Sword Art Online
Chương 21 - Phần 2
Sau khi đã quay trở về thế giới thực, Gabriel Miller từ từ mở mắt trong STL Số 2.
Chính xác hơn là hắn không hề tự mình về với thực tại, mà bị trục xuất một cách bất ngờ. Vẫn nằm lì trên chiếc giường gel, Gabriel cảm nhận dư vị của kinh ngạc còn sót lại trong khoang miệng của mình.
Tại sao hắn có thể thua trong một trận chiến một chọi một trong thế giới ảo được? Đã vậy, kẻ địch thậm chí còn chẳng phải là con người, nó chỉ là AI mà thôi.
Làm sao hắn lại thua tên hiệp sĩ đó được? Gabriel dành ra vài giây quý báu ngẫm nghĩ lại lý do dẫn đến kết cục đấy.
Sức mạnh ý chí? Sự kết nối giữa các linh hồn? Sức mạnh của tình yêu gắn kết con người lại với nhau……?
——Hết sức vô lý.
Khóe miệng Gabriel nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt. Cho dù có là ở thế giới thực hay ảo đi chăng nữa, nếu thực sự tồn tại những thế lực vô hình, thì dứt khoát chỉ tồn tại một——sức mạnh của định mệnh đã và đang dẫn dắt hắn về phía trước.
Nói cách khác, thất bại của hắn là không thể tránh khỏi. Bởi vì điều đó là cần thiết. Định mệnh muốn Gabriel chiến đấu không phải trong lốt Thần Bóng Tối Vector, mà là con người thật của hắn. Định mệnh yêu cầu hắn phải bước vào vào thế giới ấy một lần nữa, bằng con đường đúng đắn nhất.
Nếu thế thì hắn sẽ làm cho tới cùng.
Ngẫm nghĩ xong xuôi, Gabriel nhẹ nhàng trượt xuống giường.
Nhìn sang cỗ STL còn lại, hắn ngạc nhiên khi thấy đội phó Vassago Casals vẫn đang dive. Hắn tưởng tên đấy đã tử trận và phải log out từ lâu rồi, cơ mà có vẻ như gã này đã tìm ra được thứ đáng để theo đuổi.
——Maa, cứ làm điều cậu thích.
Gabriel nhún vai rồi mở cánh cửa dẫn tới căn Phòng Điều Khiển Chính kế bên. Gã thành viên đầu đinh ngồi trước bàn điều khiển bèn ngẩng đầu lên và cất lời thản nhiên.
“Vất vả cho ngài rồi, đội trưởng. Í-dà, anh cũng toi mất tiêu.”
“Báo cáo đi.”
Gabriel ra lệnh, tỏ vẻ thờ ơ. Critter thoáng thay đổi sắc mặt và tường thuật.
“Vâng, theo như lệnh Đội Trưởng, tôi đã liên tục nhét năm chục nghìn player từ mọi miền đất nước Hoa Kỳ vào trỏng. Một nửa đã dẹo, mà kệ, mục tiêu tiêu diệt Nhân Giới Quân vẫn còn trong tầm tay của chúng ta. Còn về yếu tố không chắc chắn, Rath đã sử dụng cùng cách như chúng ta…… Tôi đã xác nhận được có một kết nối quy mô lớn từ Nhật Bản tới chiến trường này. Nhưng chỉ có 2000 nhân mạng, nên tôi không nghĩ họ sẽ là vấn đề lớn.”
“Hưm……?”
Gabriel nhướng một bên mày và dõi mắt lên màn hình chính.
Trên đấy là bản đồ địa hình phía nam Underworld. Một đường kẻ màu đen kéo dài từ «Đông Phương Đại Môn» xuống thẳng phía nam rồi kết thúc bằng một dấu “X”, chắc là bản log hoạt động của Thần Bóng Tối Vector, hay chính là Gabriel. Còn hơn nửa chặng đường nữa mới chạm tới bảng điều khiển hệ thống ở cực nam thế giới, tuy nhiên chắc hẳn hiện thời Alice vẫn còn nằm ở dấu X trên bản đồ.
Ngoài ra, một đường màu trắng dày cũng hướng về phương nam giống như đang đuổi theo đường màu đen. Chính là lực lượng Nhân Giới Quân. Có vẻ tạm thời chúng đang tụ đặc thành một chùm và đứng tại chỗ.
Nhúm Nhân Giới Quân màu trắng này dường như sắp bị đè bẹp bởi đại quân đoàn đỏ kia. Giả sử đám đỏ là những người chơi VRMMO Mỹ, thì vầng sáng màu xanh tựa một bức tường bảo vệ chắn giữa màu đỏ và trắng ấy chính là 2000 người đến từ Nhật Bản.——Tình hình là thế à?
“Những người Nhật Bản kia đang sử dụng tài khoản mặc định của Nhân Giới Quân sao?”
“Tôi nghĩ vậy, có vấn đề gì à?”
“Không có gì……”
Gabriel nhận chai nước khoáng Critter đưa cho rồi vừa uống vừa suy ngẫm.
Có khi nào mấy con nghiện VRMMO Nhật kia đã convert một nửa của chính mình——không, mặt nào đó thì chúng đề cao nhân vật trong trò chơi hơn cả chính bản thân——vào Underworld?
Đời nào. Gabriel lại nở một nụ cười vô cảm.
Khoảng nửa tháng trước, Gabriel đã tham gia một giải đấu PvP của máy chủ Nhật Bản trong trò chơi VRMMO có tên «Gun Gale Online». Dù cho lũ oắt ấy – những người hắn dễ dàng đè bẹp – đăng nhập vào Underworld chỉ vì hứng thú, chúng sẽ chẳng bao giờ dám chấp nhận nguy cơ đánh mất nhân vật trò chơi đâu.
Bỗng đầu hắn tái hiện lại hình ảnh một nữ xạ thủ với mái tóc màu xanh dương trong trận chung kết ngắn ngủi của giải đấu đó: cô ta đã bị hắn khóa kẹp cổ, một đòn tuyệt sát, ấy thế vẫn vẫy vùng đấu tranh tới cùng. Có điều Gabriel nhanh chóng đưa suy nghĩ của mình trở về với thực tại.
“——Làm tốt lắm, giờ tôi sẽ dive một lần nữa. Cậu convert tài khoản này vào Underworld cho tôi.”
Hắn nhặt lên một mẩu giấy và một chiếc bút chễm trệ trên bàn điều khiển, rồi ghi ID cũng như mật khẩu trước khi chuyền cho Critter. Critter ngạc nhiên tò mò.
“Ồ-ya, đội trưởng cũng thế ư……?”
“‘Cũng thế’…… nghĩa là sao?”
“À, cái thằng Vassago cũng quay lại sau khi đã chết ấy mà. Chẳng hiểu sao trông hắn ta mừng rơn rơn trong lúc convert account và trở lại vào trong.”
“……Hồ?”
Ánh mắt của Gabriel đáp xuống mảnh giấy bên cạnh tay Critter. Trong cái ID dường như là của Vassago kia, ba chữ cái đầu tiên nổi lên rõ mồn một.
“……Hiểu rồi. Hóa ra là vậy.”
Kuku. Một tiếng cười chân thật, hiếm có rung lên từ cổ họng Gabriel. Critter còn đang chưa hết sốc, hắn đã tóm lấy vai Critter và nói.
“Đừng bận tâm. Trông cậu ta có vẻ thế thôi, chứ thực ra…… cũng có vấn đề của bản thân mà. Thôi, trông cậy ở cậu nhé.”
Gabriel quay lưng và trở về phòng STL, một nụ cười hếch trên khóe môi.
***
Cùng lúc ấy, Vassago Casals đang cười nhe răng dưới cái áo choàng đen trong khi quan sát chiến trường bên dưới.
Từ trên trán bức tượng thần đứng ngay lối vào sando của khu tàn tích, toàn cảnh của cuộc tương tàn đẫm máu giữa những người chơi Mỹ và Nhật Bản đều thu hết vào tầm mắt hắn.
Không, chính xác hơn, đây là thảm sát một chiều.
Chính giữa lối vào sando, 2000 player Nhật xếp thành một hình bán nguyệt khổng lồ, liên tục hạ gục những tên lính mặc áo đỏ ùa vào, vậy mà phe Nhật gần như không bị hao tổn. Có thể giải thích rằng giữa hai đoàn quân có sự khác biệt một trời một vực về trang bị cũng như khả năng làm việc theo nhóm, song hậu phương vững chắc của bên Nhật Bản mới thực sự là yếu tố then chốt. Những người bị thương lập tức được đưa đến khu cắm trại mới dựng lên bên trong sando và được chữa trị bằng các câu thần chú, sau đó lại hăm hở trở về tiền tuyến.
Sĩ khí phe họ cao đến vậy trong Underworld, dù ở đây nỗi đau sẽ ngang ngoài thế giới thực, quả thật đáng ngưỡng mộ. Nói thế chứ nội việc 2000 người chơi sẵn sàng chuyển đổi nhân vật của chính mình vào thế giới này để tham chiến vốn dĩ là một điều kì diệu rồi.
Tình thế này, ngay cả Gabriel Miller cũng cho rằng là không thể xảy ra——
Nhưng Vassago Casals đã tiên đoán gần như chính xác.
Nếu có thể kết nối từ Hoa Kỳ, thì rất có thể Nhật Bản cũng gửi được quân tiếp viện cho phe Nhân Giới. Thậm chí, Vassago còn đoán rằng chúng sẽ convert nhằm đạt mục đích.
Trong số những người chơi Nhật Bản đang anh dũng chiến đấu kia, ngoài «Tia Chớp» Asuna ra, còn có thêm vài gương mặt quen thuộc khác nữa. Điều này khiến hắn hưng phấn thấu tận tâm can.
Bởi trò chơi tử thần mà hắn đã phải từ bỏ ước mơ được hưởng thụ, giờ đây lại xuất hiện trước mặt hắn dưới hình thức khác.
Mà không, dĩ nhiên là kể cả họ có bỏ mạng trong thế giới này đi chăng nữa, mạng sống đích thực của họ ngoài kia cũng không thể bị cướp đi.
Tuy nhiên trong Underworld lại tồn tại thứ mà pháo đài bay lơ lừng ấy không hề có.
Tức là——
«Đau Đớn».
Không «Mã Chống Tội Phạm».
Thế thì, dứt khoát hắn sẽ tìm được niềm vui cực kỳ lớn, dễ có kho còn ly kỳ hơn cả tự tay giết người không chừng.
“Kuku, kukuku, ku-ku-ku-ku.”
Vassago không tài nào kìm nổi tiếng cười khùng khục rỉ ra bên dưới mũ trùm.
***
——Mình đã không tới kịp rồi.
Sinon lặng lẽ cúi nhìn thi thể đầy thương tích của người kiếm sĩ cao niên, và nữ hiệp sĩ vàng đương vừa ôm chặt ông ấy vừa thổn thức.
Ở bên cạnh người hiệp sĩ là hai con rồng khổng lồ, chúng cũng cúi rũ đầu tựa hồ cùng chia buồn.
Để đuổi kịp ba người gồm «Vu Nữ Ánh Sáng» Alice – người gánh vác vận mệnh thế giới trên vai; Thần Bóng Tối Vector – kẻ đã bắt cóc Alice; và Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli – người đã ví theo hai người kia; cô đã bay điên cuồng. Cô vận dụng tối đa kỹ năng bay tự do, vốn đã tôi luyện nhuần nhuyễn trong ALO, bay về phía nam với vận tốc tối đa trong hạn định của hệ thống, song trận chiến đã kết thúc từ lâu trước khi cô đến nơi.
Không——Phải khen ngợi sức mạnh của Bercouli mới đúng.
Vì ông đã bắt kịp Vector – kẻ tưởng chừng chẳng thể nào bắt kịp, và vì ông đã tiêu diệt được một super account – thứ cứ tưởng là bất bại.
Tuy nhiên có một sự bất công vô cùng lớn đây.
Hiệp Sĩ Trưởng Bercouli hy sinh, đồng nghĩa linh hồn ông sẽ tan biến vĩnh viễn. Ấy thế linh hồn kẻ chết cùng ông, Thần Bóng Tối Vector, lại không bị quy luật này ràng buộc.
Sinon biết rằng mình nhất định phải báo cho Alice – đang gục đầu như thể đã ngã quỵ sau khi mãi mới ngưng khóc – rằng nguy hiểm chưa qua, có điều cô không tìm được lời nào để nói.
Những giây phút quý giá trôi đi trong thinh lặng, bỗng người đầu tiên cất tiếng là hiệp sĩ Alice.
Dầu gò má ướt lệ, vẻ đẹp mỹ miều của Alice khiến Sinon không khỏi nín thở. Alice nhìn thẳng vào mắt Sinon bằng đôi mắt long lanh màu xanh cobalt như mặt nước. Bờ môi hồng đào của cô cử động, phát ra thanh âm nghe tựa chuông bạc ngân vang.
“Cô…… cũng là người của Real World?”
“Phải……”
Sinon gật đầu, rồi nói ngập ngùng.
“Tôi là Sinon. Bạn của Asuna và Kirito. Tôi đến để cứu cô và Bercouli-san khỏi tay Thần Bóng Tối Vector…… nhưng xin lỗi, tôi đã không kịp.”
Sinon quỳ một gối xuống trên đỉnh núi đã khắc ghi vết tích của một trận kịch chiến, và cô cúi đầu thật sâu với Alice. Thế mà Alice lại lắc đầu nhè nhẹ.
“Không đâu…… Đây là sự ngu ngốc của tôi. Tôi đã không chú ý tới sau lưng và bị bắt cóc như một đứa con nít; toàn bộ là lỗi của tôi. Sinh mạng vẩn vơ của tôi sao sánh được với Oji-sama…… với Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất vĩ đại chứ.”
Trong giọng nói đấy ẩn chứa sự ân hận và tự trách bản thân sâu sắc, làm Sinon không nói nổi tiếng nào. Alice cố hết sức dằn nước mắt mà hỏi một câu khác.
“Xin hỏi chiến sự thế nào rồi?”
“…… Asuna và Nhân Giới Quân đã phần nào ngăn chặn được bước tiến của quân đoàn đỏ từ Real World.”
“Vậy thì tôi cũng sẽ quay về phía bắc.”
Alice đứng dậy tuy có chao đảo, xong tiến tới một trong hai phi long, nhưng Sinon gọi với ngăn cô lại.
“Đừng, Alice-san. Cô phải tiếp tục đi về hướng Nam, về «Tế Đàn Tận Cùng». Nếu cô chạm bảng điều khiển…… bảng pha lê trên bàn thờ, cô sẽ nghe được một lời gọi từ Thế Giới Thực.”
“Hà cớ gì. Hoàng Đế Vector chẳng phải đã chết rồi sao?”
“…… Điều ấy…… không đúng đâu.”
Sau đó, Sinon giải thích cho Alice. Dù cho một người Thế Giới Thực bị chết trong Underworld, y sẽ không thật sự mất mạng. Nhiều khả năng kẻ địch ngụ trong thân xác Hoàng Đế Vector sẽ tìm một cơ thể mới và tấn công lần nữa.
Alice nổi giận đùng đùng, cứ như mọi cảm xúc cô kiềm nén bấy lau này nổ bung hết ra một lúc vậy.
“Oji-sama đã…… đã hy sinh mạng sống mới diệt được kẻ thù, mà hắn ta lại không chết ư!? Đã thế hắn chỉ biến mất một chốc, rồi sẽ sớm sống lại như thể chưa có gì xảy ra…… ý cô là thế ư!?”
Alice áp sát Sinon, bộ hoàng kim giáp kêu loảng xoảng.
“Làm sao…… Làm sao mà lại có một chuyện phi lý như vầy……!? Thế thì…… vì cái gì chứ…… Oji-sama phải hy sinh thân mình vì cái gì chứ!! Đối đầu mà chỉ có một bên đặt tính mạng ra cược thì…… thì có khác gì một trò đùa………….”
Lệ lại trào ra hai bên đôi mắt xanh lam của Alice, nhưng Sinon chỉ biết nín lặng nhìn cô.
——Mình không có quyền gì để nói cả.
Mình đã chết vô số lần trong những trận chiến ở GGO và ALO. Và cũng như Thần Bóng Tối Vector, mình có thể sẽ tiếp tục sống dẫu tử nạn trong thế giới này. Mình, một kẻ không-thể-chết-dù-bị-giết-như-Vector thì không có——
Song Sinon phóng thẳng ánh mắt vào Alice, cô hít lấy một hơi sâu rồi lên tiếng.
“Nếu vậy…… Alice-san, cô muốn nói là nỗi đau của Kirito cũng là giả tạo sao?”
Hiệp sĩ giáp vàng bất chợt thở không ra hơi.
“Kirito cũng là người Real World. Dẫu chết ở chốn này, sinh mạng thật của cậu cũng sẽ không mất. Tuy nhiên, tổn thương cậu mang theo là thật. Đau đớn của cậu, linh hồn vụn vỡ của cậu, toàn bộ đều là thật.”
Sinon ngưng đôi chút, xong tiếp lời với nụ cười dịu dàng trên môi.
“……Tôi yêu Kirito. Rất nhiều. Asuna cũng thế. Còn có muôn vàn người khác cũng yêu mến cậu ấy. Ai ai cũng lo lắng cho cậu cả. Họ lúc này đang cật lực cầu nguyện “Hãy chóng khỏe nhé”. Với lại mặc dù không ai nói ra, cơ mà ai cũng nghĩ “Tại sao Kirito phải cố đến vậy?””
Sinon vươn tay ra nắm nhẹ hai vai Alice và nói một cách kiên quyết.
“Kirito chịu đau là để cứu cô, Alice. Đó là nguyên nhân duy nhất khiến cậu ấy đấu tranh hết mình nhường ấy. Cô có dám gọi những xúc cảm của cậu ta là giả không……? Không, không chỉ Kirito, cả Hiệp Sĩ Trưởng nữa. Để cứu cô, ông ấy đã bị đánh bầm dập tới mức này, thậm chí lấy cả mạng ra nhằm tạo cơ hội. Chỉ để cho cô trốn thoát khỏi nanh vuốt kẻ thù và câu cho cô chút thời gian quý báu.”
Không có câu trả lời nào lập tức đáp lại.
Alice lặng nhìn chăm chú thi thể nằm trên đất của Bercouli.
Một lần nữa, những giọt nước mắt to tròn lăn khỏi bờ mi cô——Rồi hiệp sĩ hoàng kim nhắm mặt thật chặt và ngẩng mặt lên như thể đang cố hết sức kháng cự lại gì đó. Xong cô hỏi với giọng khan khản.
“Sinon, nếu tôi…… nếu tôi ra Real World bằng «Tế Đàn Tận Cùng» rồi, liệu tôi có thể trở lại đây lần nữa không? Liệu tôi có thể gặp lại những người tôi yêu quý lần nữa không……?”
Sinon không có đủ kiến thức để trả lời rạch ròi câu hỏi thúc bách của Alice. Điều duy nhất cô chắc chắn là, lỡ như Alice rơi vào tay quân thù, toàn cõi Underworld sẽ bị xóa sổ và biến mất không còn dấu vết.
Nếu bảo vệ được cả Alice và thế giới này, nhất định họ sẽ có khả năng đáp ứng nguyện vọng của cô. Bây giờ Sinon chỉ có thể tin nhiêu đấy.
Cho nên cô chầm chậm gật đầu.
“Ừ. Miễn là cô…… và Underworld bình an.”
“……Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ đi về phía nam. Tôi không biết có cái gì chờ đợi tôi ở «Tế Đàn Tận Cùng»…… Tuy nhiên nếu đây là tâm nguyện của Oji-sama và Kirito thì……”
Alice nhẹ nhàng xòe tà váy trắng tinh trong lúc quỳ gối lên đất. Cô vươn tay ra vuốt ve trìu mến mái tóc của Bercouli, rồi khẽ đặt môi lên trán ông.
Khi đứng lên, khắp người nữ hiệp sĩ toát ra khí tức khác hẳn ban nãy.
“Amayori, Takiguri. Hai ngươi hãy cố chịu thêm chút nữa nhé.”
Nói xong với hai con rồng, Alice hướng mắt về Sinon.
“Còn cô…… cô định sẽ làm gì, Sinon-san?”
“Lần này tới phiên tôi đặt mạng ra cược.”
Sinon cười hì hì và nói tiếp.
“Tôi nghĩ Thần Bóng Tối sẽ tái sinh ở nơi này. Tôi sẽ dốc hết sức ra diệt trừ hắn…… hay ít nhất cũng câu giờ cho cô dầu chỉ ít phút.”
Alice cắn môi nhẹ, rồi cúi đầu.
“……Trông nhờ ở cô. Tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng cô.”
Sau khi dõi mắt tiễn hai con rồng cất cánh vào khoảng trời phương nam, Sinon giơ tay lấy chiếc trường cung đeo trên vai phải.
Đám người đột kích Ocean Turtle có khả năng cao là một công ty quân sự tư nhân với sự trợ giúp từ cơ quan chính phủ Mỹ nào đó. Một kẻ trong chúng đã dùng super account 04 Thần Bóng Tối Vector hòng tấn công Alice.
Sinon ngoài đời thực chỉ là một học sinh cao trung, cô không có cơ hội nào trước một đối thủ như vậy.
Nhưng ở nơi này thì. Chiến đấu một chọi một trong thế giới ảo thì.
Mình nhất quyết phải thắng, bất chấp đối phương là ai.
Sinon cất lời thề mạnh mẽ trong lòng, chờ đợi giây phút kẻ địch dive vào một lần nữa.
***
Trong lúc bẻ ngược nắm tay phải, những đốt xương cuối cùng liền phát ra tiếng lách tách khô khan.
Đầu lĩnh Guild Quyền Đấu Sĩ, Iskahn, dời mắt khỏi cái xác xoải tay xoải chân của tên lính bị hắn tặng một đòn ngay giữa miếng giáp ngực, và lặng thinh liếc nhìn tay phải mình.
Nắm đấm thép nghiền vụn mọi thứ, giờ không còn nữa. Thay vào đó là một bị thịt sưng vù vù bọc lấy đống xương thịt nát bấy, trên bề mặt thì bị máu bôi bẩn nhếch nhác.
Tay trái lâm vào tình cảnh tương tự cách đây không lâu. Hai chân hắn bầm dập máu me. Chạy còn không đủ sức, huồng hồ là tung cước.
“……Ngài đã chiến đấu như một chiến binh thực thụ vậy, Champion.”
Thanh âm khàn khàn của phó tướng Danpa làm hắn ngoái lại nhìn.
Sau khi mất hết hai tay, gã đàn ông to con đang ngồi trên đất này đã tiếp tục chiến đấu chỉ bằng thiết đầu công hoặc lăn xả thân mình lên địch, bằng chứng nằm ở bao vết kiếm chém trên mặt và người hắn. Hai mắt từng cháy bừng nhuệ khí và thông thái của hắn giờ đây đã mờ, báo hiệu rõ ràng rằng Sinh Mệnh của Danpa sắp cạn.
Iskahn giơ nắm tay tơi tả của mình lên làm thủ hiệu kính trọng linh hồn người dũng sĩ, rồi đáp.
“Maa, chết thế này thì sẽ không hổ mặt khi gặp tiền nhân ở bên kia.”
Hắn chếnh choáng lê từng bước chân tới bên phó tướng của mình, và thả phịch bàn tọa xuống.
Quân đoàn đỏ – ban đầu sĩ số hơn 20000 – sau một trận chiến khốc liệt dài lê thê đã suy giảm còn chừng 3000. Bù lại, chỉ còn khoảng 300 Quyền Đấu Sĩ sống sót. Hơn nữa, ai ai trong số họ cũng thương tật đầy mình và tơi bời hoa lá. Thậm chí họ còn chẳng giữ nổi đội hình hoàn chỉnh, chỉ biết tụ lại thành nhóm chờ bị đồ sát.
Lý do duy nhất mà 3000 quân địch đương vây chặt họ nhưng chưa thể tung ra đợt công kích cuối cùng là——
Một hiệp sĩ và một phi long vẫn chiến đấu xuất quỷ nhập thần ngay trước mắt Iskahn và Danpa.
***
Thể xác và tinh thần cô đã vượt qua giới hạn từ lâu.
Dẫu vậy, ngay khi bóng một tên địch lọt vào tầm mắt mù mờ của mình, Hiệp Sĩ Hợp Nhất Scheta Synthesis Twelve lại giương cao cánh tay phải nặng như chì mà vung thanh Hắc Bạch Hợp Kiếm.
Piu, một tiếng gió vút đục ngầu.
Lưỡi gươm mỏng-như-kim lập tức cắm sâu vào mảnh giáp vai đối phương. Phản lực ăn từ cổ tay tới cùi trỏ cô, tựa hồ hằng hà sa số mũi kim sắt châm vào da thịt mình.
“Ha…… AAaaaa!!”
Tiếng hú đứt đoạn của sự giận dữ bùng nổ nơi cuống họng cô vang lên, trái ngược hoàn toàn với biệt danh «Vô Âm» của cô. Kiếm cô cắt xuyên lớp giáp kềnh càng, vẽ một đường thẳng băng mà chia thân thể kẻ địch thành hai nửa.
Tên lính ngã xuống trong lúc miệng chửi rủa bằng thứ tiếng không hiểu nổi rồi, Scheta liền giật kiếm khỏi xác hắn, hơi thở cô ngắt từng quãng hồng hộc.
Cô mệt lả, một phần là bởi số lượng địch gần như vô hạn, và cũng bởi phản ứng kỳ lạ của bọn lính đỏ.
Tâm Ý của cô chẳng có hiệu quả gì mấy. Mặc dù vũ khí và giáp trụ phe kia không bõ bẽn trước Thần Khí của Scheta, nhưng mỗi lần cô chém xả địch, cô lại thấy lòng mình dâng lên một nỗi ác cảm khó chịu. Cách tấn công chúng y chang nhau. Dựa hoàn toàn vào vũ lực, những nhát kiếm thô kệch, song lại khiến Scheta gặp khó khăn trong việc tiên đoán hành động tiếp theo của chúng.
Như thể cô đang đánh với ma vậy. Đội quân này cứ như một bầy người chẳng hề ở đây, mà là bóng ma phản chiếu từ nơi xa xôi tới.
Đấu với chúng không vui tí nào. Trong lúc trảm quyết binh đoàn ma này, Scheta thấy rằng một kẻ sinh ra chỉ biết chém như cô lại đang cảm giác ghê tởm không tả xiết.
——Tại sao chứ.
——Bất kể kẻ địch có là gì, bóng ma hay thân xác, hay thậm chí là tượng đá, miễn là đủ cứng thì mình phải thấy thỏa mãn chứ. Mình chỉ là một con rối chẳng biết chi ngoài chém giết thôi mà……
Hắc Bách Hợp Kiếm là Thần Khí có mức Ưu Tiên cao nhất trong dòng kiếm siêu mỏng. Nó là thứ công cụ sinh ra với mục đích duy nhất: cắt đứt; hệt như bản thân Scheta. Giả như một trong hai ngừng chém chặt, ý nghĩa tồn tại của họ sẽ biến mất.
Giáo Sĩ Tối Cao Administrator đã chuyển hóa bông hoa bách hợp đen mà Scheta hái về từ chiến trường xưa của Hắc Giới thành một thanh kiếm. Lúc trao gươm cho Scheta, Người đã nói như sau.
——Cây kiếm này là hiện thân của lời nguyền khảm lên linh hồn ngươi. Một lời nguyền có tên là “dục vọng sát nhân”, sinh ra bởi sự dao động trong thông số di truyền nhân cách. Chém, chém nữa, chém mãi. Chỉ khi nào bước con đường đẫm máu này tới chót, ngươi mới tìm ra chìa khóa hóa giải lời nguyền…… có lẽ thế.
Hồi ấy, Scheta chưa hiểu Giáo Sĩ Tối Cao muốn nói gì.
Cô chỉ biết tuân theo chỉ thị và vung kiếm chém giết liên miên qua bao năm bao tháng tưởng chừng vô cùng vô tận. Rồi rốt cuộc, cô chạm trán với địch thủ định mệnh của đời mình. Một kẻ cứng hơn và khó nhằn hơn bất kỳ ai bất kỳ cái gì mà lưỡi kiếm cô từng gặp. Chính là gã Quyền Đấu Sĩ đấy.
Cô muốn đấu với hắn thêm một lần. Chỉ qua tỉ thí may ra cô mới ngộ được điều chi đó.
Bị cuốn theo suy nghĩ ấy, Scheta rời khỏi Nhân Giới Quân và ở lại chiến địa này. Song le, có vẻ cô vẫn chưa thể tái đấu với anh
chàng đấu sĩ tóc đỏ.
Cô nuốt ngụm nước cuối cùng trước khi quẳng túi da rỗng đi, trong khi nhìn về sau.
Cô trông thấy trên tảng đá xa xa, gã đầu lĩnh Quyền Đấu Sĩ đang ngồi yên, với vết thương giăng kín toàn thân. Không hiểu sao, con mắt trái hắn khi nhìn cô chăm chú lại toát ra vẻ sầu đau.
Scheta tự dưng thấy ngực mình nhói lên.
——Cơn đau này là gì?
——Mình muốn chém chết gã đó cơ mà. Mình muốn nếm mùi trận chiến toàn lực ấy lần nữa, rồi chặt đứt hai quả đấm cứng hơn kim cương của hắn cơ mà. Mình chỉ ham muốn chừng ấy thôi mà. Vậy thì tại sao ngực mình…… thắt lại thế này?
Kishi-
Một tiếng động nhỏ nhoi thình lình bốc lên từ tay phải cô.
Scheta nâng Hắc Bạch Hợp Kiếm lên và kiểm tra, miệng không nói một lời. Một đường nứt mỏng hơn tơ nhện chạy dọc ngay chính giữa tâm của lưỡi kiếm đen nhánh tới độ hút hết ánh sáng.
Aa……
Ra là thế.
Scheta hít sâu rồi mỉm cười.
Hết thảy nghi vấn trong đầu cô đều biến mất. Scheta rốt cuộc cũng ngộ ra ý của Administror, và lời nguyền bám lên cô là gì.
Nền đất vọng lên một tiếng rền khác. Ngoái về sau, cô thấy một tên lính địch khác xông vào mình, tay vung một cây búa chiến thô sần tới.
Scheta uyển chuyển lách người tránh né đòn đầu tiên của địch thủ rồi tay phải cô đâm kiếm vào chính giữa bộ giáp đỏ.
Nhát kiếm cuối cùng của cô thật tương xứng với cái danh “Vô Âm”. Cứ như là lướt đi, Hắc Bách Hợp Kiếm đâm lút qua tim kẻ thù và đoạt mạng hắn một cách tinh tế——thình lình, thanh gươm tan rã thành vô số cánh hoa đen bắt đầu từ giữa thân, không một tiếng động, rồi phân tán muôn nơi.
Scheta buồn bã ghé môi lên đốc kiếm đang dần dần vỡ vụn trong tay mình mà thầm thì.
“……Cảm ơn ngươi, vì suốt thời gian qua.”
Trong tích tắc đấy, hình như cô thoáng nghe một làn hương hoa dịu nhẹ lướt qua.
Bên phải cô, người bạn đồng hành lâu năm – phi long Yoiyobi – quất đuôi nghiền nát một lính địch khác.
Lớp vảy xám của nó tắm đỏ ngầu trong máu phụt ra từ cơ man vết thương trên người; móng vuốt và ranh năng của nó cũng gãy nát. Nó không còn đủ sức phun lửa, cử động chậm chạp tới mức trái ngược với sự nhanh nhẹn ban đầu.
Sau khi xác nhận bước tiến của địch đã chững lại, cô mới bước đến kế bên con rồng yêu quý của mình và đưa tay phải vuốt ve cổ nó.
“Cả ngươi nữa, Yoiyobi, ta cũng cảm ơn nhiều. Ngươi mệt rồi phải không…… thôi, nghỉ ngơi đi nào.”
Rồi Scheta và phi long đỡ dìu nhau tới quả đồi con mà tàn quân của Guild Quyền Đấu Sĩ tụ tập.
Đầu lãnh Quyền Đấu Sĩ ngồi trên đất bèn giơ cao bàn tay phải lên chào Scheta, tay cậu sưng phù lên tới nỗi cứ tưởng sẽ nổ tung bất kỳ lúc nào.
“Xin lỗi ha…… Do ta mà thanh kiếm quý báu của cô vỡ rồi……”
Scheta lắc đầu đáp lại lời xin lỗi của cậu.
“Không sao. Vì cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra. Tại sao tôi liên tục chém cắt mọi thứ từ trước tới giờ……”
Cô bủn rủn quỳ gối, đưa hai tay cùng cả mười ngón ra nâng niu gương mặt gã đấu sĩ trẻ.
“Ấy là để tìm ra thứ tôi không muốn chém. Tôi đã chiến đấu liên miên hầu tìm kiếm thứ tôi muốn bảo vệ. Đó là, cậu. Cho nên, tôi không cần cây kiếm đấy nữa.”
Trong giây lát, con mắt trái cậu nở to, trước khi từ trong đó, một giọt lệ trong veo dâng lên. Thấy vậy, Scheta có chút ngạc nhiên.
Cậu trai nghiến răng nghiến lợi muốn thốt lên mấy lời nhưng cổ họng cứ nghẹn ngào.
“Ah…… Tiên sư nó. Ta cũng muốn lập gia đình với cô quá đi mất. Chúng ta nhất định sẽ có một đứa trẻ khỏe mạnh nhỉ. Mạnh hơn bậc tổ tiên ta, mạnh hơn ta, và sẽ chắc chắn trở thành Quyền Đấu Sĩ vĩ đại nhất……”
“Không được. Đứa trẻ ấy, phải trở thành hiệp sĩ.”
Hai người đấu mắt với nhau một chốc, rồi cùng mỉm cười. Trước sự chứng kiến của một người đàn ông to con đôn hậu, Scheta và Iskahn ôm nhau chỉ trong tích tắc rồi ngồi xuống cạnh nhau.
Trong yên lặng, 300 Quyền Đấu Sĩ, một Hiệp Sĩ Hợp Nhất, và một con rồng, cùng chờ đợi vòng vây của hồng binh dần dần thu hẹp.
***
“Có vẻ đại cục đã ngã ngũ…… phải không?”
Klein lên tiếng trong khi đi với Asuna trở về hậu phương, và cô đáp lại “Có vẻ thế.”
Một pháp sư trong số các player Nhật Bản, cô ta sử dụng Thần Thuật mình mới học để chữa trị thương tích của hai người. Tuy không thể tăng cường hiệu quả của Thần Thuật bằng sức tưởng tượng như các tu sĩ Underworld, song nhờ level cao, nhân vật mà cô chuyển đổ đã nhận được mức ưu tiên Thần Thuật rất lớn, do đó hiệu quả trị thương tăng gấp bội.
“Xin chân thành cảm ơn cô vì đã đến giúp chúng tôi.”
Asuna gửi lời cảm ơn đến nữ player pháp sư, cũng như Klein đương đứng cạnh cô.
“Cảm ơn cả anh nữa, Klein. Em thật lòng không biết cảm ơn thế nào mới đủ……”
Trông thấy Asuna lúng túng, Klein ngượng nghị xoa mũi mình.
“Oi oi, đừng khách sáo thế. Anh nợ em và tên Kirito nhiều không kể xiết, chừng này nhằm nhò gì…… Hắn cũng ở đây phải không?”
Klein không khỏi hạ giọng. Asuna bèn gật đầu khe khẽ.
“Vâng. Hết trận chiến rồi anh hãy đi gặp cậu ấy đi. Nếu nghe mấy trò đùa bẩn bựa của anh Klein thì có khi cậu ta sẽ không chịu nổi mà phải tỉnh dậy đốp chát với anh đó.”
“A-à, em độc miệng quá nha.”
Khuôn mặt rạng rỡ không ngớt của Klein nhoẻn miệng cười, có điều đôi mắt anh phô bày rành rành sự âu lo. Ảnh cũng biết vết thương linh hồn Kirito nặng nhường nào.
——Aa, nhưng, quả thực.
Sau khi mọi sự chấm dứt, sau khi họ đã đánh đuổi quân địch khỏi Underworld và khỏi Ocean Turtle, thì nếu như Sinon, Leafa, Klein cùng những cựu Tiên Phong của SAO, thêm Sakuya, Alicia và bạn bè ALO…… còn có Alice, Tiezé, Ronie, Soritliena và những người thân quen khác, thì làm gì có chuyện Kirito sẽ không thức tỉnh, nhỉ?
Cô phải tiếp tục chiến đấu, để tới thời khắc ấy, cô có thể cười chào cậu.
Ngay khi vết thương khép miệng, Asuna liền cảm ơn player pháp sư nọ lần nữa rồi đứng lên.
Đúng như Klein đã nói, kết quả trận chiến đã rõ ràng và không thể thay đổi. Số lượng người chơi Mỹ giáp đỏ đã bị bào mòn xuống gần bằng với bên Nhật, và chúng như thể mất sạch nhuệ khí ban đầu, chỉ biết tấn công kiểu đâm đầu tự sát liên tù tì.
Tuy nhiên, trận chiến trong khu di tích thần điện này chỉ là một trận nhỏ.
Điểm mấu chốt là «Vu Nữ Ánh Sáng» Alice – đã bị Hoàng Đế Vector bắt cóc. Nhân lúc Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli và Sinon đang kìm kéo chân Vecotr, họ phải đuổi kịp hắn và giành Alice lại. Vì thế, họ buộc phải lựa ra những bậc tinh anh nhất trong số các player đã convert vào đây, mượn ngựa của Nhân Giới Quân mà phi về phương nam nhanh nhất có thể.
Giả sử họ tới kịp, thì dù đối phương có sử dụng super account, hắn cũng tài nào chống cự lại nổi một team cao thủ tuyển chọn từ các top player Nhật Bản. Sức mạnh vượt trội trong họ cho phép Asuna tự tin tuyên bố vậy. Những kiếm sĩ anh dũng mang theo gươm kiếm khiên giáp, người họ óng ánh lên sắc cầu vồng, trông họ cứ như quân đoàn bất tử Einherjar trong Thần Thoại Bắc Âu……
Asuna quệt đi những giọt nước mắt, dời mắt khỏi tiền tuyến mà hướng về hậu phương sau rìa.
Các xe ngựa của đội hỗ trợ đã kéo sẵn về ngõ đầu kia của sando, đồng thời một lán trại dựng lên đằng ấy. Asuna có thể cảm thấy một giá trị không bút viết nào tả nổi toát ra từ cảnh những người Nhật bị thương được cư dân Underworld dùng Thuật Thức cứu chữa.
“……Không sao rồi, tất cả sẽ ổn thỏa…… chắc chắn là thế.”
Suy nghĩ bật ra thành âm thanh kia của Asuna liền nhận được câu trả lời hồ hởi từ Klein kế bên.
“Dĩ nhiên. Ok, chúng ta cố thêm lần nữa nào.”
“Ừừ.”
Asuna gật đầu, xong quay mắt về lại với tiền tuyến——
Tuy nhiên, sự chú ý của cô bị kéo về một thứ nằm ở mép tầm nhìn, khiến cô đột ngột khựng lại.
——Cái gì thế kia. Thứ gì đó, đen kịt…… tối tăm, như vết nhơ……
Mắt Asuna nheo lại một lát, rồi rốt cuộc cũng nhìn ra.
Hai dãy tượng thần khổng lồ nằm hai bên sando trong khu phế tích.
Bức tượng gần nhất bên phải. Có ai đấy đứng trên.
Bởi pho tượng nằm ngược nắng nên cô không thấy rõ. Cô chỉ lờ mờ nhận ra một bóng đen phất phơ, tựa hồ sắp tan vào nền trời đỏ thẫm của Dark Teritory.
Một người Mỹ bỏ chạy khỏi chiến trường ư? Hay là một người lính trinh sát của Nhật?
Asuna giật mình, bèn cố quan sát rõ hơn, bấy giờ cô mới hiểu rằng cái bóng đen kia lất phất là do kẻ đó đang mặc một chiếc áo khoác đen ngắn ngang thân. Mũ trùm bị kéo sát xuống thấp, làm cô không nhận dạng gương mặt hắn.
Có điều.
“Nèè, Klein. Cái người đó……”
Klien sắp sửa cất bước trở về tiền phương, song tay phải Asuna đã níu tay áo anh lại và tay trái cô trỏ lên.
“Cái người đang đứng đó, anh có có cảm giác là từng gặp chưa……?”
“Hể……? Ái dà, hắn quan sát chiến sự từ tít kia cơ à. Ai thế nhỉ…… Hắn mặc cái áo khoác nữa chứ, hỏi anh từng gặp hắn chưa cũng chịu, cái mặt hắn…… hình như……”
Giọng nói Klein bất chợt tắt lịm.
Asuna đưa mắt nhìn thì chỉ thấy khuôn mặt râu ria lởm chởm của anh trở nên trắng bệch không còn giọt máu.
“Ơi này, có chuyện gì thế. Anh nhớ ra rồi à? Người đó là ai vậy?”
“Không…… không thể nào. Không lẽ nào…… Anh đang…… nhìn thấy ma ư……?”
“Ma-ma gì cơ……? Ý anh là sao?”
“Vì…… vì cái áo khoác đen ấy, à không, cái áo pon-sô da ấy…… là của LafCof……”
Khoảnh khắc cô nghe cái tên đó.
Asuna tưởng như trí óc mình đóng băng trong chớp mắt.
LafCof. Tên gọi chính thức là «Laughing Coffin – Tiếu Quan Tài». Từ giai đoạn giữa đến cuối trò chơi tử thần SAO, LafCof là Guild sát nhân (Red) mạnh nhất, lan truyền nỗi khiếp sợ khắp pháo đài bay Aincrad.
Guild sở hữu đông đảo PKer khét tiếng, như «XaXa Mắt Đỏ» và «Johnny Black», và bàn tay độc địa của nó đã chạm tới không biết bao nhiêu người chơi bình thường…… Cuối cùng, sau một phen quyết chiến sống mái với đội chinh phạt lập nên từ các player Tiên Phong, guild đã bị tiêu diệt thành công.
Trong trận chiến ấy, tất tần tật thành viên của Tiếu Quan Tài đều bị giết hoặc bị áp giải đến Hắc Thiết Thành, trừ một kẻ đã trốn thoát. Hắn là thủ lĩnh guild, biến mất một cách bí ẩn khi hang ổ guild bị phục kích, và hắn cũng là kẻ – trực tiếp hay gián tiếp – đã giết nhiều người chơi nhất trong SAO. Tên hắn là——«PoH».
Con quỷ giết người đấy thường mặc áo pon-sô da đen và cắp một con dao to bự cứ như dao phay. Và giờ đây, hai năm sau, hắn đã mò tới Underworld, và đang đứng cúi nhìn Asuna và Klein.
“………… Vô lý.”
Asuna lúc này chỉ biết lầm bầm với thanh âm khô khản.
Là giả thôi. Mình đang nhìn thấy ma thôi.
Cút. Cút đi.
Thế nhưng, như muốn chọc ghẹo điều ước của Asuna, cái bóng đen lắc lư trong luồng khí nóng ấy lại từ tốn đưa tay phải lên. Rồi nhẹ nhàng vẫy qua vẫy lại tựa hồ muốn trêu đùa cô.
Quang cảnh tiếp theo——
Ngoài “cơn ác mộng tồi tệ nhất” ra, không còn từ nào khác để miêu tả.
Một bóng người khác hiện lên bên cạnh gã khoác áo pon-sô đen. Rồi hai người, ba người.
Trên mái đình bắc dài tới lưng tượng của thần điện mênh mông, một quân đội đỏ im ỉm lộ diện. Bên trái mái đình thần điện, hàng chục bóng người khác cũng nhau hiện ra.
————Dừng đi. Làm ơn, dừng lại đi.
Asuna khẩn khoản cầu xin. Cô sợ mình không thể chịu đựng thêm nỗi tuyệt vọng nào lớn hơn bây giờ.
Vậy mà.
Một binh đoàn đỏ mới không ngớt hiện thân, cứ như vô tận. Một ngàn, năm ngàn, mười ngàn.
Tới lúc quân số bên kia vượt quá ba mươi ngàn, Asuna thôi không ước lượng nữa.
Bất khả thi.
Đội quân năm vạn người của Mỹ đã bị logout trong đau đớn. Không đời nào một đạo quân đông nghìn nghịt chừng này lại có thể tập trung về đây lần nữa nhanh thế. Hơn nữa, chúng không thể là Nhật. Nếu một thông báo bịa đặt lan ra trong Nhật Bản, thì hội Klein ắt hẳn đã biết trước.
Chúng là ma quỷ. Chúng toàn là những bóng ma vô thực thể tạo ra bằng Thuật Thức.
Và rồi những player Nhật ở hàng đầu chiến tuyến, họ đang sắp sửa dọn sạch người chơi Mỹ cũng phải ngừng tay quay đầu qua bên này. Một sự yên lặng quái dị bao trùm chiến trường bao la.
Sawasawa. Zawazawa.
Tiếng xì xầm từ đại quân đoàn đứng đông nghẹt trên trần điện thờ vọng lại tai cô như cơn gió mang điềm dữ.
Trong thoáng chốc, Asuna không suy ra nổi tiếng bàn tán xôn xao xốn xáo kia là ngôn ngữ nào. Cô căng tai ra nghe, cuối cùng cũng nghe được lõm bõm vài chữ từ mấy giọng nói to át hơn cả.
……Bigeobhan ilbon-in.((Tiếng Hàn. “비겁한 일본인”: Lũ Nhật Bản hèn hạ.))
……Uli nalaleul jikyeola.((Tiếng Hàn. “우리 나라를 지키라”: Bảo vệ Tổ Quốc chúng ta.))
……Ganchuu renmen.((Tiếng Trung. Có thể là “趕走他們” (Đuổi chúng đi) hoặc “幹掉你們” (Tao sẽ giết hết chúng mày).))
Không phải tiếng Anh. Cũng chẳng phải tiếng Nhật.
Bấy giờ, Klein ở bên cạnh cô bỗng bật ra tiếng rên nghèn nghẹt.
“Aa…… Toi rồi…… Thế này thì toi thật rồi…… Đám quân ấy, không phải là Nhật (JP) hay Mỹ (US) đâu……”
Asuna vừa cảm giác như sống lưng mình đổ mồ hôi lạnh, vừa nghe lời tiếp theo của anh.
“………… Mà là Trung Quốc (CH) và Hàn Quốc (KR) đó.”