Lớp học biết tuốt
Chương 6: Tuyệt vọng và lối thoát [Phần 4]
Chương 6: Tuyệt vọng và lối thoát
~ • ~ • ~
Phần 4:
Cuộc nói chuyện với các ông lớn đã kết thúc.
Sau Amasawa, tôi đã đàm phán với một số chủ tịch khác và xoay sở để có được nguồn tài chính mới.
Đã 1 giờ kể từ khi buổi tiệc bắt đầu.
Dù tình đến hiện tại vẫn chưa thể gọi là đạt chỉ tiêu nhưng có thể nói đây vẫn là một khởi đầu tốt.
Bây giờ tôi có chút rảnh rỗi để nghỉ ngơi một lúc.
Hàm của tôi cảm thấy hơi mỏi vì nói chuyện nãy giờ.
Nhưng ngay cả khi tôi nghỉ ngơi, tôi không thể lãng phí thời gian.
Điều quan trọng là phải kiểm tra bầu không khí xung quanh và tìm hiểu xem cuộc trò chuyện sẽ diễn ra ở đâu.
Khi tôi đến gần người phục vụ để hỏi một ly rượu, có cái gì đó va vào chân tôi
Đứa trẻ chạy đến đụng phải tôi, nhưng nó bỏ chạy mà không nói một lời nào, như thể nó đang trên đường đến một nơi nào đó.
Tôi nhận thấy rằng dường như có một vài đứa trẻ ở một góc của căn phòng.
Cha mẹ của chúng hầu như đều là người quen từ nhiều bữa tiệc khác nhau, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi những đứa trẻ được đưa đến bữa tiệc này
Mặc dù có một số khoảng cách giữa chúng và người lớn, nhưng đôi lúc mọi người vẫn thường xuyên chú ý đến chúng
Điều này đặc biệt đúng với việc la hét của bọn trẻ.
Tôi lại gần để nhắc nhở nhưng thấy các tụi nhỏ không phải đang chơi.
Những đứa trẻ, kể cả đứa vừa chạy qua, đều là con trai. Hơn nữa, ba trong số năm người đang chửi bới 1 đứa khác. Còn một đứa trẻ ở xa hơn một chút, dù không nhìn rõ mặt nhưng có thể thấy nó không hề sợ hãi. Tôi lo bọn trẻ sẽ phát hiện ra nếu tôi đến quá gần, nên tôi dừng lại.
Tôi hơi quan tâm đến chủ đề của cuộc trò chuyện.
"Mấy đứa nó cũng trạc tuổi Kiyotaka.”
Vì tôi không thường tiếp xúc với những đứa trẻ bình thường nên tôi nghĩ mình sẽ so sánh chúng với những đứa trẻ trong Whiteroom.
Sau khi quan sát họ một chút, tôi thấy bầu không khí giữa chúng tương đối căng thẳng.
Trẻ em nói chung thường có sự cạnh tranh với nhau và có thể dễ dàng xảy ra tranh luận.
Và đa số toàn là mấy vấn đề nhỏ nhặt.
"mày thực sự có chữ ký của Kazuya sao?”
Đứa trẻ nói điều đó trông giống như người dẫn đầu, và tất cả những đứa trẻ xung quanh đều vây quanh một đứa nhỏ.
"Ah... Ah, đúng vậy."
Người bị tấn công đảo mắt đi và trả lời.
Thoạt nhìn, có vẻ như thằng bé đang nói dối.
"Nói dối. Khi tôi gặp Kazuya, anh ấy nói rằng anh ấy không thường ký tặng."
"Đó là sự thật mà ...."
"Anh ấy đã ký cho mày ở đâu?"
"Ở nhà của mình."
"Hả? Mày đang nói dối, đúng không? Kazuya nói tao là đứa trẻ đầu tiên xin chữ ký của anh ấy.”
"Thật đấy, mình nói thật mà. Anh ấy đã ký nó trên một quả bóng đá......!"
Nói một cách ngắn gọn, có vẻ như tụi nó đang thảo luận về việc liệu đứa trẻ đó có thất có chữ ký của Kazuya- một cầu thủ bóng đá Nhật Bản đang thi đấu ở nước ngoài hay không.
Và những đứa trẻ kia đang nghi ngờ đối phương nói dối.
Trẻ con dù trông có vẻ ngây thơ nhưng cũng rất tinh mắt trong việc phát hiện việc nói dối.
Nó dường như là một lời nói dối rẻ tiền được tạo ra để khoe khoang dẫn đến tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Vậy thì thiểu số sẽ theo đa số. Mọi người có cảm thấy tên này đang nói dối không?"
Sau đó, 3 đứa trẻ cười và giơ tay.
Người duy nhất yên lặng quan sát cũng không giơ tay
"CậuMày theo phe nào, Ryuji?
Có vẻ do đã biết nhau từ trước, tụi nhỏ gọi nhau bằng tên.
"...... Tôi không quan tâm. Bên nào cũng được."
"Bên nào cũng được? Đùa nhau à, tao vã mày vỡ hàng tiền đạo giờ. Tao hỏi mày theo bên nào?"
"Khách quan mà nói, tôi cảm thấy cậu ta đang nói dối, nên xin lỗi sớm hơn thì tốt hơn."
Tôi nghĩ tốt hơn là nên xin lỗi sớm à? Đứa trẻ tên Ryuji, cho rằng đói phương đang nói dối và muốn nó phải xin lõi. Chưa nói đến chuyện đa số thì rõ ràng đó là điều bọn trẻ được dạy.
Một lời xin lỗi trong là giải pháp tối ưu nhưng không dễ thực hiện.
"Không, mình không nói dối..."
Nhìn đứa trẻ kiên quyết không thừa nhận lời nói dối, Ryuji cuối cùng cũng thở dài.
"Cứ từ từ cho cậu ta bình tĩnh lại đã. Cậu ấy rõ ràng đang nói dối, vì vậy không cần phải theo thúc ép thêm nữa."
"Để tao nói cho mày biết, còn cù nhây nữa là ngài mai tao bảo ông bà gì tao san bằng luôn cái công ty ghẻ của nhà mày đó, hiểu chưa?”
Cậu bé kia đang phô trương quyền lực của cha mẹ mình như thể đó là của chính cậu, thái độ không khác gì một ông trời con.
"Nếu Nogi-kun làm điều gì đó ngu ngốc như vậy, nó sẽ thực sự tồi tệ."
Nogi? Có phải là Dược phẩm Nogi không?
Cho dù hoạy động ở mảng dược phẩm là chính nhưng quần lực ngầm của Dược phẩm Nogi vẫn vô cùng lớn.
Nghe có vẻ vô lý, nhưng không phải là không thể.
Nhưng mà có 1 đứa con như vậy là thất bại của 2 bậc thân sinh.
"Vậy thì phải làm gì mời được đây? À phải rồi, Fuji…"
Nogi, Ryuji và Fuji. Tôi cũng đã bắt đầu biết gần hết những đứa trẻ trong nhóm này.
“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao và thừa nhận đã nói dối, tao sẽ tha thứ cho mày.”
Cách làm này thật sự quá lỗi thời. Bản thân tôi cũng không biếtchủ tịch Nogi thường bắt mọi người phải quỳ xuống khi phạm lỗi không, nhưng không có gì lạ khi trẻ em nói những điều như vậy và khiến những người xung quanh suy đoán.
"Mình không nói dối ......"
"Nói có sách, mách có chứng. Mày không có bằng chứng mà còn cù nhây nữa coi chừng tao cho không còn cái răng nào húp cháo giờ!”
Nogi ngày càng kích động, môi cắn chặt.
"Quỳ xuống lẹ đi cho xong cghuyeenj"
Thái độ của Ryuji không thay đổi, thúc giục cậu bé xin lỗi, nhưng Fuji lắc đầu.
Cậu bé nước mắt ngắn nước mắt dài bảo rằng mình thật sự đã xin được chữ ký
Đến lúc rồi.
Ngay cả khi cuộc cãi vã của trẻ con thì không có nghĩa là cứ mặc chúng muốn làm gì cũng được.
Trong trường hợp đổ máu, danh tiếng của Chủ tịch Nogi sẽ bị hoen ố.
Tuy nhiên, tình hình đã đột ngột thay đổi.
"Fuji không nói dối. Tôi tin cậu ấy."
Một đứa trẻ khác xuất hiện.
Cậu ta bảo rằng những gì kẻ bắt nạt làm là sai, kể cả người muốn đứng ngoài cuộc là Ruyji
Sự xuất hiện của người tuyên bố rằng Fuji không nói dối tất nhiên sẽ phá vỡ bầu không khí hiện tại.
"Cái quái gì thế? Mày là thằng nào? Muốn bị ăn đấm cũng thằng đó à?"
"Cậu không nghĩ rằng việc Fuji khăng khăng nói dối khi bị bao vây bởi một thế lực mạnh như vậy là không tốt sao?”
"Tao không biết hai tụi mày có phải là bạn không, nhưng các mày đang cố che giấu cho nó đũng không? Rõ ràng nó sai rành rành ra mà còn bênh nó à?”
“Tôi không cố gắng che đậy cho cậu ấy, tôi chỉ nghĩ rằng cậu ta đang nói sự thật.”
"Mày…!”
Cậu bé đối mặt với ba người họ với một thái độ không hề nao núng.
"Tôi xin lỗi, Fuji. Tôi phải qua chổ bố mình rồi.”
"Ishigami-kun......"
Đứa trẻ được gọi là Ishigami nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của đứa trẻ đang khóc và đối mặt với chúng với Nogi.
Ngay sau đó, vị cứu tinh này lập tức phản đối.
"Xin lỗi, Ishigami, tôi nghĩ Fuji đang nói dối."
"Cơ sở nào để kết luận rằng cậu ấy nói dối? Kanzaki-kun không biết rõ về Fujii lắm phải không?"
“Đúng là không gì để chứng mình cậu ấy nói dối, nhưng cũng không có bằng chứng chứng minh điều đó là sự thật. Vậy thì chúng ta chỉ có thể đánh giá qua thái độ của cậu ta."
"Đánh giá theo thái độ? Làm sao bạncó thể đưa ra phán quyết công bằng khi cậu ấy bị bao vây và ép buộc bản thân thừa nhận rằng anh ấy đang nói dối? Cậu chỉ đơn giản là tát nước theo mưa mà thôi."
"Nhưng Nogi nói rằng Kazuya thường không ký tặng. Cậu ấy là đứa trẻ duy nhất đến hiện tại được ký tặng”
"Thật không?"
“Phải, Kazuya đã nói thế khi ký tặng cho tao đó, đồ ngốc.”
“Nhưng không có bằng chứng nào cho thấy anh nói thật, phải không?”
"Căng mắt ra nhìn đê, bức ảnh của tao và Kazuya chụp chung!"
Nogi không thể chờ đợi, lập tức màn hình điện thoại của mình.
"Rồi sao? Cái ảnh đó chụp được 2 tháng rồi. Bộ không lẽ trong 2 tháng đó Fuji không thể xin được chữ ký à? Hay có khi nào chính cậu cũng đang nói dối vì chứ kỹ này có vẻ không giống với chữ ký mà anh ấy thường dùng. Cậu làm vậy chỉ để thể hiện sự đối xử đặc biệt mà cậu nhận được mà thôi.”
"Tao không nói dối! Coi chừng cái miệng thối của mày!"
Nogi đã đưa ra bằng chứng, nhưng lại tạo cơ hội cho đói phương lợi dụng nó.
"Thôi đi, Ishigami. Tại sao cậu phải cố chống chế một cách vô nghĩa như vậy? Cậu đã không đánh trả lại lần trước khi bị một thằng bạn cùng lớp quấy phá ở trường tư thục mà, phải không? Chỉ cần xin lỗi và mọi thứ sẽ ổn thôi.”
"Đó là chuyện của tôi và quan trọng là tôi không chấp gì loại thấp kém đó nên mới không đánh lại. Tôi đây được dạy rằng không cần phải tức giận với mấy thằng ngu dốt để rồi vướng vào mấy rắc rối không cần thiết, nhưng chuyện này thì nó lại hoàn toàn khác”
Từ nội dung cuộc trò chuyện của họ, rõ ràng Ishigami là một đứa trẻ khá ngoan.
Đứa trẻ tên Ruyji vốn không biết từ lúc nào cũng đã không thể nói thêm được gì
"Bố mày làm nghề gì? Có ngon hơn ông già tao không?"
Tất nhiên tôi sẽ không ngắt lời. Bố của Ishigami không phải là chủ một công ty lớn.
"Bộ mẹ làm nghề gì, chức cao đến đâu cũng chả phải vấn đề, quan trọng là bản thân có thực tài hay không. Chỉ có ai kia yếu đuối đem cái đó ra khè người khác thôi"
Xét về tài năng, đứa trẻ tên Ishigami vượt trội so với những người xung quanh.
Đó là kết quả của của việc giáo dục từ phụ huynh cậu ấy sao?
"Tao sẽ giết mày!"
Nogi giận dữ giơ cánh tay phải lên.
"Đợi chút đã!”
Ishigami, người suýt bị đánh, mặt vẫn không thay đổi biểu cảm.
Tôi đã nghĩ rằng cậu ấy sẽ xin lỗi vì sợ hãi, nhưng có vẻ như không phải vậy.
"Khi bắt nạt ai đó, tốt nhất là tóm lấy ngực họ trước để đối phương không thể trốn thoát. Lỡ mà sơ ý để đối phương chạy thoát, chẳng phải rất nhục nhã sao?"
"Hả?"
Cậu ta năm chặt tay, không hề nhúc nhích
"Không phải tôi tự đại hay kiêu ngạo, tôi chưa từng đánh với ai, cũng không thắng được cậu, nhưng tôi vẫn có thể chạy trốn. Nói cách khác, chúng ta cuối cùng sẽ làm mọi thứ ầm ĩ lên khi chạy lung tung. Bố cậu mà chứng kiến cảnh này sẽ cảm thấy nhục nhã lắm đó"
Khung cảnh bữa tiệc tràn ngập tiếng nói cười, và âm nhạc tao nhã được mở với âm lượng lớn.
Nếu một đứa trẻ hét lên, chắc chắn nó sẽ thu hút những ánh nhìn chằm chằm.
"Nghe này, nếu muốn đánh tôi, bạn phải nắm lấy chổ này bằng tay trái.”
Nogi được hướng dẫn nắm lấy cổ áo bằng tay trái.
Những đứa trẻ còn lại cũng bao vây Ishigami để ngăn thằng bé trốn thoát.
"Vậy tao cho mày toại nguyện."
Nogi tiến lên để đe dọa Ishigami.
Rồi lại giơ nắm đấm lên.
"Hết đường thoát rồi con."
"Và mày cũng thế, đồ ngu”
"......?"
Không cho Nogi kịp hiểu vấn đề, Ishigami ngay lập tức nắm chặt đôi tay đang ôm mình.
Rồi hướng mắt về những người lớn phía xa.
Mặc dù nhìn thấy tôi ngay khi quay mắt lại, nhưng thằng bé chọn cách phớt lờ và hét lên với những người lớn khác.
"Cứu với! Ai đó cứu tôi với!!!"
"Gì?"
Những người lớn giật mình vì tiếng hét quay lại và nhìn Ishigami, người đang bị túm lấy cổ áo. Lúc này, cậu ta bị ba người vây quanh, như thể sắp bị đánh cho tơi tả. Người lớn nhìn thấy tình hình ngay lập tức. Lúc này, việc tranh luận ai đúng ai sai là không cần thiết, bởi số lượng người có thể biết bên nào là kẻ xấu
Ngay cả khi tên của Nogi là một biện pháp ngăn chặn, nó cũng vô ích trong tình huống này.
"Làm cái gì vậy hả?”
Khi nhìn thấy những người lớn chạy tới, Nogi lập tức buông tay ra và tất cả vội vàng chạy ngay khỏi đó. Những người duy nhất còn lại là Fuji vẫn đang khóc, Ryuji và Ishigami.
“Kanzaki-kun, cậu phải có cách đối phó với những kẻ đó, phải không?”
"Tôi không thích rắc rối và đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng một cuộc chiến.”
"Tôi không nói gì về bạo lực. Tốt hơn hết là nên giải quyết nó thông qua đối thoại. Tôi biết bỏ qua họ sẽ dễ dàng hơn, nhưng cậu không làm gì không có nghĩa là cậu sẽ không gặp rắc rối. Đặc biệt nếu người kia đang cố gắng sử dụng sức mạnh của người lớn.”
“Nhưng cậu ta đã nói dối, phải không?”
Ishigami không cần trả lời, chỉ nhìn vẻ mặt của Fuji.
"Có những người muốn giải quyết vấn đề của họ bằng cách nói dối.”
“Tôi không hiểu nói dối như vậy có ích lợi gì.”
"Nếu Fuji là bạn của cậu, cậu có giúp cậu ấy không? Hay bạn chỉ đứng nhìn?"
"Tôi......"
"Ít nhất nếu tôi thấy một người bạn gặp khó khăn, tôi sẽ giúp đỡ người đó bằng mọi cách có thể.”
Trẻ con, không. So với những đứa trẻ cùng tuổi, Ryuji và Ishigami tương đối điềm tĩnh. Chỉ có cách suy nghĩ là hoàn toàn khác.
Mặc dù Ishigami đã khéo léo ứng phó với tình huống vừa rồi, nhưng vẫn có một số rủi ro trong cách tiếp cận của cậu ấy.
Cũng như Ryuji, nếu yêu cầu Fuji thừa nhận mình nói dối và xin lỗi đàng hoàng thì Nogi đã chịu rời đi. Tất nhiên, hãy chuẩn bị tinh thần để bị chế giễu.
"Xin lỗi tôi đến muộn, Ayanokouji-sensei"
Khi sắp xem xong cuộc trò chuyện của lũ trẻ, Sakayanagi đến bên tôi với hơi thở hổn hển.
"Đến rồi à, Sakayanagi."
"Tất nhiên. Dù 2 ta đã đi những con đường khác, nhưng sự tôn trọng của tôi dành cho anh vẫn như cũ.”
Tôi bắt tay Sakayanagi, người mà tôi đã lâu không gặp.
Trong khi tôi chào đón Sakayanagi, bên đám trẻ cũng vậy.
"Chào buổi tối, Kanzaki-kun.”
"Sakayanagi, mới đến à.”
"Ừm, những giờ mình phải đi tham quan chút đã. Hẹn gặp lại cậu ở trường."
"Yeah."
"Cậu trông có vẻ rầu rỉ ha? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Ryuji không trả lời bất cứ điều gì và bỏ đi như thể muốn chạy trốn khỏi tình huống này.
“Con gái anh đã lớn lên rất nhiều chỉ sau một thời gian ngắn.”
"Con bé đã sớm phát triển về mọi mặt, và thật khó khăn cho chúng tôi với tư cách là một bậc cha mẹ.”
Mặc dù đã thể hiện được một số khía cạnh về tư duy, nhưng có vẻ như căn bệnh bẩm sinh vẫn sẽ đeo bám con bé dài dài.
Tôi đã mời Sakayanagi đưa con bé đến Whiteroom, nhưng nghĩ lại thì việc bị từ chối lúc đó cũng là một điều tốt
Yêu cầu tối thiểu để vào Whiteroom là đứa trẻ phải đạt được thể lực cơ bản.
"Tôi nghĩ rằng từ quan điểm đói đầu với nhau thế này thì việc anh ở đây không phải là ý hay. Nhưng dù sao thì bạn anh cũng đã đến, tôi vô cùng cảm kích. Hãy tận hưởng bữa tiệc."
"Cảm ơn, sensei."
Sakayanagi hạnh phúc và mỉm cười khi đưa con gái đi chào những người khác.
"Vậy..."
Ishigami giữ khoảng cách với tôi, nhưng rõ là cậu bé đã theo dõi tôi từ lâu. Sau khi Sakayanagi rời đi, tôi đi về phía Ishigami.
"Ta có thể giúp gì cho cháu?”:
"Cháu cũng định hỏi cậungài điều tương tự, nhưng có vẻ như ngài cũng đang nhìn bọn cháu mà không hề định làm gì.”
"Cháu để ý sao?"
Tôi có vẻ hơi ngạc nhiên rằng cậu bé này có đủ bình tĩnh để nhìn xung quanh trong một tình huống như vậy.
"Ta có chuyện này muốn hỏi. Khi cháu kêu cứu, rõ là lúc đó cháu đã chú ý đến ta những rồi lại ngay lập tức quay đi như không nhìn thấy gì. Như vậy là sao?”
"Thế chẳng phải ngài cũng thấy rõ Fuji cần được giúp đỡ, nhưng ngài đã chọn đứng im chờ xem điều gì sẽ xảy ra đó thôi. Vậy nên bản thân cháu cũng không thể nào chắc chắn rằng liệu ngài sẽ chạy đến giúp tụi cháu hay không”
Không có gì đảm bảo rằng nếu tôi thật sự làm ngơ lời kêu cứu thì thằng bé đó khả năng cao sẽ bị đánh. Nếu nó không tự nhiên la toáng lên thu hút sự chú ý của người lớn thì mọi thứ sẽ ra sao?
"Này, Kyo! Xin lỗi, con tôi có gây rắc rồi gì cho sensei không?
Cùng với giọng nói hốt hoảng, chủ tịch tập đoàn Ishigami xuất hiện.
“Vậy ra cháu là con của Chủ tịch Ishigami, đúng là thông mình giống hết ông ấy”
Ishigami Goro trở thành chủ tịch của tập đoàn ở tuổi 60 và vẫn vẫn đang điều hành cho đến hiện tại. Ông ta và vợ cũ không có con. Chẳng lẽ sau cái chết của vợ cũ, ông ấy đã tái hôn và có con?
"Đi chơi đi, để gười lớn nói chuyện."
"Con hiểu rồi."
Nói xong, con trai Chủ tịch Ishigami nhẹ nhàng cúi đầu và bước đi.
"Có thật là Kyo con trai tôi không gây rắc rối cho anh chứ?”
"Không hề. Tôi bị ấn tượng bởi cháu nó nữa ấy chứ."
"Vậy thì tốt. Tôi biết ở tuổi phải có cháu này có con thì đúng là có hơi kỳ lạ, nói thật nhiều khi tôi cũng không thể hiểu được con mình nghịch ngợm nữa.”
Con trai ông không hề nghịch ngợm chút nào.
Quan trọng nhất là thằng bé này vô cùng bình tĩnh.
"Con của ngài đã nhận được một nền giáo dục tốt.”
"Cảm ơn lời khen của anh.”
Tuy lớn hơn tôi nhiều tuổi nhưng con người này lại rất hiểu phép tắc.
Nếu đứa trẻ lớn lên và phát triển theo đà này, tôi nghĩ nó sẽ kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và thậm chí là đưa mọi thứ vượt xa hơn nữa.
Điều duy nhất tôi lo lắng là tuổi tác của của người bố.
Nếu muốn thừa kế, sớm nhất cũng phải đợi đến khoảng 25 tuổi. Nếu thận trọng hơn, phải đợi đến năm 30 tuổi. Khi đó, Chủ tịch Ishigami lúc đó sẽ ở độ tuổi 80.
"Anh có kế hoạch trở lại chính trị trong tương lai chứ?”
"Vâng tất nhiên."
"Thế, sau này anh có thể cho chàu nhà tôi theo anh học hỏi được không?”
"Con trai của ngài?"
Tôi nghĩ ông ta đang nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt của đó không giống như vậy.
"Thằng bé mê chính trị lắm. Với tư cách là một người cha, tôi không có thời gian để chăm sóc nó, vì vậy tôi muốn giúp thằng bé càng nhiều càng tốt để hoàn thành tâm nguyện của nó.”
Ishigami nói với một nụ cười trên môi, có vẻ ông ấy muốn con mình được sống vui vẻ hơn là bắt ép nó phải kế nghiệp mình
"Nếu cậu bé muốn tham gia chính trị khi lớn lên, tôi sẽ luôn hoan nghênh."
Đó chỉ là một lời đối đáp lịch sự, nhưng dù cậu bé có muốn trở thành một chính trị gia hay không thì ít nhất tôi cũng thấy cậu ấy có chút tài năng.
Nhưng nó có phù hợp để làm chính trị không lại là chuyện khác.