The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
Chương 113: Phát hiện chấn động
Chương 113: Phát hiện chấn động
Quá trình thu nhặt tiến triển như kế hoạch. Ves tải một phần mềm tái chế phổ biến xuống máy liên lạc và mở bản thiết kế cùng với các bản quét điện tử của chiếc máy Dortmund lên. Mỗi lần mấy con robot trinh sát phát hiện một bộ phận còn hoạt động trong mỗi chiếc Dortmund, thì một phần nhỏ trên bản thiết kế chuyển từ màu đỏ sang màu xanh lá cây. Ngoài ra, khu vực nào có màu xanh lá trông sáng hơn thì nó có nghĩa là cậu có nhiều bộ phận ở chỗ đó hơn.
Nhờ vậy mà Ves mới có thể chậm rãi phân tích xem liệu việc cậu bỏ ra công sức để tái tạo cỗ máy có khả thi hay không.
Đến cuối ngày thì toàn bộ bản vẽ thiết kế đều đã chuyển sang màu xanh lá.
“Vậy là có đủ tất cả mọi thứ để lắp ráp rồi!”
Không biết thằng nào cố ý phá hủy mấy chiếc Dortmund này mà làm cũng không ra hồn nữa. Rõ ràng là hắn phải chạy đua với thời gian, bởi vì Ves thấy có một vài cỗ máy chỉ xuất hiện một vài đường kiếm qua loa cho có lệ mà thôi. Những con bot trinh sát đã đánh dấu tất cả các bộ phận bằng màu xanh lá. Bằng cách tháo dỡ từng bộ phận một cách cẩn thận, Ves có thể dễ dàng thu thập mọi thứ mà vẫn còn nguyên vẹn.
Cái vấn đề duy nhất ở đây chính là bản thiết kế vẫn còn hiện lên một vài vị trí màu đỏ sáng chói. Một vài trong số đó bao gồm những bộ phận không mấy quan trọng như lớp vỏ ngoài hay một vài dây cáp nhỏ lẻ. Còn những chỗ khác thì nghiêm trọng hơn nhiều.
“Mình phải tận dụng hết tất cả những bộ phận bị hư hỏng và tự mình tìm ra giải pháp thôi chứ làm sao bây giờ.”
Sau khi đã đánh dấu thêm nhiều bộ phận bổ sung, Ves bắt tay vào công đoạn tháo dỡ máy móc. Mặc dù cậu không có nhiều kinh nghiệm trong việc này, nhưng cậu bù đắp bằng sự kiên nhẫn và khả năng tập trung của mình. Nhờ có mấy cái nâng cấp thuộc tính gần đây nên cậu mới có thể chắc tay sử dụng dụng cụ của mình một cách chính xác hơn nhiều.
Máy in Dortmund quả là một con quái vật đầy phức tạp. Nếu Ves không có cả bản thiết kế lẫn cẩm nang hướng dẫn sửa chữa thì cậu sẽ làm hư hỏng thứ gì đó là cái chắc. Nhờ có những tài liệu quý giá đã mua từ Hiệp Hội nên cậu mới có thể cẩn thận xử lí từng bộ phận quan trọng nhất mà không mắc nhiều sai lầm nghiêm trọng.
Quá trình này diễn ra khá chậm chạp bởi vì Ves phải tự mình tháo dỡ hết tất cả mọi thứ. Không có con bot nào trên tàu Barracuda có thể giúp cậu làm công việc đầy phức tạp như thế này cả. Chúng nó chỉ có thể mang từng bộ phận trở lại tàu và cất vào các thùng chứa an toàn vừa mới được chế tạo nhằm mục đích này.
Toàn bộ quá trình kéo dài gần một tuần. Ves làm việc cực kỳ cẩn thận, và việc này đã làm trì hoãn lịch trình của hai người. Cộng sự của cậu đã càu nhàu một vài lần, nhưng anh ta vẫn làm đúng nghĩa vụ đi tuần tra khu vực không ngừng nghỉ. Tâm trí của cả hai đều rất căng thẳng trong thời gian nhạy cảm này.
Sau khi Ves đã gửi bộ phận cuối cùng lên tàu, cậu mới có thể thư giãn một chút. “Phần quan trọng nhất của quá trình thu hoạch này cuối cùng cũng đã hoàn tất.”
Chiếc Barracuda giờ đây chứa đầy các bộ phận của máy in. Mặc dù khoang hàng của nó dư sức chứa hết mọi thứ, nhưng để chừa chỗ cho chiếc Chim Ưng, Ves đành phải cất chúng ở các khoang phòng khác. Cậu đã tận dụng một vài phòng không sử dụng ở khoang giữa và khoang trên để biến chúng thành phòng chứa hàng khẩn cấp.
Việc này khiến con tàu kém an toàn hơn trước một chút, nhưng Ves vẫn có thể chấp nhận được. Tàu Barracuda không thể nào chứa thêm hàng hóa nào nữa mà không phải vứt bớt một vài đồ dự trữ trên tàu.
“Bây giờ chúng ta hãy quay lại tầng dưới cùng của căn cứ và mở mấy kho hàng ấy nào.”
Dietrich, Lucky và Ves liền bay xuống trục thang máy và đến tầng thứ tư dưới lòng đất. Trong khi chiến cơ của Dietrich canh gác ở ngoài hành lang, thì Ves đi vào căn phòng bảo trì đã được đánh dấu từ trước và chuẩn bị mở cái két bí ẩn kia.
Đầu tiên, cậu phải dỡ bỏ hết các lớp bọc giáp trên tường. Sau đó, cậu mới cắt xuyên qua bức tường được cấu thành bởi các vật liệu tổng hợp. Để tránh bị gián đoạn, cậu sử dụng máy cắt plasma hiện đại hơn từ kho chứa trên con tàu Barracuda. Khi cậu đã tiếp cận cái két sắt, cậu liền tắt máy và dùng một dụng cụ chuyên dụng khác để đẽo phần còn lại của bức tường để giảm thiểu tối đa chấn động xung quanh.
Cuối cùng thì cậu mới nạo rỗng một khoảng trống nhỏ để lộ mặt trước của cái két ẩn giấu đằng sau bức tường. Hóa ra đó chỉ là một cái hộp bọc thép đơn giản chứ không phải là cái két sắt với đầy đủ chức năng bảo mật.
“Chắc nó mới thêm vào sau này. Có ai đó đã đặt chiếc hộp này ở đây chắc đã chế tạo nó bằng các vật liệu có sẵn.”
“Đó là tin tốt phải không?” Dietrich hỏi.
“Cái hộp này được làm bởi một tay nghiệp dư, nhưng nó vẫn đang tỏa nhiệt. Tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn có thứ gì bên trong nữa. Để tôi quét thử cái đã.”
Mặc dù cái vỏ ngoài làm bằng vật liệu chống cảm ứng đang gây khó dễ cho cậu, nhưng ở cái khoảng cách này thì máy quét đa năng của cậu vẫn hiện lên một vài kết quả khả quan.
“Nó có một cái cò kích hoạt bẫy gắn vào bản lề. Bất kì lực tác động nào cũng sẽ kích hoạt một cơ chế sẽ đốt cháy mọi thứ bằng một loại nhiên liệu năng lượng cao dễ cháy.”
“Có cách nào để ngăn chuyện đó xảy ra không?”
“Chưa có, nhưng để tôi đang tìm cách thử.” Ves trả lời trong khi cậu nặn óc suy nghĩ giải pháp.
Kỹ năng Chế tác Ứng biến của cậu chủ yếu áp dụng cho chiến cơ, nhưng nó cũng có ích trong những tình huống như thế này. Cậu cũng biết loại nhiên liệu bên trong là loại nào. Nếu cậu đóng băng khu vực ở gần cái khối nhiên liệu ấy, thì cậu có thể ngăn nó bùng cháy kể cả khi cậu có kích hoạt cái bẫy đi chăng nữa. Có thể giải pháp này sẽ không hoàn toàn có tác dụng, nhưng Ves vẫn hy vọng rằng cậu có thể lấy được cái thứ ở bên trong.
Cậu nhặt một dụng cụ làm lạnh chuyên dụng trên sàn buồng chiến cơ và chuẩn bị tinh thần làm đóng băng cái khối nhiên liệu dễ cháy kia. Trước tiên, cậu khoét một đường rộng hơn lên phía trên cái hộp bọc thép. Sau đó cậu đặt cái vòi phun bán linh hoạt lên đó rồi bắt đầu quá trình đóng băng cái hộp.
Chiếc hộp liền nhanh chóng phủ đầy sương giá khi hơi lạnh dần lan ra khắp xung quanh. Sau khi đã đạt tới mức đông đặc dự tính, cậu tắt cái máy làm lạnh rồi vứt nó sang một bên. Cậu liền nhặt một cái máy cắt plasma cỡ nhỏ rồi bắt đầu cắt xuyên qua mặt trước của cái hộp.
Cậu đang chạy đua với thời gian. Cậu phải cắt cho xong để lấy kho báu bên trong cái hộp trước khi cái khối nhiên liệu kia rã đông. Ves cẩn thận sử dụng cái máy cắt làm sao để ngăn không cho nhiệt năng lan ra quá xa.
Chiếc hộp kêu lên ken két sau khi Ves cắt thành công một cái lỗ ở phía trước. Cậu liền tắt máy cắt và kéo cái mảnh vỡ hình tròn ra. Lần này thì cậu đeo một đôi găng tay dày cách nhiệt mà cậu đã mượn từ các thợ máy quá cố. Với tốc độ đáng kinh ngạc, cậu thò tay lấy một đống con chip dữ liệu ra ngoài.
Cậu hoàn tất phần còn lại bằng cách ném vào trong một nắm thuốc nổ đã chuẩn bị từ trước trước khi chạy ra ngoài. Vụ nổ liền thiêu rủi toàn bộ bức tường bên trong. Ves đã cố ý tăng sức công phá cho vụ nổ nhằm ngăn chặn bất kì bất ngờ nào khác. Các máy quét cậu đặt xung quanh căn phòng cũng không ghi nhận bất kì phản ứng nào khác cả. Cậu khá chắc rằng cậu đã không kích hoạt báo động nào hết.
“Chú có chắc là không ai biết chúng ta đang ở đây chứ?” Dietrich lại hỏi.
“Các máy cảm biến và máy quét của tôi đều là loại hiện đại nhất rồi. Tôi không phát hiện có tín hiệu nào phát ra ngoài cả. Tôi cũng không thấy có nút liên đới lượng tử nào đang hoạt động cả.”
Cái nút ấy thì rất khó để vô hiệu hóa nó, nhưng mấy thứ đó thì lại rất là đồ sộ, đắt đỏ và tiêu tốn khá nhiều năng lượng. Nhờ vậy mà chúng mới có thể thiết lập kênh liên lạc với toàn bộ ngân hà với băng thông ổn định. Ves nghi là bọn đột kích đã ưu tiên phá hủy nó ngay từ đầu rồi.
Trước khi Ves xử lí cái kho hàng lớn hơn, thì cậu muốn xem qua nội dung bên trong mấy con chip dữ liệu mà cậu đã bỏ công thu thập. Cậu liền lấy một cái máy tính bảng bảo mật và gắn một trong những con chip ấy vào đó.
Không có vi-rút hay hacker nào xuất hiện khi cái máy tính bảng truy cập vào tệp tin của con chip. Đúng như cậu suy đoán, tất cả chỉ là những tệp tin đã bị mã hóa hết rồi.
Cậu có giải pháp cho vấn đề này. “Barracuda, hãy kết nối với cái máy tính bảng này và giải mã các tệp tin này. À, nhớ vô hiệu hóa chức năng bảo mật của con chip luôn nhé.”
Con tàu của cậu cũng có khả năng tác chiến điện tử cơ bản. Nói đến cơ bản, thì cũng có nghĩa là hệ thống của nó kém xa so với những thứ được lắp đặt trên các con tàu chiến hạm. So với tiêu chuẩn công nghệ thấp kém của một quốc gia hạng ba, thì chiếc Barracuda chỉ tốn 4,7 giây để giải mã tất cả các tệp tin ấy rồi. Mà đó còn bị coi là khá chậm đối với một con tàu hộ vệ hiện đại như thế này đấy.
Máy tính bảng liền hé lộ hàng loạt các tệp tin đã được mở khóa. Ves mở thử một vài cái lên để thử tìm hiểu nó. Cậu chỉ biết gật đầu rồi chuyển sang một tệp khác, nhưng nó cũng tương tự như vậy. Khi cậu rút con chip dữ liệu ra và lắp một cái khác vào, cậu cũng thấy hàng đống dữ liệu cùng loại.
“Chú tìm được cái gì rồi? Nghiên cứu tối mật à? Hay tin tức tình báo hấp dẫn nào đó hả?”
“Không hẳn. Có vẻ như chúng ta đã tình cờ tìm thấy một cái sổ cái tài chính hay gì đó. Nó ghi lại tất cả giao dịch bên ngoài, cả nhập lẫn xuất hàng. Căn cứ này kiếm được doanh thu cao đến kinh ngạc.”
“Vậy nghi ngờ của chúng ta có đúng không?”
“Tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác để che giấu cái căn cứ này đến như vậy. Cái lợi nhuận khổng lồ đến từ những giao dịch này đủ để khiến bất kì tập đoàn hạng trung nào cũng phải ghen tị đến mức sẵn sàng vứt bỏ đạo đức hành nghề.”
Từ những manh mối mà họ thu thập được đến tận bây giờ, họ đã kết luận rằng cơ sở này là một hoạt động ngoài vòng pháp luật. Ves cũng đã khôi phục dữ liệu sao lưu trên mấy cái máy Dortmund để xác minh cho suy luận đấy.
Ves gom các con chip dữ liệu lại và đặt chúng vào một cái hộp bảo mật. “Cơ sở này đã được xây dựng để sản xuất hàng loạt chiến cơ không có giấy phép. Cũng không khó để mua một vài mẫu thiết kế ổn áp mà không phải trả tiền giấy phép. Cái vấn đề nằm ở chỗ làm sao để sản xuất chiến cơ từ những bản thiết kế bị đánh cắp ấy mà không bị Hiệp Hội MTA phát hiện.”
Là một tổ chức điều hành nền công nghiệp chiến cơ tự xưng, Hiệp Hội Thương Mại Chiến Cơ không có cái nhìn thiện cảm với những ai dám phá luật lệ của họ. Hiệp Hội có một Cơ Quan Hành Pháp cực kì đáng sợ luôn mạnh tay trừng phạt bất kì người nào vi phạm quyền lợi của chủ nhân nắm giữ tài sản trí tuệ hợp pháp. Họ không đơn giản là thưa kiện hay bắt phạm nhân vào tù đâu. Cơ quan đó thậm chí còn sử dụng súng ống và bạo lực đến đáng sợ để hành động một cách quyết liệt.
Bất kỳ tập đoàn nào muốn tiếp tục sản xuất những chiến cơ bất hợp pháp ấy phải rất cẩn trọng. Đó là lí do mà căn cứ này được xây dựng ở cái nơi khỉ ho cò gáy như thế này. Chiếc Barracuda chỉ phát hiện ra nơi này là vì nó đã bị phá hủy từ trước thôi. Chứ không thì làm sao mà nó có thể quét xuyên qua lớp ngụy trang của nơi này cơ chứ.
“Những tệp tin này sử dụng mật mã cụ thể để che giấu danh tính của tổ chức này và các đối tác giao dịch của họ. Rất có khả năng nhà sản xuất này đã bán chiến cơ cho bọn cướp không gian. Chỉ riêng bằng chứng này thôi cũng đủ để ban án tử hình cho toàn bộ ban lãnh đạo của tập đoàn này rồi.”
Ai ai cũng căm ghét bọn cướp không gian đến xương tủy. Những ai công khai ủng hộ hoạt động phi pháp của chúng đều không xứng đáng được tha thứ. Do Phân Khu Sao Komodo nằm ở vị trí hẻo lánh của ngân hà, cho nên lũ tội phạm nguy hiểm nhất của vũ trụ thường không mấy ghé thăm khu vực này. Tuy nhiên, nội sự có mặt của chúng thôi cũng đã đe dọa các tuyến đường thương mại và kiềm hãm sự phát triển kinh tế ở nơi đây.
Mặt khác thì Dietrich tỏ ra vô cùng hứng thú với các con chip dữ liệu này. “Mấy cái này mà đem đi tống tiền thì quá xá đỉnh luôn. Anh biết một tên chuyên đi phân tích dữ liệu có thể giải mã đống giao dịch này. Hắn chắc sẽ tìm ra công ty nào đang cấu kết với bọn cướp không gian.”
“Anh đang đùa với lửa đấy.” Ves thận trọng trả lời. “Cho dù anh có tìm ra ai đã nhúng tay vào thương vụ triệu bạc này, thì cũng không có nghĩa anh có đủ khả năng để đối đầu với mấy gã quyền lực ấy đâu.”
“Bình tĩnh, anh không có ngu đến thế. Anh với bọn đệ trông có thể nhỏ bé, nhưng anh biết một chỗ khá là ngon để bán mấy con chip này. Anh có thể giúp chú em kiếm thêm rất nhiều hiện kim nếu chú đưa cho anh cái đống chip đó. Tuy bọn anh không thể trục lợi nhiều hơn nếu bọn anh không tự mình đi tống tiền mấy công ty đó, nhưng tốt nhất là vẫn nên xóa hết dấu vết liên quan đến chúng ta thì hơn.”
Do cái rủi ro khổng lồ xoay quanh vụ việc này, Ves và Dietrich đã điều chỉnh thỏa thuận của họ. Họ đồng ý chia đều lợi nhuận 50-50 sau khi bán hết tất cả tài liệu tống tiền này cho người khác.
Sau khi họ đã xử lý xong cái hộp sắt, thì bây giờ đến lượt cái kho hàng lớn hơn ở trong phòng nghiên cứu. Ves kỳ vọng rất nhiều vào cái kho này do nó nằm rất gần với các phòng thí nghiệm xung quanh.
Mấy con bot dỡ hàng của cậu đã dọn dẹp đống đổ nát cản trở cái bức tường. Nhờ vậy mà Ves mới có thể sử dụng máy quét để phân tích mọi thứ bên trong cái kho hàng ẩn kia.
“Đằng sau bức tường này có một không gian to bằng phòng tắm, mà nó thậm chí còn khó phát hiện hơn cái hộp sắt bởi vì nó chẳng có hệ thống an ninh nào đang hoạt động cả. Tuy nó không phát ra tín hiệu hay dấu hiệu năng lượng nào, nhưng không có nghĩa là nó sẽ không có bẫy treo ở trong. Tôi phải tiến lại gần để chắc chắn cái đã.”
Cũng giống như lần trước, Ves phá vỡ bức tường trước mặt một cách bài bản cho đến khi cậu chạm tới lớp chắn cảm biến của cái khoang phòng bí mật kia. Cậu đào sâu vào lớp vật liệu ở xung quanh và kích hoạt máy quét của mình ở gần sát với bề mặt.
Thế nhưng, sau bao công sức truy tìm, cậu vẫn không phát hiện có hệ thống ngầm nào đang hoạt động cả. Tuy khả năng bẫy treo hiện hữu vẫn còn đó, nhưng đồng thời xác suất đạp bẫy cũng đã giảm đi ít nhiều.
“Tuy có hơi đáng ngờ nhưng cách duy nhất để tìm hiểu là mở nó ra đại luôn cho rồi. Anh có muốn mạo hiểm không?”
Mặc dù họ có chút lo ngại, nhưng hai con người tham lam ấy vẫn muốn vớ lấy cái kho báu bí ẩn kia. Dù sao thì họ cũng đã thu hoạch một mẻ hàng khá lời, cho nên nếu có cần phải té gấp thì bọn họ cũng đã kiếm được kha khá lợi nhuận rồi.
Không lãng phí thời gian lo nghĩ nữa, Ves liền quyết định trực tiếp cạy nó ra. Cậu lấy ra một cái máy cắt plasma hạng nặng rồi tách cái cửa hầm ra khỏi tường. Một luồng không khí thoát ra khỏi khoang phòng kín rít lên rõ to, khiến cho máy cắt plasma của cậu phát ra cái âm thanh xèo xèo một chút. Sau khi cậu đã tạo ra một cái lỗ đủ lớn, Ves cẩn thận đưa một con bot trinh sát vào trong.
Cả hai người đều chăm chú nhìn vào màn hình của họ. Khi con robot trinh sát chiếu sáng cái khoang phòng, bọn họ đều ngước nhìn một cách kinh ngạc.
“Ở trong có xác người chết.”
Ngoài một đống hộp nằm lăn lóc xung quanh, thì cái khoang phòng cũng có ba cái xác người khác nhau. Tất cả bọn họ đều mặc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng tiêu chuẩn, vậy ra là các nhà nghiên cứu làm việc tại đây. Điều đáng chú ý nhất là không có ai mặc bộ đồ bảo hộ chân không cả.
Dietrich nhanh chóng kết luận nguyên nhân cái chết từ những cái xác không hồn ấy. “Họ bị ngạt thở sau khi oxy đã cạn kiệt. Kho này chỉ là nơi để giấu một vài món đồ quý giá. Nó không phải là phòng an toàn khẩn cấp hay gì cả.”
Không có không khí, không có thức ăn, cũng không có nước uống. Các nhà nghiên cứu này không bao giờ có cơ hội sống sót. Ngay cả khi họ muốn đầu hàng đi chăng nữa, họ có lẽ cũng không thể ra khỏi nơi này do đống đổ nát đã chắn mất lối thoát. Và ngược lại thì bọn đột kích cũng không thể nào khám phá ra thi thể của họ.
“Quả là một cái chết kinh khủng. Ít nhất thì chúng ta vẫn có thể chôn cất họ một cách đường hoàng.”
Ves giao nhiệm vụ cho một vài con robot dỡ hàng cẩn thận mang các thi thể lên mặt đất. Sau đó, cậu điều khiển một vài con robot khác đào một vài ngôi mộ. Trước khi cậu để mấy con bot mang các thi thể đi, cậu đã lục soát quần áo của họ và lấy hết tất cả máy liên lạc cùng với những tài sản cá nhân khác.
Khi cậu nghiên cứu mấy cái máy liên lạc, Ves biết cậu không thể trích xuất dữ liệu gì hữu ích cả. Những mẫu máy này được cung cấp bởi chính phòng thí nghiệm dưới lòng đất và đi kèm với nhiều tính năng bảo mật. Trong trường hợp chủ nhân của nó qua đời, thì chúng sẽ tự động xóa sạch bộ nhớ và đốt cháy nó thành kim loại nóng chảy.
Quay lại với cái đống hộp kia thì chúng chỉ chứa các bộ phận của một loại vũ khí đã bị tháo rời. Ngạc nhiên thay, Dietrich là người đầu tiên nhận ra loại vũ khí này.
“Đó là một khẩu súng laser cho chiến cơ, nhưng trông có hơi kỳ lạ. Một vài bộ phận trông cồng kềnh hơn các bộ phận khác. Đây chắc chắn không phải là một khẩu súng bình thường.”
Nếu mấy cái hộp này chứa những bộ phận của khẩu súng, thì có lẽ bên trong cũng phải có một sơ đồ hướng dẫn lắp đặt. Ves lục tung một hồi thì thấy một vài con chip dữ liệu nằm trong một cái hộp nhỏ hơn.
Quá trình giải mã diễn ra chậm chạp hơn nhiều. Phòng thí nghiệm này đã bỏ ra nhiều công sức hơn để mã hóa nội dung bên trong các con chip này. Dù là thế nhưng biện pháp mã hóa đã quá lỗi thời và không có cơ hội chống lại khả năng tác chiến điện tử của chiếc Barracuda.
Sau khi Ves kiểm tra các tệp tin, cậu phát hiện một vài bản thiết kế cùng với vô số ghi chú trên các tài liệu ghi lại quá trình phát triển sản phẩm. Các nhật kí phòng thí nghiệm bên trong con chip kéo dài khoảng ba tháng gần đây.
Khi Ves mở thử một bản thiết kế, thì cậu cuối cùng mới hiểu ra lý do tại sao phòng thí nghiệm này lại phải ẩn giấu kỹ lưỡng đến vậy.
“Những nhà nghiên cứu ấy đang chế tạo một loại súng trường graser. Không phải, họ đã tạo ra một nguyên mẫu hoạt động thành công rồi. Dựa trên bản thiết kế này, họ đang cập nhật cho phiên bản thứ ba.”
Dietrich đấm vào buồng lái của mình. Nếu Hiệp Hội MTA phát hiện ra họ đã thu hồi một bản thiết kế của một khẩu súng trường graser tồn tại ở đây, thì họ có thể sẽ gặp rất nhiều rắc rối sau này.
Súng graser là tên viết tắt cho súng laser tia gamma. Súng graser có thể được coi là mẫu biến thể siêu năng của một khẩu laser bình thường. Nhưng tia graser lại hoạt động khá kém trong hầu hết các điều kiện khí quyển do nó có xu hưởng chuyển hóa không khí thành plasma, hoặc khí ion hóa.
Súng graser có một số tính chất đặc biệt khiến Hiệp Hội MTA có cái nhìn không mấy bao dung cho loại vũ khí này.
Đầu tiên, chúng sử dụng một lượng năng lượng khổng lồ. Một khẩu graser cho chiến cơ tiêu thụ lượng điện năng đáng kể để khiến chúng trở nên thực tiễn trên chiến trường. Một tia graser có khả năng đi xuyên qua chướng ngại vật hoặc gây nổ nếu gặp phải chất liệu gì quá dày đặc.
Hướng sử dụng nham hiểm hơn chính là lợi dụng đặc tính xuyên thấu mọi thứ của nó để truyền một số tia gamma qua chướng ngại vật nếu tia graser đủ mạnh. Chúng có thể khiến phi công bị nhiễm phóng xạ độc hại, trong khi họ vẫn nghĩ mình vẫn an toàn bên trong buồng lái của chiến cơ.
Chỉ cần một phần nhỏ năng lượng bắn ra từ khẩu graser thôi cũng đủ gây chết người rồi. Những ai đã bị phơi nhiễm phóng xạ tử thần này gần như không có cơ hội sống sót trừ khi họ được chữa trị bởi các dịch vụ y tế hàng đầu. Chỉ có những bệnh viện hiện đại nhất mới có đủ trang thiết bị để đối phó với những ca ngộ độc phóng xạ như thế này mà thôi.
Ves chắc chắn căn cứ này đã chế tạo và buôn bán súng graser cho bọn không gian tặc. Sau đó, lũ khốn nạn ấy sử dụng mấy khẩu súng đó để chiếu xạ thủy thủ đoàn trên một con tàu vũ trụ, rồi giết sạch hết tất cả mọi người mà không làm hỏng bất kì tài sản hàng hóa nào trên tàu.
Đương nhiên là bọn cướp ấy vẫn phải xử lý hậu quả phóng xạ sau đó. Chuyện này không phải là vấn đề lớn bởi vì tia gamma không đến nỗi khó khử nhiễm so với tia alpha hay tia beta với cùng cường độ.
Nói tóm lại là Ves không thể chạm tay vào cái nghiên cứu này, chứ đừng nói là bán nó. Sản xuất chiến cơ bằng thiết kế ăn cắp là một chuyện, còn chế tạo một vũ khí bất hợp pháp lại là một chuyện hoàn toàn khác.
“Hãy phá hủy mấy khẩu đã bị tháo rời trước đã.” Ves đề nghị sau khi suy xét một chút. “Mình không nên dính dáng đến chuyện này. Đừng nhắc đến mấy cái vũ khí cấm kỵ khi anh đi bán mấy cái tài liệu tống tiền kia.”
Dietrich ngồi thừ ra bên trong chiếc Chim Ưng sau khi cân nhắc lợi ích trong đầu. “Chú em chưa nói chú sẽ làm gì với mấy cái tệp tin kia. Chú đang định giữ chúng lại à?”
“Phải. Tôi biết nó có thể gây hiểm họa khôn lường, nhưng tôi không thể buông bỏ tài liệu nghiên cứu quý giá này được.” Ves đáp lại với ánh mắt đầy khao khát. “Trước khi anh gọi cho MTA, hãy để tôi đảm bảm với anh rằng tôi không định vi phạm bất kì luật lệ cấm kỵ nào đâu. Tôi có thể sử dụng dữ liệu này để nâng cao hiểu biết về vũ khí laser thông thường mà thôi.”
Ves đang chơi đùa với lửa, và cả hai đều biết điều đó. Có lẽ Dietrich không quan tâm lắm, nhưng anh ta chỉ phản đối cho có lệ trước khi suy nghĩ sang những vấn đề khác.
Giờ đây Dietrich biết Ves sở hữu tài liệu nghiên cứu bất hợp pháp cũng tạo ra một vài đòn bẫy có lợi cho anh ta. Nếu thích, anh ta vẫn có thể tố cáo Ves trước Hiệp Hội, hoặc lợi dụng chuyện này để tống tiền Ves chẳng hạn.
Điều mà Dietrich không ngờ là Ves dự định chuyển hết tất cả các tệp tin nguy hiểm ấy vào Hệ Thống Thiết Kế Chiến Cơ. Với Hệ Thống vừa được nâng cấp gần đây, nó mới có khả năng ngụy trang phần mềm của nó thành một ứng dụng thiết kế vô hại. Kể cả MTA cũng không thể làm gì Ves nếu họ không có bằng chứng thuyết phục.
Dù sao thì, hiện tại Ves không nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người họ sẽ trở nên xấu đi. Chuyến đi này đã giúp họ thân thiết với nhau hơn và số tiền sắp sửa kiếm được từ căn cứ này là quá đủ để thỏa mãn anh chàng phi công kia rồi.
“Hãy thu dọn và đi về nhà thôi.”