Lớp học biết tuốt
Chương 6: Tuyệt vọng và lối thoát [Phần 2]
Chương 6: Tuyệt vọng và lối thoát
~ • ~ • ~
Phần 2:
Sau khi đặt Kamogawa lên xe và đưa anh ta về nhà, tôi một mình đi bộ trên con đường đầy tuyết.
Giờ chỉ còn một mình, tôi có thể tĩnh tâm lại.
Nó là cần thiết để suy nghĩ về những gì xảy ra tiếp theo.
Trước đó, cần phải làm rõ mọi thứ tôi biết cho đến nay. Vì vậy, tôi đã gọi cho người đàn ông.
Dù đã khuya nhưng tôi biết anh sẽ trả lời.
"Tsukishiro, hãy trả lời tôi tại sao Naoe lại từ bỏ vị trí của mình và chuyển qua ủng hộ Kijima”
"Tôi đã nghe thấy một điều thú vị ngay sau khi nhận được cuộc gọi."
"Anh biết tất cả mọi thứ, phải không?"
"Naoe-sensei luôn tự phụ và nghĩ rằng mình là chính trị gia giỏi nhất. Nhưng ông ấy nhận ra rằng Kijima-sensei còn hơn thế nữa."
"Vô lý."
"Mặc dù triết lý của họ rất khác nhau, nhưng họ có rất nhiều điểm chung."
"Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?"
"Nhìn thôi cũng hiểu Kijima-sensei vốn luôn coi Whiteroom là cái gai trong mắt."
"Anh đang nói về cái gì vậy? Ông ấy đã có trưởng cao trung nâng cao rồi. Chẳng phải có thể sử dụng Whiteroom để tạo thành một hệ thống hoàn hảo sao?”
"Đúng là trường cao trung nâng cao là một trong những chính sách trung tâm, nhưng đồng thời, một kế hoạch mới tương tự như Whiteroom cũng đang được bí mật tiến hành, há chẳng phải những gì anh đang làm là cản đường hay sao. Với lại ông ấy không muốn vạch trần chuyện này ra mắt công chúng quá sớm.”
“......Đây có phải là lý do Naoe bỏ rơi tôi không?”
"Không rõ 2 bên đã bàn với nhau những gì, nhưng tin tức về những gì xảy ra ở Whiteroom chắc chắn đã đến tai Kijima-sensei. Sau khi thảo luận với Naoe-sensei, cả 2 đều đồng thận chấm dứt dự án Whiteroom như một trong những điều kiện để bảo vệ vị trí của phe Naoe trong tương lai.”
Kijima cũng có một kế hoạch tương tự như Whiteroom
"Không chỉ như vậy, nếu so sánh anh với Naoe-sensei thì anh còn có năng lực hơn nhiều. Nhiều năm qua, anh đã làm cho ông ta bao nhiêu việc rồi, bộ anh không nghĩ ông ta sợ anh công cao át chủ à?”
"Đúng vậy."
"Naoe-sensei có lo sợ anh không? Tôi không biết nhưng tôi từng được lệnh tiêu diệt ngay nếu có cơ hội. Nhưng anh chưa bao giờ thất bại. Thật ra cũng không hẳn là lúc nào cũng thành công, nhưng anh đã luôn tìm cách xóa bỏ dấu vết của những thất bại của mình và khiến chúng có vẻ không dễ gì nhìn thấy. Riêng về điều đó, tôi phải công nhận anh khá giỏi. Naoe-sensei ngay từ đầu không có ý định nâng đỡ anh lên cao. Tôi nghĩ khả năng cao ổng muốn đào tạo anh thành con chó trung thành nhằm phò tá cho con trai ông ấy bước lên đỉnh cao sau này, nhưng tiệc thay sensei vẫn tinh toán sai một thứ. Đó chính là tham vọng cao ngất khó ai sánh bằng của anh và điều đó vô tình đã phá hết toàn bộ kế hoạch ông ấy bày ra”
Nếu tôi cứ theo đà này mà phát triển thì 10 năm sau, Naoe không thể nào đối thủ của tôi
Chính vì thế lão mới dùng đến đòn tiên phát chế nhân này
Lão ban đầu muốn tôi trở thành một món quà tằng cho con trai mình sau này nhưng càng lúc lão càng nhận ra tôi không khác gì một quả bom nổ chậm
"Sao hả? Hài lòng với câu trả lời của tôi chứ?"
"Tại sao lại sẵn sàng nói hết ra như vậy?"
"Nếu anh là loại người yếu đuối dễ bị nghiền nát như vậy thì tôi đã chẳng buồn tốn thời gian để nói làm gì. Nhưng trực giác của tôi nói với tôi rằng một ngày nào đó anh sẽ trở lại vàn lợi hại hơn rất nhiều. Đó là lý do tại sao tôi nói với anh mọi thứ."
"Thật là một quyết định sáng suốt. Tất nhiên, anh sẽ có thể vượt qua bất kể mọi thứ thay đổi như thế nào, phải không?
"Cái đó anh khỏi phải lo."
Người đàn ông này ít nhất hiện tại không nhắm vào tôi. Hắn ta có thể là cộng sự của bất kỳ ai, nhưng nếu đánh giá đối phương không đủ năng lực, hắn sẽ lập tức rời bỏ mà không do dự
"Anh có thể bán thông tin của tôi cho Naoe hoặc bất kỳ ai anh muốn. Đổi lại tôi cũng cần đến thôn tin của anh. Một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, được chứ?"
"Đôi bên cùng có lợi sao."
"Chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài, Tsukishiro."
"Tôi hy vọng vậy. Nếu anh cần bất cứ điều gì, xin vui lòng liên hệ với tôi. Ayanokouji-sensei"
Nói xong, Tsukíhiro cúp điện thoại.
Thật vậy, tôi sẽ không dễ gì bị chà đạp như vậy.
Trong tương lai, tôi sẽ cố gắng hết sức để củng cố bản thân và vị thế của mình
Đồng thời, tôi phải xây dựng ‘quân đội’ của riêng mình trong Whiteroom.
( Time skip )
Một tòa nhà 50 tầng cao 200 mét.
Phòng tiệc ở một trong những tầng của khách sạn được xếp hạng hàng đầu ở Tokyo, tôi đến sớm hơn dự kiến một chút, bước vào thang máy.
Họ đã đổ 3 triệu đô la cho một bữa tiệc kéo dài ba giờ và chỉ dành cho 60 người.
Nó không quá đắt, nhưng cũng không rẻ trong bối cảnh tài chính ảm đạm.
Kể từ khi Whiteroom hoạt động, quy mô của bữa tiệc mỗi năm đều được mở rộng hơn một chút.
Cần phải kêu gọi quyên góp nhiều hơn lần trước.
Hẳn là do sự can thiệp bí mật của Naoe mà hầu hết các nhà tư bản đều lạnh nhạt với tôi như vậy.
Số lượng nhà đầu tư được giảm mạnh từ 200 xuống còn 60.
Tiền, tôi cần tiền. Vài trăm triệu phải được huy động để làm như có thể hoàn thành đại sự.
Bây giờ đây là những người duy nhất tôi có thể dựa vào.
Với suy nghĩ này, tôi nhìn chính mình trong tấm kính của chiếc thang máy sang trọng.
Tôi đã không còn trẻ nữa.
Nhìn lại những gì đã trải qua, tôi mới nhận ra mình đã già đi thế nào
Việc Whiteroom vẫn đang hoạt động là một điều kỳ diệu.
Nhưng nó không phải là một thành công.
Thực sự là tôi đã bỏ chính trị được một thời gian rồi, nhưng tham vọng của tôi không hề giảm đi mà ngày càng bùng lên như ngọn lửa.
Khi đến tầng cần đến, tôi ra khỏi thang máy và đi bộ đến phòng chờ.
Mất tư cách chính trị gia, tôi được biết đến như một cựu chính trị gia.
Thông thường, ngay cả khi tôi muốn trở lại trung tâm chính trị một lần nữa, khả năng cạnh tranh của tôi sẽ giảm đáng kể.
Tuy nhiên, chức danh người đứng đầu các hoạt động của Whiteroom vẫn giúp ích cho tôi.
Nếu không, các nhà tư bản sẽ không tập trung ở đây.
"Ayanokouji-sensei, gần đến giờ rồi"
"Vậy à."
Bây giờ hãy gạt tất cả những tâm sự sang một bên. Vấn đề tài chính phải được giải quyết trước tiên.
Whiteroom càng lớn thì càng cần một số tiền khổng lồ để duy trì hoạt động.
Vì lý do này, đầu tư một lần là không đủ, mà cần có dòng vốn liên tục.
"Xin lỗi đã để ngài phải đợi"
"Thật tình, cậu còn muốn đi toilet bao lâu nữa”
Tabuchi, người đã trở lại từ phòng vệ sinh, cố gắng ngồi xuống ghế. Sau một lúc, chân trái của cậu ta run rẩy không ngừng.
"Cậu còn tình run như vậy bao lâu nữa hả?”
"Tôi rất sợ. Nghĩ rằng lỡ mà lần này mọi thứ không thành...... tôi có chút bất an"
Đúng là dự án Whiteroom sẽ bị đình trệ nếu thiếu vốn.
Nếu đó chỉ là sự gián đoạn tạm thời thì không sao, nhưng việc ngăn cản việc học của bọn trẻ cũng sẽ rất nguy hiểm.
Như thể một con gà con đang phát triển sẽ chết vì dịch bệnh.
"Nghe này, Tabuchi, có một sự thật không thể chối cãi là chúng ta đã hết lựa chọn. Chính vì không còn gì để mất nên ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến lên phía trước. Chuyện phải làm sao khi thất bại trong việc gọi vốn sẽ được bàn sau khi thất bại."
Tốc độ run chân trái của Tabuchi dần dần chậm lại, cậu ta hướng ánh mắt về phía tôi.
“Ayanokouji-sensei sẽ làm được mà.”
"Nói thật, với những gì tôi đã trải qua từ khi sinh ra đến giờ thì cái này chưa đáng là bao. Tôi bị người mình kính trọng nhất đâm sau lưng, đứa con mình đổ bao tâm huyết bị đình chỉ hoạt động, đến cả cái danh chính trị gia cũng chả còn”
Mặc dù vậy, tôi đã không dừng lại.
Dù không đẹp đẽ gì nhưng tôi luôn có một niềm tự hào trên con đường mình đi, không phải ai cũng có cơ hội được trải nghiệm những điều tôi từng trải qua
Tôi đã đạt được bao xa? Chả biết nữa nhưng chắc chắn nó sẽ không kết thúc chỉ vì Naoe hay Kijima.
Tôi đã không còn là chính trị gia nhưng không có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ con đường chính trị.
Định thần lại, tôi thấy chân Tabuchi không còn run nữa và cậu ấy nắm chặt tay lại.
Tôi cũng phải cho những kẻ đã tin tưởng vào Whiteroom và cả tôi đến tận bây giờ rằng họ không hề sai khi làm điều đó.
"Chúng ta có cơ hội chiến thắng trong trận chiến hôm nay không?”
"Tất nhiêncó một loại vũ khí mà ai cũng có thể sử dụng được, cậu có biết nó là gì không?”
"Hả? Là gì thế?"
“Đó là một con dao 2 lưỡi mang tên nói dối.”
“Nói dối…… Tôi không hiểu lắm”
"Có những người có thể leo lên nấc thang chính trị nhờ sự dối trá. Đó là điều kỳ diệu của việc nói dối."
Tất nhiên, lời nói dối chỉ có ý nghĩa nếu chúng được sử dụng một cách khéo léo.
"Chúng ta phải tận dụng tối đa thứ vũ khí này. Đi thôi, Tabuchi. Thành công hay thất bại của Whiteroom phụ thuộc hết vào lúc này."
"Vâng!"