Lớp học biết tuốt
Chương 6: Tuyệt vọng và lối thoát [Phần 3]
Chương 6: Tuyệt vọng và lối thoát
~ • ~ • ~
Phần 3:
Điều đầu tiên mọi người làm khi có tiền là ăn diện và so sánh ngoại hình của mình với người khác.
Sau đó, nó sẽ chuyển sang cuộc cạnh tranh về nhà ở, ô tô, công ty và thứ khác.
Điều gì xảy ra tiếp theo khiến tôi hơi bất ngờ.
Thông thường những bữa tiệc này chỉ có người lớn tham dự, trẻ em rất ít khi xuất hiện.
Nhưng nếu các nhà tài phiệt hàng đầu tham dự, thì đột nhiên có nhiều trẻ em hơn.
Đó là bởi vì thế hệ tiếp theo của họ chắc chắn sẽ gặp nhau trong tương lai.
Một số đang hợp tác và một số đang cạnh tranh.
Bất kể là ở địa vị nào, để con cháu gặp mặt trước cũng không phải chuyện xấu.
Điều quan trọng nhất là cha mẹ càng nghĩ con mình ngoan ngoãn thì họ mới đem chúng đến để khoe với thiên hạ
Đó cũng là lý do mà rất nhiều nhà tài phiệt có hứng thú với những gì Whiteroom đang làm
"......"
Trớ trêu thay, cái nhìn sâu sắc về cuộc sống này lại là thứ tôi học được từ Naoe.
Mặc dù bây giờ ông ta đã trở thành một kẻ thù đáng ghét nhưng sau chùng đó thời gian làm việc cùng nhau, tôi phải thừa nhận ông ấy thật sự rất giỏi
Bữa tiệc bắt đầu bằng màn chào hỏi giữa mọi người với nhau khi đi vòng quanh.
"Đã lâu không gặp, Ayanokouji-sensei."
Giữa những cuộc trò chuyện khác nhau, một người đàn ông với mái tóc sáng màu và chưa đến tuổi trung niên vui vẻ tiếp cận tôi.
Tôi ngay lập tức chuyển sang chế độ kinh doanh, quay đầu lại và trịnh trọng đưa tay phải ra.
"Đã lâu không gặp, Chủ tịch Amasawa. Đã khoảng hai năm rồi. Tôi đã gửi lời mời cho ngài, nhưng tôi lo rằng ngài có thể không đến được.”
"Ồ, tôi xin lỗi vì đã không đến vào năm ngoái, nhưng cô ấy nhất quyết không nghe lời tôi mà khăng khăng muốn tổ chức sinh nhật ở Hawaii. Tôi thì chẳng thể làm gì ngoài việc mua một căn nhà ở Hawaii làm quà và ở đó vui vẻ trong thời gian dài lúc đó nên không thể ghé qua chổ anh năm ngoái”
"Không có gì đâu. Công việc và cuộc sống cá nhân của bạn ngài quan trọng hơn bất cứ điều gì khác"
Xét theo một hướng nào đó thì con người này khá là có máu ăn chơi nhưng với tôi đó chẳng phải chuyện gì to tát.
Đối phương diện một bộ đồ hiệu đầy họa tiết chim cò mà chỉ mấy tên trẻ ranh choai choai đường phố mới thích, đeo dây chuyền vàng loại lớn và đi một đôi xỏ ngón không phù hợp với dịp này.
Những thứ này thì rất khó mà có thể gọi là lễ phục được, tôi sẽ không bất ngờ lắm nếu như anh ta bị bảo về ngăn lại không cho vào vì cách ăn mặc của mình
Chắc là người thành công thì luôn có lối đi riêng, dù sao dám ăn mặc kiểu này đi dự tiệc thì tùy góc nhìn mà có thể xem là chơi trội, làm lố hoặc là vô cùng bãn lĩnh, phá cách
Mà tôi vốn chả quan trong cách ăn mặc hay lối suy nghĩ khác người đó, miễn là sẵn sàng xuống tiền cho Whiteroom thì luôn được chào mừng
Dù năm ngoái anh ta không tham gia nhưng tiền thì vẫn bơm vào đầy đủ
Chúng tôi luôn chào đón những người như vậy với tấm lòng hiếu khách.
"Ayanokouji-sensei xem ra vẫn chưa muốn rút lui ha. Anh vẫn là một chính trị gia tồi tệ, vẫn không khác gì hồi đó, bất kể mọi thứ thay đổi như thế nào.”
Anh ta vỗ nhẹ vào vai tôi và mỉm cười hài lòng.
"Tôi đã rút lui khỏi chính trường rồi nhưng vẫn được ngài coi trọng. Thật vinh hạnh.”
"Tất nhiên, bởi vì tôi đánh giá cao Ayakobe-sensei.”
Trong khi có một cuộc trò chuyện nhàm chán, tôi nghĩ lại những gì Amasawa đã nói lúc đầu.
Mặc dù người đàn ông này đã có gia đình nhưng người phụ nữ đi cùng anh ta ở Hawaii dường như không phải là vợ anh ta.
"Chúng ta nói chuyện một phút"
Amasawa mỉm cười và dẫn tôi đến bên cửa sổ.
"Thực ra, tôi muốn hỏi anh một chuyện."
"Chủ tịch Amasawa cứ nói. Là chuyện gì vậy?"
“Thực ra, con bồ của tôi ở Hawaii đang mang thai và cô ấy muốn sinh con ở Nhật Bản. Tôi đã bảo bỏ đứa bé rồi nhưng cổ không chịu, đứng là chiều chuộng nhiều quá thành ra sinh hư”
"Trước tiên thì chúc mừng ngài đã có hậu nhưng mà xem ra có vẻ vấn đề này hơi nan giải đó."
"Tôi cũng nghĩ vậy. bà vợ tôi ở nhà vốn đã nghi ngờ chuyện tôi ngoài tình từ lâu rồi, giờ mà lòi ra thêm đứa con rơi này nữa thì mọi thứ vỡ lỡ hết, bả chắc chắn không để tôi yên thân đâu”
Nếu đã là một người mê của lạ như vậy thì sao còn kết hôn sớm làm gì, nhưng mà dù sao thì mọi chuyện cũng đã rồi.
"Tôi cũng đâu có ngu mà không hiểu con bồ của mình có muốn nuôi đứa trẻ hay không, rõ ràng là muốn dùng nó để kìm kẹp tôi đây mà. Nếu không thì một người vốn luôn muốn sống ở Hawaii như cô ta đã không nói những điều như sinh con ở Nhật Bản.”
Amasawa nhún vai như thể đang lo lắng, nhưng trông anh ta không lo lắng đến mức nghiêm trọng.
"Tôi đã nghĩ đến việc gửi đứa bé cho Whiteroom.”
"Thật sao?"
"Ờ, mục đích của con ả đó là muốn có một đứa con để ràng buộc tôi chứ đâu có thật lòng muốn nuôi nó."
Đối với tôi, đây là một điều tốt khi có thêm một đứa trẻ mới cho dự án.
Nhưng vẫn còn nhiều điều mà tôi cần phải xác nhận trước.
"Chủ tịch Amasawa, ngài đã gửi một đứa con gái vào đó rồi mà.”
"Thêm đứa nữa không được à? Bộ anh còn giới hạn số trẻ được gửi nữa sao?"
"Không, vấn đề không phải ở đó. Nhưng ngài thật sự chắc chứ?”
"Không thành vấn đề. Cô ta đã đạt được mục đích của mình, hai bọn tôi không muốn bị vướng bận chuyện nuôi con nên cho vào Whiteroom luôn cho đỡ rắc rối, Ayanokouji-sensei không mất mát gì mà lại có thêm được một đứa trẻ nữa. Coi như đôi bên đều có lợi mà, phải không?”
Đối với anh ta, Whiteroom không khác gì nơi để giải quyết sản phẩm trong những giây phút lầm lỗi của mình.
Nhưng suy cho cùng đó là một điều tốt, và chúng tôi không thể đòi hỏi nhiều hơn thế.
“Ngài có hiểu mục đích của bữa tiệc không?”
"Đương nhiên. Tôi nhất định sẽ đầu tư, sẽ không để cho anh thất vọng. Chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài mà"
Nói rồi anh ta giơ 1 ngón tay lên
"Năm nay gấp đôi năm ngoái, tôi góp cho anh 100 triệu. Suy cho cùng thì để đảm bảo anh toàn cho danh tiếng của tôi thì như vậy là vẫn hời chán".
"Cảm ơn ngài rất nhiều. Mà ngài đã biết ngày sinh của đứa bé chưa?”
"À, chờ một chút. Để tôi chuyển qua cho anh."
Tôi đã nhận được địa chỉ của bệnh viện cùng với ngày dự sinh trên điện thoại di động của mình, tôi không chần chừ sắp xếp người của mình sẵn sàng.
"Từ giờ tôi sẽ lo mọi việc thấu đáo.”
"Cảm ơn anh."
Amasawa gật đầu hài lòng và nhận lấy hai ly sâm panh từ người phục vụ đang đi bộ gần đó.
"Mừng đứa con mới sinh của tôi. Dzô!!"
Tôi đưa ly lên miệng uống cạn.
"Nhân tiện, chủ tịch Amasawa, ngài biết các quy tắc của Whiteroom, phải không? Không thể nào có thể gặp được bọn trẻ ngoại từ trường họp đặc biệt. Ngài chỉ có thể làm như vậy khi đứa trẻ rời khỏi Whiteroom và trở thành người lớn”
"Rồi rồi, tôi đã nghe nói về điều đó trước đây.”
"Nhưng mà, về mẹ đứa trẻ…."
"Chuyện nhỏ, chỉ cần gửi ảnh cho cô ấy thường xuyên."
Nó không quan trọng miễn là tôi lấy được tiền. Nhưng chúng tôi vẫn có một số quy định.
Còn một điều nữa mà tôi phải khẳng định.
"Chủ tịch Amasawa. Đã lâu rồi kể từ lần cuối ngài đưa con gái mình vào Whiteroom. Kể từ đó, ngài chưa đến thăm con bé lần nào. Ngài không muốn thấy sự phát triển của con mình sao?”
Hiếm khi những bậc cha mẹ giao con cho tôi nhưng không một lần đến gặp con.
Hầu hết trong số họ đến để xác nhận kết quả
"Con bé đó sống chết thế nào tôi cũng chả buồn quan tâm đâu, Ayanokouji-sensei. Nó chỉ là một đứa trẻ trong ống nghiệm, nó không có cảm giác như một đứa trẻ thực sự.”
Đối với Amasawa thì đó chẳng qua chỉ là một trò chơi trong lúc cao hứng nhưng anh ta có vẻ cũng không ngại che giấu điều đó
Whiteroom tiếp nhận mọi loại trẻ em với hoàn cảnh khác nhau.
Và trong đó có cả những đứa trẻ trong ông nghiệm như trường hợp của Amasawa. Hầu hết trong số chúng được nuôi dạy riêng như những anh chị em, có lẽ trên thực tế là để kiểm tra xem Whiteroom có chất lượng giáo dục tốt như thế nào.
Chúng tôi phải quan sát những phụ huynh đó và đoán tâm lý của họ. Kiểm soát cảm xúc của nhau mọi lúc.
"Cái này thì ngài cứ yên tâm, đứa trẻ đó có thành tích rất tốt"
Đứa trẻ mà Amasawa gửi đến lần đầu tiên hiện đang đứng thứ 2 trong thế hệ 5. Từ quan điểm quan điểm không phân biệt nam hay nữ, nếu không bị loại bỏ, con bé này sẽ hữu ích trong tương lai.
"Tất nhiên. Anh muốn làm gì con bé đó cũng được, thậm chí là tiễn nó về tây thiên.”
Anh ta một lần nữa thoải mái đặt tay lên vai tôi, cười khoái chí.
Trong số những người có tài sản hàng tỷ đô la, có một số người nghĩ rằng cuộc sống của một đứa trẻ là vô giá trị.
Mặc dù cực kỳ ít, nhưng Amasawa là một trong số đó.
Nghĩ rằng con cái không quan trọng bằng mình, chỉ có bản thân mình mới là quan trọng.
Trong tương lai, có thể tôi sẽ có cơ hội để nhặt thêm một đứa trẻ như thế này.
"Lâu rồi mới quay lại Nhật, phải tranh thủ tận hưởng chút mới được."
"Ngài cứ tự nhiên."
Mặc kệ Amasawa đang vô cùng cao hứng, tôi quay bước rời đi.
Tôi muốn hít thở một chút, nhưng tôi không có thời gian để nghỉ ngơi.