The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
Chương 111: Thám Hiểm
Chương 111: Thám Hiểm
Cái hệ sao này im ắng đến rùng rợn, cứ như là một ngôi nhà bị ma ám không bằng. Chẳng dấu hiệu sự sống nào từ các hành tinh khí ga khổng lồ, hoặc từ các vành đai thiên thạch và nhugnữ tảng phế liệu đang lặng lẽ trôi nổi trong không gian. Bên cạnh cái căn cứ bỏ hoang kia, chiếc Barracuda không phát hiện ra bất kì tín hiệu con người sinh sống nào ở đây. Kể cả khi không có mối đe dọa nào ở xung quanh, nhưng con tàu vẫn thận trọng tiến lại gần và luôn đặt hệ thống phòng thủ ở trạng thái sẵn sàng.
“Điều quan trọng ở đây là phải thật cẩn thận.” Ves giải thích cho Dietrich nghe trong khi cậu chỉnh sửa chiếc Chim Ưng bằng số công cụ có sẵn trên chiếc Barracuda. “Tôi không muốn bước vào một cái bẫy nguy hiểm. Tôi thà rút lui và bỏ lỡ một cơ hội kiếm tiền còn hơn là liều lĩnh mà đánh cược mạng sống của cả hai chúng ta.”
Dietrich kiểm tra lại trang bị của mình. Mặc dù chiếc Barracuda không có kho vũ khí ở trên tàu, nhưng anh chàng phi công này vẫn sở hữu trang thiết bị cho riêng mình. Công việc chính của anh ta là lái chiếc Chim Ưng, thế nên anh ta sẵn sàng cho Ves mượn khẩu súng lục dự phòng của mình.
Đó là một khẩu súng lục hạng nhẹ có thể bắn ra các loại đạn thông minh có khả năng tự động điều chỉnh chức năng tùy thuộc vào đặc điểm của mục tiêu.
Trong trường hợp gặp kẻ địch mặc giáp, thì viên đạn sẽ chuyển sang chế độ xuyên giáp giúp nó bắn xuyên qua hầu hết các chướng ngại vật.
Còn khi nó bắn các mục tiêu xác thịt bình thường thì viên đạn sẽ chuyển sang chế độ phân mảnh, đảm bảo kẻ địch sẽ phải chịu sát thương chí mạng.
Mặc dù khẩu súng có khả năng thích nghi với tình huống tác chiến, nhưng băng đạn của nó chỉ có mười lăm viên mà thôi. Dietrich đã hiệu chỉnh khẩu súng và băng đạn của anh ta để tăng độ chính xác của nó. Với kỹ năng bắn súng xuất sắc của mình, anh ta đã tắt hệ thống nhắm bắn tự động giúp người bắn khóa mục tiêu dễ dàng hơn. Trước khi đưa khẩu súng cho Ves, anh ta đã tái kích hoạt hệ thống ấy để một tân binh như Ves cũng có thể bắn trúng kẻ địch.
Chiếc Barracuda cuối cùng cũng đã đi vào quỹ đạo của cái hành tinh cằn cỗi ấy sau một ngày bay vào trong hệ sao. Sau một chu kì quét tập trung vào nó, con tàu không phát hiện bất kì mối nguy hiểm nào đáng chú ý cả.
Tuy có chút mạo hiểm, nhưng Ves vẫn quyết định để chiếc Barracuda hạ xuống mặt đất cách căn cứ một kilômét. Con tàu nhẹ nhàng đi vào bầu khí quyển siêu mỏng của hành tinh ấy rồi kích hoạt các động cơ và hệ thống phản trọng lực mạnh mẽ để kiểm soát quy trình hạ cánh. Một con tàu hộ vệ có khối lượng nhẹ như thế này có thể dễ dàng tiến vào hoặc đi ra khỏi trường trọng lực của bất kì hành tinh nào với kích thước trung bình.
Sau khi chiếc Barracuda mở càng đáp và hạ cánh trên một khu đất tương đối bằng phẳng, con tàu liền triển khai các cảm biến tầm ngắn hiện đại của nó. Một cái cửa sập nhỏ liền mở ra rồi kích hoạt một vài con bot trinh sát tí hon bay rộng ra theo hình tròn xung quanh con tàu.
Ves đứng trên đài chỉ huy và nghiên cứu đống dữ liệu thu thập được từ hệ thống cảm biến của con tàu. Bản đồ địa hình bắt đầu hiện lên chi tiết hơn hẳn. Nó thậm chí còn hiển thị cái gì đang ở dưới lòng đất nữa.
“Không phát hiện bẫy ngầm nào ở gần đây. Chúng ta có thể an toàn bước ra ngoài rồi.”
Chiếc Chim Ưng bước ra từ khoang hàng hóa của con tàu và kích hoạt hệ thống bay của nó. Chiếc chiến cơ cẩn thận cất cánh và tuần tra khu vực xung quanh trong trạng thái cảnh giác sẵn sàng tác chiến. Khẩu súng trường xạ kích của nó liền nhắm đến một vài tảng đá hoặc bất kì khu vực đáng nghi nào khác.
Sau mười phút quét mọi thứ xung quanh một cách kỹ lưỡng, một vài con bot trinh sát mới tiến đến gần căn cứ. Dựa vào hình dáng của nó, cái cấu trúc đổ nát kia được xây dựng dọc theo một vách đá chỉ là một lối vào một khu phức hợp ngầm dưới lòng đất. Những con bot ấy cẩn thận quét mọi thứ ở bên ngoài trước khi tiến vào bên trong căn cứ.
Trong lúc đó, cả Ves lẫn chiếc Chim Ưng cũng đã tiếp cận cái lối vào. Ves thì đứng trên một cái bục biết bay cùng với con mèo Lucky tò mò bám trên vai cậu. Nếu cậu mang theo thứ gì khác nữa thì sẽ có nguy cơ bị phát hiện hoặc bị hack lắm.
Cậu đã quá mạo hiểm khi sử dụng đám bot trinh sát kia rồi. Ves đã chuẩn bị một bộ thu tín hiệu độc lập cực kì thô sơ nhưng vẫn có thể giải mã dữ liệu được truyền đến từ các con bot kia mà không sợ bị lộ các hệ thống điện tử khác. Mặc dù phương pháp này cũng không hoàn hảo cho lắm, nhưng ít nhất thì nó sẽ trì hoãn bất kỳ cơ chế phòng thủ nào còn sót lại ở đây.
Những con bot trinh sát mất khá nhiều thời gian để lập ra bản đồ các hành lang ở dưới lòng đất. Xung quanh có rất nhiều mảnh vụn phế liệu rải rác ở khắp nơi. Cậu còn thấy nhiều cánh cửa bọc thép bị ép mở tung ra ngoài. Ngoài ra cũng không phát hiện bất kì xác chết hay trang bị chiến đấu nào cả. Những gì còn lại chỉ là vết tích của một trận thủ thành đầy tuyệt vọng.
Dietrich trở nên u ám sau khi đọc dữ liệu từ buồng lái của mình. “Bên phòng thủ đã hy sinh đến người cuối cùng. Nếu họ là lính đánh thuê thì họ lẽ ra đã không chiến đấu đến mức này. Chuyện này kì lạ thật đấy.”
“Cũng có thể là anh đoán sai rồi. Lỡ đâu bên phòng thủ cải trang thành lính đánh thuê thì sao?”
“Hoặc cũng có thể những người đã thuê đám lính này ép buộc họ phải chiến đấu tới cùng. Cũng không hiếm trường hợp các công ty ác ôn đi bắt cóc gia đình của người ta làm con tin mà.”
Dù sự thật có là gì đi nữa, thì cách duy nhất để tìm hiểu là bước vào bên trong. Ves đã gọi lại các con bot trinh sát và điều chúng quay trở lại con tàu. Chiếc Barracuda tự động điều động chúng thành các nhóm tuần tra vành đai khu vực. Sau khi đã đảm bảo đường lui, một chiếc chiến cơ và một người mặc đồ bảo hộ liền bước vào trong bóng tối.
Chiếc Chim Ưng kích hoạt cái đèn pha cường độ cao giúp chiếu sáng mọi thứ ở phía trước. Ves cầm một khẩu súng lục bằng một tay, trong khi tay còn lại cầm một chiếc máy quét đa năng. Cái thiết bị nhỏ bé này đang làm việc cật lực để tái hiện lại rõ hơn cái chiến trường đã qua dọn dẹp từ lâu.
“Máy quét của tôi ước tính rằng có từ bảy mươi lăm đến chín mươi chiếc chiến cơ giao chiến với nhau dựa trên dấu vết còn sót lại ở đây.”
“Bọn tấn công chắc phải có quân lực của cả một trung đoàn chiến cơ. Đó là khoảng năm mươi đến sáu mươi chiếc. Bên phòng thủ cũng phải có sức mạnh tương đương như thế. Nếu họ bị tấn công bất ngờ, thì chỉ có những người đang trực mới sẵn sàng phản ứng thôi.”
Khi hai người tiến vào đường hầm, họ đến một cái trục thang máy bị hỏng. Với hệ thống bay của Chim Ưng và cái bục nổi của Ves, họ cẩn thận đi xuống tầng bên dưới. Ngoài các hành lang rộng lớn dành cho chiến cơ, họ cũng bắt gặp nhiều hang động lớn ở xung quanh nữa.
Cho dù cậu không mang theo máy quét đi nữa, thì Ves cũng có thể nhận ra đây là kho chứa hàng. “Không gian này được chia làm hai phần. Tôi đoán là hàng nhập kho được phân vào hang bên trái trong khi thành phẩm cuối cùng được đưa vào hang bên phải.”
“Chỉ tiếc là mọi thứ đều biến mất hết rồi. Bọn đột kích thậm chí còn không tha cho mấy cái thiết bị bốc dỡ hàng hóa nữa.”
Tất cả manh mối đều chỉ ra rằng căn cứ này là một cơ sở sản xuất thứ gì đó. Việc này làm kích thích sự tò mò của họ. Còn Ves thì ngửi thấy một cơ hội ngàn vàng để thu thập các thiết bị sản xuất có giá trị. Còn Dietrich thì hy vọng rằng bọn tấn công đã bỏ sót một vài thùng hàng mà anh ta có thể bán với giá hời.
Lucky cũng tỏ ra hữu ích khi Ves để con mèo máy đi khám phá khắp các hang động trống trãi. Nó vẫn có thể tìm thấy một vài mảnh quặng hoặc kim loại rải rác ở xung quanh. Do chúng không phải là loại quặng ngoại lai, cho nên Ves cũng chẳng mấy thích thú.
Sau đó, họ rời khỏi cái kho hàng và đi xuống tầng thứ hai dưới lòng đất. Những bức tường kim loại được gia cố với cái tông màu xám đã nhường chỗ cho cái màu xanh lá ấm áp hơn.
“Trông tầng này có vẻ là doanh trại và xưởng chiến cơ thì phải.”
Họ phát hiện nhiều cái giường trống, một vài phòng giải trí đổ nát và xưởng chiến cơ đã bị phá hủy mất phân nửa. Một cuộc chiến ác liệt đã diễn ra ở đây, nhưng phe phòng thủ đã bị tiêu diệt. Chiếc Chim Ưng cẩn thận đẩy một vài mảnh vụn sang một bên trong khi Ves đi dò tìm xung quanh xưởng chiến cơ.
Bọn cướp bóc đã để nhiều trang thiết bị ở lại. Nhiều dụng cụ như cờ lê, máy cắt và đủ loại pin năng lượng vương vãi ở khắp nơi. Ves nhặt một cái máy cắt rồi lắp pin dự phòng vào. Nó liền kích hoạt với một tia nhiệt sáng bừng cả lên.
“Thứ này chỉ đáng giá vài nghìn hiện kim mà thôi.” Ves nói rồi tắt cái máy cắt trước khi ném nó đi. “Ở đây không có gì đáng giá cả.”
Những thứ có giá trị thực sự phải là chiến cơ hoặc bất kì phụ tùng nào còn nguyên vẹn. Bất kì ai đã vơ vét nơi này hẳn đã rất kỹ lưỡng với công việc của họ.
Bất chấp sự tàn phá ở trước mắt, Ves vẫn chưa muốn bỏ cuộc. Cậu tiếp tục ép cái máy quét đa năng của mình hoạt động và bắt đầu lục tung những nơi mà thợ máy chiến cơ cất giấu thiết bị của họ. Lucky cũng đánh hơi xung quanh và kêu meo lên một cái đầy phấn khích.
“Cái gì hả? Mày tìm thấy cái gì à?”
Con mèo cào móng lên một tấm kim loại thường thấy ở trên sàn nhà. Ves dùng máy quét đa chức năng dò tìm sâu vào vị trí đó. Cái máy liền phát hiện một khoang phòng giấu kín ở bên dưới.
“Ves, chú tìm thấy cái gì vậy?”
“Tôi nghĩ có cái gì đó có giá trị ở dưới này.”
Sau một vài phút loay hoay, Ves không thể tìm thấy bất kỳ nút kích hoạt nào cả.
“Chú có muốn anh cạy nó ra không?”
“Không. Chúng ta không được làm hỏng cái gì bên trong. Nếu tôi đoán đúng, thì chúng ta có thể đang nhìn vào một khoản gia tài nho nhỏ đấy. Để tôi lo liệu cho.”
Cậu nhặt một cái máy cắt plasma ngẫu nhiên khác và bắt đầu cắt một lỗ ở trên sàn. Lần cuối cậu dùng máy cắt plasma công suất lớn là khi cậu học ở trường Rittersberg. Cậu cầm máy cắt một cách cẩn thận và đảm bảo tuân thủ tất cả các quy tắc an toàn mà cậu còn nhớ được. Cậu không muốn tự nấu chảy đôi chân mình bằng cái nhiệt plasma nóng hổi như thế này đâu.
Một vài phút sau, cậu đã cắt một cái lỗ với cái kích cỡ đủ rộng cho một người lớn. Cậu cẩn thận tắt cái máy cắt plasma và tháo pin ra. Bằng một dụng cụ hút nam châm, cậu nhấc cái miếng kim loại lên và đặt sang một bên.
Khi Ves đặt chân vào trong, một tia laser bỗng khai hỏa sượt qua người cậu. Trong thời khắc nguy hiểm, máy tạo khiên của sư phụ cậu liền lóe lên kích hoạt, và sử dụng năm phần trăm năng lượng chỉ trong tích tắc.
“LÙI LẠI!” Dietrich hét lên từ chiến cơ của mình trong khi anh ta nhắm khẩu súng trường vào đó.
Ves liền nhảy sang một bên để tránh khỏi đường bắn. Cậu liền giơ tay lên cản. “Đừng bắn! Anh sẽ làm nổ tung mọi thứ bên trong đấy!”
Chiếc Chim Ưng dừng lại không chỉ vì lời cảnh báo, mà còn là vì Ves đang đứng quá gần mục tiêu. Nội cái động năng của một khẩu súng trường dành cho chiến cơ thôi cũng có thể dễ dàng thổi bay bất kì người nào đó đứng gần rồi.
“Theo như tôi biết, thì chỉ có một hệ thống phòng thủ chống bộ binh ở bên trong thôi.”
“Chú có nghĩ đó có thể là người sống sót không?” Dietrich hỏi. Anh ta đã kiềm chế bản năng hành động của mình xuống sau khi thấy Ves sống sót một cách kỳ lạ trước tia laser mà không có bất kì vết cháy xém nào.
“Có thể, nhưng tôi không nghĩ vậy. Ai đó đã đào cái này sau lưng ông chủ của họ. Họ sẽ không dùng nó để trữ thứ gì rẻ tiền như thức ăn hay không khí đâu.”
“Để anh kêu một bot trinh sát.”
“Không cần đâu. Anh cứ đưa ngón tay của chiến cơ anh vào trong cái lỗ đó là được rồi. Chúng ta sẽ dùng các cảm biến gắn trên cánh tay của anh để ngó thử.”
Thông thường thì ngón tay của chiến cơ hình người không có lắp giáp, nhưng nó vẫn có thể dễ dàng chống đỡ tia laser từ vũ khí bộ binh. Dietrich đành làm theo lời Ves, thế nên cả hai mới có thể nhìn rõ cái gì ở bên trong.
Một ánh đèn nhỏ phát ra từ ngón tay soi sáng cái khoang phòng bí mật ấy. Trong một khoảnh khắc, cả hai người đều bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt. Có ai đó đã nhồi nhét hàng đống phụ tùng chiến cơ vào đây với số lượng cũng đủ để lấp đầy cả một thùng hàng chứ chẳng đùa. Xung quanh là những tấm vách tường thô sơ có khả năng chặn cảm biến từ bên ngoài, và nó càng chứng minh rằng đây là một hành động phi pháp rõ rành rành.
“Hãy phá cái con robot phòng thủ đó trước đã.”
Một con robot phòng thủ được lắp cố định vẫn còn hoạt động giữa những bộ phận phụ tùng khác đã được sắp xếp khá gọn gàng. Do nó không có kết nối với bất kì mạch chủ trung tâm nào khác, nên con bot rẻ tiền này chỉ mặc định làm theo chương trình tiêu chuẩn của nó. Dietrich nhẹ nhàng búng ngón tay lên con bot một cái là đủ để khiến nó văng vào vách tường rồi vỡ nát thành từng mảnh.
Ngay đúng lúc Ves muốn tiến vào bên trong cái khoang phòng để kết liễu con robot, thì Lucky đã nhanh nhẹn lách vào trước rồi dùng móng vuốt cắt nó thành từng mảnh.
“Haha!” Dietrich cười to. “Có vẻ như con mèo của chú khá là tức giận khi suýt chút nữa là con bot nó giết chết nguồn thức ăn chính của nó rồi!”
Ngay cả Lucky cũng bị bất ngờ trước cuộc đòn phục kích này. Mặc dù nó cũng có vũ khí nguy hiểm chết người, nhưng cơ thể của nó cũng chỉ hoạt động có giới hạn mà thôi. Vả lại, cảm biến trên người con mèo làm sao mà tốt bằng những thiết bị trinh sát chuyên dụng cơ chứ.
Trong khi Lucky trút cơn giận của nó lên con robot, Ves đi theo con mèo và quét khắp khoang phòng để tìm các mối đe dọa khác. Ngoài con bot đã bị phá hủy đằng kia, thì nơi này cũng không còn gì nguy hiểm nữa.
“Đống phụ tùng này nhiều thật đấy.” Dietrich thốt lên sau khi cảm biến của anh ta ghi nhận tất cả chúng đều còn mới toanh. “Chúng ta đang nhìn một núi hiện kim kếch xù đó. Làm sao chú biết mình sẽ tìm thấy được cái gì như thế này hả?”
“Đây là một trò lừa đảo phổ biến giữa các thợ máy chiến cơ.” Ves đáp lại trong khi cậu gõ ngón tay lên bề mặt của một động cơ được bọc cẩn thận. “Họ có thể là nhà thầu hoặc là người của mấy nhóm lính đánh thuê. Cái chiêu trò này cũng khá là đơn giản nhưng chỉ có tác dụng nếu người ta không nghiêm túc giám sát đám thợ máy làm việc thôi. Do căn cứ này là một căn cứ bí mật, cho nên ông chủ thực sự của nó sẽ hạn chế đi đến nơi này một cách lộ liễu. Thế nên bọn thợ máy mới lợi dụng lỗ hổng này để báo cáo nhiều trường hợp chiến cơ bị hư hỏng nhiều hơn thực tế.”
Khuôn mặt của Dietrich chợt bừng tỉnh. “À, anh hiểu rồi. Mấy người chủ sẽ gửi họ hàng tá phụ tùng thay thế mà không biết rằng đồ cũ vẫn còn hoạt động tốt. Do đống phụ tùng thay thế kia đều là linh kiện mới được sản xuất, cho nên họ mới chôm nó để bán lấy lời trên chợ đen chứ gì. Anh cá là bọn lính đánh thuê cũng tham gia trò lừa bịp này. Cũng có thể là họ chưa bao giờ tập bắn đạn thật mà họ đã chém gió với cấp trên cũng nên.”
Việc này giúp chiến cơ hoạt động lâu hơn mà không bị hao mòn quá mức, nhưng nó cũng làm cho phi công chiến cơ lơ là nhiệm vụ và không thực sự sẵn sàng tác chiến. Và hậu quả của việc lười biếng là gì cũng rõ rồi đó. Tất cả dấu hiệu đều cho thấy căn cứ này đã thất thủ nhanh đến mức nào.
Sau khi Ves kiểm kê lại từng linh kiện, cậu huýt lên một cái. “Điều tuyệt nhất là bọn thợ máy biết chọn cái gì cần chôm nè. Hầu hết đều là động cơ hoặc lò phản ứng năng lượng. Tuy chúng không có giá trị bằng áo giáp, nhưng phần lớn cấu tạo của chúng đều được làm từ các nguyên liệu ngoại lai này.”
Vậy có nghĩa là đống hàng này sẽ dễ vận chuyển ra ngoài hơn. Do chiếc Barracuda chỉ có khoang chứa hàng khá là hạn chế, cho nên là nhiêu đây thôi cũng khá là lời rồi.
“Hãy khám phá hết cái căn cứ này đã rồi hẵng dọn sạch chỗ này.”
Ves không có ý định lấy đi bất kỳ thứ gì nếu cả hai vẫn chưa khám phá hết mọi ngóc ngách của cái căn cứ này. Biết đâu vẫn còn một vài mối nguy hiểm đang rình rập xung quanh đây thì sao.
Sau khi lần mò mãi mà không phát hiện thêm kho hàng ẩn giấu nào khác, cả nhóm mới quay lại trục thang máy rồi đi xuống tầng tiếp theo.
Những con robot trinh sát gặp nhiều khó khăn hơn trong việc phân tích và lập bản đồ cho tầng thứ ba. Ở đây có nhiều đống đổ nát hơn vẫn đang vương vãi khắp tầng này. Hóa ra phần lớn trong số đó đều là thiết bị sản xuất công nghiệp đã bị phá hủy mất rồi.
Quảng cáo
Ves nín thở sau khi cậu bước vào một khu xưởng sản xuất lớn. Cậu tưởng tượng hàng loạt máy in 3D công nghiệp hoạt động bên cạnh nhau, tạo ra cùng một loại linh kiện nhất định. Có tổng cộng ba nhà xưởng, và mỗi nhà xưởng đều có ba dây chuyền sản xuất giống hệt nhau.
Lucky liền vồ lấy một đống đổ nát và cố gắng dùng móng vuốt để đi xuyên vào bên trong. Toàn bộ khu này là thiên đường đối với một con mèo chuyên đi ăn vật liệu quý hiếm như Lucky.
“Chó thiệt chứ, có vẻ như mấy thằng lái chiến cơ nó quẫy tanh bành cái chỗ này rồi. Mấy cái đồ ngon ngon đều bị đập nát hết cả.” Dietrich phàn nàn trong khi chiến cơ của anh ta bực mình đá lớp vỏ ngoài của một chiếc máy in 3D đắt tiền. “Anh nghĩ là bên phòng thủ đã tiêu hủy mấy cái máy này sau khi họ nhận ra rằng mình không còn đường thoát thân nữa.”
Anh ta đoán cũng gần đúng với sự thật. Không có lý do gì mà phe tấn công lại phá hoại đến mức này trong khi họ lại vơ vét sạch sẽ không còn cái gì để mà xỉa răng nữa. Có lẽ một chiếc chiến cơ của phe căn cứ đã cố tình phá hủy từng cỗ máy một bằng thanh kiếm của hắn.
Ves thấy có hai chỗ đã bị vơ vét sạch sẽ. Chắc đó là nơi đặt hai chiếc máy in 3D còn nguyên vẹn nhất, để rồi có thể sửa chữa và bán lại với giá rất hời. Cậu tiến lại gần một trong những chiếc máy bị chém một cách tàn bạo và thử kiểm tra mẫu mã của nó. Cậu liền nhận ra mẫu thiết kế này.
MÁY IN 3D CÔNG NGHIỆP DORTMUND V3-B
“Một chiếc Dortmund ư!” Ves thốt lên. Cặp mắt tham lam của cậu lướt qua chiếc máy in đã bị phá hỏng như thể đó là một đống hiện kim quý giá vậy. “Đây là một trong những chiếc máy in 3D nhanh nhất trên thị trường địa phương! Tốc độ và độ chính xác của nó vượt xa những mẫu thương mại thông thường và thậm chí có thể sánh ngang với các máy của Liên Minh Thứ Sáu. Chỉ có những tập đoàn lớn nhất và uy tín nhất mới có khả năng mua cỗ máy này thôi!”
“Nghe thú vị ghê, nhưng nó có giá bao nhiêu chứ hả?”
“Một chiếc Dortmund thế hệ thứ ba mới tinh có giá ít nhất là 3 tỷ hiện kim Bright đó!”
Ngay cả tim Dietrich cũng lỡ mất một nhịp khi nghe con số đó. Anh ta lập tức mất hứng sau khi nhìn kỹ cái tình trạng hiện tại của mấy chiếc máy in kia. “Bây giờ chúng đều bị chém cho tan nát rồi. Ngay cả bọn cướp cũng không buồn lấy cái đống rác này. Chúng chẳng còn giá trị gì cả.”
“Điều đó cũng không đúng lắm đâu.” Ves liền phản bác. Đôi mắt của cậu gần như xuất hiện cái ký hiệu hiện kim trên con ngươi trong khi họ cẩn thận kiểm tra thiệt hại. “Ban đầu có đến chín cái máy Dortmund giống hệt nhau. Bọn cướp đã lấy hai chiếc, vậy chúng ta còn lại bảy chiếc bị hỏng. Anh nghĩ sao nếu chúng ta lượm hết mọi thứ còn nguyên vẹn rồi lắp lại thành một chiếc có thể hoạt động được hả?”
“Vậy cũng được à?”
“Thì cũng đáng để thử mà.”
Cả hai đều suy nghĩ về mặt lợi và hại nếu họ quyết định làm vậy. Nếu Ves may mắn, thì cậu có thể thay thế chiếc máy in 3D cũ kỹ của mình bằng một chiếc có thể theo kịp nhu cầu của cậu trong tương lai. Vấn đề duy nhất là việc thu gom các bộ phận ấy rồi tái dựng lại cỗ máy đó cần rất nhiều thời gian và kiến thức chuyên môn, cũng là hai thứ mà cậu đang thiếu hụt hiện tại.
“Chúng ta có đủ khả năng để ở lại đây lâu đến vậy không? Anh biết là chú đang nghiêm túc về việc này, nhưng cái lũ cướp kia vẫn có thể quay lại vơ vét thêm một lần nữa đấy.”
“Tôi có thể thử lắp ráp cái máy in ở nhà, cho nên chúng ta chỉ cần gom hết mấy bộ phận cần thiết thôi.” Ves quyết định như vậy. Cậu không muốn ở lại hệ thống này lâu hơn thời gian cần thiết để thu hoạch cái kho báu béo bở của cậu.
Đây là một phát hiện để đời của Ves. Giờ đây cậu đã có cơ hội sở hữu một cỗ máy đắt đỏ mà không tốn một đồng xu, thì lẽ nào cậu lại nhắm mắt để nó tuột khỏi tay mình sao?
“Mình còn một tầng cuối cùng để thám hiểm thôi.” Ves nói sau khi cậu kéo Lucky quay lại bên mình. “Chúng ta chỉ cần nhanh chóng đi khám phá nốt chỗ đó là xong. Sau đó chúng ta có thể bắt đầu tháo rời mấy bé này nữa rồi về nhà.”