Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 123A: Thợ Săn ruột VS Tấm khiên của Thánh Địa.
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 123A: Thợ Săn ruột VS Tấm khiên của Thánh Địa.
Chương 123A: Thợ Săn ruột VS Tấm khiên của Thánh Địa.
[Lời tác giả]
Lần này sẽ là cập nhật đồng thời.
Chương này là câu chuyện bên phía Subaru, route A.
_________________________________________________
.
.
.
.
.
.
“Rõ chưa? Chúng ta phải cứu tổng cộng bốn người ở dinh thự. Đều là con gái cả đấy.”
Trong khoang xe, Subaru giơ bốn ngón tay lên giải thích.
Khung cảnh con đường gồ ghề bên ngoài lướt qua khung cửa sổ. Dẫu vậy bên trong toa xe vẫn không bị xóc hay bị gió lùa vào. Trong đầu vẫn ngờ ngợ cảm giác kì quái ấy dù đã trải qua không biết bao lần, Subaru gật đầu với hai người đang chăm chú nhìn ngón tay cậu.
“Đầu tiên là Frederica. Chị gái nhóc Garfiel đây. Nếu lỡ kẻ tấn công có tới trước chúng ta, Frederica là người duy nhất có khả năng câu giờ.”
“Aneki sao… Thực ra thì, ta không gặp bả cũng mười năm rồi.”
Trông có vẻ bứt rứt, Garfiel gãi gãi mái tóc ngắn vàng kim của mình.
Garfiel đã từng rất ngoan cố về việc ở lại Thánh Địa. Thành ra bây giờ cậu ta khá khó xử trước việc gặp lại Frederica, người chị gái đã rời bỏ Thánh Địa để ra thế giới bên ngoài.
“Nhóc không gặp chị mình cả mười năm cơ á? Theo lời Bá Tước và Ram-san thì có vẻ họ rất hay lui tới Thánh Địa mà nhỉ.”
“Chắc bả cũng thấy khó xử. Bả không bao giờ đi cùng lão Roswaal khốn nạn đó… nhưng hình như cũng có gửi cả đống thư từ.”
“Hình như?”
“Ta chả buồn đọc, đưa hết cho lão bà bà rồi.”
Garfiel đảo mắt, mặt ra chiều hờn dỗi. Cách xử sự vụng về với chị mình ấy đúng kiểu một đứa nhóc. Cuộc hội ngộ tới đây của họ chắc chắn sẽ cảm động lắm.
Subaru thở dài. Cảm tưởng của Otto, người thứ ba đồng hành cùng Subaru và Garfiel, có lẽ cũng giống cậu, anh kéo dây cương,
“Người thứ hai là Petra-chan nhỉ.”
“Ừm. Người thứ hai là bé hầu gái thông minh đầy triển vọng mới vào làm ở dinh thự nhà Roswaal, Petra. Cô bé hoàn toàn là một thôn nữ bình thường ngay thẳng, nên nếu bị nhắm tới thì 100% là rất tệ.”
Cho tới giờ, những vụ tấn công vào dinh thự Roswaal 100% đều dẫn tới cái chết của Petra.
Ba người còn lại khả năng cao là cũng thiệt mạng, nhưng Petra hoàn toàn không có khả năng chống trả, nên dĩ nhiên sẽ bị xử nhanh gọn lẹ.
Nếu muốn bảo vệ cô bé, họ sẽ phải tìm ra cô càng sớm càng tốt.
“Một người nữa là Rem, em gái của Ram. Dù nhóc hẳn là không nhớ ra cô ấy.”
“Ta vẫn không thể tin nổi chuyện đó, Chỉ Huy à. Thử hỏi nếu thực sự Ram có một cô em gái song sinh giống hệt đi. Làm sao ta quên được chuyện đó chứ? Ta đã quen Ram từng ấy thời gian cơ mà.”
“Đó là loại ‘lời nguyền’ mà ngay cả người chị song sinh Ram cũng quên mất cô ấy. Nói sang cách giải nguyền thì lạc đề mất, nhưng...dù sao, chuyện của Rem hiện tại chưa cấp bách lắm. Trong danh sách mục tiêu của kẻ tấn công dinh thự, Elsa, không có tên của Rem. Tôi đoán chủ thuê của ả cũng không biết về sự tồn tại của Rem khi thuê ả đâu.”
“Cơ mà, nếu ả tìm ra Rem-san đang ngủ say trong dinh thự, tôi không nghĩ chuyện đó sẽ kết thúc êm đẹp đâu.”
“...Anh nói phải.”
Đây là Elsa đó.
Có thể Rem không có tên trong danh sách mục tiêu của ả, nhưng nếu ả tìm ra cô, ả chắc chắn sẽ lấy cô làm trò tiêu khiển. Dù Subaru không tận mắt chứng kiến, nhưng Rem đều bị hạ sát trong những vòng lặp qua.
Tất cả những gì cậu có thể làm là cầu nguyện rằng Rem không nằm trong căn phòng Elsa ngẫu nhiên mở ra.
“Nhưng mà, hành động phụ thuộc vào quyết định của đối thủ thì không thể gọi là kế sách hay được.”
“Nên tôi mới phải dựa vào hai người, cũng phải phụ thuộc vào kẻ thù nữa. Đây là binh pháp của Natsuki Subaru, tên là Phong Lâm Hỏa Sơn[note24206] ngược.”
“Ng… Ngầu quá…!”
Garfiel siết chặt lòng bàn tay, mắt long lanh lóng lánh.
Subaru hơi áy náy khi câu phát ngôn bừa bãi nhảm nhí của mình lại làm Garfiel kỳ vọng đến vậy. Cậu quyết định, sau này nếu có thời gian, cậu sẽ chỉ cho Garfiel biết thế nào mới là Phong Lâm Hỏa Sơn thực sự.
Vừa tự nhủ như thế, “Mà này…”, vừa nói, Subaru vừa cau mày nhìn Garfiel.
“Tôi ngồi nhìn cũng nãy giờ rồi, nhưng làm thế có hiệu quả không vậy?”
“Thì tại chúng ta đang vội mà? Nếu có cách tốt hơn ta đã làm rồi.”
Nghe Subaru nói với vẻ mặt phức tạp, Garfiel trả lời, trông có chút bất mãn.
Garfiel nói có lý, nhưng không phải Subaru vô cớ hỏi vậy. Nói chung là Garfiel hiện đang ở bên ngoài xe, tay bám lấy thành xe, và đang nói chuyện với Subaru và Otto qua ô cửa sổ.
Cậu bám chặt tay vào khung cửa sổ, mặc cho thân thể bị xe rồng đang lao vun vút kéo đi và cứ thế sượt trên mặt đất.
Subaru mới đây đã chứng kiến một kẻ thù bị nghiền nát dưới bánh xe rồng, cảnh đó có thể dễ dàng tái hiện nếu chẳng may Garfiel trượt tay, nên nhìn Garfiel như hiện tại cậu không khỏi cảm thấy bất an.
“Nếu có gì xảy ra và nhóc bị nghiền nát, chắc PTSD[note24207] không để anh mày thoát đâu, vụ bên dinh thự cũng đổ bể hết.”
“Gì thế Chỉ Huy? Toàn lo mấy thứ không đâu. Ổn mà ổn mà. Này này, này này! Này nữa, này nữa!”
“Thôi thôi!! Anh mày chết mất!! Chết trước cả chú mày luôn ấy!!”
Lấy khung cửa sổ làm trụ, Garfiel đu người xoay vòng tròn chỉ bằng lực tay. Làm được trò bay nhảy ấy là nhờ Phước Lành Phong Trừ kết hợp với lực nắm hơn người của Garfiel. Lực nắm mạnh tới mức làm khung cửa cong oặt và kêu lên cọt kẹt. Subaru có thể tưởng tượng ra gương mặt thất thần đang biến sắc của chủ chiếc xe mà ở đây là Otto.
“Chân cậu ta chạm đất thì Phước Lành Địa Linh mới có tác dụng nhỉ. Chúng ta cần Garfiel ở vào thể trạng tốt nhất hoặc gần như vậy khi tới dinh thự, đành phải chấp nhận dùng cách này thôi.”
“Tôi biết mà. Cơ mà người ngoài nhìn vào thì chả khác nào chúng ta đang phóng hết tốc để cắt đuôi kẻ lạ đang cố trèo vào vậy. Còn sự thực là chúng ta quăng thằng nhóc mười bốn tuổi ra ngoài rồi vừa phóng hết tốc lực vừa kéo lê nó trên mặt đất.”
“Sao nói theo góc nhìn của người ngoài hay người trong cuộc nghe đều lố bịch như nhau vậy!?”
Otto, người cầm cương, thì lại muốn tránh cái ấn tượng “lố bịch” trong mắt người ngoài cơ. Nhưng hai con rồng kéo xe không ngừng nghỉ nãy giờ, Patrasche và Frufoo, không để tâm tới lời của người đánh xe mà chỉ tiếp tục chạy.
Đó ít nhiều là lý do tại sao Garfiel phải dùng kiểu đu bám ngớ ngẩn này.
Ma thuật của Emilia đã giúp chữa lành những vết thương nghiêm trọng của cậu ở Thánh Địa, nhưng không hồi phục lại lượng máu và mana đã mất.
Đi từ Thánh Địa về dinh thự mất khoảng nửa ngày đường. Trong nửa ngày đó, dù lũ rồng có chạy êm tới mấy, thì nhóm Subaru có được bao thời gian để hồi phục cơ chứ?
Nếu không có gì thay đổi thì Garfiel, với sức mạnh hút từ đất nhờ Phước Lành Địa Linh, sẽ là con át chủ bài của họ. Subaru và Otto đi theo chỉ để đảm bảo cậu ta có thể xung trận toàn lực mà thôi.
“Mà này Chỉ Huy, đừng dừng ngang vậy chứ.”
“Hử?”
“Chuyện chúng ta đang bàn đấy. Chúng ta cần cứu bốn người, mà nãy giờ mới có ba. Ta vẫn chưa được nghe về người cuối cùng. Cô ta là ai vậy?”
Kéo mình lên, Garfiel ngó vào trong khoang xe. Cậu ta đưa mắt nhìn chăm chăm vào Otto, nhưng Otto cũng chỉ nhún vai lắc đầu.
“Tiếc là tôi cũng chưa gặp người này bao giờ. Tôi đã ở dinh thự ngấp nghé một tuần… nhưng đến cả thấy cô ấy lướt qua cũng chưa.”
“Không gặp được là bởi cô ấy ghét anh tới mức không muốn nhìn mặt anh đó, không được đâu nha anh zai.”
“Tôi không muốn tin lý do là như thế đâu!”
Otto vội vàng phủ nhận khi bị Garfiel nhìn bằng ánh mắt thương hại.
Trong khi hai bạn đồng hành của mình nhốn nháo hết cả lên, Subaru thở dài, đập nắm tay xuống ghế.
“Người cuối cùng...Beatrice, có lẽ sẽ không xuất hiện, trừ khi là tôi ra mặt.”
Otto và Garfiel liền nín lặng trước lời của Subaru.
Không cần hỏi lý cả hai người vẫn sẵn sàng tin cậu khi nghe giọng điệu nghiêm túc đó. Quả là những đồng đội đáng tin cậy.
“Tôi sẽ lôi Beatrice ra khỏi đó. Kéo cô ấy ra ngoài bằng được. Nhất định là như thế.”
Không ai khác, chỉ có thể là Subaru.
Dù Beatrice có làm mặt lạnh, ra vẻ ta đây không nhờ.
“Nếu Chỉ Huy đã nói thì quyết luôn là thế đi.”
“Nếu được, tôi nghĩ là ta nên sơ tán luôn dân làng Arlam. Chỉ là phòng trước ít nhiều hỗn loạn thôi, nhưng để tôi lo nhé?”
Hai người họ cùng thể hiện sự ủng hộ của mình với quyết định của Subaru.
Subaru có việc của Subaru. Và họ có việc của họ.
Thiệt tình, rặt một lũ bạn đáng tin.
“Cảm ơn nhé, hai tên ngốc.”
“Cậu đúng là không biết cảm ơn chân thành nhỉ, tên đần kia!”
※※※※※※※※※※※
Trận chiến ngày càng trở nên ác liệt, sự phá hủy lan rộng trong tòa dinh thự sang trọng.
“——Ôôôôôô!!”
“Aaaa!!”
Sắt thép va vào sắt thép, tạo ra tiếng kim loại rền rú cùng hoa lửa lẫn lộn, những cú đấm và cú chém phá hủy sự yên bình ở tòa dinh thự Roswaal được ánh trăng chiếu sáng.
Những ô cửa sổ vỡ tan, vụn thủy tinh vương vãi khắp nơi. Sàn nhà bị công phá làm thảm trải sàn bay tứ tung, những bức tranh treo trên tường bị cắt vụn thành từng mảnh.
“Tuyệt vời, cậu giỏi lắm.”
“Nói vậy không làm ta vui lên đâu, trừ khi ngươi là Ram!!”
Garfiel tung cú đấm bằng cánh tay phải đeo khiên của mình, ả ta nghiêng người và suýt soát né được đòn, để rồi nắm đấm đâm sầm vào bức tường phía sau. Cậu truy sát ả, dùng tay phải đang lún vào tường làm trụ và tấn công đối phương bằng mu bàn tay.
“Tiếc nhỉ.”
“Chưa xong đâu!”
Ả né được. Nhưng ngay trước khi ả kịp vung lưỡi đao của mình, Garfiel vặn mình rút tay phải ra khỏi tường, tung nắm đấm xé gió về phía ả. Lập tức ngưng đòn chém xuống, ả giơ tay lên, dùng phản lực lộn ngược về sau -- ngay trước khi cú đấm của Garfiel sượt qua chân ả và thổi tung mọi thứ trong quỹ đạo.
“Raaaaa——!!”
Vung tay trái sang trái.
Đấm sang phải.
Quét chân sang trái.
Thọc mạnh tay phải.
Xoay người và đá sang trái.
Chuyển mình ra đòn liên tục, Garfiel không chút nương tay khi truy sát ả. Ả không hở được giây nào để làm gì khác ngoài né tránh mưa đòn của Garfiel, và khi cảm thấy rằng ả đã dần bị dồn tới cuối hành lang, Garfiel ngẩng đầu lên.
“Ngươi xong đời rồi!!”
Bước về trước, Garfiel tung liên hoàn quyền bằng cả hai tay.
Những nắm đấm xé không khí, màu bạc phản chiếu từ ánh trăng lao tới tấp một cách tàn bạo về phía ả sát thủ giữa hành lang tối tăm.
Đôi tay thú lực lưỡng ấy thừa sức nghiền nát cơ thể con người thành đống thịt nhão. Ả áp lưng vào tường, đồng thời gập chân phải để lòng bàn chân chạm vào bức tường phía sau.
Quyết định sẽ ăn miếng trả miếng, ả chĩa lưỡi dao ra trước để Garfiel tự găm tay vào chúng. Tiếng chan chát của kim loại va nhau vang lên khi lưỡi dao lọt vào giữa khoảng trống giữa cặp khiên. Thế nhưng,
“Trò trẻ con——!”
Ý định của ả là luồn lưỡi dao vào giữa hai chiếc khiên và đâm Garfiel trong khi cậu đang ra chiêu. Nhưng cơ bắp của Garfiel không phải thứ yếu ớt để cánh tay mỏng manh của ả có thể làm nên chuyện.
Vẫn để lưỡi dao dao quắm chạy giữa cặp khiên, Garfiel vung tay sang bên nhằm bẻ gãy lưỡi dao đó.
Nhưng trước cậu kịp ra tay—,
“Thêm chút trò vặt nữa thì sao nhỉ?”
Lấy chân phải đang đặt trên tường làm trụ, ả lộn người về phía trước.
Ngay lập tức, chân ả đá vào tay cầm của lưỡi đao đang bị kẹt, mở ra một khoảng trống nhỏ giữa cặp khiên.
Và lấp đầy khoảng trống đó là,
“Đây mới là thật này.”
“——!?”
Trong tư thế hoàn toàn lộn ngược, tay trái ả lấy ra một con dao khác. Đây đã là lưỡi dao quắm hình thù rợn gáy thứ ba. Rốt cuộc ả giấu cả thảy bao nhiêu chiếc trong người vậy?
Con dao mỏng dễ dàng luồn qua khe hở giữa lưỡi dao găm và cặp khiên.
Lưỡi dao chí mạng còn không tạo ra tiếng xé gió, nhằm thẳng vào cổ Garfiel. Dù cậu có kịp biến hình vào khoảnh khắc này, nó vẫn sẽ trúng vào điểm yếu chết người nhất.
Nhưng Garfiel lại chọn một cách rất quái để đỡ đòn.
“Rất tuyệt vời.”
“—Nhói nhậy nhông nhàm nha nhui nhổi nhâu!!”
Ả sát thủ lẩm bẩm thích thú. Còn Garfiel nhoài đầu về trước.
Hàm răng sắc nhọn của cậu gặm chặt lưỡi dao trên tay trái của ả. Máu rỉ ra từ vết cắt nông trên khóe miệng, kèm theo mùi kim loại tanh ngòm xộc vào mũi cậu.
“Tởm vãi!!”
Dồn lực vào quai hàm, Garfiel nghiến vụn lưỡi dao.
Cậu khạc hết những mảnh vụn trong miệng ra, đồng thời đá móc bàn chân móng nhọn hoắt lên để tấn công khi ả đang còn lộn mình trên không. Nếu trúng, lực chân từ cú đá sẽ làm hộp sọ ả nổ tung — để đỡ đòn, ả đành hy sinh một cánh tay.
Tiếng động tựa như vải ướt đập vào tường vang lên, cùng với đó là máu tươi bắn loe khắp hành lang.
Quẹt tay áo lau máu trên mặt và thở phì phò qua lỗ mũi, Garfiel ngoảnh mặt nhìn lại.
Cách vài bước chân, ả sát thủ vừa thoát khỏi tử thần vẫn còn đứng đó. Nhưng xương từ cổ tay tới vai ả đã gãy tan nát, cánh tay biến dạng đó buông thõng.
“Chỉ bỏ một cánh tay mà tránh được đòn chí tử đó thì cũng được phết đấy. A, miệng đau quá.”
“...Fu fu, cảm ơn. Ái...đau, đau đấy. Thật sự đau lắm đấy. Cảm giác như được sống vậy.”
“Hử? Không những thích mổ xẻ người khác mà ngươi còn thích cắt xẻ bản thân nữa à? Như này thì ta cũng hết hiểu nổi. Mà ta cũng chẳng muốn hiểu ngươi làm gì cho cam.”
Ả nở một nụ cười mỹ miều khi máu còn đang nhỏ giọt, làm Garfiel thấy ghê tởm từ tận tâm can và gõ cặp khiên vào nhau. Rồi, cậu nhận ra phía sau lưng ả sát thủ,
“Yo, aneki. Chị làm cái quái gì đằng đó vậy? Chị thấy rồi đó, em không thể ngầu lòi trước mặt chị mãi được đâu. Đi làm những chuyện chị cần làm đi.”
“...Ư… ừ, phải rồi nhỉ.”
Frederica lẩm bẩm, cố gật đầu với Garfiel.
Không phải nãy giờ Frederica muốn quan sát trong im lặng, mà cô bị sốc tới nỗi hóa đá và cứng đờ cả người.
Thế mới thấy trận chiến giữa Garfiel và ả sát thủ ở đẳng cấp vượt trội như thế nào.
Nếu Frederica nhúng tay vào, có lẽ cô sẽ nhanh chóng rút lui chỉ sau vài đòn mở màn.
Hai người họ quả thật quá phi thường.
Frederica vừa tập trung vào sau lưng ả sát thủ vừa liếc mắt về phía đích đến của mình — phòng Rem đang ngủ. Cô chỉ còn cách phòng đó vài bước chân, và chỗ cô đứng cũng gần căn phòng hơn nhiều so với vị trí của ả, nhưng cô không nghĩ mình có thể lao đến đó trước ả.
Chỉ cần tới được phòng của Rem, cô sẽ có thể cõng Rem nhảy qua cửa sổ và thoát ra ngoài.
“Không cần quá đề phòng ta đâu, chị gái à.”
“...Hả?”
“Giờ tay chân ta đều đang bận rộn với em trai cô rồi. Ta không rảnh xem cô định vào phòng nào, hay cô sẽ làm gì ở đó đâu. Hứng thú của ta đặt ở nơi khác hết rồi.”
“———!”
Ả cam đoan về sự an toàn của Frederica mà không thèm ngoái lại.
Có lẽ ả nói thật. Ả không phải kiểu sẽ lừa kẻ thù theo cách này, và ả cũng không cần phải làm vậy. Với cả, ai cũng sẽ cảm thấy sự chân thành trong lời nói đó.
Bây giờ, mọi sự chú ý ả đều hướng về Garfiel.
Ả thật sự không hề để tâm tới Frederica.
Nhưng từ ả tỏa ra luồng áp lực kinh người như có thể nuốt trọn toàn bộ dinh thự. Một cơn khát máu điên cuồng và dữ dội, khiến lời vừa rồi của ả chỉ như đang nói đùa vậy.
“Aneki.”
“—Chị tin vào em.”
Đáp lại câu nói ngắn gọn của Garfiel, Frederica cũng dùng một câu nói ngắn gọn để thể hiện lòng tin với cậu em trai.
Frederica lao đi trong hành lang bị bao trùm bởi sự rùng rợn toát ra từ ả sát thủ, để tới được căn phòng đích đến—
“———.”
Sau khi ngoái lại nhìn Garfiel lần cuối, Frederica phóng vào trong phòng.
Thấy thế, Garfiel thở phào.
“Ngươi cho phép chị ấy bỏ trốn á… làm gì có chuyện đó.”
“Trông ta đủ xảo trá để giữ sức trước một đối thủ tuyệt vời như này không? Ngay bây giờ, trong mắt ta chỉ có cậu. —Aaaa, không chịu nổi nữa rồi.”
Người phụ nữ ẩn giấu trong mình cả vẻ quyến rũ lẫn một con quỷ khát máu này mỉm cười.
Đắm mình trong ánh mắt cháy bỏng và cuồng nhiệt của ả, Garfiel dang rộng chân và hạ thấp trọng tâm.
“Thật lòng mà nói, ta chỉ thấy gớm thôi. Ta sẽ xé xác ngươi, băm vằm ngươi.”
“Ta cũng hứa là sẽ moi ruột cậu ra mà không làm chúng xây xát.”
Với cánh tay trái vẫn buông thõng, tay phải ả sát thủ nắm chắc lưỡi dao.
Ả hạ thấp cơ thể tới mức ngực có thể chạm vào sàn nhà,
“Ta là Thợ Săn Ruột, Elsa Granhiert.”
“...Tấm khiên mạnh mẽ nhất, Garfiel Tinsel.”
Cả hai vừa dứt lời, thì Elsa đã động thủ trước.
Nụ cười của Elsa biến mất khi ả lao tới, thoăn thoắt như chưa từng bị thương. Ngay sau khi Garfiel nghe thấy tiếng bước chân đầu tiên của ả, tiếng chân đạp vào tường vang lên liên tục, hết nơi này tới nơi khác, bao trùm lấy Garfiel từ mọi hướng.
Elsa đạp sàn, đạp tường, đạp trần lao tới, thu hẹp khoảng cách với Garfiel. Ả di chuyển nhanh tới mức cậu không thể xác định mục tiêu, và di chuyển không giống bất kỳ sinh vật nào cậu từng đối mặt. Thứ đang đến gần cậu bằng những chuyển động như ác mộng này không còn là con người hay thú vật nữa.
Và điều đáng ngạc nhiên là, ả rõ ràng còn nhanh hơn trước khi bị thương.
“Thú vị đấy!”
Garfiel nhe nanh cười và bắt đầu di chuyển.
Nếu kẻ địch tiếp cận bằng lối di chuyển khó đoán, thì Garfiel cũng sẽ làm tương tự.
Cậu đặt tứ chi xuống nền nhà, và đạp mạnh chân sau.
Garfiel như viên đạn hình người bắn xuyên qua hành lang dinh thự.
Thủ cặp khiên trước mặt, cậu tấn công hung tợn như con hổ đói, tạo ra làn sóng xung kích thổi bay những mảnh kính cửa sổ cùng những mảng tường vương vãi.
“Gaaaa!!”
Không chú ý tới hậu quả để lại, thay vào đó cậu gầm lên và đâm tay xuống sàn, cưỡng chế phanh mình lại. Ngay sau đó, cậu lộn người lại và trở về tư thế hoang dã lúc nãy, và chân sau của cậu lại đạp xuống sàn nhà với mãnh lực phá hủy một lần nữa.
Xung lực làm dinh thự rúng chuyển, những tấm thảm lãnh trọn thiệt hại, rách thành nhiều mảnh bay tứ tung. Vài mảnh vải đỏ vướng vào người Garfiel khi cậu lao lên — ngay lúc đó,
“———!!”
“Ahahahaha!!”
Elsa lao xuống từ trần nhà, vung lưỡi dao của mình, chém thẳng vào khiên chắn của Garfiel đang vọt lên. Sóng xung kích chói tai vang lên làm rung chuyển hành lang dưới ánh trăng.
Elsa vừa mỉm cười vừa bật lại, chớp mắt ả đã xoay người sang một bên. Xung lực đẩy Garfiel bay đập đầu vào bức tường phía sau. Va vào tường làm nó vỡ tan, Garfiel ngã lăn lóc trong căn phòng dành cho khách.
“Khặc!”
Chìm trong đám bụi mù mịt, Garfiel túm lấy chân giường bên cạnh. Cậu phình to bắp tay, và dễ dàng nâng chiếc giường nặng cả tạ lên rồi ném trở ngược lại cái lỗ cậu mới lăn qua. Ầm, roẹt, và từ phía bên kia chiếc giường bị cắt đôi, một lưỡi dao của ả sát thủ phóng tới.
Garfiel dùng tấm khiên bên trái gạt nó ra và dùng tay phải tung đòn về phía Elsa đang lao tới. Ả cúi đầu, để cú đấm đó sượt qua bím tóc của mình. Khi đuôi tóc đen nhánh của ả chạm vào đầu mũi Garfiel cũng là lúc cậu nghe theo nỗi sợ đang truyền dọc sống lưng mà lao lên.
Cậu suýt soát tránh được lưỡi dao vung lên từ dưới háng, đổi lại lưng cậu lãnh trọn sát thương khi cậu đâm xuyên qua cửa và trở lại ngoài hành lang.
Không cho cậu nghỉ lấy một hơi, Elsa phóng theo truy đuổi Garfiel. Garfiel đá vào phần hông mảnh mai của ả. Nhưng cậu không cảm nhận được đòn đánh đã trúng đích. Elsa uốn người một cách quái dị để né đòn, khiến xung lực của cú đá chỉ khẽ sượt qua bụng ả. Lưỡi dao quắm của Elsa xé gió nhắm vào Garfiel đang kẹt trong thế vung chân.
Đòn tấn công lần này không giống như lần ả bị dồn vào chân tường, nếu Garfiel cố gặm lấy nó bằng hàm như trước, tốc lực của nó sẽ xén đầu cậu ra làm hai. Trong tức khắc lựa chọn của Garfiel là dùng tấm khiên bên phải chuyển hướng lưỡi dao đang chém tới sang trái rồi dùng khiên trái gạt nó ra.
Tiếng va chạm của kim loại lại vang lên. Hoa lửa vàng đỏ tung tóe. Đôi mắt đen mở to ngạc nhiên, ả sát thủ lộ ra sơ hở ở thắt lưng. Garfiel gầm lên và dậm chân đang giơ lên xuống đất. Cậu chỉnh lại tư thế rồi dùng hàm răng nhọn hoắt nhắm vào thắt lưng ả, dự là sẽ cắn toác ruột ả ra.
“———!”
Việc dừng đòn đột kích giữa chừng và theo đà rụt đầu xuống chỉ có thể được gọi là bản năng.
Không tránh kịp, tai trái Garfiel đứt lìa và cậu chỉ kịp phản ứng né tránh khi máu đã bắn thành tia. Cậu đặt chân lên tường, tránh đòn tấn công kế tiếp bằng cách phóng lên trần nhà. Né, tránh, rồi lại né tránh.
Garfiel vươn tay xé toạc một mảng trần nhà, làm một phần tầng trên sụp xuống, gián đoạn màn săn mồi của Elsa, và Garfiel tận dụng cơ hội đó để thoát thân. Hạ mình xuống mặt thảm bằng cả tứ chi, cậu đưa tay lên ép chặt chỗ tai bị cắt đang rỉ máu.
Garfiel thở gấp, nghiến răng để chịu đựng cơn đau nhức nhối. Nhìn Elsa bước xuyên qua làn khói mù mịt và tiến lại gần mình, cậu mỉm cười.
“Khốn nạn… Ta chắc chắn đã cho cánh tay trái của ngươi ra bã rồi cơ mà.”
“Phải. Cũng đau lắm đấy. Nhưng vết thương nào rồi cũng sẽ lành thôi.”
“Bằng kiến thức hạn hẹp của ta thì một cánh tay nát bét mà lành lại ngay thì nó chẳng phải là của con người nữa rồi.”
Hay chính xác hơn, chuyện đó vượt quá khả năng của một “sinh vật sống”.
Garfiel tuy có Phước Lành Địa Linh, nhưng cậu vẫn cần tới hàng tiếng đồng hồ để một cánh tay gãy vụn hồi phục hoàn toàn. Đó là khi cậu ở trên một vùng đất giàu mana, và dành toàn lực cho việc lười biếng.
Việc ả có thể hồi phục nhanh một cách phi lý kể cả trong chiến trận thật hoang đường.
Subaru đã nói trước với cậu là ả ta sẽ không chết ngay cả khi bị giết, và giờ những suy đoán của Garfiel khi ấy đã được xác thực.
[note24208]
“Nói cho vuông thì ngươi không thể là con người được. Ta không biết ngươi khi sinh ra là thứ gì, nhưng ít nhất ngươi không còn là con người nữa rồi.”
“Trông vậy mà cậu cũng thông minh đáo để nhỉ.”
“Nói rồi, Ram khen thì ta mới vui. Với lại ta cũng đã có chút manh mối về khả năng hồi phục khác người của ngươi đó.”
Trỏ ngón tay về phía ả, Garfiel nói ra suy đoán của mình.
Dù nghe có hơi khó tin, nhưng Garfiel rất thích sách. Vì không có ai đủ mạnh để so tài với cậu trong Thánh Địa nhàm chán, đọc sách là thú vui giết thời gian không thể thiếu của cậu.
Nhưng khổ nỗi, những quyển sách Garfiel thích đa phần là các loại truyện phiêu lưu ký, thần thoại và cổ tích dân gian, không may là sở thích của cậu không dành cho những loại sách giúp nâng cao tri thức.
“Trong những cuốn sách ta đã đọc, có đủ loại quái vật, anh hùng các kiểu, những thực thể không biết có thực sự tồn tại hay không. Và có một loại rất giống ngươi.”
“...Mong cậu không đánh đồng ta với một nhân vật tưởng tượng trong cuốn sách tranh[note24209] nào đó.”
“Không phải sách tranh, toàn chữ không đấy nhé… cũng có một vài bức họa nhưng mà kệ đi. Và cũng không rõ đó có phải nhân vật tưởng tượng hay không.”
Else lắng nghe Garfiel với vẻ mặt hờ hững.
Hình ảnh ả lắng nghe câu chuyện tới hết đối lập hoàn toàn vẻ tàn ác khi ả giao chiến.
Garfiel sẽ khiến gương mặt đó biến sắc.
“Dẫu sao thì, ngươi cũng chẳng khác gì bà già Phù Thủy-sama cả.”
“———.”
Lưỡi đao đang đung đưa trên tay ả khựng lại.
Đôi mắt đen của Elsa lãnh đạm nhìn Garfiel. Còn cậu chĩa ngón tay thẳng vào đôi mắt đó,
“——Cô là một con quỷ hút máu!”
“Ta đâu có uống máu hay gì.”
Nghe xong, Elsa thở dài, ả đạp chân.
Cánh tay trái đã lành hẳn của ả, cùng với tay phải, hai tay hai thanh dao quắm, ả lao tới tiếp cận Garfiel. Cậu giương cặp khiên lên chặn đòn, đồng thời vung chân trái đá ả — và Elsa cũng tung cước ở cùng một quỹ đạo, hai đường cước va vào nhau và cùng bị đẩy bật về phía sau.
“Đùa kiểu đó không vui đâu! Tay ngươi thật sự liền lại như mới luôn rồi hả!?”
“Cậu cũng gắng câu giờ để hồi phục tai rồi đó thôi? Vậy là hòa nhé.”
“Lộ rồi à?”, Garfiel thầm lè lưỡi với Elsa.
Trong lúc nói chuyện, Garfiel đã vận ma pháp trị liệu vào tay đang ép chặt vết thương để chữa lành nó.
Cậu hy vọng phần tai bị mất của mình sẽ phục hồi đầy đủ, nhưng nếu Garfiel chịu thương tích giống Elsa, thì ma thuật của cậu chỉ dừng được ở mức sơ cứu.
“Ngươi không phủ nhận, vậy ngươi là quỷ hút máu thật hở?”
“Muốn gọi sao thì gọi. Ta không hút máu, ăn uống cũng bình thường. Chỉ là khi ban mày ban mặt mà ta xuất hiện thì lũ vệ binh sẽ cuống cuồng cả lên, chẳng có gì đặc biệt lắm nhỉ.”
“Hay vì ngươi là quỷ hút máu nên mới đam mê lòng mề tới vậy?”
“Tính ta thế đấy. Chỉ là ta thích ngắm nhìn và tận tay cảm nhận hơi ấm của mấy bộ ruột tươi thôi mà.”
“Như vậy còn tởm hơn.”
Elsa cởi bỏ và vứt tấm áo măng tô đen vướng víu sang một bên.
Thấy thế và ngầm hiểu lượt tấn công tới đây của Elsa sẽ còn gay gắt hơn gấp bội, Garfiel cạ răng và đập hai tấm khiên vào nhau,
“Một thế giới rộng lớn… tuy có ít vật cản, nhưng anh phải thành công đấy, Chỉ Huy à.”
Nói xong, Garfiel gầm lên, vung tấm khiên xuống ả Elsa đang lao tới.
※※※※※※※※※※※
—Trong căn phòng cậu vừa mở ra nồng nặc mùi giấy.
Có lẽ chất chứa trong mùi hương chán ngắt ấy là sức nặng của bao tháng năm bị giam cầm nơi đây. Nhưng nếu phỏng theo cái tên thường gọi là “căn phòng nơi thời gian ngưng đọng” thì thời gian chẳng hề liên quan tới việc đó.
“Thời gian vừa qua ở Thánh Địa tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Và câu trả lời của cô cũng là một thứ tôi muốn nghe.”
“——Tại sao?”
Không cần sự cho phép của người thủ thư, Subaru bước vào thư viện.
Vẫn như mọi khi, đó là nơi tĩnh lặng và âm u trở thành bạn cùng phòng. Không có lấy một ô cửa sổ để thoáng gió hay đón ánh nắng mặt trời. Ở đây lâu chỉ tổ ảnh hưởng xấu tới tâm trạng cũng như sức khỏe của bản thân.
Tiêu biểu là nét mặt thiếu sức sống của thiếu nữ đang nhìn Subaru kia.
“Bằng cách nào ngươi có thể tới đây một lần nữa, ta đoán? Ta không nhớ là có gọi ngươi tới đấy.”
“Xin lỗi, nhưng thói không mời mà tới ăn sâu vào máu của tôi rồi. Hồi sơ trung, có lần dù không được mời nhưng tôi vẫn bất ngờ xuất hiện ở tiệc sinh nhật đứa bạn và khiến bầu không khí trở nên cực kỳ khó xử đấy.”
Ngay cả kẻ không biết đọc bầu không khí như Subaru cũng biết cẩn trọng hơn sau lần đó.
Mặc dù, sau khi cậu phát ngôn “Hôm nay vậy là đủ rồi!” và ra về om xòm hơn bất cứ ai, kể từ đó chẳng còn ai mời cậu dự sinh nhật nữa. [note24210]
“Đó là một ký ức thảm thương, với cả trái tim tôi sắp vỡ vụn rồi nên là bỏ qua chủ đề này đi.”
“Gì chứ? Tự ngươi khơi ra chứ ai, ta đoán vậy. Ngươi lúc nào chẳng thế, toàn thích làm mọi chuyện theo ý mình.”
“Ừm, tôi hay tự tiện làm theo ý mình. Nên dù cô có ghét tới mấy thì tôi cũng đã ở đây rồi.”
Cậu thấy cô nín thở.
Subaru cúi đầu kính cẩn theo cách để hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt cô,
“Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây, Beatrice. ——Kéo cô ra ngoài ánh nắng mặt trời, rồi cùng chơi đùa tới khi váy cô lấm lem bùn đất mới thôi.”
Thiếu nữ đang được Subaru hỏi một cách châm chọc —— Beatrice vẫn ngồi yên đó, trên bậc thang gỗ, và tự ôm lấy mình.
Trong vòng tay vẫn là cuốn sách đen tuyền, đôi mắt cô dao động nhìn về phía Subaru.
Ghi chú [Lên trên] Phong Lâm Hỏa Sơn là châm ngôn của Lãnh chúa Takeda Shingen vào thời Chiến Quốc của Nhật Bản. Mỗi từ Phong, Lâm, Hỏa, Sơn đại điện cho một câu được trích từ Binh Pháp Tôn Tử, *tạm dịch: “Thần tốc như Gió - Tĩnh lặng như Rừng - Mãnh liệt như Lửa - Vững vàng như Núi” Phong Lâm Hỏa Sơn là châm ngôn của Lãnh chúa Takeda Shingen vào thời Chiến Quốc của Nhật Bản. Mỗi từ Phong, Lâm, Hỏa, Sơn đại điện cho một câu được trích từ Binh Pháp Tôn Tử, *tạm dịch: “Thần tốc như Gió - Tĩnh lặng như Rừng - Mãnh liệt như Lửa - Vững vàng như Núi” [Lên trên] PTSD/post-traumatic stress disorder: sang chấn tâm lý hậu chấn thương PTSD/post-traumatic stress disorder: sang chấn tâm lý hậu chấn thương [Lên trên] Shiro: Người ta sẽ chết khi bị giết = ]] Shiro: Người ta sẽ chết khi bị giết = ]] [Lên trên] Sách tranh: Sách có phần lớn nội dung là tranh và ít chữ, nhắm tới đối tượng chính là trẻ em, từa tựa mấy quyển truyện cổ tích bán ngoài sạp sách ở Việt Nam Sách tranh: Sách có phần lớn nội dung là tranh và ít chữ, nhắm tới đối tượng chính là trẻ em, từa tựa mấy quyển truyện cổ tích bán ngoài sạp sách ở Việt Nam [Lên trên] Thốn =]] Thốn =]]