Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Sakayanagi: Ngày hạ ấy
Ngoại truyện – Sakayanagi: Ngày hạ ấy
Chớm tháng Hai, vừa khi cảm nhận được hơi thở của mùa xuân. Tôi cầm một lon cà phê ấm trên tay. Chiếc lon lại khá nóng, nên tôi lấy khăn tay của mình ra quấn quanh lon.
"Này, tôi muốn hỏi thẳng."
"Ara. Là vấn đề gì vậy?"
Masumi-san nhìn tôi nói.
"Dường như cậu luôn mang theo cả đống đồ bên mình, nhưng cái khăn tay màu nâu kia là dành cho con trai đúng không?"
"Không hợp với tớ sao?"
"Nói thật là không."
"Tớ không ghét Masumi-san thẳng thắn vậy đâu."
Tôi cười nhạt và liếc nhìn chiếc khăn tay.
Quả thật chiếc khăn tay này quá thô sơ và đơn giản, lại dành cho con trai, thật khó để nói tôi có hứng thú với nó.
"Khăn này không phải của tớ. Nên trông không hợp cũng chẳng đáng ngạc nhiên. Có thể nói đây là đồ mượn."
"Mượn khăn tay à… gì đây? Nghe cứ rợn rợn sao ấy?"
"Fufu. Có thể."
"Thế mà vẫn cười được kìa…"
Lần đầu tiên tôi bắt gặp chiếc khăn này là trước khi nhập học Trường Cao trung Giáo dục Nâng cao. Quay trở lại thời tôi còn là học sinh năm ba trung học và kỳ nghỉ hè đợt ấy. Gọi đó là cuộc phiêu lưu mùa hạ, tôi một mình lên tàu và tới một bãi biển xa thật xa. Một nơi mà tôi từng đến thăm vô số lần lúc nhỏ, nhưng ngày càng xa cách khi tôi lớn lên. Vì không biết bơi, nên nơi này chẳng liên quan gì đến tôi. Ngày ấy tôi từng nghĩ như vậy nhưng giờ đây, khi đã vào cao trung, nó đã trở thành một kỷ niệm thân thương của tôi.
Tôi nhận ra rằng chỉ cần đứng chiêm ngưỡng từng đợt sóng vỗ rì rào, rì rào cũng giá trị lắm rồi.
Nhưng tôi cũng nhận ra rằng một đứa khiếm khuyết chân như tôi thật khó để đi dạo dưới bãi biển, vậy nên tôi tính ngắm nhìn nó từ trên con đường lát gạch dọc bờ biển. Tôi đội thật chắc chiếc mũ trắng để bảo vệ mình khỏi ánh nắng chói chang. Vậy nhưng—"
"Aaa—"
Không lâu sau, chiếc mũ trắng tôi đang đội cuốn theo chiều cơn gió biển bay tít lên không trung. Tôi đâm hoảng với tới, nhưng với đôi chân yếu ớt này làm sao rướn nổi đây. Và rồi nó bay về phía bãi biển.
"…trò đùa của gió nhỉ? Thôi hết cách rồi."
Chiếc mũ đó cha tôi đã mua cho tôi, là vật mà tôi vô cùng trân quý. Tôi phải tìm cách lấy lại.
Tôi quyết định lòng vòng xuống bãi biển, ngâm mình dưới những tia nắng khó nhằn.
Tuy nhiên, ông mặt trời như hoả thiêu bòn rút nhiều sức hơn tôi tưởng.
"Trời đất ạ… mấy công việc tay chân đúng là mình không ổn tí nào."
Cảm thấy xây xẩm mặt mày, tôi gục ngã ngay khi bước tới một băng ghế có mái che gần ngọn hải đăng. Cứ thế này có khi chiếc mũ bị thổi ra tận biển mất. Tôi nghĩ vậy, nhưng cái cơ thể này không chịu nghe lời tôi. Thôi thì nghỉ ngơi chút nào. Nghĩ vậy rồi tôi quyết định hạ nhiệt trên băng ghế. Tôi tự hỏi thời gian đã trôi qua được bao lâu. Cảm thấy một cơn mát mẻ trên cổ, tôi mở mắt ra. Dường như tôi đã thiếp đi. Một trong những lý do có lẽ là vì tôi đã đi bộ một quãng dài.
"…đây là…"
Chiếc mũ đã bay đi đang ở tại đây, và một chiếc khăn tay ướt được chườm trên cổ tôi. Một chai nước khoáng chưa mở nắp đặt tại vành mũ để ngăn nó bay đi.
Nhìn quanh, tôi thấy một cậu con trai bước đi đơn độc.
Theo như hình thể và chiều cao, cậu ấy bằng tuổi tôi, hoặc có lẽ hơn tôi vài tuổi.
Xem ra cậu ấy đã dùng những biện pháp thích hợp để chống lại nguy cơ say nắng cơ mà…
Cậu trai đó bỏ đi mà không cần một lời cảm tạ từ tôi.
Không hiểu sao, tấm lưng kia trông không hề quen thuộc tôi, và rồi tôi đã gạt đi khả năng ấy.
Bởi không lý nào 'cậu ấy' có thể có mặt tại thế giới bên ngoài này.
"Tôi muốn gặp cậu… Ayanokouji-kun."
Bất giác tôi lẩm bẩm như vậy.
Tôi muốn thấy cậu ấy trực tiếp bằng chính đôi mắt này, bởi tôi mới chỉ nhìn cậu ấy qua tấm gương.
Tôi muốn nghe giọng cậu ấy.
Tôi muốn chạm vào cậu ấy.
Sau đó tôi muốn—huỷ diệt cậu ấy.
Thứ cảm giác này, thứ thôi thúc đang tràn ngập con tim này, là gì đây.
Chắc chắn câu trả lời chỉ có thể tìm thấy khi tiếp xúc với Ayanokouji-kun.
Hy vọng… là chúng ta sẽ gặp mặt nhau vào một ngày nào đó.
Nhìn tấm lưng của cậu bé kia, tôi cầu nguyện.