Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 122: Cuộc hội ngộ của tiếng gầm thét
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 122: Cuộc hội ngộ của tiếng gầm thét
Chương 122: Cuộc hội ngộ của tiếng gầm thét
Cố nín thở, cô bé rón rén từng bước chân trong màn đêm.
“―――.”
Cô khép mình để cơ thể nhỏ hơn cả lúc bình thường, cẩn thận để không tạo ra cả tiếng quần áo cọ xát vào không khí. Vừa bước, cô vừa che miệng mình lại, vì nếu không làm thế, miệng cô sẽ lỡ phát ra tiếng thở nhè nhẹ mất.
Cô thực sự muốn ngừng cả tiếng tim đập ồn ã trong lồng ngực.
“―――.”
Cô bé tóc nâu đỏ ―― Petra bước đi trong tòa dinh thự mà cuối cùng cô cũng bắt đầu thấy quen thuộc, nhưng lại mang trong mình nỗi lo âu như lạc lối trong một thế giới lạ lẫm.
Lúc này, cô bé muốn cảm ơn tấm thảm mịn được trải dưới chân từ tận đáy lòng. Cô thường thấy rất khó đi lại trên tấm thảm ấy, nhưng cũng nhờ có nó nên những bước chân run cầm cập của cô mới không phát ra tiếng động.
Cô thề với bản thân nếu lần tới có được giặt nó, cô sẽ giặt rửa nó bằng cả tấm lòng.
Nếu không tự xao nhãng bản thân bằng những chủ đề như thế, đôi chân chậm chạp của cô sẽ ngừng di chuyển. Ngay cả bây giờ, cô di chuyển cũng chỉ nhanh bằng con sâu bướm, nếu dừng hẳn không biết sẽ thế nào nữa, chỉ nghĩ thôi đã làm cô rùng mình.
Hành lang dài đằng đẵng không thấy điểm kết thúc này bỗng trở nên đáng ghét thay.
Petra nhớ, trái tim cô đã suýt rớt ra ngoài vì vui sướng khi được nhận vào làm ở một dinh thự lớn như vậy.
Dù căn dinh thự rất gần làng, nhưng với Petra căn dinh thự này lại rất xa. Không phải xa về mặt địa lý. Mà là xa về mặt địa vị xã hội.
Ngài lãnh chúa, Bá Tước chủ nhân của ngôi dinh thự, sẽ tới thăm làng Arlam vào thời gian rảnh rỗi.
Dù là một quý tộc nhưng ngài không hề tự phụ, trước ngôn từ thiếu lịch của tụi con nít, ngài sẽ chẳng để bụng mà cười cho qua. Ngoài phong cách ăn mặc thì dân làng chưa từng nói xấu về ngài.
Bản thân Petra cũng chưa từng đặc biệt chú ý tới ông ấy.
Nhưng cô đã luôn ngưỡng mộ tòa dinh thự khổng lồ này của ngài.
Xuất thân từ một ngôi làng nhỏ, cha mẹ cũng chỉ ở tầng lớp thường dân, đây vốn là nơi Petra sẽ không bao giờ chạm tới được. Cô bé luôn bảo rằng khi lớn lên mình sẽ chuyển tới Hoàng Đô và trở thành thợ may, nhưng đó là bởi từ nhỏ cô đã biết không nên với tới những giấc mơ mà mình không có khả năng với được.
Nhưng bất ngờ thay, cô được trao cho một cơ hội làm việc ở dinh thự.
Thêm nữa, cô sẽ được ở cùng người đã từng cứu mạng cô, người mà cô có gửi gắm chút thầm thương trộm nhớ.
Trong hai điều đó điều gì khiến cô vui hơn? Hẳn là phần thứ hai, nhưng chuyện này cô sẽ giữ cho riêng mình.
Dẫu sao thì, việc được nhận vào đây đã bắt đầu một cuộc sống như mơ với Petra.
Hành lang rộng thênh thang và vô số phòng ốc, để dọn dẹp toàn bộ chúng ngốn của cô hàng tấn thời gian, nhưng dẫu vậy, công việc này vẫn mang thêm nhiều niềm vui cho mỗi ngày của Petra.
Tòa nhà trong mơ này giờ đây lại khiến Petra ớn lạnh đến tận xương tủy.
Chuyện gì đã xảy ra, và tại sao chuyện thành ra thế này, Petra không biết.
Điều cô biết là, sau khi hoàn thành công việc, cô ăn tối cùng hầu gái Frederica, cũng là tiền bối của cô, như mọi khi.
Petra đang đứng trên ghế đẩu rửa bát, còn Frederica đi thu về phần cơm dành cho Beatrice-sama, người mà cô cũng được kể là ở trong dinh thự này. Cuối cùng, họ không đưa được phần ăn đó cho cô.
Petra chưa từng gặp Beatrice-sama. Không phải cô bé chưa từng tự hỏi liệu người đó có thực sự tồn tại hay không, nhưng Frederica, Emilia và cả Subaru đều có vẻ biết cô ấy nên Petra tin theo họ và không nói gì.
Những chủ nhân sống trong dinh thự này đang du ngoạn ở một nơi nào đó rất xa.
Để lại hai người giúp việc duy nhất ở lại dinh thự là Petra và Frederica. Hai người nữa là Beatrice-sama mà cô chưa từng thấy mặt, và một cô gái tên Rem mà Subaru mang về.
Cả hai người ấy đều không ăn tối, khiến Petra cảm thấy chút bất mãn.
Nhưng Petra thấy tội nghiệp Rem đang say ngủ, cô bé nhớ như in Subaru đã chăm sóc Rem cẩn thận nhường nào.
Gương mặt Subaru nhìn Rem khổ não đến nỗi, trông đau đớn đến nỗi Petra còn không dám cảm thấy ghen tị trước cách Subaru đối xử với Rem.
Vậy nên――,
“Mình nhất định… phải cứu Rem-san.”
Quyết tâm mà Petra vô thức biến thành lời đó thôi thúc cô hành động.
Sau khi Frederica đã lấy phần cơm của Beatric về, và Petra dọn dẹp xong bát đĩa, cô bé được Frederica dặn lại lịch trình công việc ngày mai và thêm một và yêu cầu khác.
Petra muốn giúp Frederica làm hết những công việc còn lại của ngày, nhưng vẫn đang tuổi phát triển, cơ thể cô sẽ không chịu nổi mệt mỏi nếu thức khuya. Như mọi khi, Frederica công nhận sự hăng hái của cô bé rồi dẫn cô về phòng ngủ.
Nhưng tối nay, khi cô đang được đưa về phòng, sự lạ đã xảy ra.
――Mọi nguồn sáng trong dinh thự đồng loạt tắt ngúm.
Hoảng hốt vì bóng đêm đột ngột bao trùm, Petra bám chặt lấy Frederica. Frederica dịu dàng ôm lấy cô bé, rồi sau khi an ủi xoa dịu cô, Frederica nín thở.
Petra sẽ không bao giờ quên được cảm giác căng thẳng khi ấy.
Bầu không khí này, cô đã từng một lần trải qua. Sự lo lắng bất an lan tỏa ra khắp cơ thể khiến Petra bấu chặt tay vào Frederica hơn, nhưng cô lại nhẹ nhàng gỡ tay của Petra ra.
“Petra. Ngoan nào, nghe kĩ chị nói nhé. ――Em hãy dùng cầu thang phía sau để trốn ra ngoài nhé. Em phải chạy trốn nhanh nhất có thể, nhưng không được tạo ra tiếng động.”
“Nhưng… còn chị thì sao…?”
“Chị sẽ trốn đi sau em. Khi ra ngoài dinh thự rồi, em phải lập tức chạy về làng. Sau khi gặp lại nhau an toàn, chúng ta sẽ đợi tới sáng mai để dọn dẹp mọi thứ.”
Petra biết, trong khi dịu dàng dặn dò cô, Frederica vẫn nhìn đăm đăm về phía trước.
Rồi cô đẩy nhẹ Petra ra sau, tạo khoảng cách giữa hai người. Lúc đó, bầu trời đầy mây che khuất ánh trăng, nguồn sáng duy nhất của họ.
Cô bé cảm thấy Frederica đang bước về phía trước bằng những bước chân tĩnh lặng.
Cùng lúc, Petra nghe theo lời dặn của Frederica và chạy theo hướng ngược lại. Khi tới được cầu thang và chuẩn bị bước xuống tầng dưới, Petra nhớ ra.
“Cứ như… lúc ở trong rừng vậy.”
Cô nhớ ra mình đã trải nghiệm bầu không khí nặng nề, lạnh lẽo này ở đâu.
Bầu không khí này giống hệt khi cô cùng những đứa trẻ khác trong làng mò mẫm trong rừng sâu.
Bầu không khí khi cô đứng trong khu rừng ngập tràn sự khát máu của Ma Thú, khi mạng sống của cô bị đe dọa.
“――Mình phải…”
Ngay khi nhận ra điều đó, bước chân Petra không còn chạy xuống chạy xuống tầng dưới nữa, mà thay vào đó hướng lên tầng trên của tòa nhà.
Cô vẫn nhớ lời dặn của Frederica và cảm thấy tội lỗi vì đã không nghe lời.
Nhưng cô không thể để Rem lại trong tòa dinh thự đã trở nên giống với khu rừng hồi đó.
Vì cô bé vẫn chưa quên cách Subaru cứu mình ra khỏi khu rừng đáng sợ ngày nào.
“――a.”
Sau khi hồi tưởng lại những ký ức hãi hùng, Petra cảm thấy cô đã gần tới nơi mình muốn đến.
Không tạo ra tiếng động. Không để ai thấy. Cố giữ bằng được những quy tắc đó, con đường mà cô phải tiến lên bằng tốc độ tối thiểu đã tới điểm cuối cùng.
Đến được phòng của Rem không có nghĩa là Petra, với cơ thể bé nhỏ, có thể mang cô đi chạy trốn.
Vội quá nên Petra chưa tính đến chuyện đó. Cô chỉ nghĩ, nếu tới được phòng Rem đang ngủ, và xác nhận sự an toàn của cô, mọi thứ sẽ thuận lợi.
Cô bị dày vò bởi một bên là cảm giác nghĩa vụ không hợp với tuổi nhỏ của cô, một bên là nỗi sợ khi biết tử thần đang theo dấu.
Không ai có thể đổ lỗi cho Petra vì không nhận ra điều hiển nhiên đó.
Vài bước nữa, vài mét nữa, chỉ hai căn phòng nữa thôi, là đến nơi rồi.
“―――.”
Một chút nữa thôi là đến rồi.
Tim cô loạn nhịp như muốn nổ tung, tiếng thở luồn lách qua những kẽ ngón tay trên miệng cô.
Một chút nữa thôi, một xíu nữa thôi, là sẽ đ――
“―――.”
Đến nơi, Petra ngẩng đầu lên.
Cũng chính lúc này, bên ngoài cửa sổ, gió mạnh thổi bay mây mù, để lộ vầng trăng sáng rực.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, mang màu sắc trở lại với thế giới mịt mùng.
Và, Petra đã thấy.
“Ái chà, quả là một bé hầu gái dễ thương.”
Người phụ nữ vận đồ đen như có thể hòa làm một với bóng đêm xuất hiện trước mắt cô.
Ả đứng giữa Petra và cánh cửa, cách cô chỉ tầm ba bước chân.
Ả khá cao và có mái tóc dài.
Bộ đồ đầy khiêu gợi làm nổi bật thân hình đầy đặn của ả. Tay búng nhẹ đuôi tóc kết bím, ả lặng lẽ tiến lại gần, mọi hành động cử chỉ đều quá đỗi quyến rũ.
Đó là nếu không để ý thấy lưỡi đao sắc lẻm sáng ánh kim trên tay kia của ả.
“Theo như ta được nghe, ở đây có hai mục tiêu, và một món khuyến mãi đính kèm. Em là hầu gái nhỏ tuổi hơn phải không nhỉ?”
“――a.”
“Em đang run sao? Đừng lo. ――Chắc chắn, ruột em sẽ đẹp lắm. Những người có tương lai sáng lạn thường có bộ lòng tuyệt đẹp mà.”
Cô không hiểu nổi ả đang nói gì.
Nhưng cô biết để ả lại gần cũng đồng nghĩa với tiến lại gần cái chết.
Dù biết như thế, nhưng chân cô lại quá sợ hãi để cử động.
Người phụ nữ mảnh mai giữ trên tay một lưỡi đao quá to với mình.
Chỉ một nhát vung của lưỡi đao đó, sinh mạng của Petra sẽ bị cướp đi dễ như không.
Ấy thế mà,
“Đúng là cô bé ngoan… Chị sẽ giúp em gặp những thiên sứ trên thiên đàng nhé.”
Một cách tàn nhẫn, ả cứ thế tiến lại gần mục tiêu của mình là cô bé đang run rẩy.
Lưỡi đao xé gió, xẻ ngang bụng của Petra ―― ngay trước khi chuyện đó kịp xảy ra, thì,
“PETRA――!!”
Một bóng người lớn từ phía cuối hành lang lao tới, xông vào giữa Petra và thanh đao, những tia lửa tung tóe, tiếng sắt thép chạm nhau chan chát vang lên.
Bóng lưng của người vừa bảo vệ Petra, với mái tóc vàng kim bay phất phới, thực ra rất quen thuộc với cô.
Chỉ có duy nhất một người sở hữu bờ lưng rộng và trông đáng tin cậy, đến nỗi không ai tin nổi là của phái nữ, như vậy.
“Frederica-neesama.”
“Em đúng là cô bé hư, Petra ạ. Đã bảo là trốn đi rồi cơ mà… Chị sẽ dạy dỗ lại em sau.”
“V… Vâng ạ!”
Frederica lên giọng nghiêm khắc với cô bé Petra đang núp sau lưng mình và chỉ thò mỗi đầu ra.
Bị gọi là “cô bé hư”, Petra gật đầu lia lịa, gương mặt như sắp khóc.
“Cô là hầu gái lớn à? Đúng là ‘lớn’ thật nhỉ.”
Trước mặt hai hầu gái đang trao đổi, ả phụ nữ cầm đao lùi lại một chút và nghiêng đầu. Cách bím tóc đung đưa theo chuyển động của ả chẳng hề hợp với cảm giác quái gở tới từ hiện diện đó.
“Ta cũng bận tâm về cơ thể to lớn của mình lắm đấy. Mà cũng tại dòng máu của cha ta.”
“Phải, chắc cha cô phải to lớn lắm. Mà nếu cô đô con như vậy, chắc dạ dày cũng phải ấn tượng lắm đây. Hóng quá đi.”
“Sở thích của ngươi không được lành mạnh lắm nhỉ.”
“Ruột phụ nữ thường có màu sáng và rực rỡ hơn của nam giới. Để ta moi ruột hai người ra so thử là biết liền à.”
Mặc kệ những lời nói của ả đàn bà quái gở, Frederica giơ hai tay về phía trước, thủ thế.
Hai tay cô đeo một đôi giáp tay gắn móng vuốt sắc nhọn, hẳn đó là vũ khí đã chặn đứng đòn tấn công đầu tiên của đối phương.
Vũ khí đó tận dụng được to lớn của cô, một món trang bị rất Frederica, nhưng――
“Đáng tiếc là, trận này xem ra không cân sức rồi.”
“Cô cũng có gì đó đấy, nhưng không phải đối thủ của ta đâu. Sau lần chạm ngưỡng sinh tử ở Hoàng Đô, kĩ năng của ta đã cải thiện hơn nhiều rồi.”
“Vậy à. Thế chắc ta phải nguyền rủa kẻ đã để xổng ngươi quá.”[note23920]
Quan sát năng lực của đối phương, trên mày của Frederica chảy mồ hôi lạnh.
Trước quỷ khí rợn người của ả, chỉ cần một liếc mắt, cô cũng biết thực lực hai bên chênh lệch đến nhường nào. Dù ả chỉ đứng đó không cử động, nhưng bầu không khí xung quanh lại đầy cảm giác chết chóc.
Ả đã hạ sát bao nhiêu người mới toát ra được bầu không khí như vậy?
“Petra. Lần này em phải trốn khỏi dinh thự nhé. Chị sẽ cầm chân ả ta.”
“Nhưng… nhưng, chị à…”
Vừa ngấn ngứ, Petra vừa liếc về phía căn phòng gần đó.
Thấy ánh mắt đó, Frederica liền hiểu ra tại sao cô bé không nghe lời mình và chạy ngay đến đây.
Vì vậy,
“Ta không biết ai đã thuê ngươi… nhưng có vẻ mục tiêu ám sát là ta và Petra thì phải.”
“Đúng là vậy đấy. Cô, cô hầu gái bé, và một nữ tinh linh nữa. Tuy ta có chút bất mãn về số lượng, nhưng ta chưa từng mổ bụng tinh linh lên cũng khá háo hức. Lần trước chỉ một xíu nữa thôi là được rồi mà lại hỏng.”
“Ngươi tiết lộ thông tin dễ dàng quá nhỉ? Không phải như thế hơi thiếu chuyện nghiệp sao?”
“Đâu hề gì. Đằng nào sắp tới cô đâu còn nói được gì nữa, nếu cô định mách lẻo với chủ thuê của tôi thì chỉ cần bịt miệng là xong.”
“Ngông cuồng.”
Cuộc nói chuyện này ai nghe cũng phải đau đầu.
Frederica hiểu rằng nói với ả thêm cũng vô nghĩa. Tuy vậy, điều cô muốn nghe cô cũng đã nghe được rồi.
“Petra. Ả ta nhắm đến chị, em và Beatrice-sama. Em hiểu điều này nghĩa là gì không?[note23921]”
“――V… vâng ạ.”
Petra lau nước mắt và gật đầu.
Chỉ qua cuộc nói chuyện vừa rồi, và câu hỏi xác nhận của Frederica, cô bé đã đoán được ý của cô.
Petra là một cô bé thông minh. Một học trò giỏi. Người mà Frederica không muốn để mất mạng.
“Đi đi!”
“Vâng!”
Đáp lại tiếng giọng của Frederica, Petra loạng choạng rồi bắt đầu chạy về phía sau.
Ngay lúc đó, người phụ nữ toàn thân mặc đồ đen liền phóng gì đó về phía cô. Thứ được ném đi, xé gió lao vun vút đuổi theo bóng lưng Petra là bốn con dao. Ả nhắm chuẩn đến tởm lợm, những con dao đó chỉ suýt soát bị đánh bật đi bởi giáp tay của Frederica.
Tiếng sắt đụng sắt lanh lảnh vọng giữa hành lang, những lưỡi dao bị đánh chệch khỏi hướng.
Petra vẫn chạy tiếp, không ngoái đầu lại. Cô hoàn toàn tin tưởng Frederica. Cô phải tuyệt đối nghe lời.
“Đúng là cô bé ngoan.”
“Phải, niềm tự hào của ta đấy.”
Frederica vung giáp bên tay trái, nhắm tới người phụ nữ lao tới gần mình. Ả tránh đòn bằng cách khẽ nghiêng người. Nhưng, Frederica liền tung cú đá yêu thích của mình vào cơ thể đang nghiêng đó.
Cú đá xé gió, mạnh đến nỗi phá nát được cả tường. Không giống người mẹ con người, cha Frederica là một con lai mang trong mình dòng máu của chủng tộc chiến binh. Tuy không hoàn toàn chấp thuận dòng máu đang chảy trong huyết quản, ngay lúc này, cô biết ơn sức mạnh mà nó trao cho mình.
Đối phương đang trợn tròn mắt của cô dính đòn. Ả kịp đưa tay không cầm dao ra đỡ, cánh tay khẳng khiu đó sẽ không chống chọi nổi với――,
“Cái――!?”
“Ngạc nhiên không nào?”
Trước mặt Frederica đang nín thở, đôi môi son đỏ của mụ đàn bà đang đảo ngược giãn ra thành một nụ cười.
Khoảnh khắc tay trái của ả tiếp nhận cú đá của Frederica, ả đã biểu diễn một màn nhào lộn mà gần như bất khả thi trong tình cảnh mà dùng sức không hợp lý một xíu thôi cũng gây ra sai lầm chết người này. Ả ngả cơ thể về phía cú đá, dồn toàn bộ trọng lượng thân mình vào một bên tay. Frederica rùng mình trước cảnh người phụ nữ nhẹ như lông hồng đang đè lên chân mình.
“Đồ yêu nhện――!”
“Không lâu về trước cũng có người gọi ta như thế đấy.”
Ả nói với giọng có hơi tổn thương, nhưng không hợp với giọng nói đó, một nhát chém lạnh lùng vẫn bổ ngang không trung.
Sắc kim phản chiếu trong ánh trăng bay thẳng đến cổ Frederica. Frederica ngay lập tức giơ giáp tay lên để đỡ, nhưng cả tay đỡ và tay giơ lên để trợ lực cùng tay đỡ, đều như gào thét trong đau đớn.
Dù chỉ với một cánh tay bé hơn hẳn tay của Frederica, nhưng sức lực được dồn vào cánh tay đó lại không hề tầm thường.
Hoa lửa và tiếng kim loại va chạm lại thức giấc, Frederica hạ thấp bên chân mà ả phụ nữ đang đè lên, nhắm thẳng vào mặt của người phụ nữ đang lộn ngược――,
“Quả là lựa chọn không khôn ngoan.”
Lưỡi đao đang dính chặt với móng vuốt của giáp tay ―― dùng đó làm điểm tựa, ả lộn mình hơn nữa trong không trung.
Đòn cước của Frederica đáng lẽ phải trúng mục tiêu khi ả phụ nữ rơi xuống, nhưng thay vào đó sượt qua ngay bên dưới của ả, trong khi đó, ả dùng tay bên kia của mình để với xuống dưới đôi chân dài. Từ dưới lớp váy, một lưỡi đao đồ tể nữa được rút ra.
“Cho ta thấy bên trong rực rỡ của cô nào.”
Hai lưỡi đao của ả phụ nữ vẫn đang lộn ngược đồng loạt bay đến từ hai phía, với sức mạnh đủ để chẻ Frederica ra làm đôi.
______________________________________________________
“Hộc! Hộc! Hộc”
Chạy như bay xuống những bậc cầu thang, đôi tay nhỏ nhắn của Petra vung mạnh.
Cô nghe được tiếng kim loại va chạm ở tầng trên vọng xuống, và đâu đó thấp thoáng tiếng hét của Frederica nữa.
Petra không ngốc nghếch và trẻ con đến mức phản bội lại những cảm xúc của Frederica khi cô chiến đấu giúp cô bé chạy thoát.
Nhưng ngay đến cả Petra, một con người không có lấy một tí teo kinh nghiệm chiến đấu, cũng hiểu rất rõ.
Rằng, người phụ nữ mặc đồ đen đó là một con quái vật ác mộng.
Gương mặt của Frederica rất đáng sợ, nhưng nụ cười trên gương mặt ả không hề lay chuyển. Petra không hẳn không biết về chênh lệch sức mạnh đôi bên. Thậm chí cô bé còn biết rất rõ.
Bỏ lại Frederica phía sau, chắc chắn cô ấy sẽ bị giết.
“Nếu… nếu là Beatrice-sama…!”
Người cuối cùng còn lại trong dinh thự này.
Có vẻ người phụ nữ mặc đồ đen không biết tới sự tồn tại của Rem. Tất nhiên, cô bé cũng đã nghĩ tới việc ả ta sẽ thêm Rem vào danh sách mục tiêu nếu ả tìm thấy Rem, nhưng miễn là Petra và Frederica tránh nhắc tới sự tồn tại của Rem, ả sẽ không nhận ra.
Phòng này… không phải, hay là phòng này!?”
Sau khi xuống tầng dưới, Petra mở ngẫu nhiên một cửa và kiểm tra bên trong.
Tuy hơi khó tin, nhưng cô bé nghe rằng Beatrice sống trong một căn phòng di động trong dinh thự này. Nếu cô mở những cánh cửa trong dinh thự, và mở trúng cánh cửa của căn phòng ấy, cô sẽ gặp được Beatrice. Beatrice là một ma thuật sĩ hùng mạnh đến vậy đấy.
Ngay bây giờ, Petra cần sức mạnh của ma thuật sĩ đó.
Nếu người đó ở đây, chắc chắn sẽ giúp cô cứu Frederica. Cô ấy sẽ đẩy lui người phụ nữ mặc đồ đen, và bảo vệ căn biệt thự trong mơ của Petra.
“Không phải ở đây… Ở đây, cũng không… Neesama!”
Hơi thở đứt quãng, nước mắt ứ đầy trên vành mi, Petra sắp ngất đi vì kiệt sức.
Cô đã mở hết những cánh cửa gần đó trong dãy phòng của người hầu. Ấy vậy mà, Beatrice vẫn chưa xuất hiện. Không biết trận chiến của Frederica đã bắt đầu được bao lâu rồi nữa.
Nhanh lên, cô phải nhanh lên mới được.
“Nee… sama…”
Cô phải chạy tiếp, nhưng đôi chân không chịu cử động.
Cô liên tục vỗ mạnh vào chân như muốn tiếp thêm sinh lực cho trái tim đã sắp gục ngã. Nhưng vậy là không đủ. Cô không đủ dũng khí. Tia hy vọng của cô bấy giờ cũng sắp bị dập tắt.
“――Subaruu.”
Yếu đuối ngự trị trái tim cô, cái tên cô gọi khi tuyệt vọng thuộc về một người hiện giờ không ở đây.
Là tên của con người mà Petra nghĩ là dũng cảm nhất trên thế giới này.
Một con người tuyệt vời và đầy gan dạ, người sẽ quở trách đôi chân run rẩy để đối đầu với nhữn g đối thủ mà anh không thể nào thắng.
Vị cứu tinh đã cứu giúp mọi người, khi Petra và những dân làng khác gặp nguy hiểm, khi mạng sống của cô sắp được giao cho thần chết ―― cũng chính là, chủ nhân của cái tên cô đã lỡ gọi.
Dù cô biết người đó không có ở đây.
“Subaru, subaru… Xin hãy giúp em, Subaruu.”
“Được, anh hiểu rồi, Petra.”
“――ơ.”
Úp mặt trong hai lòng bàn tay mà khóc, bỗng Petra ngẩng đầu lên khi nghe được một giọng nói.
Ai đó đang đứng trước đôi ngươi đã nhạt nhòa vì nước mắt của cô.
Anh ngồi xổm xuống để tầm mắt mình ngang với của Petra, và,
“Xin lỗi vì đã đến trễ. Nhưng anh tới giúp em rồi đây… Thấy em an toàn anh mừng lắm đó, Petra ạ.”
Ánh mắt đáng sợ quen thuộc ấy khiến Petra nở một nụ cười méo mó.
Gương mặt dù cố hết sức an ủi cô vẫn chẳng dịu dàng được là bao ấy lại làm Petra nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
“Là Subaru… thật phải không? Anh đã đến, rồi sao?”
“Là anh đây, anh đã về với em rồi đây. Mọi thứ ổn rồi.”
Petra giơ tay về hình bóng đang gật đầu để an ủi cô đó.
Tay cô chạm “bộp” vào má anh, và khi cô bé ngã người về phía trước, anh đã kịp đỡ được cô.
Không phải ảo giác, cũng chẳng phải mơ, anh chắc chắn đã ở đây. Anh đã ở đây vì cô.
Cô muốn thả mình vào sự an tâm mà anh lại. ――Nhưng bây giờ không phải lúc dành cho chuyện đó.
“Subaru… Frederica-neesama đang chiến đấu với một người phụ nữ ở tầng trên.”
“Frederica đang chiến đấu sao?”
“Cô ta mặc đồ đen và cầm một lưỡi dao rất lớn… và cực kỳ đáng sợ.”
“Mặc đồ đen và cầm dao à…? Ừ, anh biết ả ta.”
Nghe Petra nói, Subaru nhăn mặt.
Có vẻ cả hai đều hiểu mụ đàn bà kia đáng sợ như thế nào. Petra kéo tay Subaru.
“Em xin anh đó, hãy cứu Frederica-nesama đi! Subaru, anh hãy đánh bại ả ta đi!”
“Được, cứ để anh lo! Anh muốn nói thế lắm, nhưng nếu đối đầu với kẻ mà đến Frederica còn không thắng được thì anh sẽ thành xác chết trong nháy mắt mất!”
“―――.”
Trong một thoáng, tuyệt vọng bao trùm lồng ngực của Petra.
Nhưng, bàn tay to lớn của Subaru nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
“Nên là anh mang về một viện quân siêu mạnh thay anh chiến đấu đây.”
Subaru hướng tầm mắt lên phía trần nhà, tựa như đang tưởng tượng cảnh tương tàn bên trên. Gương mặt cậu giao động bất định giữa an tâm và bất an.
“Cơ mà, đêm nay kẻ làm phiền lại phiền quá rồi nhỉ.”
________________________________________________
Frederica đã gần như chấp nhận sự thật rằng mình sắp bị chẻ ra làm đôi.
“Xin lỗi nhé… Nhưng không ai mời ngươi tới đây đây.”
Giữa tiếng kim loại va chạm, một giọng nói nghe khó chịu một cách dễ chịu vang lên.
Nghe hơi mâu thuẫn, nhưng đó lại là sự thật.
Giọng nói đó có vẻ rất hưng phấn, nhưng đồng thời cũng ghê tởm kẻ địch trước mắt.
Tất nhiên đó là điều tất nhiên rồi.
“Cậu là…”
“Ngươi còn định lộn ngược đè lên đó đến bao giờ nữa hả!? ――Biến ra mau!”
Hai lưỡi dao trên tay đều đã bị ngăn lại, ả dính một chưởng kích trực diện vào giữa người. Dõi theo ả phụ nữ bay đi theo hình như “v” nằm ngang, người con trai hạ chân đang giơ xuống và đập hai tay vào nhau.
Hai tay cậu đều được trang bị những chiếc khiên màu bạc bóng loáng.
Mỗi bên tay được trang bị một chiếc, bọc kín nắm tay của cậu.
“Chỉ Huy hình như có nói ‘Phòng ngự tối đa là cách tấn công tốt nhất’ thì phải.”
Cậu nhe nanh, vừa nói vừa cạ hai hàm răng với nhau.
“Nên là vậy đấy. Tấm khiên phòng ngự cũng có thể tấn công… Tấn công tốt nhất và phòng thủ tốt nhất hợp lại với nhau không phải thành mạnh nhất sao?”
Kiểu lý luận ngốc nghếch như con nít.
Nhưng cậu ta lại vận dụng cách suy nghĩ của con nít đó, và sử dụng hai tấm khiên làm vũ khí.
Người đàn ông tóc vàng kim dang rộng hai chân, vừa chăm chú theo dõi đối thủ, vừa ngoảnh mặt lại với Frederica.
“Thấy em nói đúng không, aneki[note23922] ―― quỷ thần thiên địa ơi!?”
Ngay sau đó, dáng vẻ của một chiến binh toát ra từ cậu vỡ vụn.
Người đàn ông ―― không, cậu trai đó trợn tròn mắt, nhớn nhác nhìn Frederica một lượt từ đầu tới chân,
“Cái g… Thật đó hả!? Đây là aneki của ta đây sao!? Trong trí nhớ của ta, aneki nhỏ hơn, gầy hơn, gương mặt cũng dịu dàng hơn cơ mà!? Aneki gì chứ, là aniki [note23924] thì đúng h… Á!?”
“Đừng có mà hỗn.”
Frederica thúc khuỷu tay vào mạn sườn cậu thiếu niên đang nhìn mình chằm chằm một cách thô lỗ.
Cậu ta lăn ra đất, rồi lảo đảo đứng dậy. Nhìn gương mặt choáng váng của cậu ta, Frederica liền nhận ra vết sẹo trắng trên trán của cậu.
“Là em à, Garf?”
“Nhưng mà, chị là Frederica đấy hả…? Ai mà tin nổi đ… Oái!”
“Chị là chị mày đây chứ ai.”
Vẫn đang đứng dậy, Garfiel ăn thêm một cú thúc khuỷu tay vào sau lưng khiến cậu suýt ngất đi vì đau.
Nhìn thằng bé nhăn mặt vì đau như vậy, Frederica nhớ lại những kỷ niệm hồi nhỏ. Vì ở Thánh Địa không có đồ chơi, nên cả hai đứa phải dùng chính cơ thể của nhau để quên đi sự chán chường.
Không cần biết là thằng em có kém mình tận chín tuổi hay không, Frederica cứ thế đánh bay Garfiel, cho nó nằm đo đất. Bây giờ cũng không khác gì hồi đó.
“Không. Garf… Em quả thực đã lớn rồi.”
“Aneki mà nói câu đó thì nghe như mỉa mai ấy! Nói cho chị biết, thằng này còn chưa hết lớn đâu! Đừng nghĩ bà chị có thể cúi xuống nhìn em suốt như thế!”
“Hờ hờ hờ, cho chị đính chính. Xác em đúng là lớn thật nhưng cái đầu vẫn chỉ là nít ranh thôi.”
“Bà chị nói cái gì cơ!?”
Garfiel nhe nanh khi nghe câu nói của Frederica. Chạm mặt với cậu em trai lần đầu tiên sau mười năm trời lấp đầy cô bằng niềm hạnh phúc không ngờ tới.
Cô không nghĩ ngày mình có thể trò chuyện với Garfiel bên ngoài Thánh Địa lại đến.
――Người nào đó bén mảng tới Thánh Địa đã làm rất tốt công việc của mình.
Ram, Emilia, hay Subaru? Là ai vậy nhỉ?
“À, cả Otto-san cũng ở đó nhỉ.”
“Ha, anh zai đó sẽ không được trả công cho từng thứ một đâu. Hắn ta kiểu như ‘Cầu loại Miguld sẽ luôn gãy’ ấy.”
Hình ảnh chàng thanh niên tóc xám tro với gương mặt buồn rũ rượi hiện lên trong tâm trí họ.
Trong khi hai chị em đang thầm nghĩ đến chung một kết luận, thì từ trong bóng đêm của hành lang,
“Bây giờ ta chen vào được chưa?”
“Ngươi cũng tinh tế lắm, đợi bọn ta tán chuyện xong cơ à. Đã tốt bụng như thế, sao ngươi không quên luôn việc của mình rồi xéo về nhà đi nhỉ? Ta không thích động thủ với phái nữ cho cam.”
“Ai chà, dịu dàng quá ta.”
Trước cách Garfiel đang phẩy tay như đuổi muỗi, ả phụ nữ nở một nụ cười như quyến rũ.
Frederica vỗ vai cậu em Garfiel có vẻ như đang chủ quan,
“Garf. Em sẽ hối hận nếu đánh giá ả qua vẻ bề ngoài đấy.”
“Biết rồi biết rồi, ả ta không tầm thường. Với lại, người phụ nữ duy nhất trên thế giới này mà ta đối xử như phái nữ là Ram cơ.”
“Nếu em tưởng thế là ngầu thì không đâu. Ram nghe xong sẽ khịt mũi cho coi.”
“Cái gì!?”
Frederica bất ngờ, còn Garfiel thì quay mặt lại nhìn cô với vẻ tức giận.
――Ngay lúc ấy, một chiếc đĩa màu bạc được phóng ra từ ả phụ nữ với tốc độ kinh hồn.
Một chiếc đĩa. Không, không phải đĩa, mà là một lưỡi dao xoáy tròn nhanh đến nỗi nhìn như chiếc đĩa. Nó bay thẳng về hướng Garfiel, nhanh đến nỗi mắt thường không theo kịp, sẵn sàng sẻ ngang đầu cậu để tạo ra một vòi phun nước màu máu.
“Này nhé.”
“―――.”
Tiếng kim loại va chạm vang lên, kèm theo đó là những hoa lửa chói mắt.
Lưỡi dao phóng đến chém vào chiếc khiên bên phải được cậu giơ lên, và bật lên trên nhờ kỹ năng chuyển hướng đầy điêu luyện. Garfiel không thèm nhìn lưỡi dao bay cắm lên trần nhà mà lướt trên mặt sàn, lao thẳng về phía ả phụ nữ, cậu giơ khiên còn lại bên trái lên.
“Không phải ta vừa bảo ngươi xéo khỏi đây sao?”
“Ừ, nhưng đây là câu trả lời của ta.”
Trước khi nắm tay cậu kịp chạm đích, ả ta lùi lại và giật mạnh tay.
Tức thì, lưỡi dao phía sau Garfiel bị rút khỏi trần nhà và bay trở về, tấn công Garfiel từ phía sau.
Một sợi dây được buộc trên cán của cây đao đó, nối với lưỡi đao còn lại của ả.
“Garf!”
Nhận ra nguy hiểm đó, Frederica muộn màng cảnh báo em mình.
Lưỡi đao vừa xoay vòng vừa bay lại gần tay trái đang giơ lên và chuẩn bị tung đòn vào đối phương của Garfiel. Nhưng,
“――Láo lếu!!”
“――!?”
Không biết giọng nói của Frederica có kịp chạm tới Garfiel hay không, nhưng trong khoảnh khắc ấy cậu hét lên.
Lập tức, tay trái cậu phình to. Lông vàng phủ đầy cánh tay đó, nó dày như thể một khúc gỗ lớn, giống với bộ phận của dã thú hơn là của con người.
Cả ả phụ nữ kia cũng thoáng kinh ngạc trước sự biến đổi đó.
“Ruaaaaa!!”
Garfiel gầm lên, thúc tấm khiên trên nắm tay vào bụng ả ta.
Tất nhiên, Garfiel vốn không định tránh đòn nên tay cậu bị lưỡi dao đâm vào từ phía sau, nhưng không thể xuyên qua nổi cánh tay cột đình và lớp lông dày phủ trên nó.
“――Hử!?”
“Biến khỏi đây mau, con ả kia!!”
Garfiel dồn cơn đau cắt da cắt thịt quá lớn vào đòn đánh thổi bay ả phụ nữ, không ngăn nổi uy lực của cú đánh, ả bay đi, nảy và lăn mấy vòng trên mặt sàn.
Vừa trông theo ả, Garfiel vừa rút lưỡi đao khỏi vai mình. Cậu cắn đứt sợi dây nối vào cán dao và ném cây lưỡi dao ra ngoài một cửa sổ gần đó.
“Ha! ‘Krugan hi sinh tay mình để đánh bại địch thủ’ là như thế đấy. Nếu ngươi nghĩ ta sẽ giật mình hay sợ hãi trước mấy loại xây xát cỏn con này thì nhầm to rồi đấy, đồ ngu!”
“Em mới là đứa ngu đấy!!”
“Á!?”
Đang đắc thắng, bỗng Garfiel bị Frederica tẩn vào sau gáy.
Garfiel ngồi thụp xuống, tức tối quay đầu lại vì bị ăn đòn không báo trước.
“Chiến đấu mà không quan tâm tới việc mình bị thương… Bà mà thấy chắc sẽ khóc dữ lắm.”
“Á, au… Có phải em không biết lão bà bà sẽ nghĩ gì đâu…”
“Đó là cách em gọi bà đấy hả!? Chị không nhớ đã nuôi dạy Garf thành con người như thế đấy!?”
“Việc chị đối xử với em như này khi vừa đoàn tụ sau quãng thời gian xa cách từ lúc em bốn tuổi mới là không tin được ấy! ...Hầy.”
Đau đớn vì bị đánh trúng chỗ hiểm, bỗng Garfiel thở dài. Thấy phản ứng của cậu, Frederica nhìn về phía trước, và thấy một bóng đen đang từ từ đứng dậy.
Ả phụ nữ uyển chuyển vươn mình, xoay tròn chiếc dao trong tay, ả đưa ngón tay vớt giọt máu rỉ ra ở khóe môi và liếm nó. Một nụ cười ngây ngất hiện lên trên gương mặt ả.
“――Tuyệt vời. Cậu rất tuyệt vời. Quả là một cậu bé hiếu động.”
“Thực tình ta không nghĩ ngươi sẽ đứng dậy ngay được sau cú đó đâu. Xin lỗi, ta đánh giá thấp ngươi rồi.”
Garfiel chắp tay xin lỗi.
Cuộc hội thoại không hẳn giống như hai con quái vật đang cố tàn sát nhau, nhưng cũng khiến Frederica quên đi dòng chảy thời gian trong một thoáng.
Nhưng, cô lắc đầu, trấn tĩnh lại bản thân.
“Garf! Tóm lại là, ả ta rất bí ẩn. Đừng mất cảnh giác mà…”
“Em đã bảo biết rồi mà. Cơ mà gác chuyện đó qua một bên. Chị ha… Aneki, chị biết người tên là Rem không?”
“......? Ừ, cô ấy đang ở dinh thự này. Chị nghe rằng đó là em gái của Ram.”
Frederica cũng không chắc về điểm đó.
Cô quen Ram từ nhỏ, nhưng trong ký ức của cô không tồn tại cô em gái tên Rem. Có điều, người được Subaru giải thích là em gái của Ram ấy, lại giống Ram đến bất ngờ. Có vẻ như việc Rem, cô gái vẫn còn đang say ngủ kia, biến mất khỏi ký ức của tất cả mọi người là do hậu quả mà lũ Giáo Phái Phù Thủy để lại.
“Cổ giống Ram không?”
“Như hai giọt nước. Nhưng chị sẽ không tha thứ nếu em dùng cô ấy làm vật thay thế cho Ram đâu.”[note23923]
“Em không khốn nạn đến vậy đâu. Chỉ muốn xác nhận thôi mà. ――Vậy đúng là thật sao?”
Trong khi chờ hai chị em nói chuyện, ả phụ nữ xoay nhẹ tay chân để kiểm tra tình trạng cơ thể.
Không rõ có phải ả đang để hai chị em có thời gian nói chuyện hay không.
Dẫu sao thì,
“Aneki à, nếu cô ấy ở tầng này, hãy nhân lúc sơ hở để đưa cô ấy đi. Em thì bận cả hai tay với con mụ kia rồi.”
“Em… em nói gì thế? Chị sẽ chiến đấu cùng em. Nếu cả hai ta hợp sức lại thì sẽ…”
“Có thật như vậy không?”
Frederica cố ngăn ý định chiến đấu một mình của Garfiel, nhưng một giọng nữ khác chen vào. Khi ánh nhìn chán ghét của cô hướng phía mình, ả ta liền đưa dao che miệng.
“Đừng làm mặt đáng sợ thế chứ. Với cả, cậu em trai của cô sẽ chứng minh rằng lời của ta không sai đâu.”
“...Garf?”
Frederica cau mày hoang mang.
Rồi, Garfiel vừa đổi góc nghiêng của khiên ở cả hai bên tay vừa nói,
“Xin lỗi Aneki. Nhưng ả ta không dễ xơi đến mức em có thể rảnh tay nhìn ngó cả việc xảy ra phía sau mình đâu.”
“Cái… g...!”
“Chị sẽ cản trở em đấy”, hiểu ý em trai, Frederica nín lặng.
Tất nhiên cô biết trình độ của mình kém xa ả, nhưng nghe rằng cô không đủ khả năng giúp gì được cho em mình cũng làm cô thấy tổn thương không ít.
“Aneki đừng hiểu lầm em. Ý em không phải chị sẽ làm vướng tay vướng chân em đâu.”
“...Vậy… thì là gì?”
“Nếu em và mụ kia nghiêm túc, thì xung quanh sẽ thành bãi chiến trường hết đấy.”
Garfiel chỉ mình, rồi lại chỉ vào đối phương. Ả ta cười vui vẻ như đồng ý với lời của cậu. Tay nghịch bím tóc, ả cúi người.
“Đúng vậy đấy… Nên tốt nhất là cô nên rút lui thì hơn.”
“―――.”
Trực giác chiến đấu, chỉ những kẻ mạnh thực sự mới lĩnh hội được.
Nhận ra mình còn lâu mới đạt đến trình độ đó, cảm giác chán nản như đốt cháy trái tim Frederica.
Gặp lại cậu em trai sau mười năm, vậy mà cô chẳng thể hỗ trợ nó.
“Đừng nghĩ tới mấy chuyện thừa thãi nữa, aneki.”
“Garf…”
“Nhìn tay em đây này. Đều là những tấm khiên chúng ta hay chơi hồi còn nhỏ đấy. Sức mạnh em có bây giờ bắt nguồn từ cả em và chị.”
Đôi mắt Frederica mở to khi nghe những lời đó.
Như quan tâm, như muốn an ủi, giọng nói đó còn truyền đạt thêm một thứ cảm xúc khác nữa. Cảm thấy sự trưởng thành của em trai mình, trái tim Frederica nóng hổi.
“Chỉ Huy vẫn có thể hành em ra bã bằng sức mạnh của số lượng. Tiếc là, nếu em ở thể trạng tốt nhất thì sẽ không còn như thế đâu.”
Vừa nói vừa bước về phía trước, Garfiel cạ nanh, đập hai tấm khiên trên tay vào nhau.
“Tới đây, con đàn bà kia. Đây sẽ là tiệc mừng ngày ta rời khỏi Thánh Địa. Mở màn bằng việc tiêu diệt vật cản đầu tiên――!!”
Ghi chú [Lên trên] Nguyền dc Shin làm con nó luôn :>> Nguyền dc Shin làm con nó luôn :>> [Lên trên] Điều Frederica đang ám chỉ là Elsa không nhắm đến Rem, nên Petra không cần phải lo cho Rem nữa. Điều Frederica đang ám chỉ là Elsa không nhắm đến Rem, nên Petra không cần phải lo cho Rem nữa. [Lên trên] sư tỷ sư tỷ [Lên trên] Lỡ đâu Garf thích Rem mà vì Rem bị xóa đi nên lịch sử viết lại thành thích Ram không ta :DD? Lỡ đâu Garf thích Rem mà vì Rem bị xóa đi nên lịch sử viết lại thành thích Ram không ta :DD? [Lên trên] sư huynh sư huynh