên tàu mình rồi.”
“Để tôi nhắc anh rằng chiếc Barracuda là tàu của tôi.” Ves quả quyết tuyên bố. Cậu cần phải nhắc nhở anh bạn của mình rằng cậu mới là người quyết định. “Mấy cái máy Dortmund đáng giá gấp ngàn lần so với mấy cái linh kiện ngẫu nhiên kia.”
“Chú em nói thì hay lắm. Chú có mê cái máy in ngu ngốc đó đến mức chảy cả dãi ra thì cũng tốt thôi, nhưng cho dù chú có biết lắp lại cái đống tạp nham đó đi nữa, thì cũng chỉ có chú hưởng lợi thôi. Anh chẳng được cái gì cả.”
Ves không muốn tranh cãi quá nhiều với Dietrich. Với tư cách là chủ sở hữu của con tàu đã đưa họ đến đây, thì lẽ ra cậu mới là người có quyền sở hữu khối tài sản bỏ hoang này. Cậu đành phải chịu lép vế bởi vì cậu chỉ có một khẩu súng lục trong tay trong khi Dietrich đang điều khiển một chiếc chiến cơ nguy hiểm hơn nhiều.
Sau một hồi tranh luận ngắn ngủi, cả hai đã đưa ra một thỏa hiệp cho đôi bên.
Họ sẽ nán lại đủ lâu để Ves thu thập các bộ phận thiết yếu của máy in Dortmund. Bất cứ thứ gì liên quan đến máy in đều sẽ thuộc về Ves.
Sau đó, Ves sẽ mở hai kho hàng còn lại. Nếu cậu không bất cẩn hoặc kích hoạt hệ thống tự hủy, thì họ sẽ lấy phần kho báu đó và chia theo tỷ lệ 80% cho Ves và 20% cho Dietrich.
Không có gì đảm bảo rằng họ sẽ lấy được thứ gì có giá trị từ hai nơi giấu hàng này. Ves cũng có thể vô tình kích hoạt báo động nữa. Trong trường hợp đó, họ sẽ rời khỏi đây nhanh nhất có thể và té khỏi Hệ Sao này ngay lập tức.
Căn cứ này vẫn có nhiều thứ đáng giá kể cả sau khi họ đã dọn sạch tất cả kho hàng. Dietrich vẫn có lựa chọn bỏ 20% phần lợi nhuận của mình để lấy quyền khai thác mọi thứ còn lại ở nơi này thay mặt cho Băng Ngư Ông Của Walter.
Dietrich tự tin rằng băng nhóm của cha mình sẽ gửi một vài con tàu đến hệ sao này và rỉa nó đến tận xương tủy. Đương nhiên là cũng bao gồm kho hàng lậu nữa. Do không gian chở hàng của chiếc Barracuda khá là giới hạn, nên con tàu không còn nhiều chỗ sau khi đã chất đầy các bộ phận của máy Dortmund lẫn chiếc Chim Ưng.
Thỏa thuận này vô cùng có lợi cho Ves. Cậu vẫn có thể đảm bảo mình thu hoạch được các bộ phận quý giá của chiếc máy Dortmund. Về phần Dietrich, thì miễn là cái căn cứ này vẫn còn bị bỏ hoang, thì anh ta vẫn có thể kiếm được số hiện kim khổng lồ từ những gì còn lại ở nơi này.
Hệ thống phòng thủ, cửa hầm và các mảnh sắt vụn đều được cấu thành từ nhiều loại hợp kim chất lượng cao. Dietrich dự định sẽ huy động băng nhóm của mình tháo dỡ và nung chảy hết mọi thứ để trích xuất các vật liệu ngoại lai bên trong. Anh chàng phi công chiến cơ ước tính rằng Băng Ngư Ông có thể kiếm được nửa tỷ hiện kim cho quá trình tái chế này.
“Anh suy nghĩ cũng lạc quan đấy. Anh sẽ cần khá nhiều tàu để chở hàng về nhà. Hệ thống phòng thủ ở đây khá là mạnh, nên anh cũng sẽ cần nhiều thời gian để tháo dỡ căn cứ này nữa.”
Nếu họ nán lại ở hệ sao này càng lâu, thì nguy cơ bị phát hiện càng lớn. Băng Ngư Ông Của Walter sẽ phải đầu tư và thuê nhiều tàu vận chuyển lẫn nhân công để thu nhặt phế liệu của căn cứ này. Một động thái lớn đến như vậy chắc chắc sẽ bị lộ ra ngoài.
Dietrich trông chẳng có chút lo lắng gì cả. “Nếu có ai đến gây sự thì bọn anh sẽ tẩn chúng nó ra trò.”
“Theo ý anh vậy.” Ves nhún vai. Đó là vấn đề riêng của anh ta. “Chúng ta bắt đầu thu hoạch thôi nào.”
Giờ đây họ đã khám phá hết nơi này, chiếc Barracuda liền cất cánh từ ngoại ô và từ từ bay đến lối vào của căn cứ. Sau khi hạ cánh, khoang chứa hàng liền mở ra và một đội hình gồm các con robot dỡ hàng và robot trinh sát liền xuất kích.
Ves điều khiển mấy con robot trinh sát quét kỹ bên trong tất cả các máy Dortmund kia. Cậu giao việc cho các con robot dỡ hàng thu gom từng mảnh phế liệu nằm rải rải khắp tầng ba.
Trong khi đó, Dietrich đi tuần tra vành đai xung quanh căn cứ, đảm bảo không có ai lén lút tấn công trong khi họ đang bận thu hoạch kho báu của mình. Mặt khác, Lucky chạy đi chỗ khác và tận hưởng bữa tiệc búp phê từ đống sắt vụn còn sót lại.
Trong khi đám robot trinh sát thực hiện nhiệm vụ của nó, Ves vẫn chưa dám chắc rằng mình có thể tự lắp ráp một bộ máy in hoàn chỉnh. “Mình phải có một bản vẽ chi tiết mới làm được.”
Nếu Ves mạo hiểm lắp ráp chiếc Dortmund mà không có chuẩn bị gì trước, thì chắc chắn cậu sẽ phá hỏng nó cho xem. Để có thể đảm bảo mọi thứ hoạt động đúng như mong đợi, thì cậu cần phải sở hữu bản thiết kế chính thức của nó. Cậu quay lại chiếc Barracuda và mở máy tính của mình lên. Cậu cố gắng tìm kiếm khắp mạng ngân hà nhưng vẫn không thể tìm thấy gì cả.
“Giá mà bản thiết kế của dòng Dortmund mới nhất bị rò rỉ trên mạng là tốt rồi.”
Ves của quá khứ chắc sẽ dừng cuộc tìm kiếm của mình tại đây. “Mình không còn là người tầm thường nữa. Mình có nhiều mối quan hệ mới rồi mà.”
Thế là Ves liền đăng nhập vào Hiệp hội Clifford. Nhân vật ảo của cậu xuất hiện trên những rặng mây ở trên cao. Cậu nhìn xuống dưới và tìm cái thành phố ở dưới chân núi. Sau đó, cơ thể cậu từ từ hạ cánh xuống mặt đất.
Sau khi cậu đáp xuống giữa đường phố, cậu nhanh chân đi đến khu chợ và ghé ngang từng cửa hàng. Nhiều cửa hàng chỉ bán chiến cơ hoặc mấy bản thiết kế chiến cơ mà thôi. Chỉ có một vài Hầu Sĩ bán một vài máy móc để chế tạo chiến cơ, nhưng không ai trong số họ sở hữu bất kì bản vẽ nào cả.
Ngay khi Ves sắp sửa bỏ cuộc, cậu cuối cùng mới thấy một cửa hàng chuyên giao dịch và trao đổi bản vẽ thiết kế. Ngạc nhiên thay, chủ nhân của nơi này là một Hiệp Sĩ. Do người chủ đang vắng mặt, cho nên cửa hàng chỉ đưa cho Ves một vài danh mục sản phẩm hiện có mà thôi.
Người Hiệp Sĩ này buôn bán hàng trăm ngàn bản vẽ thiết kế đủ loại. Ves không thể tưởng tượng được làm thế nào mà người ta lại sở hữu nhiều sơ đồ thiết kế chi tiết đến như vậy.
Hiện tại thì điều đó không quan trọng. Ves liền chọn một danh mục con chuyên về máy in 3D và tìm thấy mục máy in Dortmund V3-B. Vị Hiệp Sĩ đó chỉ lấy năm điểm công trạng cho bản vẽ thiết kế cùng với một số tệp tin hướng dẫn cách sửa chữa các bộ phận bên trong.
Ves mua các dữ liệu đó ngay lập tức. Năm điểm công trạng cũng khá là đắt tiền đối với một bản thiết kế cỏn con thế này, đặc biệt là trong trường hợp cậu muốn sử dụng các bộ phận của máy in 3D hiện tại để chế tạo một chiếc máy in 3D khác, mà đó vốn là điều bất khả thi rồi.
Các nhà phát triển và sản xuất những chiếc máy in đắt tiền như thế này không có ngây thơ đến vậy. Họ không hề muốn thấy có người đi in các bộ phận bên trong của máy in của họ tại nhà. Các máy in 3D thương mại có sẵn trên thị trường thường được thiết kế để tích hợp nhiều linh kiện phức tạp đến nổi một người bình thường không thể nào in ra một bộ phận nào một cách dễ dàng.
Do đó, những bản thiết kế bị rò rỉ ra ngoài hoặc bị đánh cắp thường ít có giá trị sử dụng. Chỉ có những người như Ves tình cờ tìm thấy một loạt các máy in bị hỏng mới có thể tận dụng hết giá trị của những bản vẽ thiết kế này thôi.
Ves cười toe toét trong khi cậu đăng xuất ra khỏi Hiệp Hội. Với những sơ đồ bản vẽ trong tay, cậu có thể lắp các bộ phận khác nhau mà cậu đã thu thập được để tạo ra một chiếc máy in công nghiệp có thể hoạt động trong tương lai.