The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
Chương 110: Học cấp tốc
Chương 110: Học cấp tốc
Lucky vừa đi theo Ves vừa ve vẩy cái đuôi một cách tinh nghịch. Con robot trong phòng thí nghiệm ở trên con tàu Barracuda đã phân tích xong mẫu quặng của Bậc Thầy Olson. Tùy thuộc vào kết quả phân tích, thì hoặc là cậu sẽ ném nó cho con mèo của mình ăn hoặc là để dành cho mục đích khác.
Khi con robot thí nghiệm đưa ra dữ liệu của nó, Ves trông có vẻ hứng thú trong một khoảng khắc. Thế nhưng ngay sau đó, cậu liền thất vọng. Các thiết bị thu nhỏ trong phòng thí nghiệm không đủ khả năng để giải mã bức màn bí ẩn bao quanh cái mẫu quặng. Kể cả con robot cũng đành bất lực bó tay.
“Mình đã biết kích thước, khối lượng, tỷ trọng và các đặc điểm vật lý cơ bản khác. Còn thành phần bên trong của nó thì mình chịu thua.”
Trừ khi Ves đưa mẫu quặng này cho một viện nghiên cứu khoa học vật liệu thì cậu cũng chẳng làm được gì từ cái tảng đá này. Nó không đáng để cậu dành thời gian nghiên cứu để làm gì.
Cậu nhìn qua con Lucky đang ngồi bên cạnh và nhìn cậu với ánh mắt cầu xin đến tội. Con mèo thậm chí còn duỗi chân ra vươn tới cái mẫu quặng như một con mèo con đang đói bụng vậy.
“Mày có chắc là thứ này sẽ không làm mày đau bụng hay gì không đấy?”
“Meow!”
“Vậy thì ăn đi!”
Cậu vô tư ném cái cục quặng đó xuống sàn. Nó lăn một quãng đường ngắn rồi dừng lại. Con mèo đá quý lao tới đánh chén cái cục đá ấy không chút khoan nhượng. Lucky dùng bộ hàm kim loại rắn chắc của nó để gặm cái mẫu quặng, nhưng bất ngờ là răng nó cứ bật ra ngoài. Con mèo bắt đầu cảm thấy bực mình, thế là nó liền dùng bộ vuốt năng lượng để phá nát cái cục đá ấy ra.
Thế nhưng móng vuốt của nó cũng chỉ có thể cào ra những mảnh vụn nhỏ từ cái hòn đá ấy. Độ cứng của nó quả là khác thường. Kể cả vũ khí mạnh nhất của Lucky vốn có thể dễ dàng chém xuyên qua bộ giáp khung xương trợ lực cũng phải đầu hàng.
Lucky nhanh chóng nuốt chửng các mảnh vụn nhỏ ở trên sàn trước khi tiếp tục cắt nhỏ mẫu quặng ra. Ves nghĩ rằng lần này con mèo sẽ mất một khoảng thời gian dài để tiêu hóa toàn bộ hòn đá ấy, cho nên cậu để yên cho nó tận hưởng bữa búp-phê ngon lành này và quay lại làm việc.
Trong suốt hành trình bay xuyên qua lãnh thổ của Liên Minh Thứ Sáu của chiếc Barracuda, không có gì bất thường xảy ra cả. Có lẽ không có ai đuổi theo họ thật, hoặc cũng có thể chiến lược du hành qua các hệ sao hẻo lánh không có người ở đã có hiệu quả. Chiếc Barracuda có lẽ đã tẩu thoát thành công, mà hai người cũng chả biết là có ai thực sự theo đuôi hay không nữa.
Họ bắt đầu thư giãn sau một vài ngày trôi qua một cách yên bình. Dietrich cuối cùng cũng đã thỏa mãn với cái quầy bar và bắt đầu đi khám phá phần còn lại của con tàu. Còn con Lucky thì vẫn mổ xẻ món ăn mới của mình, để rồi nuốt hết mảnh này đến mảnh khác.
Về phần Ves, cậu bắt đầu cải thiện mảng Toán học của mình. Cậu đã nhận ra rằng chính khả năng tính toán kém cỏi của mình đã gây cản trở quá trình thiết kế chiến cơ. Điều này tuy không có xuất hiện rõ rệt trong cuộc thi do thời gian thi đấu khá là hạn chế, nhưng khi xét đến các mẫu thiết kế thông thường, thì việc nắm chắc cái kiến thức Toán Học cơ bản chắc chắn sẽ giúp tối ưu hóa mẫu thiết kế hơn rất nhiều.
Mục đích chính của Toán Học chính là tạo và điều chỉnh một vài mô hình mô phỏng phức tạp để có thể chạy và kiểm tra nhiều lựa chọn thiết kế khác nhau. Ví dụ như, nếu cậu muốn chiến cơ của mình chạy nhanh hơn, thì cậu có thể xén bớt lớp giáp ở một vài vị trí nhất định. Còn nếu cậu muốn tránh làm ảnh hưởng xấu đến chiếc chiến cơ thì cậu nên chọn cắt giảm ở những vị trí ít bị tác động nhất.
Vậy thì làm sao cậu có thể xác định từng vị trí chính xác đến như thế? Đến tận bây giờ, cậu luôn luôn dựa vào phán đoán và trực giác của mình. Ví dụ như phần ngực luôn là nơi được bọc giáp dày nhất trên chiến cơ. Nếu cậu cắt bỏ phân nửa độ dày của nó, thì có lẽ cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cỗ máy. Thực tế thì cậu chỉ đoán mò mà thôi. Có khả năng cậu tưởng mình chỉ làm giảm thông số áo giáp xuống năm phần trăm, nhưng con số thực sự lại lên đến mười phần trăm.
Ves có nguy cơ tạo ra một lỗi sai chết người vào trong mẫu thiết kế của mình nếu cậu không nhận ra sự chênh lệch này. Cách duy nhất để đảm bảo số liệu chính xác chính là lập nên một mô hình toán học mô phỏng hiệu suất của áo giáp. Mặc dù Hệ Thống Thiết Kế Chiến Cơ có rất nhiều mô hình tính toán có sẵn, nhưng suy cho cùng thì Ves lại không hề hiểu rõ bản chất của hầu hết lý thuyết của các phép toán đằng sau những dòng lập trình phức tạp ấy.
Việc sử dụng mô hình toán học giống như cầm lấy một khẩu súng vậy. Cậu chỉ cần bóp cò một khi cậu đã nhắm bắn trúng mục tiêu. Thế nhưng, nếu cậu muốn điều chỉnh khẩu súng để tăng mức xuyên giáp hoặc tăng tốc độ bắn của nó, thì cậu phải hiểu rõ khẩu súng từ trong ra ngoài.
Thay vì sử dụng Hệ Thống để ép mình nâng cấp kỹ năng Toán Học, thì Ves muốn tự bỏ ra công sức để học lấy những kiến thức đó. Trình độ Toán Học của cậu vẫn ở mức vô dụng khiến cậu lấy làm xấu hổ. Mặc dù cậu chỉ cần tiêu 500 DP để nâng nó lên cấp Học Việc, nhưng Ves không muốn lãng phí số điểm quý giá đó.
Sau khi chỉ số trí tuệ của cậu được tăng lên một chút, Ves không gặp quá nhiều trở ngại trong suốt quá trình học cấp tốc của mình. Cậu còn đi mượn một vài quyển sách giáo khoa sơ cấp từ Thư Viện Hằng Tinh của Hiệp Hội Clifford nữa.
Những cuốn sách ở cấp độ này vô giá trị đến mức Hiệp Hội còn không thèm bận tâm cài đặt nhiều lớp an ninh phức tạp để làm gì. Là một Hiệp Sĩ của Hiệp Hội, Ves có thể tự do đọc hết sách này đến sách khác bên trong không gian thư viện ảo.
Ves vô tình tạo ra một cảnh tượng lạ thường. Một Hiệp Sĩ cấp cao không chỉ sử dụng Thư Viện Hằng Tinh, mà cậu còn đang cố gắng giải những bài toán mà người khác có nhắm mắt cũng làm được. Những Hầu Sĩ và Hiệp Sĩ khác đi vào thư viện không thể không chú ý đến một Hiệp Sĩ khác đang trầm tư suy nghĩ để đưa ra lời giải cho một vài bài toán cơ bản ở trình độ đại học.
“Bộ mấy người này nhìn chưa đã mắt hay sao?” Cậu thầm phàn nàn trong lòng trong khi hai má cậu ngày càng nóng bừng.
Cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào mà thôi. Mặc dù thư viện có cho thuê nhiều phòng riêng để học, nhưng Ves phải trả một điểm công trạng để sử dụng căn phòng trong một tháng. Khỏi phải bàn đến tính tiết kiệm của cậu, Ves từ chối lãng phí số điểm quý giá đó một lần nữa. Nhớ lại lúc cậu ném một đồng xu công trạng vào cái đài phun nước ảo kia đã khiến cậu hối hận lắm rồi.
Cho dù Ves có xấu hổ như thế nào đi nữa, thì cậu cũng học được cách loại bỏ yếu tố phiền nhiễu từ bên ngoài và tập trung vào việc học của mình. Cậu cũng bắt đầu tiến bộ hơn nhiều và nhanh chóng xử lí hết đống sách cậu đã mượn. Trên thực tế thì Ves có khả năng cải thiện trình độ toán học từ trước bởi vì cậu có thể áp dụng vô số kiến thức từ các kỹ năng khác của mình.
Với trí thông minh hiện tại, nó cũng giúp cậu nắm bắt các khái niệm mới dễ dàng hơn. Tuy kiến thức mới không đến nỗi quá khó, nhưng cậu không có nhiều đường tắt để nâng cao kỹ năng Toán Học của mình. Cậu phải cày cuốc từng chuyên đề khác nhau. Nhờ có sự tập trung cực độ mới giúp cậu kiên trì lâu hơn đa số người khác trừ những nhà toán học đam mê nhất.
Tất cả nỗ lực chăm chỉ đó cuối cùng cũng mang lại thành quả xứng đáng. Cậu chỉ mất năm ngày để nâng kỹ năng Toán Học từ Vô Dụng lên Học Việc, và thêm hai tuần nữa để nâng từ Học Việc lên Tập Sự. Ves đã tiết kiệm được 1500 điểm DP mà cậu có thể dùng để mua thứ gì đó hữu ích hơn. Cậu kiểm tra lại bảng Trạng thái và xác nhận rằng Hệ Thống đã công nhận nỗ lực của mình.
[Trạng thái]
Tên: Ves Larkinson
Nghề nghiệp: Nhà Thiết kế Chiến Cơ Tập sự
Chuyên môn: Không có
Điểm Thiết Kế: 1223
Thuộc tính
Sức mạnh: 0,8
Khéo léo: 0,7
Sức bền: 0,8
Trí tuệ: 1.3
Sáng tạo: 1
Tập trung: 1.7
Khả năng thần kinh: F
Kỹ năng
[Lắp ráp]: Tập sự – [Thông thạo Máy in 3D II] [Thông thạo Lắp ráp II]
[Kinh doanh]: Tập sự
[Công Nghệ Thông Tin]: Vô Dụng
[Kỹ thuật Điện dụng]: Học Việc
[Toán Học]: Tập sự
[Cơ khí]: Thành Thạo – [Chế tác Ứng biến II] [Hiệu chỉnh Tốc độ III]
[Luyện kim]: Thành Thạo – [Nén Hợp Kim I]
[Phi Vật Lý học]: Vô dụng
[Vật lý]: Học Việc – [Tối Ưu Hóa Giáp Hạng Nhẹ I] [Tối Ưu Hóa Giáp Hạng Trung III]
Kỹ Năng
[Siêu Xuất Bản]: Sẵn sàng. Có thể kích hoạt một lần mỗi năm.
Đánh giá: Một thiết kế gia tập sự đã bước vào thế giới thiết kế chiến cơ đích thực.
Cậu cũng để ý đến điểm DP của mình. Nhờ có cái danh hiệu mới cứng và nỗ lực quảng bá tên tuổi cho cậu từ chị Marcella mà doanh thu cho chiến cơ ảo của cậu đã tăng đột biến trong khoảng thời gian ngắn. Do chất lượng của các mẫu thiết kế của cậu còn quá sơ sài, cho nên số lượng chiến cơ bán ra chưa đến nỗi cao lắm, nhưng cậu vẫn hoan nghênh xu hướng này.
“Nếu mình có 2000 DP, thì mình có thể nâng cấp kỹ năng Toán Học của mình lên Thành Thạo. Một khi mình lên đến mức đó, thì khả năng tối ưu hóa thiết kế của mình sẽ có sự thay đổi toàn diện.”
Sau khi đã nắm vững các nguyên lý toán học, cậu sẽ làm việc hiệu quả hơn khi sử dụng các mô hình toán học phức tạp hơn của Hệ Thống. Với những công cụ này trong tay, cậu có thể tìm ra những sai sót tiềm ẩn bên trong mẫu thiết kế của mình tốt đến mức cậu thậm chí còn có thể hỗ trợ các nhà thiết kế thâm niên hơn trong dự án của họ.
“Chỉ tiếc là mình phải dành ra cả tháng trời để nâng cấp kỹ năng của mình lên mức Thành Thạo. Mình cũng phải chi nhiều điểm công trạng để mượn một cuốn sách tốt hơn.”
Một điểm công trạng có giá trị hơn là một điểm DP. Đối với điểm công trạng, thì cậu phải bỏ ra nhiều công sức hoặc phải đối mặt với nhiều rủi ro hơn để kiếm nó. Còn điểm thiết kế thì cậu chỉ cần vẽ ra thêm một vài mẫu thiết kế là được.
“Ê Hệ Thống, nếu tao cập nhật mẫu chiến cơ hiện tại thì tao có được nhận DP nào cho cái bản tái thiết kế đó không?”
[Bất kỳ mẫu thiết kế nào tương tự với mẫu thiết kế hiện tại của người dùng sẽ không được nhận Điểm Thiết Kế nào sau khi hoàn thành. Điều này bao gồm cả việc cải tiến một mẫu chiến cơ hiện có. Hạn chế sẽ này không áp dụng cho Điểm Thiết Kế được cấp thông qua việc bán mẫu thiết kế của cậu.]
Lời lẽ nghiêm khắc của Hệ Thống đã đóng sầm cánh cửa cơ hội giúp Ves kiếm được nhiều DP một cách dễ dàng. Dĩ nhiên là cậu vẫn có thể cập nhật sản phẩm của mình để cải thiện doanh số, nhưng làm thế thì có ích gì? Việc tái thiết kế chiến cơ cũng mất rất nhiều thời gian. Thế thì cậu thà thiết kế một mẫu chiến cơ mới toanh còn tốt hơn.
Đương nhiên chiếc Marc Antony là ngoại lệ của cậu. Nó là sản phẩm duy nhất của công ty cậu, thế nên Ves cần phải làm sao để nó thu hút khách hàng càng nhiều càng tốt. Vào lần cuối Ves thiết kế chiếc Marc Antony, cậu không hề sở hữu kỹ năng Thành Thạo nào cả. Nó thực sự cần được cập nhật lại.
“Tuy nhiên, mình sẽ lãng phí thời gian nếu mình thực hiện nó ngay bây giờ. Mình vẫn cần phải nâng trình độ Toán Học của mình lên Thành Thạo, và Vật Lý lên mức Tập Sự.”
Đó là yêu cầu tối thiểu mà Ves đã đặt ra. Phiên bản thứ hai của mẫu thiết kế thương mại đầu tiên của cậu phải là một sản phẩm có thể cạnh tranh với các dòng sản phẩm khác. Nếu chiếc Marc Antony sau khi cải tiến vẫn còn quá kém cỏi, thì cậu sẽ trở thành trò cười cho người khác dưới cái mác Thiết Kế Gia Tập Sự mất.
“Mình không thể bất cẩn như những tay nghiệp dư bị mắc kẹt ở cấp độ Học Việc được.”
Không có giải pháp nào trong tay, Ves đành tạm gác lại vấn đề đó. Cậu liền quay trở lại với Thư Viện Hằng Tinh và tiếp tục quá trình cải thiện kỹ năng Vật Lý và Kỹ Thuật Điện Dụng của mình. Đến thời điểm này, đa số các thành viên của Hiệp Hội đã quen nhìn cảnh cậu gắng sức học cấp tốc ở đây rồi.
Trong khi đó, chiếc Barracuda vẫn âm thầm bay xuyên qua Phân Khu Sao Komodo. Sau khi đã đi qua các lãnh thổ trung tâm của quốc gia hạng hai, lượng tàu vũ trụ trong không gian liền giảm mạnh. Đa số các con tàu khác đều không rảnh để đi tới khu vực này bởi vì ở đây chẳng có cái mô tê gì cả, nhất là các tài nguyên ngoại lai.
Đôi lúc, con tàu phát hiện một vài tín hiệu nhỏ ở bên trong hệ sao. Chúng thường là các tàu trinh sát hoặc là những nhóm đào mỏ nhỏ lẻ. Không ai lại rảnh đến mức đóng quân ở những hệ sao trống trải này, thế nên chiếc Barracuda mới mặc kệ người ta làm gì thì làm.
Khi họ băng qua vùng lãnh thổ của một quốc gia hạng ba tầm thường khác, con tàu đột nhiên phát hiện có dấu hiệu bất thường. Khi Dietrich điều tra nguyên nhân, anh ta thấy nó nghiêm trọng đến mức phải thông báo cho Ves.
Ves khó chịu ra mặt khi bị lôi khỏi lớp học cấp tốc của cậu, nhưng rồi cậu cũng đi theo Dietrich lên đài chỉ huy. “Vậy có vụ gì báo động thế?”
“Cảm biến đã phát hiện dấu vết tàn cuộc của một cuộc đột kích. Trông có vẻ như là một vài căn cứ bí mật đã bị tấn công thì phải.” Dietrich giải thích sau khi anh ta mở một hình chiếu báo cáo từ cảm biến tầm xa của chiếc Barracuda. “Bất kì ai đã tấn công căn cứ này đã hoàn thành nhiệm vụ của họ. Rõ ràng là họ đã thu hồi những chiến cơ bị hư hại trong khu vực, nhưng họ không nhặt hết tất cả.”
Con tàu phát hiện một bãi tàn cuộc sau một trận chiến kịch liệt trên một hành tinh đá cuội tầm thường ở đằng xa. Cái hành tinh buồn tẻ ấy trông thật khô khan như một bịch muối vậy. Nó không hề có nước hay bầu khí quyển. Thế nhưng nó lại có hai vệ tinh mặt trăng quay xung nó ở khoảng cách tương đối xa.
Ves nghiên cứu hình chụp bên ngoài của cái căn cứ hay đồn điền đã bị phá hủy ấy. Nó không có mang bất kì huy hiệu đại diện cho tổ chức nào theo luật ngân hà cả. Tức là cái căn cứ này là hoạt động bất hợp pháp. Ai đã xây căn cứ này? Lũ không gian tặc à? Hay đám lính đánh thuê mờ ám? Hoặc phải chăng là một cơ quan tình báo bí mật nào đó?
Ves không có chút manh mối nào cả. Còn đối với người bạn đồng hành của cậu, thì anh ta có con mắt phân tích chiến trường tốt hơn nhiều.
“Cả bên tấn công lẫn phòng thủ đều cố gắng xóa mọi dấu vết của họ. Anh cũng không biết chắc nữa.” Dietrich nói thẳng thắn. “Trực giác của anh mách bảo rằng đây là cuộc chiến giữa hai tập đoàn nào đó ấy.”
Nghe bất ngờ thật đấy. Làm gì có tập đoàn nào tự làm bẩn tay mình như vậy đâu?
“À, anh không có ý nói bộ phận an ninh của họ trực tiếp phát động mấy trận đột kích như thế này. Đây chắc là trường hợp một tập đoàn nhờ bọn lính đánh thuê mờ ám tấn công một căn cứ bí mật được bảo vệ bởi đám lính đánh thuê khác. Dấu tích tàn cuộc có nhiều loại chiến cơ đa dạng ở cả hai phía. Họ đều sử dụng những chiến cơ cá nhân với trang bị độc đáo của riêng họ.”
Tuy đây không phải là luật bất thành văn, nhưng thông thường thì các tập đoàn và quân đội chỉ sử dụng một lực lượng bao gồm các chiến cơ giống nhau, hoặc chỉ khác một vài chủng loại là cùng. Nếu lực lượng đó mà sử dụng nhiều quá nhiều chiến cơ cá nhân, thì nó sẽ gây áp lực lên quá trình bảo dưỡng và khiến cho công tác hậu cần phức tạp hơn nhiều. Chỉ có những tổ chức tùy tiện lắm mới sử dụng hàng tá mẫu mã khác nhau để xuất kích.
“Anh có biết căn cứ này làm cái gì ở đây không? Hệ Sao này khá là nghèo nàn, nên chắc chắn là không có bất kì tài nguyên ngoại lai nào ở đây. Tại sao lại có một tập đoàn muốn xây dựng một căn cứ ở giữa vùng đồng không mông quạnh như thế này?”
“Sao ta không thử điều tra nhỉ?” Dietrich cười ranh mãnh và bẻ cổ rốp rộp. “Anh muốn vận động tay chân một chút lắm rồi đấy. Mình đi tới gần và khám phá thử xem. Trận đánh này đã xảy ra ít nhất một tháng trước rồi, bằng không thì khu vực này đã không có dấu hiệu xói mòn nhiều đến vậy. Anh nghĩ nơi này hoàn toàn bị bỏ hoang rồi.”
Họ có nên khám phá cái căn cứ đã sụp đổ ấy hay không? Ý tưởng đó làm cậu phấn khích. Không biết cậu có thể tìm thấy kho báu nào từ những khu tàn tích bỏ hoang này? Chắc chắn bọn tấn công đã thu hồi những thứ có giá trị, nhưng nếu họ chỉ là lính đánh thuê, thì có thể họ chỉ lượm những thứ quan trọng nhất thôi. Tùy thuộc vào mục đích của căn cứ, nó có thể chứa nhiều thiết bị chuyên dụng mà các phi công chiến cơ có thể dễ dàng bỏ qua.
Nếu căn cứ này hóa ra là một cơ sở nghiên cứu chiến cơ, thì rất có thể cậu sẽ tình cờ tìm thấy một cái máy nén hợp kim hoặc một cái máy xử lý hóa chất không chừng.
Lòng tham gần như lấn át cậu trước khi cậu cẩn trọng xem xét lại chuyện này. Chỉ vì phe xâm lược đã rời đi không có nghĩa là không có rủi ro gì ở đây. Ai mà biết được liệu họ có để lại một tên canh gác địa phận hay không chứ.
Điều mà Ves lo lắng nhất là bất kỳ bên nào cũng có thể bất ngờ quay lại với một con tàu phản ứng nhanh nhỡ khi cậu lỡ kích hoạt báo động.
Cậu đang lên kế hoạch cho một chuyến phiêu lưu hay một thảm họa đang chờ đón phía trước? Liệu cậu có thể mạo hiểm khi đường về nhà chỉ còn cách vài bước nhảy hay không?
“Vậy thì đi thôi. Robot hoa tiêu, hãy tiến lại gần hành tinh đã chọn một cách cẩn thận nhưng đừng gây sự chú ý.”
Dietrich chưa gì đã xoa tay đầy hào hứng. Anh ta thích những cuộc săn tìm kho báu như thế này. Còn Ves, lý do duy nhất khiến cậu dám tiếp cận căn cứ là vì cậu nghĩ rằng ít có khả năng có ai để một con tàu ở lại. Thế thì mình chạy ngang qua liếc nhìn một cái thì có gì sai đâu chứ hả?