Sword Art Online
Chương 21: Thức tỉnh
Ngày 7 Tháng 7 Năm 2026 / Ngày 8 Tháng Thứ Mười Một Năm 380 Lịch Nhân Giới
Phần 1
“Kịp…… rồi nhỉ……?”
Higa Takeru lẩm bẩm, hai cánh tay kiệt quệ cứng đờ của anh buông thõng đung đưa.
Anh vừa convert thành công khoảng hai nghìn dữ liệu tài khoản được đột ngột chuyển tới «Ocean Turtle» từ mạng lưới The Seed Nhật Bản vào Underworld trong vòng chưa tới một giờ đồng hồ. Mười đầu ngón tay anh vẫn còn cảm thấy bàn phím.
“Kịp rồi. Chắc chắn là vậy.”
Tiến sĩ Koujiro Rinko vừa trả lời chắc nịch vừa đưa cho anh một chai đồ uống thể thao.
Higa đón lấy rồi khó nhọc vặn nắp chai bằng bàn tay phải tê cứng và nốc ừng ực. Thứ chất lỏng chảy vào miệng anh có hơi ấm, nhưng cũng đủ làm bao tử anh thấy khá hơn hẳn.
Nốc được nửa chai, Higa thở dài và lắc đầu ngao ngán.
“Thật là…… Đây là lần đầu tiên tôi bất cẩn đến vậy đấy……”
Khi nghe hai cô học sinh trung học – đột ngột xuất hiện tại chi nhánh Roppongi của Rath và tự xưng là Leafa và Sinon – báo lại rằng những kẻ đột nhập đang cho người chơi VRMMO Mỹ ngoài đời dive vào Underworld, đầu óc anh ngớ ra mất năm giây.
Hơn nữa, người phát hiện ra việc này lại là một AI top-down kết nối với di động của Yuuki Asuna. Anh buộc lòng phải thừa nhận thiếu sót của mình.
Anh đã cho phép hai nữ sinh trung học tự nhận là người quen của trung tá Kikuoka đó dive vào Underworld bằng hai super account còn lại bằng các máy STL ở Roppongi, sau đấy thì thực hiện chiến dịch convert khổng lồ, và cuối cùng thả hai nghìn viện quân xuống tọa độ hiện tại của Yuuki Asuna.
Nếu họ không thể tiêu diệt được số người chơi Mỹ đông-hơn-năm-mười-ngàn ấy thì «Alice» chắc chắn sẽ rơi vào tay địch. Thực ra, cả trung tá Kikuoka lẫn trung úy Nakanishi đều đã xem xét biện pháp trèo lên tường ngoài của Ocean Turtle để trực tiếp phá hủy ăng ten vệ tinh.
Song để được ra tường ngoài, họ buộc phải mở khóa bức tường chịu áp ngăn giữa Trục Trên và Dưới của thuyền trong vài chục phút. Nếu những kẻ tấn công biết được thì rất có thể họ sẽ gặp tình huống xấu nhất: mất nốt quyền nắm giữ Phòng Điều Khiển Phụ.
Bởi thế, Kikuoka và Higa đành giao phó tất cả cho ba cô gái sơ trung giáng trần trong Underworld dưới danh nghĩa «Tam Nữ Thần Sáng Thế», cùng các player VRMMO Nhật – những người sẵn lòng tham chiến với tư cách viện quân dù biết có khả năng sẽ đánh mất tài khoản của mình.
Từ lúc thiết lập kết nối cho họ, hơn phân nửa thông tin cơ mật liên quan đến Dự Án Alicization đã lộ ra ngoài.
Nhưng đó không còn là vấn đề lớn nữa.
So với việc đánh mất Alice vào tay những team đột nhập – nhữgn kẻ rất có thể là tay chân cho công nghiệp quân sự Mỹ, và rồi lọt hoàn toàn vào sự chi phối của chúng trong thời đại vũ khí tự động không người lái sắp đến.
“Phải ha……”
Higa lẩm nhẩm khẽ đến mức không ai nghe thấy, và thả cả người lên ghế.
“Alice không còn là một AI điều khiển UAV đơn thuần nữa. Cô ấy giờ đã là một con người mới, ra đời trong một thế giới khác thực sự…… Cậu đã biết điều đó từ lâu rồi phải không…… Kirigaya-kun?”
Anh đưa mắt từ cửa sổ chính biểu thị tình trạng phía nam Underworld sang một màn hình dưới góc đang hiển thị Fluctlight của Kirigaya Kazuto.
Vầng sáng rung rinh ấy vẫn bao trùm mãi một khoảng trống ở trung tâm như thường lệ. Cái hạt nhân bị khuyết, hư hại đó… chính là nhận thức về bản thân của cậu ta.
Thấy không đành lòng để cửa sổ này mở, Higa di chuột tính thu nhỏ nó lại.
Cơ mà sắp sửa nhắp chuột trái, ngón tay anh khựng lại.
“Hn……?”
Đẩy cặp kính tròn lên, anh nhìn chằm chằm bản log((Log: nhật ký.)) hoạt động của Fluctlight hiển thị tại đáy cửa sổ.
Chỉ mới 45 phút trước, trên biểu đồ đường bấy lâu chưa từng xê dịch lại có một đỉnh sóng cao vót. Anh hấp tấp di chuột trở lại và cuộn bản log về bên trái. Anh tiếp tục trông thấy một đỉnh khác còn cao hơn nữa vào khoảng 10 tiếng trước.
“Nà…… này, Rinko-senpai. Chị tới xem cái này được không?”
“Đừng gọi tôi như thế.”
Tiến sĩ Koujiro hằn giọng và nhìn màn hình chính.
“Đây là màn hình theo dõi Fluctlight của Kirigaya-kun à?……Biến động này là sao?”
“Cậu ấy đáng lẽ phải mất ý thức rồi mới đúng, vậy mà trong phút chốc lại có hoạt động…… có lẽ thế, nhưng mà, đời nào lại có chuyện đấy.”
“Cậu nói chuyện lộn xộn hết cả lên.——Chắc đã có một cái gì đó mãnh liệt kích thích cậu ấy từ bên ngoài chăng?”
“Nói vậy chứ mạch xử lí kích thích đang ở trạng thái ngưng trệ toàn phần mà…… Eeto, thời điểm này là……”
Higa nhấp vào đỉnh sóng và mốc thời gian tương ứng hiện lên. Tuy nhiên dẫu có xác nhận được thời điểm thì họ vẫn không cách nào biết được việc gì đã xảy ra ở Underworld.
Song le, đúng lúc đó——
“Chờ chút.”
Tiến sĩ Koujiro nói với giọng căng thẳng.
“Đúng lúc này. Chẳng phải…… là khi mấy em gái đó dive vào bằng STL sao? Đỉnh sóng đầu tiên là Asuna-san, và đỉnh tiếp theo là Sinon-san và Leafa-san, hai cô gái xuất hiện ở Roppongi……”
“Ể, thật sao?……Ồ, đúng thật.”
Higa hít sâu một hơi. Quả nhiên, mốc thời gian bên dưới hai đỉnh sóng là liền ngay sau khi các cô học sinh sơ trung kia đáp xuống Underworld.
“Ề-, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì……? Liệu có phải chỉ là phản ứng mạnh từ việc người quen xuất hiện không? Không…… tổn thương của Kirigaya-kun không thể phục hồi một cách viển vông như thế được…… Phải có lý do nào đó…… về mặt vật lý hoặc logic……”
Higa đứng dậy khỏi chiếc ghế lưới và bắt đầu dạo vòng tròn trước bàn điều khiển. Có lẽ nhận thấy tâm trạng của anh, Kikuoka đang ngồi chán nản trên một chiếc ghế xa xa và các kỹ sư ngồi cạnh tường lập tức đưa về phía anh những ánh mắt lạ lẫm.
Ấy thế Higa chẳng mảy may để tâm mà tiếp tục đăm chiêu suy nghĩ.
“Cái tôi…… Chủ Thể… Hình ảnh của bản thân về chính mình…… tồn tại một bản sao lưu mẫu lượng tử đó ở chỗ khác ư……? Không, không thể nào…… Fluctlight của Kirito-kun chưa từng bị sao chép bao giờ. Mà cho dù đã từng thì cũng không có cách nào tách nhận thức về bản thân của cậu ấy ra khỏi bản sao lưu và chép vào được…… Một mẫu lượng tử động có thể kết nối với Fluctlight của cậu ấy ư……? Ở đâu…… Ở đâu ra mới được chứ……”
“Nèè…… Nèè, Higa-kun.”
Bị gọi tên mấy lần Higa mới ngẩng đầu lên.
“Gì cơ?”
“Cậu nói “đánh mất Chủ Thể” nghĩa là sao?”
“Êêtô…… Nghĩa là……”
Anh mất vài giây thay đổi dòng suy nghĩ rồi đáp vội.
“«Kẻ biết quan sát và nhận biết»…… ‘bản ngã’ ở sâu trong lòng. Nói theo triết học thì đó là Chủ Thể, trái ngược với Khách Thể. Là nhân xử lý chính, nhận nhiệm vụ xử lý tất cả thông tin nhận được từ giác quan.”
“Hừừm…… Tức là cậu thống nhất chủ nghĩa duy vật và thuyết nhị nguyên lại thông qua STL. Không thành vấn đề. Tôi chỉ muốn hỏi là, liệu có thể chia tách Chủ Thể và Khách Thể dễ dàng như vậy không?”
“……Hở?”
Higa chớp mắt dăm ba lần trước câu hỏi bất ngờ này.
Kikuoka và các kỹ sư không nói gì. Trong căn phòng chỉ có tiếng o o từ hệ thống làm mát hình tròn, tiến sĩ Koujiro cất giọng khàn khàn phá tan sự im lặng.
“Chủ Thể, tức kẻ nhận biết. Khách Thể, tức kẻ được nhận biết. Đó chẳng qua chỉ là các khái niệm triết học dùng để biểu diễn các mối quan hệ giữa vật thể với nhau. Tôi không nghĩ chúng ta có thể áp dụng lý luận đấy lên ý thức được hình tượng hóa bởi Fluctlight của chúng ta được. Loài người là loài động vật có tính xã hội chứ không phải những sinh vật cô độc xa lách nhau. Người khác ở trong ta, ta ở trong người khác…… Mọi người đều kết nối với nhau, phần nào giống như một mạng lưới vậy. Cậu không cảm thấy thế sao?”
“Ta…… trong…… người khác……”
Nói ra thành lời, Higa mới nhận ra rằng mình đã cố trốn tránh khái niệm này nhất trong mọi thứ.
Người khác nhìn ta như thế nào? Ta so với người khác ra sao?
Koujiro Rinko nhìn mình như thế nào?
Mình so với Kayaba Akihiko thì ra sao?
——Phải rồi……
——Mình còn chẳng nhớ rõ khuôn mặt của mình ra làm sao. Nếu mình phải tự vẽ chân dung thì thành phẩm sẽ giống mà lại chẳng giống dung mạo của mình. Đó là vì mình đã luôn trốn tránh bản thân——cái tôi vô dụng này chẳng bao giờ có thể bì nổi với Kayaba-senpai về cả vẻ ngoài lẫn trí óc, bất kể mình cố gắng đến đâu. Chủ Thể trong mình suy cho cùng chỉ đến mức độ đấy thôi.
Có khi nếu đem ấn tượng của mọi người xung quanh về «Higa Takeru» hợp lại thì có thể tạo ra hình tượng giống y hệt mình ấy chứ.
Cổ nói trúng tim đen rồi, Higa nghĩ, miệng nở nụ cười tự giễu cợt bản thân——
Rút ra kết luận đó xong, anh mới hiểu ý Koujiro Rinko.
“……Bản sao lưu…… của Self-Image.”
Anh lầm bầm, và khi ngước mặt lên, nỗi thẹn tự ti đã biến mất khỏi khuôn mặt anh.
“Ra vậy…… Nó đây rồi, đây rồi! Dữ liệu có thể phục hồi Chủ Thể bị phá hỏng của Kirigaya-kun! Nó nằm bên trong Fluctlight của những người thân thiết với cậu ấy……!!”
Anh la lên và bắt đầu bước tới bước lui.
“Nhưng ta cần một STL để trích xuất dữ liệu ấy…… Hơn nữa chỉ trích xuất từ một người thì khó mà có được dữ liệu hoàn chỉnh. Cần phải có hai, không…… ba người……”
Anh thở một hơi sâu và ngưng lại.
Người hiểu Kirigaya Kazuto nhất và nắm giữ hình ảnh chi tiết về cậu ấy trong linh hồn mình. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Yuuki Asuna. Vả lại, hiện giờ cô đang kết nối với cỗ máy STL bên cạnh Kazuto.
Hơn nữa, trong hai STL ở chi nhánh Roppongi là hai cô gái chắc hẳn cũng có quan hệ mật thiết với Kazuto.
Higa quay về phía trung tá Kikuoka và cất tiếng khan khản hỏi.
“Kiku-san. Hai người dive vào ở Roppongi ấy…… có quan hệ gì với Kirigaya-kun không?”
“……À, có chứ.”
Kikuoka gật đầu, thấu kính trong cặp kính gọng đen lóe sáng.
“Sinon-kun đã cùng Kirito-kun giải quyết vụ «Death Gun» nửa năm trước. Và Leafa-kun là em gái Kirito-kun.”
Bầu không khí trở nên im lặng một chốc. Cặp kính tròn của Higa lóe lên.
“……Ra rồi. Tìm ra rồi! Có thể làm được…… Chúng ta có thể khôi phục Self-Image của Kirito-kun! Nếu ta chiết tách từ Fluctlight của họ các hình ảnh Kirigaya-kun liên quan tới vùng hổng…… Dữ liệu động đó có lẽ sẽ khít với Fluctlight của Kirigaya-kun và kích hoạt nó, rồi từ đó lấy lại Chủ Thể nguyên gốc……”
Lòng tràn trề nhiệt huyết, Higa vỗ tay một cái bốp.
Rồi, một giây sau.
Một luồng khí lạnh dập tắt nhiệt huyết của anh.
“A…… Aa…… Không thể nào…… Aaa……”
“Sao-Sao vậy, có chuyện gì à Higa-kun?!”
Thấy tiến sĩ Koujirou lắp bắp sốt ruột, Higa thầm thì đầy bất an.
“Để thực hiện thao tác này…… ta phải dùng Phòng Điều Khiển Chính……”
Một lần nữa, sự im lặng nặng nề lại bao trùm Phòng Điều Khiển Phụ tựa mưa bụi rơi xuống.
Sĩ qua chỉ huy Kikuoka thở một hơi dài.
“Phải…… Tất nhiên là vậy rồi…… Đừng ủ rũ thế, Higa-kun. Thấy được hướng chữa trị cho Kirito-kun đã là rất tốt. Việc ấy để sau khi tình hình này kết thúc và đánh đuổi đám người trên «Ocean Turtle» cũng được mà……”
“Đến lúc đấy…… thì đã quá muộn……”
Higa ngắt lời Kikuoka, đầu cúi gằm.
“Khi khu trục trạm «Nagato» mở cuộc tấn công theo lệnh, nếu một trận đánh lớn nổ ra ở Trục Chính thì nguồn điện phụ sẽ bị cắt. Thiết bị ở Phòng Điều Khiển Chính cũng có thể bị phá hỏng. Đương nhiên STL của Kirigaya-kun sẽ bị tắt nguồn và cậu ấy sẽ bị đăng xuất khỏi Underworld trong khi còn hôn mê. Khi ấy…… Kirigaya-kun sẽ không bao giờ kết nối với STL được nữa. Với tình trạng bây giờ thì cậu ta sẽ không qua nổi cả giai đoạn đầu…… Muốn tiếp tục điều trị thì chúng ta chỉ còn cách tiến hành trong lúc ba cô gái đó vẫn còn dive vào Underworld.”
Higa điềm đạm nói. Anh thấy lòng mình ngập quyết tâm.
Lúc này anh nên làm gì?
Chủ Thể mới ít phút trước đây của Higa nhất định sẽ trả lời như sau: Mình chẳng làm được gì hết, mình đâu phải Kayaba-senpai.
Thế nhưng đây không phải nhận thức bản thân đích thực của anh. Anh chỉ viện cớ trốn tránh mà thôi.
Cái gã Higa Takeru mà mình biết, vị đại thiên tài đã thiết kế ra STL và Underworld, chắc chắn sẽ nói như thế này.
“……Để tôi đi, Kiku-san.”
“Đi…… đi đâu chứ?”
Nhìn viên chỉ huy mặc áo Hawaii đang cau mày, Higa hít một hơi sâu và đáp.
“Cũng chẳng nhiều nhặng gì, tôi không có ý định xâm nhập tái chiếm Phòng Điều Khiển Chính đâu. Anh nghe tôi này…… Ở phía đuôi của Trục Chính chạy xuyên «Ocean Turtle», có một đường ống cáp nối giữa phòng STL Số 2 mà Kirigaya-kun đang nằm, và Phòng Điều Khiển Chính phía dưới tường chịu áp. Trên dây cáp có một cổng bảo trì. Nếu tôi chui vào trong ống dẫn bằng thang từ phòng STL Số 2 rồi kết nối laptop của tôi với cổng bảo trì, tôi sẽ có thể điều khiển máy STL của Kirigaya-kun.”
Nghe ý tưởng của Higa xong, cặp mắt của Kikuoka thoáng mở to đầy ngạc nhiên phía sau cặp kính gọng đen. Song anh ta lập tức ra vẻ nghiêm nghị và bác bỏ.
“Nhưng cổng bảo trì nằm ở phía bên kia tường chịu áp ngăn các chúng ta và những kẻ tấn công cơ mà. Để đến được cổng kết nối đó thì buộc phải mở khóa tạm thời bức tường chịu áp lực đang bít kín ống dẫn cáp. Hơn nữa ống dẫn cũng thông với phòng STL Số 1 nằm kế bên cạnh Phòng Điều Khiển Chính. Nếu chúng thấy khóa mở và phát hiện ra kế hoạch của chúng ta thì có khi chúng sẽ tấn công chúng ta từ bên dưới.”
“Vậy thì đối phó bằng mồi nhử là được chứ gì.”
“Mồi nhử…… á?”
Mắt Kikuoka lóe lên tia sáng sắc lẻm. Higa vội vàng lắc đầu và đáp.
“Tất nhiên ta không thể dùng nhân lực quý giá rồi. Ngay khi ta mở khóa tường chắn, ta sẽ có thể lao thẳng về phía bên kia ống dẫn…… bằng cách dùng nó.”
“Hiểu rồi…… «Ichiemom» hả. Cũng may là nó nằm ở kho của Trục Trên. Ai mang nó đến đây được không?”
Theo chỉ thị của Kikuoka, hai nhân viên đang ngồi cạnh tường lắng nghe cuộc nói chuyện bèn đứng dậy và rảo bước ra khỏi phòng. Mặt khác, Tiến Sĩ Koujiro nói với vẻ lo lắng.
“Chờ chút…… Đem Ichiemom ra làm chim mồi cũng được, có điều nó chỉ có thể bước chậm rãi xuống cầu thang thôi. Nếu kẻ địch phát hiện ra thì nó đâu thể chạy về ngay được.”
Ichiemom – tên chính thức là «Electroactive Muscled Operative Machine 1»((Người Máy Vận Động Có Cơ Bắp Điện Tử.)) – là một cơ thể máy hình người thí nghiệm dùng để nạp Fluctlight Nhân Tạo. Vì sử dụng cơ polymer để cử động khung xương kim loại nên có thể gọi nó là một robot hình người. Do vẫn còn trong quá trình thí nghiệm, các bộ phận máy móc và dây nhợ đều nằm lồ lộ bên ngoài, thành thử ngoại hình nó trông không được đẹp đẽ cho lắm, và nó cũng chẳng có công nghệ chống đạn gì.
Tuy rằng hôm qua Rinko đã phàn nàn kha khá khi Higa nhờ cô điều chỉnh bộ cân bằng tự đi bộ của Ichiemom, cô có vẻ đã hơi bị cuốn hút, cho nên cô tỏ ý do dự về «kế hoạch tác chiến lấy Ichiemom làm mồi nhử» này. Tất nhiên Higa cũng rất tiếc khi phải sử dụng kế sách này, nhưng giờ không phải lúc tiếc của không dùng trang thiết bị có sẵn.
“…..Tội thì tội Ichiemom thật đấy, cơ mà giờ nó chỉ còn nước cố hết sức thôi. Nhưng trông nó như vậy, thì có lẽ quân địch sẽ không tấn công ngay vì sợ nó phát nổ.”
“……Nói cũng phải……”
Họ đang nói đến đó, cánh cửa trượt mở và một xe đẩy to tướng đẩy vào phòng. Được chở đi trong tư thế ngồi hai tay ôm chân là một người máy cao dỏng với ba mắt kính gắn trên cái đầu thô kệch.
Tiến Sĩ Rinko liếc nhìn Ichiemom, ra vẻ rối lòng, rồi lập tức quay lại.
“……Maa, nhìn nó đáng nghi thiệt, hẳn sẽ khiến chúng nghĩ chúng ta đang có mưu đồ gì to tát……”
“Ít ra chúng sẽ không bỏ qua nó. Trong khi kẻ địch xử lý Ichiemom, tôi sẽ lẻn vào phần dưới ống cáp và điều khiển STL của Kirigaya-kun thông qua cổng bảo trì. Vấn đề là cái này câu giờ được bao lâu đây……”
Nghe Higa nói, Kikuoka vừa hỏi vừa xóc đôi dép dưới chân:
“Thế thì ta không cho thêm «Niemom» vào chung được à?”
“Đáng tiếc là không.”
Higa nhún vai một cách cường điệu xong đáp.
“Dù hiệu năng thể chất của Niemom cao hơn, tuy nhiên nó vốn được tạo ra để cho Fluctlight Nhân Tạo điều khiển hoàn toàn, thế nên nó không có bộ phận tự cân bằng như Ichiemom. Trong tình trạng hiện tại thì vừa cất bước xuống cầu thang nó sẽ ngã nhào ngay tắp lự.”
“Vậy sao……”
Ánh mắt Rinko đi khỏi khuôn mặt gật gù của viên chỉ huy mà sang phía bên phải. Cô nhìn mặt đất với vẻ lạ kì rồi hỏi cứ như vừa tỉnh mộng.
“Nhưng mà Higa-kun, dầu có đánh lạc hướng địch được thì khi tường mở, cậu vẫn có khả năng bị phát giác và bị giết đó. Mang theo một vệ sĩ tới ống cáp thì tốt hơn chứ?”
“……Không được, hiện tại đội Tự Vệ là sức chiến đấu vô cùng quan trọng. Vả lại, chỉ có mình tôi chui lọt cái đường ống chật hẹp thấy tổ ấy thôi. Đằng nào thì tôi cũng sẽ quay lại trong chốc lát mà.”
Mặc dù đáp bằng giọng thản nhiên, tim anh đang đập nhanh hơn một chút khi nghĩ về chi tiết hoàn cảnh.
Nếu bị kẻ địch phát hiện và bắn từ dưới ống lên thì anh sẽ hết đường trốn. Hồi «Ocean Turtle» bị tấn công đợt đầu, Higa chỉ mới nghe tiếng súng chứ chưa biết mặt địch.
——Dầu vậy.
Mình…… Không, cả tổ chức Rath có món nợ quá lớn với Kirigaya-kun.
Higa Takeru khắc sâu suy nghĩ đó vào trong tâm trí thêm lần nữa.
Tạm bỏ qua chuyện niêm phong kí ức của cậu ấy, việc bắt cậu phải dive một quãng thời gian dài ba ngày ngoài đời, tương đương với 10 năm ở Underworld, đã tạo nên một kích thích tố vô cùng quan trọng đối với các Fluctlight Nhân Tạo. Sự ra đời của Fluctlight phá bỏ mọi giới hạn của thế giới, «Alice», chắc chắn có liên quan đến Kazuto từ đầu tới cuối.
Nhưng sau đó, dù cho với mục đích trí liệu, song vì bọn họ đã bắt cậu ấy kết nối STL mà không có giới hạn nào, Fluctlight của cậu tổn thương nghiêm trọng. Hơn nữa, nguyên nhân là bởi cậu đã chiến đấu quyết liệt với tổ chức thống trị Underworld nhằm bảo vệ Alice, dẫn đến mất đi nhiều đồng sự. Vậy nên, miễn sao có khả năng chữa trị cậu ấy thì anh phải chấp nhận mọi rủi ro có thể xảy ra. Không thì cả đời anh sẽ chẳng bao giờ dám ngẩng cao đầu.
Higa Takeru siết chặt hai tay và gật đầu với Kikuoka.
Đúng lúc này.
Một giọng nói thứ tư vang lên trong Phòng Điều Khiển Phụ.
“Anoo…… Tôi sẽ đi với sếp Higa……”
Mọi người dồn mắt về phía một trong số các kỹ sư của Rath, vốn nãy giờ ngồi trên một cái đệm dựa vào tường.
Anh ta thấp ngang Higa, mái tóc dài thắt ra sau đầu. Lấy hết dũng khí, anh ta vụng về đứng dậy và tiếp tục nói.
“Người tôi cũng khá gầy…… Nhưng ít chi tôi cũng có thể làm bia đỡ đạn cho sếp…… Và tôi cũng luôn phụ trách việc bảo trì dây cáp……”
Higa nhìn đăm đăm khuôn mặt người nhân viên nam có giọng nói nhỏ đến mức khó nghe này.
Anh ta khá lớn tuổi, chắc khoảng giữa 30 và 40. Vì đã ở trên Ocean Turtle nhiều tháng liền nên da anh ta trắng bệch. Theo như anh nhớ thì người này đã thôi việc ở một công ty phát triển game lớn để gia nhập Rath.
Khả năng chiến đấu của anh ta không thể sánh được với một sĩ quan Tự Vệ Quân, tuy nhiên có một người đồng hành cũng làm anh vững dạ phần nào. Higa liền đứng dậy khỏi chiếc ghế dựa và cúi sâu đầu với nhân viên này.
“……Nói thật tôi cũng không biết rõ vị trí cổng kết nối. Rất cảm ơn anh vì đi cùng tôi, Yanai-san.”