Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 384: Hai thế giới hợp nhất, và Gai vàng
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
=====================
Chương 384: Hai thế giới hợp nhất, và Gai vàng
Tôi đã nói với mọi người về những biến động có thể sẽ xảy ra khắp thế giới sau 3 ngày. Nhờ có sự giúp đỡ của Rerisha và Silhouette, thông điệp "không ra ngoài trong khoảng thời gian này vì lí do an toàn" đã được truyền đạt đến các nguyên thủ ở cả hai thế giới.
Trong những ngày trở lại đây, Brunhild cũng đã tạm đóng cửa Quần đảo Dungeon. Tất nhiên, đó chỉ là những biện pháp đề phòng cho đến khi Ác thần ra tay.
Về phía các Tinh linh, họ đang phải làm hộc mặt để quản lí mọi thứ, như ngăn chặn động đất, dập tắt sóng thần, giữ núi lửa không phun trào, và vô vàn những việc khác. Nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì hơn vì chỉ có họ mới biết trước những thứ sắp xảy ra.
Các tinh linh thường mặc kệ mấy vụ động đất hay phun trào núi lửa, bởi đó là những hiện tượng tự nhiên. Tuy vậy, lần này họ đã đồng ý giúp đỡ, vì ngay cả tinh linh cũng khó mà ngồi chơi xơi nước rồi nhìn thế giới bị hủy diệt.
Tôi đã làm tất cả những gì có thể và giờ chỉ còn biết cầu nguyện thần linh.
──── Và vào buổi sáng 3 ngày sau.
Tôi dậy sớm hơn cả báo thức smartphone.
Thật sự mà nói, tôi đã bị mất ngủ. Suy nghĩ về những biến động sẽ xuất hiện "sau 3 ngày" lẩn quẩn trong đầu tôi suốt đêm. Tất nhiên tôi biết thật vô ích khi nghĩ ngợi chừng nào Ác thần chưa ra tay, nhưng không nghĩ thì lại bứt rứt trong lòng.
[Chào buổi sáng, mọi người.]
[Chào buổi sáng... Anh có ổn không vậy?]
Yumina nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Anh ổn mà, chỉ là bị thiếu ngủ thôi.
Tôi đã bảo rằng mình không có dự định đặc biệt gì, nên ngày hôm nay có lẽ vẫn như mọi thường.
Như thường lệ, mọi người đều tụ tập ở phòng khách sau bữa sáng. Bản thân tôi thường dành quãng thời gian đó để đọc sách và chơi bài.
Hôm nay tôi quyết định yên vị trên chiếc ghế bành và đọc vài mẩu tin trên smartphone, nhưng rồi lại mải nghĩ về việc tạo một ứng dụng thông báo thiên tai khẩn cấp.
Dạo trước, khi thảo luận về Giáo sư Babylon với các tinh linh, họ nói rằng có thể ký giao ước và cho cô ấy mượn sức mạnh.
Lúc này tôi chưa có ý định làm ngay, nên đó sẽ là công việc của sau này. Với cảnh báo sóng thần và phun trào núi lửa này, nhiều người dân sẽ được cứu sống.
Khi tôi mở chiếc điện thoại và bật sang một trang tin tức khác, nó đã đến.
Đùng! Tiếng chớp nổ vang trời trong chốc lát, rồi sau đó là những cơn dư chấn với cường độ cỡ 1 hoặc 2.
[Đến rồi sao...]
[Touya-san...]
Su sợ hãi ôm lấy tôi. Hmm... có vẻ chuyện này vượt quá khả năng của các tinh linh rồi.
[Touya-san, bầu trời... !]
Đó là giọng của Linse ngoài ban công. Khi chạy ra cùng với Su bên cạnh, tôi thấy bầu trời đã tối sầm lại dù đang là buổi sáng. Những đám mây vần vũ che lấp mặt trời khiến quang cảnh trở nên mờ mịt.
[Thứ gì đang phát sáng kia...?]
[Nó sáng rực rỡ và lấp lánh một cách khác thường~degozaru...]
Lou nhìn lên và chỉ tay về phía những vệt sáng uốn lượn trên trời. Yae đứng bên cạnh cũng không giấu được biểu cảm kinh ngạc.
[Bầu trời đang vỡ ra...?]
[Đó chỉ là một hiện tượng tự nhiên gọi là cực quang. Cơ mà anh không ngờ chúng cũng có tồn tại ở đây đấy.]
[Đó là Ánh sáng rực rỡ. Đôi lúc em có nghe về nó ở Đại Thụ Hải.]
Lean chen vào bổ sung cho câu trả lời của tôi với Hilda, người đang tỏ ra bối rối. Ở Trái đất hiện tượng này chỉ xuất hiện ở những nơi lạnh giá, nhưng có vẻ như ở đây thì khác.
Mặt đất vẫn rung lắc khi chúng tôi dõi theo bầu trời, nhưng đây đã là cơn rung chấn nhẹ nhất nên chẳng còn thứ gì rơi xuống cả.
Bầu trời lúc đỏ rực, lúc xanh nhợt, lúc lại tím ngắt, ánh sáng cực quang tiếp tục uốn lượn trên bầu trời khá lâu rồi mới biến mất. Ngay sau đó, một cơn mưa bắt đầu đổ xuống nên chúng tôi rời khỏi ban công.
Chỉ là một cơn mưa nhỏ nên chẳng có gì đáng kể, nhưng nó không bình thường.
[Mưa... sáng lấp lánh...?]
Đúng như Sakura nói, đó là một cơn mưa màu cầu vồng. Những hạt mưa sáng rực và biến mất khi gieo mình vào đất mẹ.
Thật lạ là cơn mưa này lại không ẩm ướt. Chúng biến mất ngay khi vừa chạm mặt đất. Khi tôi thử vươn tay ra để đón lấy những hạt mưa, tôi có thể thấy rõ chúng đã rơi vào lòng bàn tay, nhưng tay tôi lại không hề ướt chút nào. Và tôi thử đặt một chiếc tách lên tay vịn ban công, nhưng lại chẳng thu được thứ gì trong đó cả. Chuyện gì thế này?
[Em nghĩ đây là một dạng thù hình của ma lực. Cũng giống như dung dịch ether ... Có vẻ như tất cả ma lực tích tụ trong không khí đang được giải phóng cùng một lúc.]
Lean thích thú ngắm cơn mưa. Vậy là sẽ không có lũ lụt, nhưng thế này mãi có ổn không đây? ...Chắc cũng chẳng sao vì cơn mưa thế này hẳn là ân sủng đối với những vùng đất bị cạn kiệt ma lực mà.
[Ồ, bầu trời quang đãng trở lại rồi!]
[Đúng thật...]
Tôi lại nhìn lên trời theo Else. Cơn mưa đã ngừng, và ông mặt trời lại tiếp tục tỏa nắng xuống đất.
Nhưng trên bầu trời quang đãng đó là hai mặt trời đang dính liền lấy nhau.
Mọi người đều bị sốc đến mức không thể nói nên lời. Sau cùng, hai mặt trời dần dần hợp thành một và phát ra một luồng ánh sáng mạnh.
Ánh sáng chói lòa của mặt trời làm chúng tôi lóa hết cả mắt. Khi lờ mờ mở mắt lại, tôi chỉ còn thấy hình ảnh một mặt trời quen thuộc tọa lạc bên trên.
Những cơn động đất cũng đã dừng tự khi nào. Kết thúc rồi ư?
[Hiển thị bản đồ thế giới lên không trung.]
[Đã rõ. Đang hiển thị.]
Bản đồ thế giới hiện lên trước mặt tôi. Nhưng đây là bản đồ mới, chứ không phải cái cũ.
Nói đơn giản thì thế giới giờ đây gồm lục địa thế giới chính ở bên phải và lục địa thế giới ngược ở bên trái. Và cũng có một vài thay đổi nhỏ nữa.
[Eishen và Igretto... các quốc đảo đã bị biến dạng đôi chút.]
[Vương quốc Panaches và Refreeze giờ lại nằm nối liền nhau. Chuyện này có ổn không nhỉ?]
Như Yumina nói, có thể thấy phần trên của Vương quốc Panaches và Refreeze giờ đây đã chồng lên nhau. Phần lãnh thổ chồng lên không lớn lắm, nên đối với tôi thì chẳng vấn đề gì, nhưng quan trọng là những người ở đó.
Tôi cũng phải gửi bản đồ mới lên Babylon và nhờ Giáo sư cập nhật vào mấy cái smartphone kia nữa. Bởi lẽ mấy cái hàng loạt đó không thể tự cập nhật bản đồ mới được.
Có vẻ như ở đầu dây bên kia Giáo sư cũng đang chờ tôi gọi tới.
[Việc theo dõi thế nào rồi?]
[Tới giờ thì vẫn chưa có gì. Không có dấu hiệu sóng thần hay phun trào núi lửa nào. Bầu không khí vẫn ở trong mức độ chấp nhận được.]
Được thế này là nhờ các tinh linh đã làm hết sức. Lần sau tôi phải ghé qua cảm ơn họ mới được.
Giờ thì chỉ còn phải gửi email đính kèm bản đồ Thế giới mới nữa thôi. Và để cho chắc chắn, tôi cũng gọi luôn cho Quốc vương Refreeze.
[Mặc dù nằm chồng lên nhau nhưng đó chỉ là một hòn đảo nhỏ nên tôi nghĩ là không có gì to tát lắm. Theo lời Nữ hoàng Strain, Quốc vương Panaches có vẻ cũng là một người đàng hoàng, vậy nên mọi chuyện sẽ ổn thôi.]
Với những thông tin này, Refreeze đang nắm lợi thế nhỉnh hơn. Vì thế nên trong cuộc đàm phán về sau họ sẽ không rơi vào hoàn cảnh bất lợi.
Nói thực thì tôi chỉ hứng thú với đất nước Curiela nằm cách Refreeze và Belfast một đại dương mà thôi. Tôi vẫn chưa biết gì về nơi đấy cả. À mà nếu hỏi Strain hay Gardio là hàng xóm của họ thì chắc chắn sẽ biết được gì đó.
Đột nhiên, đúng cái lúc tôi đang chuẩn bị đi xả hơi và thư giãn, bầu trời đột nhiên biến đổi, và rồi tiếng kính vỡ vang lên từng tiếng khô khốc.
[Chuyện gì thế!?]
[Touya-san! Đằng kia!]
Yumina chỉ lên trời. Một vật thể tựa như sao băng đang rạch ngang bầu trời phía Đông. Sau khi sử dụng [Long Sense] kết hợp với Thần Nhãn, hình bóng của "nó" lọt vào mắt tôi.
Thứ tôi nhìn thấy là chiếc gai màu vàng tối. Nó rơi dần rồi lụi mất trên bầu trời đằng Đông.
[Tìm kiếm! Xác định điểm rơi của vật thể.]
[Đang phân tích ... Phân tích hoàn tất. Hiển thị...]
Một chiếc ghim rơi xuống bản đồ Thế giới mới. Là Regulus à? Chết tiệt!
Điểm rơi là một khu vực cách Đế Đô Galleria về phía Đông Bắc. May thay, quanh đó không có làng mạc hay thị trấn lớn nào.
Nhưng tôi không thể cảm thấy an tâm nổi. Thứ này chắc chắn là động thái đầu tiên của Ác thần. Nó chỉ xuất hiện ở đây sau khi vượt qua rào cản thế giới. Vì vậy nó không phải là thứ mà có thể lờ đi được.
[Anh quay lại ngay!]
Địa điểm cũng khá gần nên có thể sử dụng Teleport để đi cho nhanh. Vì chẳng biết chuyện gì đang diễn ra ở đó nên tôi quyết định đi một mình. Nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ mở [Gate] cho mọi người sau.
Sau khi dùng [Teleport] đến, tôi thấy ở đó là một cái hố to tướng như miệng núi lửa.
Nằm ở trung tâm miệng núi lửa đó là một chiếc gai. Kích thước cũng phải cỡ 30 mét, đó là chưa kể phần bị chôn vùi dưới đất.
[Cái quái gì đây...]
Khi tôi cố tiếp cận chiếc gai, đất quanh đó đột nhiên chuyển màu và nước bắt đầu ứa ra: Mặt đất đã bị xói mòn bởi chiếc gai màu vàng tối đầy độc hại.
[Mặt đất quanh đây đang bị thối rữa...]
[Cô là...]
Mô đất trước mặt tôi bỗng nhiên phình lên và nắn thành hình dáng một người phụ nữ. Đó là Thổ Tinh linh. Cơ mà tôi không triệu hồi cô ấy, nên đây có lẽ là cơ thể tạm thời. Cơ thể và cả linh hồn thực sự của cô tất nhiên là ở Tinh linh giới.
[Vật thể đó tiết chất độc khiến mặt đất bị thối rữa. Bằng cách đó, đất đai trong khu vực sẽ bị ăn mòn và dần dần cả hành tinh sẽ biến mất.]
[Hả? Biến mất? Không phải là tan chảy sao?]
[Vâng, nó không tan chảy. Mà sẽ biến mất, vào hư không...]
Vậy là nó sẽ không chảy như magma mà sẽ làm cho vật tiếp xúc dần dần biến mất. Rắc rối rồi đây...
[Tinh linh Vương. Thứ kia là...]
Thổ Tinh linh chỉ tay về phía con biến thể vừa được sinh ra từ chiếc gai khổng lồ. Rồi một đám biến thể cũng từ đó mà xuất hiện thêm nữa. Mà dù sao mấy con cỡ này chỉ là lũ cấp thấp nên xử lí cũng dễ thôi.
Một con biến thể dạng kiến dùng cái chi sắc lẹm của nó như cây thương để tấn công chúng tôi. Đáp lại, tôi cũng lôi một chiếc búa tinh thể cỡ bự từ trong [Storage] ra, tăng nhiều lần trọng lượng với [Gravity] rồi nghiền nát nó.
Với chiếc lõi bị nghiền nát, con biến thể dần tan chảy dưới dạng một chất keo màu bùn, và một ít khói đen bốc lên.
Sau đó, lũ biến thể cứ tiếp tục xuất hiện từ trong chiếc gai. Tuy đã cố xử lí hết con này sang con khác nhưng tôi vẫn không sao quét sạch được.
Vậy thì xử lí cái gai đó là ưu tiên hàng đầu.
Tôi lao tới diệt gọn lũ biến thể vừa mới được tạo ra rồi toàn lực vung chiếc búa tinh thể vào cái gai khổng lồ màu vàng sậm.
Lực va chạm khiến cánh tay tôi rung cả lên, cảm giác giống như một chiếc chuông lớn bị gõ mạnh. Nhưng thứ hứng trọn đòn tấn công kia cũng bị sứt mẻ kha khá. Bằng chứng là những mảnh vỡ đang bong ra từ nó mỗi lúc một nhiều, vương vãi khắp cả ra đất.
Quá trình làm thối rữa mặt đất có vẻ cũng đã bị gián đoạn.
[Đúng như mình nghĩ, đổi mục tiêu sang thứ tạo ra chúng là xong...]
Những mảnh vỡ từ chiếc gai bắt đầu tan chảy. Và cũng như lũ biến thể, tôi cứ ngỡ là nó sẽ biến mất rồi để lại một đám khói đen. Nhưng không, chất lỏng đó đã trở thành một loại bụi rồi được gió cuốn đi. Thứ bột vàng bắt đầu lan ra xung quanh giống như một cơn bão cát.
[Cái gì nữa đây?]
[Guh!?]
Thổ Tinh linh đột nhiên quằn quại và quỳ sụp xuống đất. Thấy vậy, tôi liền chạy tới chỗ cô ấy và hỏi lớn.
[Này! Cô có ổn không vậy?]
[Tôi xin lỗi ... Xin hãy chạy đi, Tinh linh Vương. Cảm giác này là......! ]
Chưa kịp nói hết câu thì thân xác tạm thời của cô ấy đã trở lại thành một đống vô tri.
[Cổ định nói cái gì thế nhỉ...]
Khi vừa định đứng dậy, một cơn choáng dữ dội ập đến khiến tôi quỳ sụp xuống y hệt Thổ Tinh linh khi nãy. Cái quái? Cảm giác này...!?
Chẳng còn tí sức lực nào. Nếu cố đứng dậy, tôi chỉ có thể trụ nổi một vài giây, rồi lại chịu khuất phục. Tôi cũng cảm thấy khó thở nữa. Mồ hôi trên trán đã bắt đầu lấm tấm còn mắt thì mờ hẳn đi.
[Ugh... Chắc là do thứ bột này đây...]
Tôi cố hết sức bình sinh để vực bản thân dậy, chống chọi lại cái cảm giác choáng váng có thể làm người ta bất tỉnh được.
Tệ rồi. Tôi cần phải thoát khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.
[ [Teleport]...]
Ma thuật dịch chuyển không có tác dụng. Mặc dù thử đi thử lại mấy lần đi nữa thì cũng chẳng hiệu nghiệm. Có vẻ như tôi đã bị vô hiệu hóa việc sử dụng ma thuật. Đây cũng là do màn sương này gây ra à?
Khi cố dùng chút sức mòn còn lại để sử dụng Thần hóa, cơn đau và chóng mặt ập tới thậm chí còn nghiêm trọng hơn khi nãy, khiến tôi mửa ra tại chỗ.
[Uguee...]
Tôi nằm lăn ra trên đất để tạm ngăn việc nôn mửa. Khi nhìn lên trời một lần nữa, tôi lại thấy "nó".
[Đùa nhau à...?]
Vô số ngôi sao băng màu vàng sậm y hệt cái gai kia đang xé ngang bầu trời đằng Tây. Nhìn chúng thôi cũng đủ để khiến tôi cảm thấy buồn nôn trở lại.
Tôi đã cố thoát khỏi màn sương này, nhưng có vẻ là công cốc rồi. Nghiêm túc đấy, thậm chí bây giờ việc mở mắt còn khiến tôi bị đau nữa kìa...
[Kuh...!]
[Vua!]
Trong tầm nhìn mơ hồ, tôi chỉ thấy được một cô gái với mái tóc màu hồng sẫm đang chạy tới. Là Sakura à...? Làm thế nào em ấy dùng [Teleport] để đến đây được...
Hình ảnh Sakura đang chạy đến cạnh bên là thứ cuối cùng tôi còn nhìn thấy được trước khi mất đi ý thức.