Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 121: Hãy giúp ngài ấy
Chương 121: Hãy giúp ngài ấy
Gạt nước mắt, cô vỗ nhẹ bờ má.
Emilia vuốt thẳng mái tóc rối bời, rồi phủi phẳng những nếp nhăn trên áo.
Gương mặt cô giờ trông có khó coi không nhỉ?
Puck, mọi khi sẽ bình phẩm về vẻ ngoài của Emilia, bây giờ đã không còn nữa. Dù vậy, ánh sáng nhè nhẹ từ viên pha lê gồ ghề Garfiel đưa cho cũng phần nào làm cô yên lòng.
“…Cũng lâu rồi tụi mình chưa gặp nhau nhỉ.”
Viên tinh thạch mà Emilia nắm chặt hút mana từ đầu ngón tay cô.
Đại Tinh Linh này, dù chưa lập giao ước và đang ngủ yên trong vật chứa, vẫn đòi hỏi một lượng mana khổng lồ. Nếu để Subaru hay Garfiel giữ viên đá một ngày thôi, thì bọn họ kiểu gì cũng thành cái xác khô.
Nhưng dù có ngấu nghiến tới cỡ nào thì cũng chẳng thấm vào đâu so với lượng mana vô tận bên trong Emilia. Nhờ lấy lại ký ức, Emilia đã nhớ ra bản thân có thể dùng ma pháp mà không cần tinh linh giúp sức. Chỉ cần tập trung ý lực vào Cổng, cô có thể cảm nhận luồng mana mãnh liệt đang cuộn trào.
Nhờ Emilia mà Puck mới có thể tồn tại hữu hình. Puck khoác loác là nó tổng hợp mana từ môi trường bên ngoài để hiện hình, nhưng có vẻ như, phần lớn là được chiết xuất từ lượng mana khổng lồ dự trữ trong người Emilia mà cô không biết tới.
Tất cả, là để Emilia không phải đối diện với những kí ức đã bị lãng quên kia.
“Cậu bao bọc tôi quá mức cần thiết rồi đấy.”
Khẽ cười, Emilia gõ nhẹ vào pha lê.
Viên pha lê nhấp nháy đáp lại như thể phản đối, hoặc có khi là đang thầm cười nhăn nhó không chừng.
“…Không sao. Ừm. Mọi chuyện ổn rồi.”
Tâm trạng cô cũng đã nguôi ngoai phần nào.
Nghĩ về Fortuna hay Geuse lại khiến trái tim cô đau thắt lại, và chỉ cần một thoáng yếu lòng, chắc chắn cô sẽ lại òa khóc.
Nhưng Emilia không thể cứ mãi trốn tránh được.
Cô có việc cần làm. Và chắc chắn cũng có điều Fortuna và Geuse trông đợi và mong mỏi từ cô.
Cô rời khỏi phòng Thử Thách, bước qua hành lang đá, tiến dần về lối ra.
Còn đó hai Thử Thách nữa. Vượt qua Thử Thách đầu tiên ấy là chưa đủ để mở ra cánh cửa bên trong gian phòng. Có vẻ như, cô sẽ phải hoàn thành cả ba Thử Thách để nó mở ra.
Điều kiện để bắt đầu Thử Thách tiếp theo là gì, cô không rõ. Bước ra rồi vào lại chăng? Hay là phải đợi một lúc nữa? Dù sao, Thử Thách đã không nhẫn tâm mà bắt đầu khi cô đang buồn khóc vì quá khứ. Nên điều kiện hẳn là vào lại một lần nữa.
“Lỡ Echidna chơi xấu mình thì làm sao đây? …Lúc sau cùng trông cô ấy rất rất giận thì phải.”
“Ta ghét ngươi”, Echidna nói, “Nhưng tôi lại không ghét cô”, Emilia đáp lại.
Cô “thái độ” như thế một phần là để trả đũa Echidna vì cứ luôn miệng rủa cô suốt, nhưng dù gì mắm Phù Thủy đó cũng cai quản Thử Thách, lẽ ra Emilia nên nhún nhường một chút mới phải.
“Mong cô ấy đừng giận quá cho mình de luôn.”
Trong lúc cầu mong Echidna không hành xử theo kiểu con nít, Emilia hướng chân ra phía ngoài lăng mộ. Ánh trăng chiếu rọi cuối hành lang báo hiệu lối ra đã gần kề.
Cô nhanh chóng quên đi chuyện về Echidna lúc này và phấn khởi ngẩng đầu lên.
Quá khứ cô nhớ lại không bình thường một chút nào.
Dù vẫn chưa cảm thấy thật lắm, nhưng chắc chắn sự kiện đó là một phần to lớn và vững chãi giúp xây nên bản ngã của cô gái có tên Emilia.
Tuy là, ngay lúc này đây, tất cả những gì cô muốn là báo tin mừng cho những người đã đặt trọn niềm tin vào cô, rằng cô đã vượt qua Thử Thách.
Để trả lời người bảo cô sẽ làm được rằng cô đã làm được.
Cứ thế, nheo mắt dưới ánh trăng chói lọi, Emilia bước ra khỏi lăng mộ—
“Mừng người trở lại, Emilia-sama.”
Trở lại và được Ram đang nhún gối cúi chào giữa bãi đất hoang vu không một bóng người nào khác, Emilia nghiêng đầu.
※※※※※※※※※※※
—Tua lại một xíu, về lúc Thử Thách của Emilia mới bắt đầu.
Trên đường tới căn nhà Roswaal dưỡng thương để làm rõ động cơ của hắn, Subaru hít một hơi thật sâu và dừng chân.
Cậu dám cá là Garfiel, người đang đi cạnh cậu, cũng trố mắt ngơ ngác. Với thằng nhóc này, tình huống hiện tại chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Subaru cũng dự tính một số tình huống và khả năng trước đó rồi, cơ mà vẫn không tránh khỏi kinh ngạc. Vừa đồng cảm với Garfiel, Subaru vừa thở dài nhìn nhân vật chắn đường họ,
“Tôi chắc mẩm là cô có thật… Nhưng thực sự thấy cô thế này làm tôi suy sụp quá.”
“Bất ngờ nhỉ. Quả như lời Ros-bo, Su-bo đúng là có con mắt tinh tường có thể nhìn thấu mọi chuyện.”
“Tên đó đánh giá quá cao tôi thôi. Mà chẳng biết là cao đến chừng nào nữa.”
Dưới góc nhìn của Roswaal, kẻ biết và tin vào Trở Về Từ Cái Chết, —hay nói đúng hơn, “khả năng sửa sai” của Subaru, có lẽ cậu như một đấng toàn năng.
Nhưng, thứ sức mạnh đó đâu vạn năng như vậy. Nó chẳng thể giúp người ta lấy lại những thứ quý giá đã đánh mất. Nó là thứ sức mạnh khốn khổ khốn nạn thế đấy.
Nheo mắt, cô gái tóc hồng — giống y đúc Lewes mà họ chia tay ở lăng mộ, một nhân bản của Lewes Meyer, cười tinh quái.
Đã biết trước sự tồn tại của cô nên phản ứng của Subaru chỉ là một cái nhún vai bình thường, ngược lại bản mặt của Garfiel bên cạnh cậu thì kịch tính hơn nhiều. Cậu ta tròn mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bà mình,
“Sao lại…sao lại có một bà bà nữa ở đây? Chỉ có một bà bà biết nói chuyện thôi chứ, bọn có gương mặt giống bà bà đều dưới trướng ta mà…”
“Chuyện gì cũng có ngoại lệ cả…Đúng vậy. Nếu Lewes đại diện cho Thánh Địa mà Ga-bo biết là người trông coi mảnh đất này, thì ta là người quản lý để duy trì cơ năng của Thánh Địa. Là một ý niệm thừa hưởng từ Lewes Meyer vẫn luôn bảo vệ nơi đây.”
“Nói như vậy, hẳn là cô phản đối việc giải phóng Thánh Địa, hay nói cách khác là phá bỏ cơ năng của nó nhỉ. Tôi đã thấy lạ là không Lewes-san nào phản đối việc giải phóng và xúi giục Garfiel. Vậy ra người đã âm thầm làm tất cả… là cô. ——Lewes Omega.”
Subaru gọi Lewes đang giữ gương mặt không thể đọc nổi ý đồ là Omega.
Người phản ứng với cái tên ấy không phải là Lewes, mà là Garfiel. “Omegaa?”, cậu ta ngoái lại nhìn Subaru với vẻ hồ nghi,
“Tên kiểu quái gì vậy Chỉ Huy.”
“Nhiều người cùng tên thế thì biết Lewes-san nào ra Lewes-san nào? Nên để giải quyết vấn đề, chúng ta sẽ gọi những Lewes-san đã biết lần lượt là Alpha, Beta, Sigma, và Theta. Nhưng thêm Lewes-san thứ năm nữa, thì là Omega. Chú mày thấy anh đặt tên hay không?”
“Không, ý ta là đặt tên ngầu như thế cho bà bà thì hơi phí… Nghe cứ sai sai.”
“Ấy, để lúc nào nhóc có thêm một hai phân thân, thì anh mày cũng sẽ đặt cho mấy nhóc vài cái tên ngầu lòi kiểu vậy.”
“Nhưng đào đâu ra ta thứ hai giờ…”
Có vẻ Garfiel lại khoái gu đặt tên của Subaru. Trong lúc hai người họ nhận ra có chung thú vui không ngờ này thì Omega thở dài.
“Ta không quan tâm cậu gọi ta như nào, nhưng hai đứa nói chuyện vui vẻ quá cho ta ra rìa rồi đấy. Garf-bo và Su-bo thành bạn tốt từ khi nào vậy?”
“Đàn ông sau khi đầu sát bên đầu choảng nhau dưới ánh chiều tà dĩ nhiên sẽ thành đồng chí. Dù là bị hội đồng bốn chọi một đến bầm dập đi nữa. Nhỉ, Garfiel?”
“Mặt dày như anh chắc chẳng bao giờ thấy tội lỗi đâu ha, Chỉ huy.”
Có vẻ Garfiel vẫn chưa hoàn toàn tâm phục khẩu phục vì thua bởi áp đảo số lượng, nhưng thế là đỡ hơn kiểu mỉa mai thông thường của cậu ta rồi. Gạt chuyện đó qua một bên, nói đùa để câu giờ và suy nghĩ thêm vậy là đủ rồi.
Subaru đối mặt Omega. Cô chải tay vào mái tóc dài.
“Ánh mắt của cậu đã thay đổi rồi nhỉ. Không còn là một bé con khờ khạo có thể khinh suất nữa rồi.”
“Gọi tôi là bé con nghe cũng mới mẻ đấy, không tệ đâu. Omega-san, tôi nói thế này cô xem có đúng không nhé? Khác với Lewes-san kia, cô không thế thân luân phiên đổi chỗ phải không? Chứ mà cả Gamma(γ), Ampersand(&), Đô La($), với Sharp(♯) [note23732] nữa xuất hiện thì căng quá.”
Nghe Subaru liệt kê hết tên các ký hiệu cậu có thể nhớ được, mắt Garfiel lóe sáng.
Trong khi Subaru đang cố tình lờ đi ánh mắt ngưỡng mộ từ cậu nhóc mười bốn tuổi, Omega vỗ ngực trước phẳng lì của mình.
“Đừng lo. Ta là Lewes duy nhất nắm vai trò quản lý đó. Ta đảm bảo, ta là Lewes cuối cùng có ý thức ở Thánh Địa[note23733].”
“Chắc chưa chắc chưa? Trong số tôi biết, có tới hai vạn người với gương mặt y đúc cô đó nha.”
“Vậy thì nhiều quá rồi. Thánh Địa không chứa hết số đó đâu.”
Xóa bỏ được trường hợp xấu nhất, Subaru nhẹ hết cả lòng.
Rồi, cậu nhướng mày trước thái độ thản nhiên của Omega.
“Cô chịu ra mặt cũng tốt rồi, nhưng mà… tại sao lại thế? Tôi cứ nghĩ người trước giờ vẫn là viên ngọc ẩn như cô sẽ giấu mình trong bóng tối chứ, sao đột nhiên lại xuất đầu lộ diện vậy?”
Có thể nói, cô đã rất thẳng thắn khi làm thế, nhưng đâu có lý do gì để làm việc đó.
“Cũng đâu có gì khó hiểu”, Omega mỉm cười yếu ớt trả lời Subaru.
“Đầu tiên, sự hòa giải của Su-bo và Garf-bo đồng nghĩa với việc cậu đã phát hiện ra sự tồn tại của ta. Có thể là cậu chưa hoàn toàn nắm thóp ta, nhưng kể từ khi cậu nghĩ ta ‘có thể tồn tại’, ta đã thua rồi. Ta lộ diện để đón nhận phát xét như một người lớn thôi.”
“Nói là ‘phán xét’ thì cường điệu quá… Nhưng đó không phải lý do duy nhất phải không?”
Nếu Omega thực sự nghiêm túc, chắc chắn sẽ khó chơi hơn nhiều. Dù cho nhóm Subaru có đoán được sự tồn tại của cô, thì cô vẫn ở chiếu trên cho tới khi bị tìm ra.
“Là dùng chiến thuật đánh du kích hay gì đi nữa, nếu đã muốn ngăn cản bọn tôi thì cô thừa sức. Omega-san là quân bài tẩy dành riêng cho việc đó mà. Cũng vì thế Roswaal cứ giữ im lặng về sự tồn tại của Omega-san mãi…”
“Một phần lý do khiến ta phải ra mặt là vì thái độ của Ros-bo đấy.”
“Thái độ của Roswaal?”
Subaru tròn mắt, còn Omega thì lắc đầu.
Cách nói của cô vừa có chút mỉa mai, vừa có chút cảm giác bó tay.
“Mấy đứa nhìn cách hắn chết dí trong phòng ấy, rồi sẽ thấy ta bỏ cuộc là điều hiển nhiên. Đặc biệt là khi ta đã giúp đỡ hắn trên cương vị một người giám sát của Thánh Địa, với mục tiêu là hắn sẽ hướng Thánh Địa tới đích đến mà nó nên hướng tới… Nhưng tên đó cứ như vậy thì làm ăn được nỗi gì.”
Vì đã quen với cách nói chuyện của những Lewes khác, nên Subaru thấy lời lẽ của Lewes này có hơi gay gắt. Không biết Garfiel có nghĩ giống cậu không, nhưng trước những lời đánh giá nghiêm khắc về Roswaal, cậu ta không dám hó hé gì.
Omega được chỉ định làm người trông coi và quản lý Thánh Địa. Không rõ là từ khi nào, nhưng chắc chắn là trước cả nhóm Alpha. Thái độ hiện giờ hẳn là vì cô đã cố nhẫn nhịn suốt khoảng thời gian đó mà nên.
Bỏ qua chuyện đó,
“Tôi không biết từ trước đến nay cô đã làm những gì, nhưng liệu giờ tôi có thể chắc chắn cô sẽ không ngáng đường bọn tôi nữa không?”
“Nếu xét trên quan điểm của ta về hướng đi đúng đắn, ta còn nhiều thứ muốn can thiệp vào lắm. Giải phóng cho Thánh Địa không phải là điều Lewes Meyer mong muốn… nhưng, thời thế đã khác rồi. Nếu vì thời thế mà không cần tới Thánh Địa nữa, thì vai trò của ta cũng không còn cần thiết. Ta vẫn bước tiếp đơn giản vì không muốn bị bỏ lại phía sau mà thôi.”
Giọng Omega phảng phất buồn bã, cùng nỗi lo lắng về vai trò sắp hết đát của mình. Công việc cô đảm nhận bấy lâu cũng sắp tới hồi kết.
Subaru không biết chính xác Omega cảm thấy thế nào khi ngẫm lại cuộc đời mình. Có lẽ là sự pha trộn của cảm giác hụt hẫng và được giải phóng, và, có thể còn cả sức nặng của những năm tháng dài đằng đẵng không hợp với vẻ ngoài trẻ trung nữa.
“Bà bà cứng đầu quá đấy. Chuyện đó quan trọng đấy, bà bà ạ.”
Chỉ đứng nghe nãy giờ, bỗng, Garfiel lên tiếng.
Nghe rồi, Omega nhìn lên và thấy Garfiel đang khoanh tay và cạ răng vào nhau.
“Cháu cũng từng ngoan cố y như bà bà Omega bây giờ. Thậm chí còn hơn cả bà nữa. Nhưng Chỉ Huy đã dùng sức mạnh, dùng quân số của ảnh đập tan mấy cái ý nghĩ nhảm nhí của cháu. Cháu còn từng nghĩ là ‘khốn khiếp’ các kiểu… nhưng giờ đầu óc khoan khoái dễ chịu hơn nhiều rồi.”
“Gar-bo…”
“Chỉ Huy cũng đã nói. Thánh Địa mất đi kết giới không có nghĩa là thế giới chúng ta đang sống sẽ biến mất theo. Không còn Thánh Địa thì cả thế giới rộng lớn ngoài kia sẽ là Thánh Địa. Ở nơi đó, có cả khối thứ mà cả cháu lẫn bà bà có thể làm được.”
Nghe câu trả lời của Garfiel, Omega cúi mặt trầm tư.
Sự lo lắng biến mất trên nét mặt cô và cặp lông mày cô đã không còn nhăn nhó. Thay vào đó cô ngẫm nghĩ về những lời Garfiel nói, thấy thế, cậu thiếu niên tóc vàng kim gật đầu vẻ như đã hài lòng.
Subaru, sau khi theo dõi những lời tâm sự của họ, vỗ vai Garfiel.
“Gar…Garfiel, nhóc…nhóc có bị sốt hay gì không đấy? Nhóc vừa phát biểu những lời siêu thông thái đồng thời cũng siêu xấu hổ đấy.”
“Chỉ Huy à. Anh nghĩ là đầu thằng này có thể nghĩ ra mấy lời đó á. Tám phần là chép bài của anh đó.”
“Thật? Tôi có nói vậy luôn? Khoan khoan khoan, bỏ mợ, sao giờ mới thấy xấu hổ nhỉ.”
Garfiel lấy làm ngạc nhiên khi thấy Subaru ngồi xổm xuống đất với hai tai đỏ bừng. Rồi một lần nữa, quay qua đối mặt với Omega vẫn còn đang cân nhắc, Garfiel vung tay, ra hiệu mở đường.
“Cháu hiểu bà bà Omega muốn nói gì. Bà bà cũng giải đáp những gì cháu định hỏi rồi. Giờ chỉ còn đi đối chất trực tiếp với tên khốn đứng sau âm mưu nham hiểm này nữa thôi.”
“Cứ thoải mái… Không biết ta phải làm gì đây nhỉ.”
Omega lẩm bẩm. “Ừ”, Subaru ậm ừ tán thành.
Cho đến giờ, Omega đã luôn che giấu sự tồn tại của mình. Ngay cả Alpha và những Lewes khác cũng không hề nhận biết về cô hay những việc cô đã làm. Giờ đã tròn vai, Omega có thể công khai xuất hiện trước mặt mọi người.
“Nếu cô tới Lăng mộ thì có Ram với nhóm Alpha-san... à không, giờ là Theta mới phải, họ đang đợi ở đó đấy. Chắc họ cũng hiểu ra mọi chuyện rồi, cô cứ qua đó gặp và nói chuyện với họ đi.”
“Hai người đó biết hết rồi á, thật á hả? Sao ta chẳng biết cái quái gì hết vậy.”
“Vì máu não chú mày tuần hoàn chậm hẳn một chu kì cơ mà.”
Đã nói đến thế mà vẫn chưa hiểu ra thì cũng lạ. Subaru nhớ lại tất cả những lần bị hành động mang tính bản năng của Garfiel cản trở trong những vòng lặp ở Thánh Địa.
Dù sao, lo lắng của Omega là không cần thiết. Theta biết có rất nhiều bản sao của mình, và Ram có lẽ cũng biết về chuyện bản sao. Họ sẽ chấp nhận cô thôi.
Vậy nên, vấn đề còn lại là,
“Mặt đối mặt với tên hề chúa, kẻ chủ mưu.”
※※※※※※※※※※※
Khi vừa bước vào phòng, Subaru phải tự hỏi là liệu bản thân đã từng tới đây chưa.
Roswaal đã luôn ở trong căn phòng này từ ngày Subaru đặt chân tới Thánh Địa. Cậu ghé thăm căn phòng mỗi lần muốn nói chuyện Roswaal. Cậu thậm chí nhớ hết cách bài trí những vật trang trí trong phòng, vậy mà...
“Ai ch~~à, chẳng phải Subaru-kun đó s~~ao. Cậu cũng tốt bụng tới thăm ta kia à? Dù đang bận rộn là th~~ế.”
Nhác thấy Subaru, cậu vẫn còn lặng thinh, tay đặt trên cửa, Roswaal mở lời bằng giọng điệu hờ hững. Hắn nhún vai kiểu đùa cợt, trong phút chốc hành động ấy khiến lòng Subaru muốn nghĩ là không có gì bất thường ở hắn. Nhưng Subaru cố kiềm chế ý nghĩ ấy và bước tới đối mặt với Roswaal.
Căn phòng là một mớ hỗn độn không đâu vào đâu.
Phía trên tủ sách bị lật sấp trên sàn là tấm ga trắng trải giường bị xé tả tơi. Chiếc giường thì gãy đôi, gỗ vụn vương vãi khắp nơi. Tên pháp sư đứng giữa bãi chiến trường với đôi tay rỉ máu.
Thấy vết thương loang lổ trên tay hắn, Subaru hiểu ra, rằng hắn đã tự tay chặt đôi chiếc giường.
“Chỉ huy…”
Cũng thấy căn phòng bị tàn phá tới cỡ nào, Garfiel tiến lên nửa bước, vào sẵn vị trí có thể bảo vệ Subaru. Sự bất thường của Roswaal không chỉ làm Subaru cảnh giác.
Cặp mắt vàng kim của Garfiel cũng tỏ rõ vẻ đề phòng. Cậu khom người về trước, để dễ dàng lao tới ngăn cản Roswaal nếu hắn hành động mờ ám.
“X~~em ngươi thuần phục tới cỡ nào k~~ìa, Garfiel.”
Thấy Garfiel thủ thế, Roswaal mỉa mai. Hắn mỉm cười, đôi môi đỏ thẫm xếch lên đầy hiểm ác.
Vẫn giữ nụ cười đó, hắn nhắm một mắt và nhìn Garfiel bằng bên mắt màu vàng.
“Không ngờ ngươi thay đổi nhanh tới vậy đấy. Ngươi đang bảo vệ Subaru-kun, tức là đã gia nhập đám bạn bè vui nhộn của cậu ta rồi. Tình yêu thương mẹ bấy lâu bấy lâu nay của ngươi cũng vứt cho chó gặm rồi nhỉ.”
“Roswaal, ông sai rồi. Garfiel không liên minh với bọn tôi vì tình cảm của nhóc ấy thay đổi. Chỉ là, cách nghĩ của cậu ta thay đổi một chút…”
“Đ~~ó chính là thứ nông cạn đấy. Mới bị dần cho ra bã một trận rồi nghe giảng đạo mà lập trường của bị bóp méo rồi sao? Cảm xúc của ngươi yếu đuối tới mức một trận đôi co đã làm thay đổi tất cả. Nếu dễ thay đổi vậy, thì cảm xúc đó chỉ là thứ rẻ mạt.”
“Roswaal!”
Người nổi giận bởi những lời lẽ cay độc của Roswaal, thay vì là Garfiel, lại chính là Subaru.
Sau trận chiến nghẹt thở với Garfiel, Subaru đã hiểu thêm một mảnh cảm xúc, một mảnh vết thương tinh thần của cậu ta. Và cũng hiểu rằng nó hoàn toàn không phải là thứ phù phiếm hay rẻ mạt.
Cậu không thể tha thứ cho Roswaal khi đã chà đạp lên cảm xúc của Garfiel như vậy.
“Rút lại lời ấy mau! Ông không có quyền để nhạo báng cảm xúc của Garfiel!”
“Yếu đuối thì gọi là yếu đuối, mỏng manh thì gọi là mỏng manh. Nói ra sự thật thì có gì sai chứ h~~ả? Phản ứng thái quá của cậu chỉ càng chứng minh ta nói đúng mà thôi. Mối liên kết rẻ tiền lại đề cao loại cảm xúc rẻ tiền, rõ là thứ kịch bản lố lăng. Nhìn thôi… là thấy bẩn mắt.”
“———!”
Subaru điên tiết bước tới gần Roswaal đang giễu cợt.
Ấy thế mà người bị tổn thương nhất bởi những lời lăng mạ của Roswaal, Garfiel, lại cản Subaru lại.
Liếc gương mặt trông ngang của Garfiel, Subaru có thể tưởng tượng ra cậu ta đau đớn nhường nào.
Thế nhưng,
“Lời lẽ của ông chẳng có tí sát thương nào cả, Roswaal à.”
Garfiel khoanh tay, nghiêng đầu ngao ngán nói.
Thái độ ấy làm Subaru không khỏi ngạc nhiên, và Roswaal cũng không phải ngoại lệ.
Nếu là Garfiel lúc trước, cậu ta chắc chắn sẽ tức sôi máu và cắt ngang vào lời của hắn. Nhưng lúc này đây, cậu ta lại bỏ ngoài tai mấy lời khó nghe ấy. Coi chúng chỉ như dòng gió ấm thoảng qua vậy.
“Không thể phủ nhận là ta có hơi nửa mùa. Sáng nay còn bên phe ông, nhưng giờ thì lại theo phe Chỉ huy. Ông nói ta dễ thay lòng cũng đâu có sai.”
“Sau khi phản bội lòng tin của mình ngươi lại ra vẻ thách thức đó h~~ả? Chà chà, hóa ra thứ sức mạnh ngươi khoe mẽ bao năm nay cũng chỉ là thứ bỏ đi. Mười năm… đâu phải khoảng thời gian ngắn, vậy mà chỉ vài ngày đã đủ để thay đổi tư tưởng ngươi sao.”
Roswaal nhún vai và lắc đầu với câu trả lời của Garfiel.
Một thứ cảm xúc tăm tối hiện lên trong đôi mắt lưỡng sắc đang lườm Garfiel của hắn.
“Thế ta mới bảo là rẻ tiền. Nếu ngươi thực sự yêu mẹ mình, thì cảm xúc của ngươi sẽ không bao giờ lay chuyển. Ngươi nghĩ mười năm của ngươi, và cả trăm năm của Emilia-sama, chỉ đáng có vài cắc bọ vậy sao?”
“———.”
“Ngươi chỉ mới tiếp xúc vài ngày với Subaru-kun. Chuyện gì có thể xảy ra chỉ trong từng ấy thời gian cơ chứ? Mối quan hệ giữa ngươi với hắn có thể sánh ngang cảm xúc ngươi dành cho người ngươi yêu thương sao? Đương nhiên là không rồi! Dù cho có thân thiết tới mức nào, cũng không bao giờ sánh được với tình yêu của ngươi! Không bao giờ sánh được! Đó mới gọi là thứ ngươi trân quý nhất!”
Roswaal lớn giọng, tung chân đá một mảnh giường vỡ dưới sàn. Bị đá bay đi, khúc gỗ bay về phía Subaru và Garfiel, nhưng không trúng vào họ mà đập vào bức tường phía sau.
Vừa nghe tiếng vụn gỗ rơi lả tả xuống đất, Subaru vừa nín thở khi nghe Roswaal tuyên bố.
—Gạt bỏ tất cả chỉ trừ điều quan trọng nhất.
Đó là cách Roswaal bày tỏ tình cảm với thứ mình yêu.
Ngoài “thứ đó”, hắn không, và không định trân trọng thêm bất cứ thứ nào khác. Cảm xúc hắn dành cho thứ đó bền như gang thép, và nếu có cơ hội biến nó thành sự thực, hắn sẽ không ngần ngại mà nắm lấy.
Đó là “tình yêu” mà Roswaal tin vào.
Khoảnh khắc Subaru hiểu được suy nghĩ của Roswaal, hắn nhìn ngược lại cậu như thể hắn đã nhận ra điều đó.
Xoáy sâu trong nhãn cầu màu vàng là nhiệt huyết tình yêu mạnh mẽ như muốn nuốt chửng mọi thứ.
“Cậu có nhớ điều kiện vụ cược giữa chúng ta không? Vụ cược cậu đề ra ấy. Sau khi điều kiện vụ cược ràng buộc ưu thế lớn nhất của cậu, người phàm như cậu có thể làm gì đây? Không gì cả. Bởi vì cậu… còn hạ đẳng hơn cả người phàm!”
“…...”
“Tiềm năng trở thành át chủ bài của cậu cũng chỉ vì có thứ sức mạnh đó. Thử vứt bỏ khả năng đó và làm người thường xem, trong thời gian giới hạn cậu còn lâu mới ngóc đầu lên được! Không một ai! Có thể vượt qua thứ cảm xúc được khắc sâu vào trái tim sau từng ấy thời gian chung sống cả! Điều đó là không thể!”
Suốt mười năm Garfiel bị ám ảnh về Thánh Địa cùng thứ tình cảm méo mó cậu dành cho gia đình.
Suốt một trăm năm, Emilia cố ruồng bỏ quá khứ bất hạnh đến nỗi muốn quên đi và cảm giác tội lỗi cô bỏ lại phía sau.
“Mười năm, một trăm năm, và bốn trăm năm của ta nữa! Cậu nghĩ ta có thể chịu nổi khi để một kẻ tầm thường như cậu đạp đổ tất cả sao!”
“Vì cảm xúc không bao giờ thay đổi sao?”
“Chính là vậy!”
“Vì ông đã bảo bọc cảm xúc ấy từ rất rất lâu rồi sao?”
“Chính là như vậy!”
Roswaal đồng ý từng câu hỏi một của Subaru.
Không một ai có thể ghi đè lên cảm xúc của họ. Cảm xúc sẽ không bao giờ, không bao giờ, thay đổi hay bị lay chuyển.
Ngay lúc này, cuối cùng cậu đã hiểu. Cuối cùng, cậu cũng cảm thấy thấu hiểu được Roswaal.
Roswaal muốn cảm xúc của hắn được công nhận.
Hắn ta cũng muốn công nhận những cảm xúc của người khác, để hắn có thể tin rằng cảm xúc chính là thứ như vậy.
Vì vậy Roswaal muốn Garfiel mãi yếu đuối.
Hắn muốn Garfiel mãi ám ảnh với cảm xúc của cậu, mù quáng bảo vệ điều sẽ mãi bất biến bằng cả mạng sống.
“Nhưng vì cớ gì chứ, Roswaal?”
Tình cảm dành cho người trân quý.
Vì tình cảm của bản thân được công nhận, Roswaal bị ám ảnh với cách người khác đối xử với tình cảm họ dành cho người thương của mình.
Dù cho Roswaal hiểu rõ hơn bất cứ ai điều gì khiến một người yêu thương một người khác.
“Tại sao ông chỉ thấy mặt yếu đuối của tình yêu vậy? Nếu ông biết rõ tình yêu vĩnh viễn dành cho một người mãnh liệt đến nhường nào, sao cứ phải tập trung chú ý vào điểm yếu đuối của tình yêu đó chứ?”
“—Bởi vì đó là điều ta tin tưởng.”
Roswaal đáp, giọng hắn nghẹn lại.
Phẫn nộ lấn át trong nhãn cầu của hắn, như thể hắn đang trừng mắt với thứ hắn ghét nhất trần đời.
“Đúng vậy! Giống cách cậu tin vào sức mạnh của người khác, và kỳ vọng vào họ! Ta tin chắc ai cũng luôn giữ trong mình sự yếu đuối! Ta tin rằng, bất cứ ai cũng chỉ là một con người nhỏ bé, yếu đuối, dễ vỡ, nếu không bám lấy thứ mình trân trọng nhất sẽ không thể hiện thực hóa được cảm xúc của bản thân!”
“———.”
“Bốn trăm năm qua chưa khoảnh khắc nào ta quên được một người con gái duy nhất! Khoảng thời gian xa cách dài gấp cả trăm ngàn lần thời gian ta và cô ấy bên nhau, nhưng hình bóng đó sẽ mãi còn ở đây, trong trái tim này, không bao giờ phai nhạt! Trái tim ta vẫn luôn nát vụn từ ngày tạm biệt, ta chưa hề thay lòng kể từ ngày ấy!!”
Roswaal bước về trước.
Garfiel chen vào để ngăn Roswaal lại gần Subaru. Nhưng Roswaal đặt tay lên ngực Garfiel, hắn nhìn xuống cậu ta.
“Không phải như trước dễ dàng hơn sao? Không phải ngươi đã từng bỏ mười năm lắng nghe tiếng la hét tình yêu trong tim, cố chấp tin tưởng vào nó, mãi mãi đắm chìm trong suy nghĩ hướng về một người, không phải thế sao?”
“—! Ngươi...”
“Không sao, không sao cả. Đó là việc mọi người đều nên làm mà. Đâu ai có thể sống cô độc mãi! Mạng sống vẫn còn, cảm xúc vẫn sẽ tiếp tục. Chỉ vậy là đủ rồi… Nhưng tại sao ngươi còn cố thay đổi cảm xúc của mình? Cố gắng phản bội cảm xúc đó chứ? Ngươi không yêu bà ta sao!?”
“Sai rồi! Ta…!”
“Điều gì đã thay đổi ngươi vậy!? Cơ thể ngươi rèn luyện bao năm bị đánh bại, rồi ngươi từ bỏ sao? Ngươi dành mười năm cho một thứ tình yêu mong manh, bị bóp méo chỉ bởi nanh gãy móng cùn sao? Thế thì chính ngươi đang tự bôi tro trát trấu vào mười năm của mình đấy!”
Garfiel gạt phăng bàn tay đặt trên ngực mình. Cậu tính dùng phản lực để đẩy Roswaal ra, nhưng hắn liền vặn mình sang bên né tránh. Garfiel đang tròn mắt bị Roswaal nắm lấy tay rồi vung mạnh đi.
“Hự—!”
Thế nhưng, khi Garfiel bay đến ngưỡng cao nhất, cậu xoay người đạp chân vào trần nhà để chế ngự đà ném của Roswaal, tránh để lưng đập thẳng vào trần cứng. Cậu xoay hông chuyển hướng thân mình, cho cậu ba điểm tựa trừ cánh tay đang bị túm lấy. Nắm bắt thời cơ, cậu giật mạnh cánh tay đang bị giữ chặt, kéo Roswaal lại gần, và húc thẳng đầu mình vào ngực hắn.
“H… ự...”
“Ha! Chỉ huy mà không cho ta hay vụ ngươi cũng rành mấy món thể thuật, thì trò vừa rồi đã thành công rồi đấy.”
Nhìn xuống Roswaal đang ngã quỳ trên sàn, Garfiel lắc lắc cánh tay bị tóm lúc nãy.
Cậu nhe răng nanh nhọn hoắt.
“Này Roswaal. Mấy thứ ngươi nói, đần độn như ta chẳng thể hiểu nổi đâu. Ba hoa phét lác về bốn trăm năm của ngươi kiểu gì, ngươi cũng chỉ là một gã trẻ măng chưa được ba mươi cái xuân. Ta đây cũng chỉ được nửa số xuân đó thôi.”
Garfiel đưa tay ra chụp lấy cổ áo Roswaal, và kéo hắn lại gần.
Nhìn gương mặt quặn lại vì đau đớn của Roswaal, Garfiel nhăn mũi.
“Với lại ta không theo Chỉ huy chỉ vì một trận thua. Một trận thua thì ta thừa sức nhẫn nhục được. Như ngươi đã nói, sự cứng đầu làm ta mờ mắt tận mười năm. Ta không yếu đuối tới mức một thất bại làm thay đổi tất cả.”
“Vậy tại sao ngươi lại đứng ở đây…?”
“Bởi vì Chỉ huy… mà thực ra, đó là Ram. Sau khi ta bại trận, cô ấy đã nói ta như này. Vào Lăng mộ và nhận Thử thách đi. Và rồi, sau mười năm, ta đã chứng kiến lại khởi nguồn cho cảm xúc bắt đầu từ mười năm trước.”
“Gì ch...!?”
Vẻ kinh ngạc chạy qua gương mặt Roswaal đang kề sát mặt Garfiel.
“Không thể nào… Ngươi... làm gì có chuyện ngươi đối mặt được với quá khứ lần nữa chứ!?”
“Nói gì thì tùy ngươi. Vào lăng mộ thì ta đã vào rồi, thấy gì thì ta cũng thấy rồi. Và rồi, cuối cùng ta đã hiểu ra.”
“......”
Roswaal trừng mắt nhìn Garfiel đang lắc đầu. Ánh nhìn tập trung, tĩnh lặng của hắn như đang chờ Garfiel tiết lộ những điều cậu học được.
Nhưng, Garfiel chỉ há to miệng, và,
“Ta sẽ không nói cho ngươi thứ ta đã học được đâu. Phí lời lắm.”
“Hả...!?”
“Nhưng ta sẽ nói ngươi nghe một điều, là lý do tại sao ta lại theo phe Chỉ huy.”
Garfiel thả Roswaal ra, đẩy hắn ngã nhào té chỏng vó ra sau, và quay sang nhìn Subaru. Cậu khẽ thở dài với Subaru đang đứng hình.
“Lẽ đương nhiên là phải hợp tác với người nói ‘chúng tôi cần cậu vì cậu rất mạnh’ hơn là người khiến ngươi tin rằng bản thân sẽ mãi yếu đuối rồi.”
Với lý luận hợp lý đáng kinh ngạc ấy, Garfiel rời mắt khỏi Roswaal. Cậu bước ngang qua hắn, tới khoanh tay đứng cạnh Subaru.
Trước thái độ đó của Garfiel, Subaru hết đảo mắt bên này rồi lại nhìn sang bên kia,
“Cái gì?”
“À...ờ, không có gì đâu. Sau này trông cậy vào nhóc đấy.”
Subaru nói với Garfiel đang nhắm mắt lại trông có vẻ bất mãn, rồi cậu ngồi xổm xuống trước mặt Roswaal. Hắn cúi gầm mặt, không có ý gì là muốn nhìn Subaru.
“Roswaal.”
“......”
“Garfiel đã thấy quá khứ của mình. Điều đó có thể làm thay đổi quan điểm của cậu ta, nhưng không có nghĩa là tình cảm cậu ta dành cho gia đình suốt mười năm qua sẽ dao động hay biến mất. Cảm xúc đó vẫn mãnh liệt như hồi nào, nhưng cậu ta đã thay đổi. Ông không tin chuyện đó sao?”
Dù có thể không còn ám ảnh về Thánh Địa nữa, nhưng cảm xúc của Garfiel không hề yếu đi. Cậu ta nhận ra rằng tình thương đơn phương cậu dành cho mẹ hóa ra vẫn luôn là song phương, và điều đó đã làm Garfiel sốc tới chừng nào? Subaru không rõ.
Nhưng nhìn Garfiel lúc này, liệu ai có thể nghĩ cậu ta đã từng yếu đuối? Mặc dù cậu đã từng do dự và đau đớn.
“Ông cũng vậy thôi. Bọn tôi không bắt ông phải bóp méo những cảm xúc ông dành cho người đó bao lâu nay. Bọn tôi chỉ muốn ông thay đổi cách thể hiện cảm xúc ấy. Nếu không ai phải hi sinh vì nó, bọn tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ.”
“...Chuyện đó là không thể chấp nhận được. Mà cảm xúc của Garfiel thay đổi thì sao chứ? Với ta và cậu, người đóng vai trò quan trọng nhất vẫn còn đó mà.”
Subaru chìa tay cho Roswaal, nhưng Roswaal không muốn nắm lấy bàn tay đó.
Hắn ta lắc đầu, kẻ không giỏi bỏ cuộc đó nhắc tới người hiện tại đang đương đầu với thử thách, Emilia.
“Emilia cũng sẽ không hành động như ông muốn đâu. Cô ấy chắc chắn sẽ vượt qua Thử Thách.”
“Không đời nào. Cô ta sẽ bị vò nát bởi những nuối tiếc của bản thân, ôm hối hận bởi những chuyện ‘đã có thể thay đổi’, rồi sẽ khóc lóc và bám lấy cậu... Hợp với con bé đó lắm.”
“Làm gì có gương mặt của cô gái nào hợp với khóc lóc chứ. Mà hỏi thật, ông đã bao giờ thấy cô ấy khóc chưa?”
Subaru nhớ lại lúc Emilia ngồi trong Lăng mộ, trước lúc cuộc cãi vã giữa họ nổ ra.
Cô ấy mang trên mình một trọng trách quá nặng nề, cộng thêm nỗi sầu muộn vì giao ước với Puck không còn. Khi Subaru nhìn cô, gương mặt cô đã không thể cầm được nước mắt nữa rồi.
Ký ức đó thắp lên một ngọn lửa trong tim cậu.
Thổi bùng cơn giận mà cậu không thể kiềm chế.
“Cả đời thằng này chưa bao giờ thấy người con gái nào khóc lóc dở đến như vậy!”
“Bị tổn thương, bị xem thường, đó là duyên kiếp của đám Bán-Elf như cô ta. Có ngoại hình giống Phù Thủy Ghen Tuông là cái nghiệp bọn chúng phải gánh miễn là còn sống. Cô ta bị đối xử như một Phù Thủy là lẽ thường tình mà thôi.”
“Mẹ kiếp, Phù Thủy thì sao chứ? Ả Phù Thủy ông nhắc có tồn tại không cơ chứ?”
Roswaal ngồi sõng soài, cúi gằm mặt.
Subaru nắm lấy cổ áo hắn và bắt hắn phải nhìn lên, ánh mắt giận dữ của cậu đặt song song với hai mắt của hắn.
Phản chiếu trong đôi mắt Roswaal là cơn giận nảy lửa bất kham với thế giới này ẩn trong nhãn cầu của Subaru.
Đúng vậy. Ngay lúc này đây, Subaru cảm thấy kinh tởm tất cả mọi thứ trên thế giới này.
Emilia thì Phù Thủy chỗ nào chứ? Không có Phù Thủy gì ở đây cả.
Nếu thật sự có, thì hẳn là do –
“Nếu ông nói cô ấy là Phù Thủy! Thì đó là bởi vì ông biến cô ấy trở nên như vậy! Ngươi cứ mãi nói với cô ấy là cô ấy yếu đuối, rồi hiển nhiên cô ấy đáng bị ghét vì dòng giống vô dụng của mình, chính các người đã biến cô ấy thành Phù Thủy!”
Cậu nhớ lại tiệc trà của Phù thủy.
Khung cảnh lướt qua đầu cậu – về những cô Phù Thủy trong quá khứ, những kẻ được gán tên của các đại tội.
Minerva, Sekhmet, Typhon, Daphne, Camilla, Echidna.
Và, cậu vẫn nhớ như in gương mặt của Satella khi cô ở bên cậu trong thế giới giấc mơ sắp tan biến.
Làm sao cậu có thể quên được.
Gương mặt cô – giống y hệt gương mặt của Emilia.
“Đã có ai nói với cô ấy chưa!? Rằng khi cô buồn, khi cô đau khổ, cứ khóc đi cũng được!? Và nếu cô không đủ sức mạnh để gạt đi những hàng lệ đó, sẽ có người ở bên giúp cô gạt chúng đi chưa! Từng có ai nói với cô ấy rằng sẽ có người bên cạnh giúp cô chưa!?”
Dù phải trải qua chuyện tồi tệ đến mức nào đi nữa, Emilia luôn chấp nhận nó như lẽ thường tình.
Nhưng chắc chắn trái tim cô cũng chất đầy khổ đau, nhiều đến nỗi những thống khổ đó có thể nghiền nát tâm trí cô.
Nhưng không ai cho cô được khóc, nên cô khóc mới dở tệ như vậy.
Sau khi khóc hết lần này đến lần khác, mọi người sẽ học được cách giấu đi giọng nói nghẹn ngào, giấu đi gương mặt đẫm lệ, giấu đi bản thân muốn khóc của mình.
Nhưng cô ấy không biết cách làm những điều đó.
Cô không biết, nhưng vẫn cố kiềm chế bản thân, bởi vậy nên cách cô khóc mới dở như vậy.
——Thế giới để chuyện đó xảy ra, thế giới đã biến cô thành như vậy, Subaru căm ghét nó tới tận xương tủy.
“Nếu trong thế giới này hiển nhiên sẽ không ở bên cô ấy, thì chính sự tồn tại của tôi sẽ thay đổi điều đó! Nếu ông nghĩ thứ bi kịch bốn trăm năm đó là bất biến, thì tôi sẽ dạy cho ông cách thay đổi nó!”
“———.”
Trước mặt Roswaal đang tròn mắt ngạc nhiên, Subaru chĩa thẳng ngón tay lên trời.
Lạ thay, tư thế của cậu bây giờ, và tư thế mà Emilia đã cho ả Phù Thủy luôn miệng lăng mạ cô khi ấy thấy, giống nhau nhau một cách hoàn hảo—,
“Tôi là Natsuki Subaru! Kỵ sĩ của Bán Elf tóc bạc Emilia!”
Natsuki Subaru đã từng không thèm nghĩ ngợi tuyên bố thẳng thừng những lời y như bây giờ, và đã bị nhiều người cười nhạo rất nhiều bởi quyết tâm liều lĩnh ấy. Nghĩ lại thì, cậu đã từng vô dụng hơn bây giờ rất nhiều.
Nhưng có một điều đã thay đổi kể từ khi đó.
Dù cho bị mọi người cười chê như thế nào, Natsuki Subaru vẫn sẽ không thấy xấu hổ.
“Emilia sẽ làm được, Roswaal. Cô gái mà ông tin là yếu đuối ấy sẽ đập tan hy vọng cuối cùng của ông.”
“Làm như... cô ta có thể ấy…”
“Sự yếu đuối mà ông bấu víu vào ấy sẽ từng chút từng chút một bị tôi gọt bỏ, sau lớp vỏ đó sẽ chỉ còn lại bản thân ông… Tôi tin là khi đó ông sẽ chịu lắng nghe lời của tôi.”
Dù đã nghe những lời ấy, trái tim Roswaal vẫn không chút dao động.
Hắn ta nói đúng. Cảm xúc được hình thành trong suốt bốn trăm năm không thể bị thay đổi chỉ bằng vài lời nói.
Giống như một thập kỷ của Garfiel và một thế kỷ của Emilia cần cả lời nói và hành động để xê dịch.
Bốn thế kỷ của Roswaal cũng vậy. Những hành động và lời nói của nhóm Subaru, cuối cùng rồi sẽ tác động tới hắn.
Đó là điều mà Subaru muốn tin vào.
“…Mặc kệ người khác có làm gì, cảm xúc của ta sẽ không bao giờ dao động.”
Roswaal lao qua Subaru. Hắn với bàn tay run rẩy của mình nắm lấy cuốn sổ đen nằm cạnh chiếc giường vỡ nát, và giữ chặt nó trước ngực.
Cuốn Phúc Âm thật sự, thứ phác họa chính xác tương lai.
Garfiel và Emilia đã thoát khỏi sự yếu đuối mà Roswaal tin vào.
Omega và Ram đã không còn đi trên con đường mà bản thân Roswaal lựa chọn.
Hy vọng cuối cùng cho Roswaal bây giờ chỉ còn lại cuốn Phúc Âm.
Đến khi nào không còn cuốn sách ấy nữa, Subaru mới có thể bắt đầu mặt đối mặt thẳng thắn đối thoại với hắn.
“Ta sẽ cho tuyết rơi...”
“Thích làm gì thì làm. Tôi sẽ đập tan hết đống kế hoạch gàn dở của ông.”
Đáp lại lời thì lời Roswaal nói trong cơn mê sảng, Subaru quay lưng bước ra khỏi phòng. Cậu gật đầu với Garfiel, cậu ta dường như đang muốn nói gì đó, rồi cả hai cùng nhau rời khỏi phòng.
Vào phút chót, Garfiel ngoái lại nhìn căn phòng với Roswaal bên trong. Và có lẽ nhìn thấy gì đó trong kẻ bị bỏ lại phía sau, cậu mở miệng,
“Ngu ngốc.”
Garfiel khẽ nói.
※※※※※※※※※※※
Kết thúc cuộc trò chuyện với Roswaal và rời khỏi căn nhà, Subaru thở dài.
Thở một hơi thật dài, trút bỏ tất cả không khí trong phổi cậu, như để giải tỏa mọi thứ.
“Chết cha. Đang định thuyết phục hắn ngưng vụ tấn công dinh thự kia mà, nhưng có vẻ là chúng ta vừa ép hắn phải ra tay rồi.”
“Hắn còn lảm nhảm mấy chuyện khó hiểu như là cho tuyết rơi gì đó. Nên là có muốn cũng không nói chuyện tử tế với hắn được đâu… Dù gì cũng không phải lỗi của anh đâu, Chỉ huy à.”
“Không đâu, tôi rõ ràng đã ép hắn vào đường cùng một cách không cần thiết. Dù ngay khi đặt chân vào phòng là tôi đã biết đầu óc hắn đang có vấn đề rồi cơ mà, mình đã làm cái quái gì vậy nè trời?”
Subaru ôm đầu, nhớ lại màn đấu khẩu ban nãy.
Cậu cuối cùng cũng thực sự hiểu rõ nguyên tắc cũng như cách nghĩ của Roswaal. Cậu cũng đã cho hắn biết câu trả lời và cảm nghĩ của cậu về chúng.
Cậu đã nghĩ là cần phải cho Roswaal biết Emilia sẽ đáp ứng đủ điều kiện chiến thắng của cậu, để hắn nhận thua.
Ấy thế mà—
“Tại mình mà vấn đề quan trọng nhất coi như đi tong rồi.”
“Nên là, đừng có lo về chuyện đó. Lúc đó không phải ta không tự hỏi anh định làm gì đâu, nhưng những gì anh nói không phải là không đúng.”
“Nhưng mà, tôi định…”
“Cơ mà nhé… bài diễn văn đó ngầu bá cháy luôn.”
Cười với Subaru, Garfiel trỏ một ngón tay lên trời.
Thật lòng mà nói, từ khi tới thế giới này cái tư thế đó chỉ toàn nhận được những lời bình tệ hại, nên khi tìm ra một người có thể thấu hiểu được nó cậu mừng phát khóc.
Có lẽ đó là cách để Garfiel an ủi Subaru. Có thể lắm. Chắc là vậy.
“—Natsuki-san! Garfiel!”
Bỗng, ai đó gọi tên hai người đang trò chuyện dở.
Họ ngoái lại và thấy một thanh niên đang chạy tới chỗ họ — Otto.
Anh ta đang nhận một nhiệm vụ khác, bất ngờ lại gặp họ ở đây.
“Cả hai nói chuyện xong với ngài Bá Tước rồi nhỉ. Mọi chuyện sao rồi?”
“Ừ. Bọn này đã thành công, trong việc gây chiến với hắn.”
“Đó là mục đích khi tới đây của cậu đấy à!?”
Chủ đề chính vốn là cái bẫy sau cùng Roswaal giăng ra ở Thánh Địa, họ muốn thuyết phục hắn thay đổi suy nghĩ.
Sau khi phát hiện ra sự tồn tại của Omega trên đường đến tìm Roswaal, họ đã tới thuyết phục Roswaal nhưng hắn quá cứng đầu. Chung quy là, đàm phán thất bại.
“Này, anh zai. Đừng trách Chỉ huy chứ. Vừa nãy Chỉ Huy ăn miếng trả miếng được lắm đấy. Đến ta nghe còn thấy cao hứng nữa là.”
“Cậu có nhớ chúng ta đến đây để làm gì không? Không phải trò đùa đâu.”
Không thể phủ nhận lời phàn nàn của Otto, Subaru cảm thấy tội lỗi hơn bao giờ hết.
Thấy Subaru chán nản, Garfiel vỗ vai cậu một cách sôi nổi, và chọc ngón tay vào trán của Otto đang bất bình. Rồi nhìn Otto kêu “Oái”, Garfiel lùi ra sau, và ngồi xổm xuống.
“Đúng là cuộc nói chuyện không được suôn sẻ lắm. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là kế sách đề phòng. —Ta sẽ xử lý vấn đề ở dinh thự Roswaal sau.”
Garfiel cười ha hả với lời chỉ trích của Otto, bấy giờ mắt đã ngấn lệ.
Cậu nhe nanh, cạ lên một tiếng thật lớn.
“Cứ để mọi việc cho ta. —Ta là người mạnh nhất mà.”
※※※※※※※※※※※
“Và thế là ba tên ngốc đã leo lên cỗ xe của chú rồng sáng dạ và thẳng tiến về dinh thự rồi.”
Kể xong xuôi câu chuyện, Ram đặt tay lên ngực với vẻ mặt mệt mỏi.
Ram hiếm khi bộc lộ cô ở gần Emilia, nên Emilia đã bất ngờ đôi chút.
“Vậy… sao… Đành phải vậy mà.”
“…Chỉ vậy thôi sao?”
“Chỉ vậy thôi. Thì, họ không chờ tôi ra ngoài làm tôi có chút… có một chút rất rất xíu xiu thôi, phật ý ấy mà.”
Họ chỉ nói có mấy câu lúc tiễn Emilia vào lăng mộ.
Kiểu người gì mà không cần biết kết quả nỗ lực của người ta, không thèm chờ người ta ra ngoài, rồi không thèm nói lấy một lời rồi đi mất chứ.
“Nhưng vậy nghĩa là họ tin tôi sẽ không thất bại.”
Nếu Subaru lo lắng về Emilia hơn hết thảy, thì chắc chắn cậu ấy đã ở lại rồi.
Cậu vắng mặt ở đây tức là ở đâu đó ngoài kia, có người cần sự giúp đỡ của cậu hơn cô.
Vì Emilia biết Natsuki Subaru tin tưởng vào cô, nên cô đoán chuyện là như vậy.
“Chẳng biết liệu anh ấy có thực sự yêu tôi không nữa. Cô nghĩ sao?”
“Tình cảm Barusu dành cho người nhiều hơn bất kì ai khác, thưa Emilia-sama.”
“…Hì hì, cảm ơn cô.”
Ram trả lời ngắn gọn câu hỏi như tìm sự đồng ý của Emilia. Khi Emilia đưa tay che miệng cười tủm tỉm, thì Ram hạ thấp ánh mắt ra vẻ trầm tư.
Sau vài giây im lặng, cô ngẩng đầu nhìn lên.
“Emilia-sama, tôi thành thật xin lỗi.”
“Vì chuyện gì vậy?”
Emilia tròn mắt.
“Việc Ram nói xin lỗi rất rất lạ luôn đấy.”
“Ram cũng nghĩ vậy… Nhưng, đây là lần đầu tiên Ram chân thành cúi đầu trước Emilia-sama.”
Tất cả những lần nhún gối chào trước đây chỉ để cho có, là điều Ram gián tiếp ám chỉ. Emilia nhăn nhó, trong khi Ram nhìn thẳng vào mắt cô.
“Ram… đã không nghĩ Emilia-sama có thể vực dậy được. Thử Thách đã bẻ gãy ý chí của người, người còn mất đi Đại Tinh Linh luôn bên cạnh giúp đỡ người… thậm chí còn biết cả chuyện Barusu đã luôn giữ bí mật với mình, vậy nên Ram đã không nghĩ người có thể tự đứng dậy trên đôi chân của mình.”
“…...”
“Thế nhưng, sau tất cả những chuyện đã xảy đến với mình, người vẫn không từ bỏ. Khi biết sau khi rời khỏi giường người liền lập tức tới lăng mộ… lúc đó Ram mới nhận ra bản thân đã coi thường Emilia-sama tới nhường nào.”
Dù vậy, ở thời điểm Ram nhắc tới, Emilia vẫn chưa hoàn toàn đứng vững trở lại.
Có điều, Emilia chưa từng cố gắng từ bỏ Thử Thách. Chỉ riêng chuyện đó cô chưa một lần nghĩ tới, cô có thể quả quyết là vậy.
“Vì thế cô mới giúp Subaru và Otto-kun à?”
“Ram chỉ tin rằng sự trợ giúp của mình sẽ dẫn thế giới tới một tương lai đáng mong đợi hơn thôi. Xin người đừng hiểu nhầm rằng tôi giúp đỡ bọn họ. Người Ram giúp là Emilia-sama.”
“…Chắc… là vậy nhỉ.”
Emilia không thể vực dậy nếu thiếu đi những lời của Subaru.
Việc Subaru đánh bại Garfiel là cần thiết để chứng minh những lời đó. Và để đánh bại Garfiel thì cần có sự giúp sức của Otto và Ram.
Chỉ cần nhìn vào kết quả, có thể kết luận là Ram đã giúp Emilia.
“Tại sao cô lại làm thế vì tôi?”
“—Vì để đưa ra thỉnh cầu thì cần phải thể hiện sự chân thành của bản thân trước.”
“———.”
Dứt lời, Ram lặng lẽ quỳ xuống trước mặt Emilia.
Từ trước đến nay mỗi khi Ram bày tỏ sự kính cẩn trước Emilia, dù cho chẳng có chút chân thành nào đi nữa, cô luôn nâng váy và nhún gối khẽ cúi chào, một hành động nằm trong phép lịch sự thông thường của một người hầu.
Nhưng lần này thì khác. Đây là hành động thể hiện sự kính trọng cao nhất, mà bất cứ ai cũng sẽ làm để bày tỏ cho đối phương tất cả sự tôn trọng mà họ có.
“Ram muốn nhờ người một chuyện, thưa Emilia-sama. —Làm ơn hãy cứu chủ nhân của tôi, Roswaal-sama.”
“…Cứu Roswaal?”
“Ngài ấy đã bị ảo tưởng làm cho mờ mắt. Một ảo tưởng tựa như lời nguyền luôn trói chặt trái tim ngài ấy từ rất rất lâu về trước. Có lẽ dù thế chăng nữa, Ram vẫn sẽ hạnh phúc. Dù cho ngài ấy chưa bao giờ ngó ngàng tới Ram, chỉ xem Ram như một công cụ để thực hiện ảo tưởng đó, Ram vẫn sẽ luôn hạnh phúc.”
Vẫn quỳ gối, Ram bộc bạch nỗi lòng với Emilia.
Dưới chiếc mặt nạ vô cảm kia, có lẽ cô đã phải giữ chặt nỗi lòng này suốt bấy lâu nay.
“Tuy nhiên, ảo tưởng của ngài ấy đã không còn có thể đạt được nữa. Thế giới đã chệch hướng khỏi những gì được viết trong Phúc Âm, gốc rễ của ảo tưởng, và giờ Roswaal-sama chỉ còn bấu víu vào những chữ viết trong đó… Xin người hãy phá hủy nó.”
“Hủy nó rồi liệu Roswaal có ổn không?”
“Ram cũng không rõ. Có thể ngài ấy sẽ hoảng loạn. Có thể ngài ấy sẽ đánh mất ý nghĩa của cuộc sống và trở nên suy sụp. Nhưng Emilia-sama là người duy nhất có thể. Người là người duy nhất có thể hiện thực hóa ảo tưởng... những cảm xúc của Roswaal-sama, trong một thế giới đã lệch khỏi ghi chép của Phúc Âm.”
Ram cúi đầu khẩn cầu Emilia.
Một nửa những lời của cô, Emilia không thể hiểu rõ.
Phúc âm của Roswaal hẳn là cuốn sách đen hắn ta đã cho Emilia thấy. Hắn cũng có nhắc tới chuyện thế giới đang đi chệch khỏi ghi chép của cuốn sách đó.
Roswaal sẽ làm gì trong một thế giới khác với tương lai cuốn sách đó tiên đoán? Chẳng lẽ Emilia nên đem đến hy vọng cho một Roswaal đã lạc lối sao?
“Tôi phải làm gì đây?”
“—Tôi muốn người ngồi lên ngai vua.”
“———.”
“Emilia sẽ ngồi lên ngai vàng của Lugnica. Lúc đó, cảm xúc của Roswaal sẽ được đền đáp. Hãy cho Roswaal-sama thấy rằng ngày tình yêu của ngài ấy được thừa nhận rồi sẽ đến. Hãy cho ngài ấy lý do để sống tiếp ngày hôm nay, và sống tiếp ngày mai nữa.”
Đây là lần đầu tiên Emilia thấy Ram nói nhiều như vậy.
Có lẽ vì vậy.
Có lẽ chính vì như vậy.
Thứ xúc cảm không thể diễn tả đang cuộn trào trong trái tim Emilia là…?
Những tình cảm không thể kìm nén của nàng thiếu nữ, đã từng nghĩ Emilia vô dụng, bây giờ lại khẩn cầu sự giúp đỡ từ cô là…?
Đứng trước Emilia đang lặng thinh, Ram ngẩng đầu.
Tình yêu đong đầy trong thân hình nhỏ bé của cô kết tinh thành một giọt long lanh, làm ướt đẫm đôi ngươi màu hồng đào.
.
.
“Xin người đấy, Emilia-sama. —Xin hãy giúp ngài ấy.”
.
.
Câu nói trầm lặng đó làm Emilia rùng mình.
Một lần, hai lần, cô cảm thấy như có cánh tay nào đó đang rung động toàn bộ nội quan của cô, như thể một xung chấn đang truyền khắp các huyết quản trong cơ thể cô.
Sau khi cơn run rẩy chạy dọc cơ thể Emilia, chỉ duy nhất một thứ còn lại.
Cảm giác trách nhiệm rực cháy trong tim.
“Nói thật, tôi không biết tại sao việc mình lên làm vua có thể cứu rỗi Roswaal.”
“......”
“Và tôi cũng không nghĩ là mình thật sự hiểu hết cảm xúc của cô.”
“......”
“Nhưng.”
Nhìn thẳng vào đôi mắt của Ram đang tĩnh lặng nhìn mình, Emilia hít một hơi.
Do dự biến mất khỏi trái tim cô. Trí óc cô cũng không còn lo lắng.
Linh hồn cô rực cháy hơn bao giờ hết.
“Đây là lần đầu tiên Ram thỉnh cầu gì đó từ tôi.”
Vậy nên,
“Được thôi, Ram. Nếu cô đã đặt niềm tin vào tôi, ngay bây giờ, tôi sẽ đáp lại niềm tin đó.”
Khoảnh khắc này, khi những điều Emilia phải làm và những điều cô muốn làm hòa vào nhau một cách hoàn hảo tới mức không phải đắn đo thêm, cô nói với nụ cười trên môi.
“Và đó là điều chắc chắn tôi cần bắt tay vào thực hiện ngay từ bây giờ.”
Ghi chú [Lên trên] *Note: Lưu ý, dấu Sharp/♯ và dấu thăng/hashtag/# hoàn toàn khác nhau *Note: Lưu ý, dấu Sharp/♯ và dấu thăng/hashtag/# hoàn toàn khác nhau [Lên trên] *Note: Lưu ý đoạn này Lewes chỉ nói là “ở Thánh Địa”, là “ở Thánh Địa” thôi nha, còn bên ngoài có hay không thì chưa biết, tác giả viết như vậy có chủ đích cả đấy =]] *Note: Lưu ý đoạn này Lewes chỉ nói là “ở Thánh Địa”, là “ở Thánh Địa” thôi nha, còn bên ngoài có hay không thì chưa biết, tác giả viết như vậy có chủ đích cả đấy =]]