Sword Art Online
Chương 20- Phần 4
Con hắc long dùng chút sức tàn đập chiếc cánh còn lại để hạ cánh nhẹ nhàng, thều thào một tiếng rồi chết. Gabriel Miller chỉ cúi nhìn hờ hững toàn bộ cảnh tượng ấy.
Hắn vừa rời mắt khỏi con rồng thì sự tồn tại của sinh vật ấy đã bị xóa sạch khỏi suy nghĩ và trí nhớ mình. Hắn quan sát chung quanh với vẻ mặt lãnh đạm như nãy giờ.
Nơi hắn rơi xuống là một khu vực có vô số trụ đá với hình dạng dị thường. Trụ mà hắn đáp lên nằm ở chính giữa, cao khoảng 100 yard (chừng 90 m) và rộng khoảng 30 yard (chừng 27 m).
Nhảy từ đây xuống thì quá là hấp tấp. Hắn vẫn chưa quen với ma thuật sản sinh và điểu khiển nguyên tố của thế giới này, và hắn cũng không thể bỏ lại nàng Vu Nữ Ánh Sáng Alice đang nằm bất tỉnh dưới chân được.
Nếu có vài sợi dây thừng thật chắc, thêm neo và móc sắt thì dù có ở thế giới thực Gabriel cũng có thể dễ dàng trượt xuống một núi đá cao tầm này. Có điều không cần phải làm thế làm gì. Kẻ địch bắn rơi hắn đang nhanh chóng tiếp cận từ hướng bắc với ba con rồng. Hắn chỉ cần tiêu diệt kẻ địch, chiếm đoạt AI của một con rồng khác rồi tiếp tục bay về phía nam thôi.
Gabriel ngẩng đầu lên và nhìn thẳng. Mặt trời ảo lơ lửng lên bầu trời đỏ ối đã lên đến độ cao vừa vặn.
Không còn bao lâu nữa Critter sẽ tăng tỉ lệ gia tốc thời gian trở lại. Liệu hơn năm vạn beta tester Mỹ có thể tiêu diệt được quân đội Nhân Giới trước khi bị cưỡng chế logout khỏi Underworld vì gia tốc? Với quân số còn lại chưa đầy một nghìn thì quân Nhân Giới tài nào chống cự nổi.
Nhân tố bất định chỉ có bọn Hiệp Sĩ Hợp Nhất, những kẻ có thể đẩy lùi phần lớn Quân Đoàn Bóng Tối. Tuy nhiên một người trong số đó, Alice, đã rơi vào tay hắn, và kẻ đuổi theo nàng chắc hẳn cũng là một Hiệp Sĩ, thế nên ở chiến trường phía bắc chỉ còn lại một hai Hiệp Sĩ là cùng.
Xét thấy đa phần mọi vướng mắc đã được giải quyết, Gabriel bèn quay về phía Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice đang nằm bên cạnh hắn.
Đẹp——tuyệt trần.
Đẹp đến mức không tài nào ức chể nổi sự hưng phấn sâu thẳm trong lòng.
Gabriel hơi lưỡng lự: hắn có nên cởi hết trang bị trên người nàng trước khi nàng tỉnh dậy rồi buộc trói nàng thật kĩ lưỡng không? Đó là phương án hợp lý nhất, song vì kẻ địch đang áp sát nên hắn thấy khó mà xử lý mau lẹ nàng mỹ nhân này.
Chờ đến lúc gia tốc rồi hắn sẽ từ tốn thưởng thức sau vậy. Dù chỉ là tháo một chiếc khóa trên áo giáp của nàng, hắn cũng sẽ tháo một cách trang nhã, nghiêm túc và nghệ thuật.
“……Tạm thời hãy ngủ ngon nhé, Alice…… Alicia.”
Nhẹ nhàng thì thầm với nàng xong, Gabriel bước tới chính giữa núi đá để nghênh chiến địch thủ.
Cả Gabriel Miller, người sử dụng super account 04 «Thần Bóng Tối Vector» lẫn Critter, kẻ đã tìm thấy nó, đều không biết một điều rằng: Alice, với class “Hiệp Sĩ Hợp Nhất” mạnh nhất, bị hôn mê suốt vài tiếng đồng hồ sau một cú đá của rồng, chính là do năng lực của Vector.
Bốn super account của Underworld được tạo ra vì mục đích thao tác trực tiếp——tức là tạo phép màu thần thánh——lên thế giới này và các cư dân trong đấy.
Stacia có thể thay đổi địa hình.
Solus có thể phá hủy các unit biết cử động.
Terraria có thể hồi phục độ bền của vật thể.
Và Vector có thể điều khiển Fluctlight Nhân Tạo của người dân Underworld.
Cụ thể hơn thì y có thể chỉnh sửa kí ức——các vector trong Fluctlight——của dân chúng và di dời đến một địa điểm khác, hoặc tạo ra những thị tộc mới.
Vì năng lực này khác với ba vị thần kia và cũng hồ như trộm cướp từ con dân nên y khó lòng được người đời thờ phụng. Vì thế, không những Vector sở hữu trang bị và Sinh Mệnh có Quyền Ưu Tiên cao nhất, y còn được bảo hộ tận răng bởi «khả năng không thể trở thành mục tiêu của thuật». “Trẻ lạc của Vector”, một trong những truyền thuyết Underworld, bắt nguồn từ các lần thao tác lên dân chúng trước đây.
Quyền năng của Thần Bóng Tối Vector cộng hưởng với sự tưởng tượng – Tâm Ý – độc đáo của Gabriel Miller đã tạo nên một hiệu ứng mãnh liệt mà ngay cả các kĩ sư Rath cũng không lường trước được.
Hắn có thể hấp thụ ý chí của người khác mà chẳng cần đến bất cứ Thuật Thức nào.
Fluctlight của Alice đã tạm thời mất đi sinh lực và bị buộc đưa vào trạng thái ngủ mê.
Sức mạnh dung hợp của Vector và Gabriel cũng đã nuốt chửng đòn Tâm Ý tất sát của Hắc Tướng Quân Shasta ngày trước.
Và giờ đây, đối thủ truyền kiếp của Shasta——Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli, cũng đang đặt chân lên cùng một con đường.
***
Bercouli trông thấy con rồng của Hoàng Đế – kẻ thù của mình – rớt xuống một núi đá cao khiến hắn không thể tẩu thoát ngay được.
Ông giũ mạnh đi cơn mệt mỏi tột cùng do tuyệt kĩ của mình gây ra.
“Tốt lắm… cố bay thêm một đoạn nữa thôi, Hoshigami, Amayori, Takiguri!!”
Lời ông cất lên, ba con rồng tức thì đập mạnh cánh và tăng tốc. Nếu kẻ địch ở yên tại chỗ thì khoảng cách mười kilol chẳng nhằm nhò gì đối với loài rồng.
Bercouli dành chút thời gian còn lại trước trận đấu để trầm tư. Trong đầu ông nhớ lại giấc mơ sáng hôm trước.
——Ngươi đã bao giờ có dự cảm về cái chết chưa?
Giáo Sĩ Tối Cao Administrator hỏi ông trong mộng, và đối với Bercouli, dù đã quen biết với Đức Thánh Mẫu suốt mấy trăm năm trời, Người vẫn là một tồn tại khó hiểu tới giây phút cuối cùng.
Sau khi được giải khỏi Đóng Băng và nghe tin về cái chết của Giáo Sĩ Tối Cao từ Alice, ông đã chẳng sửng sốt một chút nào mà chỉ thở dài rằng: đa tạ công lao vất vả của Người. Cái chết của Trưởng Nguyên Lão Chudelkin thậm chí còn khiến ông choáng váng hơn.
Vì thế ông chưa từng hỏi Alice cặn kẽ về trận chiến cuối cùng của Administrator và cái chết của Người. Tất nhiên một phần cũng bởi ông quá bận rộn khi nhiệm vụ trọng đại “bảo vệ Nhân Giới” bỗng đè lên vai ông, nhưng mặt khác ông đơn giản là không muốn. Sự dai dẳng và thèm muốn của bán thần tóc bạc mắt bạc ấy, cũng như tội lỗi nghiêm trọng của Người.
Administrator bao giờ cũng là một công nương thờ ơ, mâu thuẫn và thất thường trong mắt Bercouli. Ông tuân lệnh Người chứ không hề tôn sùng Người như Chudelkin.
Dù vậy——
Ông không chán ghét việc phục tùng Người.
“Đúng vậy…… Riêng điều ấy, xin hãy tin tôi.”
Vị hiệp sĩ già tuổi nhất lẩm bẩm và bất chợt mở to đôi mắt dũng mãnh của mình.
Ông đã có thể thấy rõ Alice đang nằm dưới đất trong bộ giáp vàng, cũng như gã Hoàng Đế Vector đang đứng lặng lẽ trước mặt cô như một cái bóng.
“Tuyệt…… các ngươi cứ chờ ở trên không! Lỡ như ta thất bại thì quay về phía bắc hội quân với phe ta nhanh!”
Ôn tồn ra hiệu cho lũ rồng, Bercouli nhảy khỏi lưng Hoshigami.
***
Theo dấu Sinon – đã bay vút để lại sau lưng một dải sáng trắng tựa sao băng, 700 lính Nhân Giới ráo riết di chuyển về phía nam.
Tiếng bước chân làm trời long đất lở vọng lại của quân đoàn đỏ thẫm ít nhiều gì cũng đã xa xôi. Tuy nhiên cả đội vệ binh lẫn ngựa chiến đều không thể chạy mãi chẳng ngừng nghỉ như vầy được.
Asuna đứng trên xe ngựa chở Kirito, Tieze và Ronye, vừa cầu nguyện vừa đưa mắt nhìn về phía nam.
Sau hơn hai mươi phút hành quân, bóng dáng một di tích đền điện khổng lồ hiện lên trên đường chân trời, đúng như Sinon nói.
Không có dấu hiệu nào của con người, á nhân hay dã thú nào. Chỉ có đá mòn nằm lặng thầm dưới đất.
Trên con đường thẳng tắp là hai tháp thần điện đỉnh bằng. Chúng cao khoảng 20 mét và rộng khoảng 300 mét. Dư sức làm chướng ngại vật ngăn chặn trường hợp quân địch bao vây họ.
Con đường giữa hai điện thờ tiếp tục chạy dài về phía nam. Nó tạo ấn tượng như một sando,((Đường dẫn vào đền Shinto hoặc chùa Phật gọi là Sando.)) vì hai bên đường còn có nhiều bức tượng đồ sộ trông rất huyền bí.
Chúng không phải tượng Phật phương Đông, cũng chẳng phải tượng thần phương Tây. Cùng lắm thì chúng trông giống những bức tượng vuông ở mấy di tích Nam Mỹ. Chúng đều được tạc mắt tròn và miệng rộng, hai cánh tay mập mạp ôm chéo trước ngực.
Có phải các kĩ sư Rath đã thiết kế chúng khi tạo lập Underworld? Hay chúng được chương trình The Seed tạo ra một cách tự động?
Hay lẽ nào là chúng——được tạc ra từ những núi đá bởi tay các tộc Dark Territory từng sinh sống tại đây? Như lăng mộ khổng lồ dành cho người chết……?
Asuna thở một hơi ngắn để quên đi suy nghĩ chẳng lành đó.
Cô hô lên với Hiệp Sĩ Renri đang cưỡi phi long dẫn quân.
“Chúng ta sẽ chặn đánh quân địch ở chừng giữa con đường này!”
Cậu ta đáp ngay, “Tuân lệnh!”
Một vài phút sau, đội quân chạy như bay trên con đường giữa hai ngôi đền. Những bức tượng thần vuông vức to tướng ở hai bên đường trông xuống họ mà chẳng nói một lời. Vó ngựa và ủng lính kêu lạo xạo lộp cộp trên con đường đã chuyển từ đất sang sỏi đá.
Renri lên giọng chỉ huy đầy khí thế, vang vọng trong bầu không khí se lạnh.
“Tốt. Đội tiên phong rẽ ra hai bên và dừng lại! Cho đội xe ngựa và đội hỗ trợ qua!”
Đội tiên phong lập tức dạt sang hai bên để tám xe ngựa cùng với đội hỗ trợ – đa số là các tu sĩ – băng qua đội kỵ binh. Ra đến tận cuối đường họ mới dừng lại. Một luồng gió mạnh nổi lên từ cửa ngõ rộng lớn bên đầu kia con đường khiến tóc Asuna tung bay.
Đây là phút im lặng duy nhất. Sau đó, đám player Mỹ đông như kiến ầm ầm đuổi theo họ làm cát trên mấy bức tượng rơi xuống lả tả.
Asuna nhảy xuống khỏi xe ngựa rồi bảo với hai cô gái thò đầu ra từ vòm xe và người phụ nữ đứng bên cạnh họ rằng.
“Đây là trận chiến cuối cùng. Xin nhờ mọi người chăm sóc Kirito nhé.”
“Vâng! Cứ tin tưởng tụi em, Asuna-sama!”
“Tụi em nhất định sẽ bảo vệ anh ấy!”
“——Dù có phải đánh đổi mạng sống của mình đi nữa.”
Thấy Tieze, Ronye và Sortiliena nắm chặt tay đặt lên trước ngực, Asuna cũng làm theo và mỉm cười.
“An tâm đi. Tôi nhất quyết sẽ không để quân địch vào đến nơi này.”
Một nửa cũng là tự nhủ với chính bản thân cô. Vẫy nhẹ tay phải xong, Asuna xoay người lại một cách dứt khoát.
Renri lúc này đang đứng trước đội tiên phong và khéo léo bố trí các vệ binh.
Con đường rộng khoảng 20 mét. Có hơi rộng để đặt chốt phòng thủ nhưng nếu để binh lính luân phiên nhau thì cũng không phải là không chặn lại hoàn toàn được.
Quan trọng nhất là phải vừa khống chế thương vong hết sức có thể vừa cắt giảm quân số tầm một vạn mấy ngàn của địch, trong khi các tu sĩ dùng ma thuật hỗ trợ từ phía sau. May thay trong binh đoàn đỏ kia không có bóng dáng một ma thuật sĩ nào. Nói cho cùng thì các player cũng không thể nào học được hệ thống mệnh lệnh phức tạp của Thần Thuật Underworld trong thời gian ngắn như thế được, song thực sự phải tạ ơn trời đất là tình hình thuận lợi thế.
Nếu như tình hình thay đổi——
Thì mình sẽ một mình giết hết toàn bộ quân địch.
Asuna hít một hơi sâu, dồn suy nghĩ và quyết tâm ấy vào cơ thể mình.
Với con số Sinh Mệnh cao ngút trời của Stacia cùng Quyền Ưu Tiên tối cao của trang bị thì cô không thể gục ngã chỉ vì tổn thương lẻ tẻ được. Vấn đề là cô có chịu nổi cơn đau buốt óc đó không. Nếu thâm tâm cô thấy đau đớn thì cơ thể ảo sẽ bị thương, và dù có cố gắng đến mấy thì cô cũng sẽ rơi vào trạng thái không cầm nổi kiếm.
Asuna nhắm mắt lại nghĩ về Kirito đang thương tật của mình. Cô tưởng tượng nỗi đau và nỗi thống khổ cùng cực mà anh gánh chịu.
Tới lúc ra đến trước binh đoàn, trong lòng cô không còn lại chút sợ hãi nào nữa.
Trận kịch chiến, vốn định là cuối cùng trong cuộc chiến tranh này, mở ra khi mặt trời đã lên tới đỉnh.
Khoảng hai mươi người chơi Mỹ bận trọng giáp lao vào con đường khu di tích hòng tìm kiếm tiếng la thét và máu me y-như-thật được hứa hẹn trên trang web quảng cáo.
Ấy thế, chờ đợi họ chẳng phải là những NPC đáng thương được tạo ra nhằm làm trò giải trí không-kiểm-duyệt. Mà là những anh hùng đích thực tràn đầy quyết tâm cứu thế giới và giải thoát nàng Hiệp Sĩ Hợp Nhất vàng thân yêu. Dẫu đã hư hại nặng nhưng kiếm của họ vẫn bừng bừng ý chí, kiên trì chống chịu vũ khí kẻ địch và đập tan giáp trụ quân thù.
Một bóng người đơn độc từ trên cao nhìn xuống khung cảnh những người chơi mặc giáp đỏ bị đánh tan tành.
Bộ đồ da bó hạn chế tối đa sự phụ thuộc vào giáp kim loại, tựa như trang phục của vận động viên đua xe. Bọc ngoài lớp da thuộc sáng loáng là những cái đinh bạc xỉn màu.
Món vũ khí duy nhất là con dao to khủng bố tựa như dao chặt thịt treo trên thắt lưng trái. Không thể thấy rõ được mặt mũi hắn. Trùm lên cơ thể là một chiếc pon-sô da đen trông giống như áo mưa, mũ áo kéo xuống tận miệng.
Chi tiết lộ ra duy nhất trên mặt gã là đôi môi xoắn thành nụ cười nhạo.
Vassago Casals.
Sau khi login trở lại vào Underworld và né được trong gang tấc đòn laser diện rộng của Sinon, hắn trà trộn vào đoàn người chơi Mỹ để đuổi theo đội chim mồi của Nhân Giới Quân. Tuy nhiên thay vì tham gia đợt xung kích đầu tiên, hắn thoăn thoắt trèo lên tường ngôi đền phía tây, ngồi trên đầu một bức tượng đặng thấy rõ chiến trường, xong xuôi quyết định theo dõi màn trình diễn từ ghế hạng nhất.
“Kuku, con ả đó lúc điên lên vẫn tàn nhẫn như xưa. Chém giết chả biết ghê tay là gì.”
Hắn lẩm bẩm và rùng vai một cách hưng phấn khó tả.
Nữ kiếm sĩ trẻ vận áo giáp màu ngọc trai với mái tóc màu hạt dẻ tung bay trong gió——«Tia Chớp» Asuna——nhìn vẫn y hệt như trong kí ức năm nào của Vassago, thanh liễu kiếm trong tay phải ả tỏa sáng rạng người.
Hồi đó, Vassago cũng ngồi ở vị trí tương tự: trốn đằng xa để theo dõi Asuna chiến đấu. Hắn từng thề như đinh đóng cột với chính mình: Tao sẽ giết mày trước khi thế giới này kết thúc.
Cùng với tên hắc y kiếm sĩ chiến đấu bên cạnh ả với khí thế kinh khiếp hơn bội phần.
***
Khi nhảy xuống từ lưng rồng thì Bercouli vẫn còn cách mặt đất gần hai trăm mel. Nếu cứ lao thẳng xuống như vậy thì ngay cả ông cũng không chịu nổi cú va chạm và cột đá.
Nhưng ngài Hiệp Sĩ Trưởng đi xuống theo một hình xoắn ốc hồ như đang bước trên một cầu thang vô hình.
Thực ra cứ mỗi một bước thì ông lại tạo một Nguyên Tố Gió dưới chân và lập tức kích nổ nó, lợi dụng phản lực làm giảm đà rơi của mình. Điều khiển nguyên tố bằng hai chân là kĩ thuật mà ông học lỏm được từ Trưởng Nguyên Lão Chudelkin vài thập kỉ trước.
Nắm lấy chuôi kiếm, người hiệp sĩ cổ xưa nhất cứ nhảy, rồi lại nhảy về phía điểm mù của Hoàng Đế Vector – hiện hắn đang đứng trên đỉnh một cột đá trông tựa một ngọn tháp nhân tạo.
——Phải giết hắn trong một chiêu.
Đây là lần đầu tiên Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli toát ra Tâm Ý tất sát đằng đằng như thế kể từ khi ông giết Hắc Tướng Quân tiền nhiệm nhiều đời trước, cách đây đã một trăm năm mươi năm. Từ đó đến nay chưa một kẻ địch nào kích động nổi sát khí của ông.
Ngay cả trong trận đấu với cậu trai Eugeo – kẻ nổi loạn đơn thân xâm nhập Thánh Đường Trung Tâm, Bercouli đã đấu thực tâm không một chút sát khí. Song nói vậy thì ngay cả khi đối đầu với các Hắc Tướng Quân, những kì phùng địch thủ lâu năm của mình, ông chưa bao giờ có những cảm xúc tiêu cực như giận dữ hay căm ghét.
Nói cách khác thì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời trường sinh mà Bercouli dồn lòng phẫn nộ thực sự vào lưỡi kiếm yêu dấu.
Ông căm giận. Ông cuồng nộ từ tận đáy lòng. Không chỉ bởi vì kẻ địch đã bắt giữ Alice.
Kẻ ngoại lai đến từ thế giới bên ngoài – còn gọi là «Real World» – này đã ép nhân dân Hắc Giới lao vào vòng chiến tranh trong khi họ đã có thể đạt được hòa bình, khiến cho hàng vạn mạng sống phải chết vô nghĩa. Với người đã bảo vệ thế giới này hơn hai trăm năm trời Bercouli, điều ác này là tuyệt đối bất khả dung tha.
——Hoàng Đế Vector, ta không rõ ngươi làm vậy là vì cớ gì.
Tuy nhiên không phải cư dân Real World nào cũng tà ác như ngươi. Nhìn cô nương Asuna là ta biết ngay.
Thế có nghĩa là bản tính của ngươi vốn tà ác vô phương cứu vãn.
Vậy nên ta sẽ ra tay trừng phạt người.
Ta sẽ dạy cho ngươi biết sức nặng của sinh mạng Hắc Tướng Quân Shasta, Hiệp Sĩ Hợp Nhất Eldrie và vô số người đã lìa đời trên chiến trường này.
Hãy biết lấy…… từ nhát kiếm này!!
“Ze… AHH!”
Nhảy nốt bước cuối từ mười mel trên không trung, Hiệp Sĩ Trưởng Bercouli vung nhát kiếm mang toàn bộ ý chí xuống cái đầu không phòng bị của Hoàng Đế Vector.
Không khí nóng rực lên màu trắng. Lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng chói lóa cực độ khiến cho cả không gian mất đi màu sắc vốn có của nó.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là chiêu kiếm mạnh nhất trong tất cả kiếm thuật từ trước đến nay của Underworld. Quyền ưu tiên của nó được đặt lên cao hơn cả lệnh hệ thống bởi nó ghi đè lên dữ liệu trí nhớ của Main Visualizer. Nói cách khác, mọi giá trị trạng thái của bất kỳ thứ nào nằm trên đường kiếm tuyệt kĩ này, sẽ trở thành vô nghĩa.
Ngay cả với super account 04 Thần Bóng Tối Vector, trị số Sinh Mệnh gần-như-vô-hạn của hắn cũng sẽ tiêu tan nếu trúng phải nhát kiếm này.
Có điều hắn phải trúng đã.
Dù đang đối diện viên thiên thạch chí tử đang lao từ trời xuống đầu, gương mặt Vector vẫn không mang chút cảm xúc.
Chiêu kiếm nhanh đến mức người ta cũng chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn. Đòn đánh sẽ tới chỉ trong tích tắc nữa, dầu phản ứng nhanh đến mấy thì cũng không tài nào đối phó kịp thời nổi.
Vậy mà trong tích tắc đó, cơ thể bận giáp đen óng của Vector khẽ dịch đi khỏi quỹ đạo kiếm.
Về hướng duy nhất duy nhất tránh được đường kiếm, và vừa đủ cự ly để tránh đòn.
Kiếm của Bercouli chỉ chạm vào mỗi tấm áo choàng đỏ lất phất trong gió. Vừa chạm vào lưỡi kiếm, tấm da lông dày lập tức tan thành tro bụi——
Zugaaaaa!! Một thanh âm như sấm rền vang lên, một vết chém sâu và thẳng khắc lên khối đá rắn chắc. Cả núi đá khổng lồ rung chuyển, khiến vô số hòn đá nhỏ lăn xuống từ rìa núi.
——Hắn né được sao?
Tuy sửng sốt chẳng nói nổi lời nhưng Bercouli không khựng lại tí nào. Nhờ kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, ông đã học được rằng không bao giờ ngừng lại rồi suy nghĩ khi gặp tình huống bất ngờ.
Ông đạp một bước cuối trên không rồi đáp xuống bên hông Hoàng Đế. Tức thì, ông tung ra một nhát chém ngang. Chưa đầy nửa giây trôi qua tính từ khi chiêu kiếm toàn lực của ông thất bại.
Ấy thế Vector né được cả chiêu kiếm thứ hai này.
Thân thể hắn tựa đám khói đen bay theo gió, uyển chuyển dịch ra ngoài tầm đánh của ông mà chẳng cần chút chuẩn bị trước nào. Lưỡi kiếm chỉ sượt qua bề mặt áo giáp làm tia lửa bắn lên không trung.
Song le.
Lần này Bercouli rốt cuộc đã nắm chắc phần thắng.
Chiêu kiếm tổng lực trước đấy của ông mặc dù trượt mục tiêu, uy lực của nó vẫn chưa tiêu tán. Thuật Chi Phối Vũ Trang Hoàn Toàn của thanh gươm yêu quý của ông với cái tên «Thời Xuyên Kiếm – Không Trảm»——nói nôm na là «chém vào tương lai», đã được ông kích hoạt sẵn. Tuyệt kĩ này từng gây cho Eugeo nhiều khốn khó trong trận đấu ở Thánh Đường. Nó lưu lại uy lực trên quỹ đạo kiếm và giết chết bất cứ kẻ nào chạm phải con đường lưỡi kiếm sắc bén đấy đã đi qua.
Lưng của Hoàng Đế bị hút vào khoảng không gian còn lưu lại nhát kiếm vô hình vô động.
Đầu tiên, mái tóc bạch kim êm mượt của hắn bay tán loạn khắp nơi.
Chiếc vương miện vỡ vụn với một âm thanh kim loại chói tai.
Vector đưa hai tay lên cao như thể đang cầu xin được tha thứ.
Bercouli cảm nhận rõ rằng chỉ sau một nháy mắt, cái thân hình cao lớn bận đồ đen kia sẽ bị chẻ làm đôi.
Pan.
Một âm thanh khô giòn.
Phát ra từ hai bàn tay Hoàng Đế chụp lại sau gáy.
——Hắn chặn được “Không Trảm” bằng tay không ư? Mà còn từ sau lưng nữa?
Không thể nào. Chụp kiếm bằng hai tay mặc dầu là một bí kĩ lưu truyền qua nhiều thế hệ trong tộc Quyền Đấu Sĩ thuộc Hắc Giới, có điều nó là một kĩ thuật tối thượng chỉ những ai có nắm đấm thép như họ mới thực hiện nổi. Quan trọng hơn cả, có là Quyền Vương cũng không tài nào tay không chặn đứng luồng dư lực của «Không Trảm» trên không trung.
Ý nghĩ ấy chỉ nảy lên trong phút chốc, cơ mà Bercouli thôi cử động.
Ông chỉ biết trân trân nhìn những gì xảy đến sau đó.
Nhát chém hư ảo vô định hình trên không bị hút vào trong hai bàn tay Hoàng Đế.
Đồng thời, đôi mắt xanh của Hoàng Đế nhuộm lấy một bóng đêm dường như vô cùng vô tận.
Ở điểm sâu nhất trong bóng đêm ấy lóe lên vô vàn đốm sáng——chúng là, tinh tú chăng……?
Không đúng.
Là linh hồn. Là những linh hồn mà gã này đã hấp thụ và giam vào. Hẳn linh hồn Hắc Tướng Quân Shasta và nữ sĩ quan phụ tá cũng nằm trong ấy……
“……Tên khốn kiếp, ngươi có thể nuốt chửng Tâm Ý của người khác ư?”
Thấy Bercouli lẩm bẩm, Vector vừa chậm rãi đưa đôi tay đã hút hết kình lực của chiêu kiếm ban nãy vừa thản nhiên nói.
“Tâm Ý? ……Hiểu rồi, tâm trí và ý chí.”
Giọng nói của hắn khiến người ta lạnh thấu xương tủy, cảm giác tuyệt nhiên không giống người sống. Cặp môi mỏng cất ra giọng nói đó xoắn lên,
tưởng chừng hắn đang cười.
“Tâm trí của ngươi tựa như rượu vang lâu năm vậy. Đặc và nồng…… dư vị để lại lâu và nặng. Tuy ta không ưa cho lắm…… nhưng để khai vị trước khi thưởng thức món chính cũng không tệ.”
Bàn tay phải xanh xao của Hoàng Đế nắm lấy chuôi cây trường kiếm bên hông.
Lưỡi kiếm mỏng tuốt ra từ bao vỏ ấy được bọc trong vầng lân quang tim tím. Chúc nghiêng mũi kiếm như một kẻ chẳng muốn chiến đấu, Hoàng Đế Vector lại mỉm cười.
“Nào, để ta uống thêm một chút xem.”
***