Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Nazuna: Cậu nhóc năm nhất đó
Ngoại truyện – Nazuna: Cậu nhóc năm nhất đó
Cuộc gặp gỡ này diễn ra khi tôi vừa quay trở lại nhà ăn sau khi đi vệ sinh.
"Hmm?".
Tôi nghe thấy tiếng đó khi đi qua một cậu học sinh nam. Có thể cậu ta đang nói với tôi chăng?
Khi tôi băn khoăn có nên dừng bước hay không, Cậu học sinh đó gọi tôi.
“Ahh, xin lỗi. Em chỉ vừa mới nhìn thấy cái bùa hộ mệnh đó một lúc trước. Xin đừng bận tâm.”
Cậu ta nói một điều như vậy. Chỉ vừa khi tôi nghĩ tôi đã từng nhìn thấy cậu này đâu đó rồi, hóa ra là năm nhất mà Miyabi nói với tôi một lúc trước.
Theo tôi nhớ, cậu ta đã chiến đấu rất tốt với Horikita-senpai trong cuộc thi tiếp sức.
Một cậu học sinh đáng thương đã vô tình thu hút sự chú ý bởi cuộc thi đó, đó là ấn tượng mà tôi có về cậu ta.
“Dù cái bùa không còn được bán ở trường nữa sao.”
Có lẽ là vậy nên cái trường hợp cậu ta không chủ động tìm tôi dù vẫn đang chìa cái khuôn mặt ngây ngô kia ra?
"Vậy ư? Có phải trước đây chị từng đánh rơi chiếc bùa này ở đâu đó không?"
"Không lẽ ....em là người đã nhặt được nó sao?".
"Em không rõ nữa. Đợt trước em có nhặt được trên đường về nhà... vào lúc nào ta...?"
Tôi đã từng đánh rơi , và cũng từng từ bỏ hi vọng tìm thấy lại rồi. Nên tôi vô cùng biết ơn người đã nhặt được nó, và thực sự tôi đã rất xấu hổ khi tưởng tượng về mấy thứ không hay ho trong lúc tìm kiếm.
"Chị không nghĩ là mình nhầm đâu. Xem nào, vậy ra đó là em à".
Tôi tiến đến cậu học sinh và cho cậu ta thấy cái bùa của tôi.
"Cảm ơn em nhé. Lúc nhận ra là mình đánh rơi ở đâu đó, chị cứ rối tinh rối mù lên ấy. Từ đó chị thấy sợ nên mới bắt đầu đeo lên người thế này."
Có lẽ là cậu ta trả lại ngay lập tức nên cậu ta không hề nhận ra chiếc bùa đó.
“Cái bùa này là thứ chị mua được ở tại trường này. Vậy nên cũng không hẳn là có kỉ niệm đặc biệt gì gắn liền với nó cả. Chỉ là, nó là thứ động viên tinh thần chị mỗi khi chị cần gì đó tựa vào? Khi có cái này trong tay cũng là lúc chị cảm thấy thật thanh bình. Đó là lý do tại sao khi chị làm mất nó, chị cảm thấy như có gì đó tồi tệ sắp diễn ra và vô cùng lo lắng . Đó cũng là lí do chị thực sự rất vui khi biết có người đã nhặt được nó và đem trả lại”.
Không hề có ý định gì cả, tôi ngừng cuộc nói chuyện với những thứ không liên quan, nhưng chắc thế cũng đủ rồi.
"Chỉ không ngờ người đó lại là em."
Chỉ là, mấy câu truyện kì lạ như thế này, cuộc gặp gỡ lạ lùng. Hơn thế nữa, đây giống như 1 thứ gì đó kéo dài suốt sợi dây duyên phận vậy.
Chiếc bùa hộ mệnh cho người sở hữu và cùng lúc mang lại những cuộc gặp gỡ định mệnh.
Nó không chỉ để cầu duyên mà còn gắn kết mọi người nữa.
Có lẽ cả tôi lẫn cậu bé ấy và chiếc bùa này gắn kết 1 ý nghĩa rất đặc biệt.
Có lẽ việc tôi làm rớt tấm bùa cũng là chuyện phải tới.
Nghĩ về điều đó, tôi bắt đầu cảm thấy yêu mến cái số phận kỳ lạ và quý giá này.
Chắc chắn là vậy.
Với tôi, đây là cách tôi gặp người con trai mang tên Ayanokouji Kiyotaka-kun. Cái ngày mà định mệnh bắt đầu.