The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
Chương 109: Lên kế hoạch
Chương 109: Lên kế hoạch
Chiếc Barracuda lặng lẽ bay xuyên qua vũ trụ và liên tục nhảy qua nhiều hệ sao hẻo lánh khác nhau. Nhờ vậy mà chiếc Barracuda mới tránh thu hút sự chú ý của người khác. Và cuộc hành trình trở về nhà chỉ bao gồm một loạt các bước nhảy thầm lặng và không ngừng kích hoạt bộ dẫn động FTL ở giữa các chặng sau khi nó đã hoàn thành chu kỳ sạc của nó trong một vài tiếng đồng hồ.
Trong khi Dietrich vẫn đang nhâm nhi từng loại rượu trên tàu, thì Ves đang cố gắng tổng kết những gì cậu đã học được từ cuộc thi ở Leemar. Nhờ có áp lực và lúc nào cũng phải chạy đua với thời gian trong cuộc thi đã khiến cậu bộc lộ hết tiềm năng của chính mình. Trong trạng thái đầy cảm hứng ấy, cậu đã mạo hiểm áp dụng nhiều phương án thiết kế đầy rủi ro, nhưng đồng thời cũng mang lại cho cậu một góc nhìn mới mẻ về quá trình thiết kế và chế tạo chiến cơ.
“Cho dù Hệ Thống có thể nhồi nhét cả một thư viện kiến thức vào não mình đi chăng nữa, thì mình vẫn cần phải học tập rất nhiều. Mình cứ tưởng mình đã nắm vững mảng cơ khí ở cấp Thành Thạo sau khi mình đã nâng cấp nó qua Hệ Thống rồi chứ, nhưng ai dè đâu nó chỉ là khởi đầu mà thôi.”
Đọc những cuốn sách giáo khoa bên ngoài vẫn có vẻ khá là hữu ích đối với Ves kể cả khi cậu vẫn đang dựa dẫm vào Hệ Thống của mình. Nhiều nguồn kiến thức khác nhau vẫn có thể mang lại nhiều góc nhìn khách quan hơn. Một vài cuốn làm sáng tỏ nhiều vấn đề mà người khác đã bỏ qua. Thế nên việc đọc sách không bao giờ là dư thừa đối với Ves, mặc dù thực tế thì cậu vẫn phải làm việc để kiếm sống qua ngày nữa.
Cậu thở dài khi cậu nghĩ đến những chuyện mình có thể phải đối mặt khi cậu trở về nhà. Mặc dù những người trong ngành ở Khối Liên Minh chỉ nhướn mày bất ngờ với cái danh hiệu mới toanh của cậu, nhưng dân cư ở nước Cộng Hòa có thể sẽ bắt đầu đối xử với cậu như một vị vua người Vesia cũng nên.
Bất kể mọi chuyện có thế nào đi chăng nữa, Ves chắc chắn rằng cậu sẽ tận dụng danh hiệu mới của mình để thúc đẩy doanh số bán hàng. Ai cũng biết rằng thương hiệu và danh tiếng là hai thứ quan trọng nhất trong ngành công nghiệp chiến cơ. Nhưng nó cũng sẽ đeo lủng lẳng trên cổ cậu như những chiếc xích trói buộc cậu vậy. Bất kì mẫu thiết kế nào cậu bán ra cũng đều phải đạt chất lượng cao là tối thiểu. Nếu cậu mà phát hành bất kì mẫu chiến cơ tệ hại nào ra thị trường thì nó không chỉ ảnh hưởng đến cậu mà nó còn vấy bẩn danh tiếng của sư phụ cậu nữa.
Cậu không muốn đợi cho đến khi chiếc Barracuda bay về tới nhà. Ves mở máy liên lạc lên và xem danh bạ của mình.
Ngón tay cậu do dự trước cái tên Carlos Shaw. So với các Hầu Sĩ của Hiệp Hội Clifford cũng đang tìm kiếm công việc thì Carlos vẫn thua kém hơn nhiều. Sau một vài phút cân nhắc, Ves quyết đỉnh rằng cậu thà chọn một người mà cậu tin tưởng hơn là thuê mấy đứa chỉ quan tâm đến điểm công trạng bên trong túi tiền của cậu.
“Nhân viên đầu tiên của mình phải là người mà mình có thể xem là đối tác trong công việc. Mình sẽ quá bận rộn vẽ nên nhiều mẫu thiết kế mới trong tương lai để mà quản lý cấp dưới mỗi ngày. Nếu mình thuê Carlos, thì cậu ấy có thể là một trợ lý cá nhân của mình giống như Horatio để giám sát mở rộng quy mô kinh doanh của công ty mình.”
Ves vẫn chưa chắc chắn lắm về việc mở rộng quy mô doanh nghiệp của cậu. Chưa kể đến chi phí trang thiết bị, cậu thật sự không muốn phải phân tâm để xử lí mấy thủ tục rườm rà ấy một chút nào.
Sau những thử thách thi đấu ở Leemar, cậu đã có một góc nhìn khác về cuộc sống. Mọi nhà thiết kế chiến cơ vĩ đại đều phải có hậu thuẫn lẫn tài nguyên hoặc tài trợ để có thể thăng tiến trong sự nghiệp. Việc thiết kế và chế tạo chiến cơ từng chiếc một như cách cậu đã từng làm mất quá nhiều thời gian mà chỉ kiếm được doanh thu khá hạn chế.
Nếu Ves muốn đẩy nhanh sự nghiệp của mình, thì cậu cần phải bỏ cái thói quen kiểm soát mọi thứ và bắt đầu giao phó trách nhiệm cho người khác. Mặc dù cậu vẫn chưa bắt đầu lên kế hoạch mở rộng khu xưởng của mình, nhưng cậu vẫn muốn mời Carlos vào làm càng sớm càng tốt.
Ngón tay cậu liền nhấn vào tên của bạn mình, sau đó cái máy liên lạc nhanh chóng kết nối với mạng ngân hà và chuyển tiếp cuộc gọi của cậu xuyên qua phân khu sao Komodo. Nhờ có nút liên đới lượng tử ở trên chiếc Barracuda và cũng bởi vì con tàu đang di chuyển ở chế độ FTL mà cậu mới có thể kết nối với mạng ngân hà mà không gặp trục trặc gì.
“A, Ves bồ tèo!” Mắt cậu ấy chợt sáng lên đầy hy vọng. “Gặp lại ông tui mừng vãi! Tui có coi ông thi đấu này. Cả ông lẫn Patricia thực sự đã khiến cho tên tuổi nước Cộng Hòa nhỏ bé của tụi mình trở nên nổi tiếng lắm luôn á. Hai người giờ là anh hùng quốc gia luôn rồi đó.”
“Nghe cũng hay đấy, nhưng mà tui gọi ông không phải chỉ để ăn mừng thôi đâu.”
Ves nhanh chóng giải thích ngắn gọn kế hoạch mở rộng công ty trong tương lai của mình cho Carlos nghe. Mặc dù cậu có cảnh báo trước cho bạn mình rằng mọi thứ sẽ đi vào hoạt động trong vòng một đến hai năm nữa, nhưng đương nhiên là Carlos sẽ không ăn hàng ở không trong khoảng thời gian đó rồi.
“Đó vẫn là một công việc tuyệt vời rồi.” Carlos đáp lại tràn đầy cảm xúc. “Cuối cùng thì tui cũng có thể tạm biệt cái công việc kiểm định xàm quần kia.”
“Tui không có thuê ông làm thiết kế chiến cơ toàn thời gian đâu nha, cho nên là đừng kỳ vọng quá đấy. Hiện tại thì tui muốn ông luyện tập và nâng cao khả năng lắp ráp và chế tạo là được. Ông sẽ quản lý và làm việc với máy móc của tui mỗi khi tui nhận được đơn đặt hàng mới. “
“Yên tâm đi Ves. Sau khi làm việc trong bộ phận kiểm định thì tui đã học hết tất cả quá trình chế tạo và những công đoạn có thể dễ gặp lỗi nữa. Tui có thể đảm bảo với ông là tui không có lơ là trong công việc đâu.”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Carlos, Ves liền ngắt máy và gọi cho chị họ của mình, Melinda.
“Chào chị Melinda, em gọi có tiện cho chị không?”
“Chị vẫn đang làm việc, nhưng sếp chị ổng không có quan tâm nếu chị giải lao một tí đâu.” Chị Melinda nói trong lúc chị ấy điều chỉnh lại bộ đồng phục Vệ Binh Hành Tinh của mình. “Em bây giờ đã nổi tiếng khắp nơi ở quê nhà rồi đó.”
“Em có nghe. Em gọi cho chị để hỏi chị xem liệu em có còn bị điều tra hay gì không.”
Một trong những chiến cơ của cậu đã bị sử dụng để gây ra thảm họa ở tại Bentheim. Lần cuối cậu nghe tin là khi các nhân viên điều tra của nước Cộng Hòa kiên quyết muốn mời Ves để thẩm vấn cho ra lẽ.
“Mọi cuộc điều tra nhắm vào em đều đã dừng lại.” Chị Melinda mỉm cười rồi đáp. “Kết quả thi đấu ấn tượng của em đã khiến họ hoảng sợ một phen. Họ liền đổi ý chỉ sau một đêm và lặng lẽ rút lui không hẹn ngày trở lại.”
Ra là tầm ảnh hưởng của một Nhà Thiết Kế Chiến Cơ Bậc Thầy đáng sợ đến mức khiến người ta phải tự giác tránh đường cho cậu. Cậu thậm chí còn không cần phải nói một lời mà người khác đã tự động đáp ứng nhu cầu của cậu rồi.
“Còn gia đình thì nghĩ gì về em?”
“Ông nội thì lúc nào cũng tự hào về em đó, nào giờ vẫn vậy. Còn những người khác thì, ừm, bà con cô bác chắc chắn là biết về tầm quan trọng của chiến cơ, nhưng họ nghĩ rằng em vẫn còn quá trẻ để tạo ra ảnh hưởng đủ lớn để đứng lên đại diện cho nhà Larkinson.”
Nhận xét của chị Melinda khá là chính xác. Chỉ vì cậu đã trở thành đệ tử học việc không có nghĩa là cậu có sức ảnh hưởng cá nhân đủ lớn mạnh. Bậc Thầy Olson cũng có lòng tự trọng của riêng mình. Bà ấy sẽ không bận tâm đến cái đất nước Cộng Hòa nhỏ bé và yếu đuối này, lại càng không muốn can thiệp vào nội bộ của một quốc gia hạng ba để làm gì.
Sau khi trò chuyện thêm một chút, Ves kết thúc cuộc gọi để chị Melinda có thể quay lại làm việc. Cuối cùng thì cậu mới gọi điện cho bà chị môi giới của mình.
Khuôn mặt chắc nịch của chị Marcella Bollinger nhìn Ves với một biểu cảm đầy thú vị. “Em nhảy một bước khủng thật đấy. Chị không nghĩ em lại có thể giành lấy quán quân ở Leemar á.”
Là một nhà môi giới chiến cơ, chị Marcella biết nhiều hơn về chiến cơ so với một viên phi công thông thường. Chàng trai tên Ves đã từng thiết kế chiếc Marc Antony ngày xưa đáng lẽ ra phải bị lép vế trước những thiên tài lẫy lừng ở Leemar mới đúng. Bước nhảy vọt bá đạo của cậu khiến ai cũng phải kinh ngạc.
“Chỉ là gần đây em mới tìm được cơ hội rèn luyện kỹ năng của em thôi chị. Thế nên em mới cải thiện nhiều đến như vậy.” Ves nói một cách đơn giản nhất có thể để chị Marcella chỉ biết đoán mò đoán bụi mà thôi. “Vậy người ta có nhu cầu đặt hàng của em không chị?”
Chị ấy liền nở một nụ cười ranh mãnh. “Người ta đập cửa văn phòng của chị mấy hôm nay rồi đó em có biết không hả. Mặc dù chị nghĩ cái xu hướng này sẽ giảm dần qua nhiều tuần tới, nhưng được cái là em sẽ không thiếu khách hàng trong tương lai đâu. Tên tuổi em bây giờ còn nổi hơn cồn luôn rồi đó.”
Chị Marcella gửi cho Ves bản báo cáo tiếp thị nêu rõ chi tiết về giá trị thương hiệu của cậu. Cho dù cậu chỉ mới chế tạo hai chiếc chiến cơ thành phẩm thôi, nhưng giá trị thương hiệu của cậu đã vượt xa những nhà sản xuất chiến cơ cỡ nhỏ ở Bentheim luôn rồi.
Trên thực tế thì công ty cậu cũng gần ngang bằng với một công ty chế tạo chiến cơ quy mô trung bình rồi đấy.
“Vấn đề là tuy thương hiệu của em được nhiều người biết đến, nhưng quy mô hoạt động của em lại quá nhỏ. Em có kế hoạch gì chưa?”
“Trước tiên là em sẽ dừng bán chiến cơ của em đã. Chiếc biến thể Marc Antony của em đã quá lỗi thời rồi cho nên em dự định sẽ cập nhật bản thiết kế của nó. Chị sẽ thấy nhiều thông số kỹ thuật được cải thiện một cách đáng kể sau khi nó hoàn thành.”
“Nghe được đó. Ưu điểm chính của chiếc Marc Antony là nó có giá thành khá rẻ. Nhưng đối với một chiếc chiến cơ cao cấp thì hiệu suất hoạt động của nó vẫn còn kém xa. Nếu em có thể rút ngắn khoảng cách với các mẫu đại trà ở trên thị trường thì chị chắc chắn em sẽ thu hút một lượng khách ổn định cho mà xem.”
Ves gật đầu đồng ý. Cả hai đều biết rằng chiếc Marc Antony sẽ không bao giờ có thể sánh vai với các mẫu đương hệ đang làm mưa làm gió trên thị trường. Bằng cách gia tăng hiệu suất chiến đấu của mẫu biến thể cộng với danh tiếng mới cứng của cậu, cả hai người đều hy vọng rằng họ có thể thu hút một lượng lớn khách hàng tiềm năng.
“Em cũng đã sửa đổi giá cả và phân loại sản phẩm của em nữa.” Ves nói thêm trong khi cậu gửi qua một bản phác thảo ba phân loại sản phẩm của mình. “Hiện tại thì em đang dự định mở rộng khu xưởng của em, cho nên em sẽ giao việc chế tạo cho nhân viên trong tương lai. Tuy sản phẩm dưới tay họ làm ra sẽ không chất lượng như của em, nhưng em sẽ đảm bảo nó vẫn đáp ứng các thông số kỹ thuật như trong bản thiết kế.”
“Vậy ra đây là mác Bạc hở. Em chọn tên cũng hợp lý đó. Theo truyền thống thì mác Bạc sẽ đi liền với các sản phẩm có giá trị nhưng giá rất phải chăng. Nó rất phù hợp với chiến cơ sản xuất đại trà của em. Đồng thời khách hàng cũng sẽ không quá kì vọng vào sản phẩm rẻ nhất trong số các mặt hàng của em đâu.”
“Tiếp đến là mác Vàng. Đây sẽ là những chiến cơ do chính tay em chế tạo. Chị cũng biết rồi đó, em không muốn làm việc này quá thường xuyên. Do giá trị thương hiệu của em đã tăng lên nhanh chóng, cho nên em nghĩ mức giá chênh lệch so với mác Bạc sẽ cao hơn năm mươi phần trăm là hợp lý. Chị có đồng ý không?”
Marcella ngâm nga trong suy nghĩ. “Đó là một câu hỏi khó. Chị có thể làm một chút nghiên cứu thị trường cho em, nhưng tốt nhất là em nên áp dụng trực tiếp và xem coi có bao nhiêu khách hàng sẵn sàng chi trả mức phí đó. Chị có thấy lợi ích của mức giá này, nhưng nó cũng sắp sửa chạm ngưỡng tối đa có thể chấp nhận được á.”
Nếu Ves cảm thấy không ổn, thì họ vẫn có thể điều chỉnh mức giá bất kì lúc nào. Dù sao thì chị Marcella vẫn là người quyết định giá bán cuối cùng, cho nên chị ấy chỉ xem đề xuất của cậu làm dàn ý chung mà thôi.
Biểu cảm của chị ấy liền xuất hiện một cái nhăn mặt sau khi đọc cái mác thứ ba của cậu. “Tuy người ta sẽ dễ dàng chấp nhận mua hai mác sản phẩm đầu tiên của em, nhưng cái mác Hồng Ngọc này thì quá chát rồi đó. Em không những đặt giá cao hơn bảy mươi phần trăm so với giá sàn, mà em còn để số lượng đơn tối thiểu là bốn chiếc lận ư. Chị không biết là em có để ý hay không nhưng bọn chị thường sẽ đưa ra các khuyến mãi đặc biệt nếu khách hàng đặt mua nhiều chiến cơ cùng một lúc á.”
“Em biết là chị đang thắc mắc với quyết định này của em, nhưng em chắc chắn mức giá mác Hồng Ngọc là hoàn toàn hợp lý. Đối với em thì đó là một dịch vụ độc quyền nhằm đáp ứng nhu cầu của các tiểu đội phi công hoặc các nhóm lính đánh thuê hoạt động lâu năm. Cũng giống như cái lần em hợp tác với Vincent Ricklin ấy, em sẽ dành phần lớn thời gian tìm hiểu khách hàng và tùy chỉnh mẫu thiết kế của em để phù hợp với mong muốn của họ. Em chỉ cảm thấy không đáng nếu em bỏ ra bao nhiêu công sức như thế chỉ để chế tạo mỗi một chiếc chiến cơ duy nhất. Nếu em đặt ra đơn hàng tối thiểu, thì em có thể đưa ra lịch trình làm việc hiệu quả hơn trước.”
Điều Ves không muốn nói ra ở đây chính là mục tiêu thực sự của cậu về việc phát triển Yếu Tố X của riêng mình. Trong vòng thi đấu cuối cùng ở Cuộc Thi Mở Rộng Leemar, cậu đã ấn tượng về cái cách mà các chiến cơ giống hệt nhau của cậu lại có thể bổ trợ cái hào quang của nhau. Cậu muốn nghiên cứu thêm về hiện tượng này và biến nó thành con ngỗng đẻ trứng vàng cho công ty của cậu. Nếu suy đoán của cậu là chính xác, thì chiến cơ gắn mác Hồng Ngọc sẽ là kho báu lớn nhất của mình.
“Chị sẽ lan truyền tin này cho khách hàng, nhưng em cũng đừng quá mong chờ gì nhé.” Chị Marcella chần chừ đáp lại. “Hiện giờ thì em phải tận dụng thời cơ này trước khi nó biến mất. Thị trường có trí nhớ ngắn hạn lắm em. Trước khi em dần phai đi trên tin tức, thì em nên tìm cách nào đó để củng cố danh tiếng của em cái đã.”
“Em đã có kế hoạch sửa đổi chiếc Marc Antony của em rồi. Một khi em đã bán ra nhiều chiến cơ mác Bạc và mác Vàng hơn, thì lúc đó em sẽ mua một cái máy nén hợp kim liền đó chị.”
“Mấy thứ đó tốn nhiều hiện kim lắm em. Tuy em có thể mua một cái đã qua sử dụng ở tầm ba trăm triệu hiện kim, nhưng chị không ủng hộ em đi theo con đường này. Máy nén hợp kim thường phải hoạt động dưới áp suất cực lớn. Chúng dễ bị xuống cấp hơn mấy cỗ máy khác trong xưởng lắp ráp chiến cơ đó.”
“Chị nói đúng, nhưng biên lợi nhuận của chiếc Marc Antony thì lại quá thấp. Em thấy có hai cách để tăng thêm thu nhập. Một là em mở rộng quy mô sản xuất. Nhưng vấn đề là nó còn tốn nhiều tiền hơn nữa. Em thà chọn phương án thứ hai và từ từ nâng cấp khu xưởng của em cho đến khi em có thể sản xuất một chiến cơ chất lượng tốt hơn bây giờ.”
“Em vẫn muốn thiết kế và bán mẫu biến thể Caesar Augustus có phải không?”
“Đó là lựa chọn duy nhất của em mà.” Ves gật đầu. “Em đã cải thiện rất nhiều suốt thời gian qua, cho nên em tự tin là em có thể cải tạo lại mẫu thiết kế này. Em cũng đã hoàn thành công tác chuẩn bị và sẽ tung ra mẫu thiết kế mới trong vòng vài tháng nữa thôi.”
Biên lợi nhuận của mẫu Marc Antony thấp hơn nhiều so với chiếc Caesar Augustus. Ves càng nhanh chóng áp dụng lớp giáp nén hợp kim vào mẫu thiết kế ấy, thì cậu càng nhanh chóng tích lũy đủ hiện kim để tài trợ cho dự án thiết kế mẫu chiến cơ nguyên bản của riêng minh.
Chị Marcella trông có vẻ thích thú. Chị ấy suy nghĩ về lời nói của cậu trước khi đưa ra câu trả lời. “Em nên tạo một cái hồ sơ lịch sử làm việc của em trước đi đã. Một khi em đã chứng minh em có thu nhập ổn định, thì em nên nộp đơn xin vay thêm một khoản tiền khác để mua một cái máy nén hợp kim mới thì tốt hơn.
“Là sao cơ?!” Ves liền đứng bật dậy. “Em vẫn còn phải trả nợ bây giờ nữa!”
“Khoản nợ của em đã không còn là vấn đề gì to tác từ lâu lắm rồi. Nói chị nghe xem, em phải bỏ ra bao nhiêu công sức để trả hết khoản lãi suất hằng năm hở?”
“Em có thể thanh toán hết số lãi đó bằng một vài lần bán chiến cơ của em.”
“Vậy có nghĩa là công ty của em không có đủ đòn bẩy tài chính. Mắc nợ không phải là chuyện gì khủng khiếp đâu Ves à. Nó là một công cụ mà em có thể sử dụng để đầu tư cho kế hoạch phát triển mà em hằng mong ước. Em không cần phải kiên nhẫn và từ từ tiết kiệm số hiện kim cần thiết. Em vẫn có thể đi đường tắt bằng cách tối đa hóa đòn bẩy tài chính của em mà.
“Nhưng mà em đang nắm giữ toàn bộ cổ phần của công ty em đó. Nếu em thất bại một cái là một mình em gánh hết mọi hậu quả đấy chị.”
“Phá sản một hai lần có là gì đối với những doanh nhân như chị em mình đâu? Em vẫn còn trẻ. Vậy tại sao em lại lo lắng đến mức không đủ tự tin để đi bước kế tiếp chứ? Chị tưởng em là thiên tài mà.”
Chị Marcella nói cũng có lý. Ves dạo gần đây cũng tự tin hơn hẳn. Cậu đặt nhiều kỳ vọng cho tiềm năng kiếm tiền trong tương lai. Nếu cậu có thể thành công thuyết phục ngân hàng cho cậu vay vài trăm triệu hiện kim thì cậu có thể đẩy nhanh kế hoạch phát triển của mình lên ít nhất một năm.
“Em sẽ làm. Em sẽ đặt hẹn với ngân hàng khi em về tới nhà.” Ves quyết tâm tuyên bố. Kể cả khi ngân hàng có nghi ngờ năng lực của cậu, thì Ves cũng không ngần ngại sử dụng danh phận của mình để tạo ra một chút áp lực cho đối phương.
Sau khi cậu ngắt máy với chị Marcella, cậu suy nghĩ cậu phải mua thêm những gì. Chiếc Caesar Augustus sở hữu một hệ thống áo giáp tuyệt vời, nhưng nó cũng cần nhiều thiết bị chế tạo hơn là máy nén hợp kim để đúc ra bộ giáp đó.
“Mình cũng cần phải mua một cái máy xử lý hóa chất nữa. Những tấm giáp đó phải được xử lý bằng một công thức hóa học đã được cấp bằng sáng chế trước khi chúng đi qua quá trình nén hợp kim. Nếu không có cái máy xử lí hóa chất ấy, thì mình không thể nào đảm bảo rằng hóa chất sẽ xuyên thấu qua lớp hợp kim đó.”
Máy nén áo giáp vẫn có bán trên các thị trường mở. Còn đối với máy XLHC, thì chỉ có mấy ông lớn mới có những cỗ máy đó thôi. Nếu cậu muốn sở hữu một chiếc thì cậu cần phải có mối quan hệ tốt với người ta. May mắn thay cho Ves, Hiệp Hội Clifford là một nơi lý tưởng để tìm kiếm nó. Cậu phát hiện nhiều cửa hàng trên thị trường Hiệp Hội có bán nhiều loại máy XLHC giá cả phải chăng.
“Mình chỉ cần năm mươi điểm công trạng là được.”
Dù có là Hiệp Sĩ đi chăng nữa, thì cậu cũng cần phải nỗ lực đi kiếm từng điểm ít ỏi ấy. Những nhiệm vụ sinh lời nhất thì hoặc là trói buộc cậu suốt nhiều năm liền, hoặc là đưa cậu tới thẳng chiến trường. Cậu không có hứng thú với hai loại nhiệm vụ đó, cho nên cậu đành phải kiên nhẫn chờ đợi những cơ hội khác.
Ves học được rằng Sảnh Nhiệm Vụ của Hiệp Hội đôi lúc sẽ tung ra nhiều nhiệm vụ khẩn cấp. Những ai nhận lấy nhiệm vụ đó thường sẽ phải xử lí nhiều tình huống khó khăn. Thế nhưng phần thưởng thì khá là hậu hĩnh, còn rủi ro thì cũng có thể gọi là chấp nhận được.
“Mong là mình sẽ lấy được một vài nhiệm vụ phù hợp trong mấy tháng tới.”