Lớp học biết tuốt
Chương 6: Tuyệt vọng và lối thoát [Phần 5]
Chương 6: Tuyệt vọng và lối thoát
~ • ~ • ~
Phần 5:
Cuối cùng thì chỉ còn khoảng 30 phút kh buổi tiệc kết thúc.
Bao gồm cả cuộc hội nộ với Sakayanagi, tôi đã có đủ tài chính để tiếp tục hoạt động.
Và cũng khá mừng khi biết rằng có những người đang mong chờ tôi trở lại chính trường.
"Ayanokouji-sensei, tôi có thể xin anh chút thời gian không?"
"Ngài là…"
"Thật vinh dự khi được gặp anh!. Tôi là Kanzaki Tomohiro của tập đoàn Kaznaki.”
"Chủ tịch Kanzaki. Rất vui được gặp ngài."
Khi Dự án Whiteroom được khởi động, một số ông lớn trong giới tinh hoa đã được liên hệ, và tôi nhớ rằng Tập đoán Kanzaki là một trong những nơi yêu cầu tài trợ vào thời điểm đó.
Đây là một danh nghiệp con non trẻ và mối quan hệ của nó với thế giới chính trị rất yếu. Vì vậy cuối cùng sau nhiều lần cân nhắc, chúng tôi đành phải từ chối. Nhưng bên kia không tỏ ra bất mãn và 2 năm sau tập đoàn này lại gửi một yêu cầu tài trợ.
"Đây là con trai rồi, Ryuji. Chào sensei đi con"
"...... Cháu là Kanzaki Ryuji "
Thằng bé lễ phép chào tôi.
Ra vậy, đó là đứa trẻ lúc nãy.
“Con ngài trông rất sáng dạ.”
"Thằng bé này là niềm tự hào của tôi đấy. Tôi tự hào về con trai mình và tôi đang hướng đến việc nuôi dạy nó trở thành một bậc thầy về cả học thuật và võ thuật, vì vậy tôi không chỉ cho nó học judo và karate mà còn học tận dụng các nguồn lực của trường luyện thi và gia sư.”
"Tôi có thể thấy rằng Chủ tịch Kanzaki đấy rất nhiệt tình với giáo dục.”
"Về môn karate, giáo viên phụ trách gần đây đã nói với tôi rằng Ryuji đã đủ sức đạt đai đen."
"Oh, đúng là giỏi thật."
Nhưng nếu đó là sự thật thì có điều tôi không chấp nhận được.
Tôi nhẹ nhàng chào Chủ tịch Kanzaki và quay sang Ryuji.
"Có điều này ta muốn biết. Cháu vừa chứng kiến cận cảnh một cuộc cãi vã giữa những đứa trẻ khác, nhưng cháu không có bất kỳ hành động nào để giúp đỡ.”
"...... Đó là bởi vì ......"
"Tất nhiên, cháu không phải là người duy nhất. Nhưng Chủ tịch Kanzaki nói rằng cháu rất tài năng. Vậy sao không dùng nó để giúp đỡ người khác?"
Tôi giả vờ như không biết chuyện gì đã xảy ra và hỏi đứa trẻ trước mặt tôi.
"Bởi vì, nó không liên quan đến cháu."
Nói rồi, thằng bé một lần nữa ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.
"Đúng là cháu không phải là người khơi mào cuộ cĩai vã này. Nhưng cháu có thể khiến đối phương nợ một ân huệ bằng cách ra tay giúp đỡ. Sau này đói phuong sẽ trả ơn những gì cháu đã làm trong tương lai."
"......"
“Nếu một người không có khả năng giúp đỡ, cứ bỏ chạy hoặc phớt lờ những lời cầu xin giúp đỡ, không ai trách họ cả. Còn nếu có quyền lực và chọn không sử dụng nó, thì đó đúng là một thằng ngu.”
Mặc dù tôi không hứng thú với cậu bé này, nhưng tôi nhiệt tình đặt tay lên đầu nó.
"Suy nghĩ cho kỹ, trở thành người thành công hay trở thành một người thành công và biết giúp đỡ người khác là lựa chọn của cháu. Rồi đây cháu sẽ phải giúp đỡ bố mình và sau đó sẽ tự mình đưa tập đoàn Kanzaki tiến lên những tầm cao mới"
Nói điều này trước mặt Chủ tịch Kanzaki như vậy liệu có khiến ông ta chịu nôn thêm tiền không? Dù sao thì lời nói chẳng mất tiền mua, nói mấy lời hoa mỹ này mà thêm được chút tiền tiền thì cũng là điều tốt.
"...... Cảm ơn ngài nhiều lắm...... Cháu sẽ cố nghĩ xem mình có thể làm được gì"
Thằng bé dường như bị xúc động bởi những lời nói của tôi và thay đổi vẻ mặt cứng nhắc trước đó và cúi đầu ngại ngùng.