Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 385: Độc Thần, và Biện pháp khắc chế
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
=====================
Sau khi từ từ mở đôi mắt đang nặng trĩu dậy, tôi chỉ thấy độc một trần nhà. Tôi đang ở phòng riêng của mình, trên chiếc giường thân thuộc.
[Em tỉnh rồi hả~noyo?]
[... Karen-neesan.]
Karen-neesan đang ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế sofa cạnh giường, trên tay cầm chiếc điện thoại hàng loạt.
Tôi sau đó cố gắng nhổm dậy, nhưng cơ thể thì vẫn cứ nặng nề khó tả.
[Có lẽ em vẫn còn hơi mệt nhỉ. Bị mất sức lực thế này, hẳn là do tác dụng của "Độc Thần" gây ra rồi~noyo.]
[... Độc Thần?]
[Đó là một loại độc dược có thể giết được cả Thần thánh. Thật sự là chị còn chẳng dám nghĩ rằng nó sẽ xuất hiện ở đây~noyo.]
Karen-neesan khoanh hai tay lại và khẽ than thở. Độc ... Thần à? Nghe khá hợp lí đấy chứ.
Độc Thần này có vẻ là một chất có thể giết chết Thần thánh. Càng nhiều Thần tố được tích tụ, nó càng trở nên độc hại. Và điều này nghe khá nghiêm trọng theo lời chị tôi. Mà đúng thật, cơ thể của tôi đã trở nên yếu hơn nhiều khi cố dùng Thần hóa.
Karen-neesan hay bất kì vị thần nào vì thế không thể đến cứu tôi. Tuy cơ thể là người phàm nhưng họ vẫn là Thần. Cố gắng tới cứu chỉ làm vấn đề thêm nghiêm trọng.
Vậy nên, người duy nhất sử dụng được [Teleport] ngoài tôi đã tới. Và vì đã trở thành một người phụ thuộc của Thần, nên Sakura cũng đã ngủ li bì cả ngày dưới ảnh hưởng của chất độc.
[Cả ngày à ... Em đã ngủ bao lâu rồi?]
[Em mê man đã 3 ngày rồi~noyo. Mọi người đều rất lo lắng và không chịu rời khỏi giường em nửa bước. Sau cùng thì em trai của chị rất được yêu quý mà~noyo.]
Tận 3 ngày kia à? Mọi người hẳn là đã lo lắng lắm. Tí nữa tôi phải xin lỗi tất cả mới được.
[Ảnh hưởng của chất độc đã hoàn toàn tan biến rồi phải không?]
[Em không cần lo đâu~noyo. Độc Thần chỉ tác dụng khi đến gần, và khi rời khỏi nơi đó, chúng sẽ chẳng còn gì độc hại nữa~noyo.]
Vậy là ... nếu không đến gần thì sẽ không vấn đề gì hết ... Mà đúng rồi! Tôi đã quên mất mấy cái vật thể từ trên trời rơi xuống kia!
[Hiển thị bản đồ!]
[Đang hiển thị.]
Bản đồ thế giới mới từ smartphone của tôi hiện trên chiếc bàn cạnh giường.
[Cái gì...!]
Tôi chẳng thể thốt nên lời được nữa. Một phần phía tây trên bản đồ đã biến mất. Không, phải nói là đã bị chia cắt thì đúng hơn.
Phần lãnh thổ phía bắc và đông của Isengard đã biến mất và giờ đây quốc gia đó đã hoàn toàn bị cô lập.
[Đây là...]
[Cũng y hệt như thứ mà em đã tiêu diệt thôi~noyo. Nó làm thối rữa nguồn đất và làm biến đổi địa hình~noyo.]
[Là cái gai đó...!?]
Sự biến mất của địa hình đúng như Thổ Tinh linh đã nói ... Vào lúc đó, cô ấy không thể nói hết được vì cơ thể đã bị phá hủy, nhưng không ngờ là nó lại thành ra thế này...
[Nhưng sao chúng lại chỉ tập trung ở đây...?]
[Có những mảnh nhỏ hơn nằm ở những nơi khác nữa~noyo. Theo phân tích của Regina-chan, có một thứ gì đó đã được chôn ở đây từ trước, và nó chính là nguyên nhân thu hút cái gai lớn rơi xuống~noyo.]
Karen-neesan chỉ vào một điểm trên bản đồ. Đợi đã, tôi biết chỗ đó.
Khi trước, đó là nơi cái cây vàng khổng lồ xuất hiện. Vậy nơi đó ắt là điểm khởi đầu. Những bào tử cây màu vàng rơi xuống khi đó... Chúng hẳn là đã từ từ lan ra khắp đất nước ...
[Vậy Isengard bây giờ thế nào?]
[Chị thực sự không biết~noyo. Thứ duy nhất có thể chắc chắn là Độc Thần đã lan rộng khắp quốc gia đó rồi~noyo.]
[Còn khu vực xung quanh thì sao?]
[Nhờ Thần hóa của em mà nó không thể tiến xa hơn được nữa~noyo. Tuy nhiên thì chúng ta cũng đang bị cản trở rất nhiều~noyo.]
Ma thuật của chúng tôi, những người có liên hệ với thần thánh, sẽ không thể sử dụng được trên những nơi bị nhiễm Độc Thần. Đường bờ biển mới vẫn xuất hiện trên bản đồ, nhưng tên các thành phố thì đã biến mất. Có vẻ như nó còn chặn cả ma thuật tìm kiếm nữa.
Cái quái gì thế này? Vậy là chúng tôi sẽ không thể đến đó với ma thuật dịch chuyển... À mà dù có đến thì tôi cũng sẽ gục ngay tại đó mà thôi.
Nếu ai đó không liên quan đến thần sử dụng ma thuật tìm kiếm hay ma thuật dịch chuyển thì chẳng vấn đề gì ... Nhưng thật không may, trong số những người tôi biết không có ai như thế cả.
[Nhưng ngay từ đầu thì đã lạ rồi. Độc Thần là một thứ có thể sát thần. Ngay cả là Ác thần với lượng Thần tố cực thấp cũng không là ngoại lệ~noyo.]
[Chị cũng nghĩ như thế.]
Lần này là Moroha-neesan xuất hiện từ sau lưng Karen-neesan. Và tất nhiên là vẫn đột ngột như thường lệ.
[Chị đã không thể hiểu nổi tại sao một kẻ muốn thôn tính thế giới này lại đột ngột bỏ trốn, nhưng giờ thì mọi thứ đã sáng tỏ. Hắn trốn đi cốt là để tìm cách thích ứng với Độc Thần.]
[Thích ứng sao?]
[Hắn dần dần thích ứng với Độc Thần, một cách từ từ và chậm rãi. Thêm vào việc Ác thần có lượng Thần tố thấp, nên việc thích ứng là hoàn toàn có thể.]
[Không, chưa hoàn toàn đúng khi nói thích ứng. Phải nói là hắn đã thực sự hấp thụ được nó.]
Giờ thì đến lượt Karina-neesan nhảy vào từ cửa sổ ban công. Chị không thể vào một cách bình thường hơn được à, thần săn bắn? Làm ơn đi vào bằng cửa chính đi!
Hiện tại tôi chỉ muốn đến đó càng sớm càng tốt, nhưng tôi quyết định gạt sang một bên và tiếp tục hỏi.
[...Vậy hắn đã hấp thụ thứ gì?]
[Em hãy thử nghĩ làm thế nào những loài vật yếu đuối có thể tự vệ khỏi những kẻ săn mồi hung dữ đi?]
[Ừm? Cộng sinh với những loài mạnh hơn, tiến hóa kĩ năng trốn chạy hoặc ẩn nấp, luôn đi thành một bầy đàn, và... độc.]
[Đúng vậy. Bằng cách hấp thụ Độc Thần, hắn khiến chúng ta không thể đến gần và can dự vào kế hoạch của hắn. Đúng là một kẻ gian hùng.]
Các sinh vật sống sở hữu độc tố thường chia làm 2 loại. Một loại sử dụng độc để săn mồi, số còn lại sử dụng độc để bảo vệ chúng khỏi kẻ săn mồi.
Loại đầu tiên có thể kể đến là rắn độc hoặc bọ cạp. Chúng chủ động tấn công bằng chất độc thần kinh để con mồi bị bất động rồi xơi tái.
Trong trường hợp còn lại, một số loài tiêu biểu là cá nóc hoặc cóc. Chúng sử dụng lượng độc trữ trong cơ thể để tiêu diệt kẻ săn mồi.
Ác thần hấp thụ độc vì mục đích thứ hai. Càng tiếp xúc với nhiều Thần tố, Độc Thần trong cơ thể hắn lại càng trở nên nguy hiểm.
[... Vậy Độc Thần không ảnh hưởng với người phàm đúng không?]
[Đúng thế. Độc Thần sẽ không gây hại cho con người nếu họ không phải Thần hoặc người phụ thuộc của Thần. Nhưng thay vào đó, những ma thuật phòng thủ nằm trong phạm vi của Độc Thần sẽ bị phân hủy. Vì vậy nên [Prison] của Touya-kun sẽ không có tác dụng đâu.]
Moroha-neesan trả lời tôi. Vậy là [Prison] cũng vô hiệu rồi... Đột nhiên hai giọng nói mới chen vào cuộc hội thoại.
[Chúng ta cũng phần nào may mắn vì nơi đó đã trở thành một lục địa độc lập. Độc Thần tuy có thể làm ô nhiễm đất, nhưng khi tiếp xúc với nước thì chúng sẽ bị trung hòa ngay. Thế nên ta không cần quá lo lắng về chuyện đó...]
[Nhưng... sớm muộn thì quốc gia đó cũng sẽ hoàn toàn bị Độc Thần nhấn chìm. Những con người ở đó có thực sự ổn không?]
Đó là Kosuke-jisan, thần nông nghiệp, và Suika, thần rượu, cả hai đều đang ngồi trên chiếc ghế sofa góp chuyện. Đợi đã, mấy người vào đây từ khi nào thế?
Độc Thần không tồn tại mãi ở dạng sương mù mà tôi thấy khi trước, mà dần dần thấm vào trong đất và trở thành một chất vô cùng độc hại theo đúng nghĩa đen (đối với Thần và những người phụ thuộc của họ).
Nói mới nhớ, chẳng phải chuyện này nghe giống với một siêu nhân trong những cuốn truyện tranh của Mĩ mà điểm yếu của anh ta là một loại quặng đặc biệt lắm sao?
[Người dân ở Isengard có gặp phải vấn đề gì không?]
[Điều đặc biệt là họ gần như chẳng bị ảnh hưởng gì cả. Đây là những thông tin chính thức từ những người dân vượt biển và trốn tới nước láng giềng đấy.]
Một tiếng guitar mang âm điệu sầu não vang lên trong chiếc tủ quần áo đóng kín, nên Moroha-neesan đến mở cánh cửa tủ ra. Tác phẩm này... là Gymnopedie của nhà soạn nhạc Erik Satie đây mà. Nhưng thật không thể hiểu nổi tại sao vị thần âm nhạc lại ở trong tủ quần áo của tôi.
[Cơ mà vài cái cũng đã hạ cánh ở các quốc gia khác mà nhỉ?]
[Đúng là có vài cái thực sự đã phát triển, nhưng vì kích thước nhỏ nên các mạo hiểm giả hoặc hiệp sĩ đoàn đều đã xoay xở giải quyết xong xuôi. Chỉ còn những mảnh lớn rải rác khắp Isengard...]
[Những mảnh rải rác khắp Isengard đó thì sao?]
[Chúng đã phân tán ra khắp nơi, nhưng cơ bản cũng không gây hại gì cho con người và sinh vật. Tuy nhiên, vì không tinh linh nào có thể đến đó, nên đất nước ấy không thể nào sinh trưởng được nữa.]
Các tinh linh cũng là những hạ cấp của Thần, nên họ không thể ở đó. Isengard vì thế mà mất đi những đặc ân từ các tinh linh, biến nó thành một nơi không thể sinh sống được.
[Em tính làm gì đây? Thế giới này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của Thần thế giới. Bây giờ mọi thứ chỉ còn phụ thuộc vào em mà thôi.]
Karina-neesan và những người khác nhìn tôi với nụ cười đầy tin tưởng. Có vẻ tình cảnh hiện tại không cho phép tôi làm phụ lòng bất kì ai rồi.
[Em sẽ đả bại Ác thần. Hắn không được phép tung hoành trong thế giới này. Và không còn ai sẽ nhớ tới sự tồn tại của hắn nữa.]
Các họ hàng tôi đều nhìn nhau và mỉm cười. Có thể thấy bọn họ đang biểu lộ những cảm xúc như "Phải thế chứ" hay "Chúng ta cũng nghĩ vậy".
[Tốt lắm! Rất có bản lĩnh!]
Doban! Cánh cửa phòng mở ra, hoặc có thể nói nó đã bị đấm bay đi cũng được, và Takeru-jisan bước vào.
Này! Mấy vị thần các người không thể vào phòng người khác một cách bình thường được à!?
[Chúng ta sẽ toàn lực trợ giúp nhóc! Vậy nên hãy chiến đấu bằng cả trái tim của mình! Nếu nhóc làm được, ta sẽ đích thân vác xác nhóc về đây!]
[Không không, cháu chưa muốn chết đâu. Và sửa lại cánh cửa đi!]
Tôi cạn lời với ông chú đang hừng hực khí thế của mình mất rồi. Và tôi cũng không muốn chú ấy trù ẻo cho số phận của mình sắp tới đâu.
[Touya-san! Anh tỉnh rồi à?]
Đúng như tôi nghĩ, từng ấy ồn ào không thể tránh khỏi việc bị chú ý. Mọi người đều ùa vào và quây quần quanh giường tôi. Chờ đã Su, đừng lao tới như thế mà!
Giữa từng ấy người, tôi nắm lấy tay Sakura và kéo vào. Có thể thấy trên khóe mắt em ấy là những giọt lệ đầy.
[Cảm ơn em. Thật chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh nếu Sakura không tới nữa...]
Sakura ngượng ngùng lắc đầu, rồi nâng mắt lên, làm cho ánh nhìn của hai chúng tôi chạm nhau.
[Đó là điều hiển nhiên thôi. Nghĩa vụ của một người vợ là trợ giúp chồng mình mà. Và anh cũng cần dựa vào bọn em hơn nữa.]
Em ấy chưa phải là một người vợ vì chúng tôi chưa cưới, nhưng điều đó cũng đã làm tôi hạnh phúc. Tôi ôm chầm lấy Sakura. Em ấy dễ thương quá!
[Ghen tị thật...]
[Thôi nào. Dù sao thì Sakura-san cũng đã ngủ li bì cả ngày mà.]
Else nhẹ nhàng vuốt đầu Su đang càu nhàu. Nếu việc này là phần thưởng đối với các em thì anh sẵn sàng làm bất cứ khi nào mà.
Nhưng việc Sakura bị ảnh hưởng bởi Độc Thần nghĩa là những người khác cũng đều gặp nguy hiểm. Vậy nên bây giờ ưu tiên trước mắt là tìm và diệt Ác thần.
[Và về tầm ảnh hưởng của Độc Thần. Mọi người ở đây chắc chắn đều không thể tránh khỏi, vậy còn các thành viên trong Hiệp sĩ Đoàn thì sao?]
[Hmm... cái này hơi khó nói~noyo. Nếu hoàn toàn xa lạ thì không sao, nhưng bọn họ đều đã ít nhiều liên hệ với em ... Vậy nên họ sẽ bị ảnh hưởng bởi Độc Thần, mặc dù chỉ ở mức độ nhẹ mà thôi~noyo...]
Karen-neesan lại khoanh hai tay và thở dài. Tới bọn họ mà cũng bị ảnh hưởng à?
Moroha-neesan gật đầu đồng tình và giải thích.
[Tình yêu, tình bạn, lòng nhân từ, nhân ái ... Độc Thần phản ứng với tất cả các cảm xúc tích cực đó và hủy hoại cuộc sống. Mọi người dân ở Brunhild này có lẽ đều chịu ảnh hưởng bởi Độc Thần. Tất nhiên là họ sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ trải qua những triệu chứng như chóng mặt, buồn nôn, v.v...]
Câu nói "Ta ghét màu hường của cuộc sống" nhanh chóng xẹt qua đầu tôi. Đó có lẽ là lí do một chất độc có thể ảnh hưởng tới tất cả những ai liên hệ với Thần ra đời. Thật là trớ trêu.
Lồng ngực tôi bỗng quặn lại khi nghĩ đến việc mọi người liên hệ với mình đều bị ảnh hưởng. Mà quên mất, nó không có tác dụng với những kẻ căm ghét hoặc không có ấn tượng gì với tôi.
[Chúng ta không thể làm gì để chống lại Độc Thần sao?]
Câu hỏi của Linse nhanh chóng được Kosuke-jisan trả lời.
[Trước mắt thì chúng ta không thể, cô bé. Nhưng nếu rơi vào hoàn cảnh bắt buộc, khi Touya-kun phải hấp thụ Độc Thần để đánh bại hắn thì chúng ta hay thậm chí là mấy đứa cũng sẽ không thể lại gần thằng bé nữa đâu.]
[Phản đối! Em không thể chấp nhận một kế hoạch như thế được!]
Su ngay lập tức phản đối. Cá nhân tôi cũng không muốn việc đó xảy ra.
[Hẳn phải còn cách khác để đánh bại Ác thần chứ?]
Lou không đồng ý, nhưng cũng không đưa ra được biện pháp nào. Nếu không có ai sống sót ở Isengard thì có lẽ chỉ cần nhấn chìm quốc đảo đó là xong. Nhưng tôi nghĩ mình sẽ không đi xa đến vậy đâu.
[Xin lỗi, em không biết cái này có phải là ý tưởng không, nhưng...]
Yae tiến ra phía trước Karen-neesan và giơ tay lên. Không biết em ấy đã nghĩ ra cách gì nhỉ.
[Độc Thần đó không ảnh hưởng tới máy móc đúng không ạ?]
[Máy móc... Ý em là tấn công bằng frame gear sao? Ngay cả [Prison] của Touya-kun cũng bị phân hủy. Vậy nên dù có đặt rào chắn phòng thủ trong buồng lái frame gear thì cũng chẳng là gì đâu~noyo.]
[Không phải, ý em là Golem cơ~degozaru.]
Trong một khoảnh khắc, tôi đã không thể theo kịp những gì Yae muốn nói. Nhưng tôi dần dần hiểu được ý tưởng của em ấy rồi, nghe ổn đấy chứ.
[Ví dụ như Touya-dono có một con Golem mà anh ấy rất yêu quý, vậy nó có bị ảnh hưởng bởi Độc Thần không ạ?]
[...Không. Trong trường hợp của Golem, có thể nói chúng chỉ là một loại công cụ, hoặc cùng lắm là bảo vật. Chúng không phải là những sinh vật sống, nên sẽ không bị ảnh hưởng bởi Độc Thần...]
Theo Moroha-neesan nói, những loại máy móc như Golem và frame gear sẽ không bị ảnh hưởng. Chứ nếu chất độc thực sự ảnh hưởng tới những đồ vật hay công cụ, thì ắt hẳn quần áo hoặc ngay cả smartphone của tôi cũng đã bị hư hại mất rồi.
Tôi đã nhìn thấy được chút ánh sáng hi vọng trong cõi hư vô tối tăm mờ mịt. Và nếu là Golem thì tôi sẽ cần gặp Elka để biết thêm thông tin chi tiết. Hãy tiến hành kế hoạch ngay lập tức nào.