Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 358: Kiểm tra đảo, và Blood Liger
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
====================================
Bệ hạ cũng đã đi mất, chỉ còn lại 7 người chúng tôi ở đây để bàn tính chuyện tiếp theo.
[Rồi, vậy bây giờ chúng ta chia ra một giờ nữa gặp lại ở cổng dịch chuyển được chứ?]
[Đợi một lát, tại sao lại phải chia ra?]
Anh chàng tóc nâu vừa hỏi ngược lại Gallon tóc đỏ sau khi nghe hắn ta nói điều đó. Nhìn tên tóc đỏ đó thật đáng sợ mà.
[Tôi sẽ không làm vậy. Anh có kế hoạch nào rồi phải không?]
[Ta không có kế hoạch nào cả. Đơn giản là ta chỉ cần đi qua đảo và lấy cỏ hỏa xa thôi. Ta sẽ đi một mình, vì vậy tất cả chỉ cần đợi ở đây.]
Tên này, đang bắt đầu nói những điều kỳ lạ rồi.
[Ngươi có bị ngáo không? Nếu ngươi thất bại, tất cả chúng ta cũng sẽ thất bại theo đấy.]
Chị gái xăm trổ Rose lớn giọng nói lại Gallon. Lời lẽ có hơi thô bạo, nhưng tôi cũng nghĩ như vậy. Tại sao chúng ta phải để cơ hội có được nhiều tiền cho một người lạ chứ.
Bỏ qua sự tranh cãi của Gallon và Rose, pháp sư Serges với một cây đũa phép bắt đầu đi đâu đó.
[Thôi chào nha. Một giờ nữa gặp lại ở cổng dịch chuyển.]
Tôi không thể làm gì cả, nên chỉ biết nhìn Serges bỏ đi. Vâng, đó là một hướng khác với tên ích kỷ Gallon kia.
Tiếp theo, Dom-san cũng rời đi với khuôn mặt nghiêm túc. Sau đó là đến Miu-san, một thú nhân với đôi tai mèo cũng bắt đầu bỏ đi.
[Rồi, một giờ sau gặp]
[Ke~tsu]
[Shit]
Ba người còn lại là Aberto, Gallon và Rose cũng đã rời khỏi học viện vì họ biết rằng chẳng còn cách nào khác nữa.
Trong khi nhìn họ bỏ đi, tôi chỉ biết chống tay lên hông mà thở dài.
[Bọn họ có vẻ hơi rắc rối nhỉ]
[Trong số họ có một hoặc hai người đã nhận ra đây là một cái bẫy. Chị có linh cảm những người đó chắc chắn tương lai sẽ mạnh mẽ hơn và đặc biệt thứ hạng cũng sẽ rất cao.]
[Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như thế.]
[Cô dễ bị thuyết phục vậy à. Karina-neesan thậm chí còn chưa nói gì nhiều nữa.]
[Uwa, Bệ hạ!? Và, Karina-sama !?]
Khi tôi quay lại nhìn người vừa nói chuyện, tôi giật mình nhận ra đó là bệ hạ đang trong hình dạng bình thường khi đã xóa bỏ ảo ảnh và người chị họ của ngài ấy Karina-sama.
Tôi hốt hoảng lui về sau quỳ gối và cúi đầu chào họ.
[Th...th...thưa bệ hạ thần có thể giúp gì cho ngài ạ?]
[À không, cô đang làm rất tốt rồi. Mà nói mới nhớ, nhiệm vụ chính của Homura là theo dõi hành động của họ đúng chứ? Tôi sẽ không phiền nếu cô hòa đồng hơn với họ, nhưng nhớ không giúp nhiều hơn mức cần thiết chỉ vì cô muốn nhiệm vụ thành công nha.]
[Hơ]
Tôi nghĩ Ngài vừa nói điều gì đó hơi khó khăn...
[Như thế nào là nhiều hơn mức cần thiết ạ...]
[Tôi đoán là lúc cuộc chiến chính thức bắt đầu. Dù sao cô cũng là một Shinobi nên hãy nhớ điều đó. Cố gắng kiềm chế đừng làm những hành động quá nổi bật như lúc nãy.]
Tuy ngài ấy coi tôi như một Shinobi, nhưng thực chất tôi là người kém nhất trong tất cả...
[Đây là một chiếc ba lô chứa thực phẩm, thuốc và những thứ có giá trị khác để sử dụng trong ba ngày. Nó đã được cài [Storage], vì vậy cô có thể bỏ vào một lượng vật phẩm đáng kể đấy.]
Bệ hạ lấy từ trong kho không gian của mình một chiếc ba lô nhỏ màu xanh lá cây rồi đưa nó cho tôi.
Bên trong chiếc ba lô là một không gian lưu trữ có sức chứa gấp hàng chục lần chiếc ba lô thông thường. Đặc biệt là tôi không cảm thấy bất kỳ trọng lượng nào khi cầm nó. Chẳng những vậy, thiết kế của nó cũng thật dễ thương mà.
[Cô có thích nó không?]
[Vâng, nó đúng là thứ cần thiết khi đem theo làm nhiệm vụ...Ể? Chiếc ba lô?...Hmm... Vâng thần rất thích...]
[Tôi đã làm nó đấy!]
Hehehe. Lần tới tôi có thứ tự hào để khoe với Shizuku và Aoi Nagi rồi.
[Cô nên nhớ luôn cẩn thận mỗi khi liên lạc. Trong thời gian này, hãy cất chiếc điện thoại thông minh của cô vào túi đi. Thật tệ nếu một ai đó nhìn thấy nó đấy.]
Tôi hiểu điều đó. Những người duy nhất ở đất nước này có điện thoại thông minh là những người ở vị trí quan trọng, những người có nhiệm vụ đặc biệt và người thân của Bệ hạ.
Người thân trong trường hợp này không có nghĩa chỉ là một gia đình, mà còn là những người thân thiết gần gũi với ngài. Chẳng hạn như bà chủ quán trọ "Gingetsu" hay cô hầu gái Rene-chan nè.
Trong trường hợp của tôi, tôi sẽ là một người có nhiệm vụ đặc biệt. Chính xác hơn đó là Shinobi.
Bất cứ ai biết sự tồn tại của điện thoại thông minh đều biết một điều, đó là tất cả những người có được thứ này đều nằm dưới sự bảo vệ của Bệ hạ, vì vậy không ai dại dột mà ra tay với những người được bảo vệ cả.
Chẳng có kẻ nào ngốc đến mức dám đối mặt với một người nổi danh như cồn với những lời đồn táo bạo như: Một mình dẹp yên phiến quân của Đế quốc Regulus, xóa bỏ vương quốc Yuuron với ánh sáng thần thánh, mang lại sự đau khổ vĩnh cửu cho Vua nô lệ của vương quốc Sandora... cùng nhiều lời đồn kinh thiên động địa khác nữa. Kẻ nào mà dám đụng đến bệ hạ chắc chắn kẻ đó ngốc đến hết thuốc chữa rồi.
[Được rồi giờ cô hãy quay lại nhiệm vụ của mình đi. Hiệp sĩ bí mật của Brunhild Homura Sarutobi!]
[Vâng, thần sẽ cố gắng hết sức. Bệ hạ cứ yên tâm.]
Bệ hạ mỉm cười và gật đầu với tôi. Được rồi, tôi sẽ làm hết sức mình!
Một giờ sau, bảy người chúng tôi tập trung lại trước cổng dịch chuyển. Mỗi người đều có trang bị và hành lý riêng. Người lùn Dom-san là người có hành lý nhiều nhất. Và người có hành lý nhẹ nhất là tôi. Bởi vì tôi đã có chiếc ba lô ma thuật này.
[Ta nói trước là sẽ không chia sẻ thức ăn cho ngươi sau khi lên đảo đâu. Ngươi sẽ phải tự chịu trách nhiệm với những gì mình mang theo.]
[Đừng bận tâm. Tôi có thể tự lo liệu cho mình.]
[Ngươi đúng là một đứa trẻ táo bạo mà.]
Tên này nói chuyện khó nghe thật. Tôi quay lưng lại với Xuân tóc đỏ.... À Gallon tóc đỏ rồi hướng đến cổng dịch chuyển. Một rào chắn lớn dần xuất hiện trước mắt tôi.
[Chúng ta đi thôi.]
Theo sau Gallon là Aberto, Rose, Dom-san và Serges-san. Tôi và Miu-san cũng bắt đầu đi bộ đến cổng dịch chuyển.
Có ba cổng chuyển tiếp để đi đến Quần đảo Dungeon. Mỗi một hòn đảo đều được kết nối với một Dungeon, lần này chúng tôi sử dụng cổng dịch chuyển đến hòn đảo có Dungeon tên là "Amaterasu".
[...Em có thực sự mua thức ăn không?]
[Ể?À, có chứ, có chứ. Không có vấn đề.]
[Vậy à]
Miu-san, người đang đi bên cạnh vừa nói chuyện tôi. Nghe giọng nói có vẻ cô ấy hơi lo lắng cho tôi thì phải.
Guild dường như đã liên lạc với họ như đã nói trước đó, vì vậy mà những người gác cổng dịch chuyển đã xác nhận tên và thẻ Guild của chúng tôi rồi cho qua mà không gặp vấn đề gì.
Những người gác cổng là Hiệp sĩ của Brunnhild, tất cả họ tôi đều biết. Vì tôi thường gặp họ trong quán ăn mà.
Họ giả vở như không biết tôi, nhưng khi tất cả mọi người đi qua cổng dịch chuyển trước. Họ đã đưa ngón tay thối... à nhầm, nhón tay cái của mình lên trong im lặng với ngụ ý "hãy cố lên".
Tôi cũng trả lời lại họ bằng ngón tay cái, ý nói rằng "tôi sẽ cố hết sức!", rồi đi qua cổng dịch chuyển.
Bên kia cánh cổng được đặt trong tòa nhà giống như một đền thờ được đặt gần bờ biển, nơi có nhiều gió biển thổi qua. Ngay cả khi gọi nó là một tòa nhà, thì tôi thấy nó giống như một cái nơi che mưa che nắng có mấy cột trụ xung quanh hơn.
Thật là xấu hổ mà, đây là lần đầu tiên tôi đến thăm Quần đảo Dungeon này. Bởi vì sao ư. Bởi vì, tôi đã quá bận rộn với các nhiệm vụ và huấn luyện hằng ngày, đồng thời tôi cũng không biết bơi... Vì thế mà tôi đã không nghĩ đến việc mình sẽ ra biển để làm gì.
Nó nóng thật đấy... Theo những câu chuyện tôi nghe được, thì ban đêm trời rất lạnh. Không biết có thật không? Có vẻ như sự chênh lệch về nhiệt độ ở đây khá cao.
[Chúng ta hãy đi đến hòn đảo nơi có cỏ hỏa xa. Bạn sẽ đi đến đó bằng cây cầu kia.]
[Ta biết điều đó ngay cả khi không cần người nói.]
Gallon lẩm bẩm với bằng một giọng nói gay gắt trước lời nói của Aberto. Abelto chỉ biết nhún vai khi nghe điều đó.
Serges-san lấy bản đồ từ trong túi của mình ra và xác nhận lại.
[...Nó cách khoảng 1km theo hướng Bắc. Chúng ta có thể băng qua đảo bằng cây cầu đó.]
Quần đảo Dungeon này được tạo thành từ bảy hòn đảo lớn và nhỏ.
Cả ba hòn đảo đều có Dungeon, và chúng được đặt tên lần lượt là "Amaterasu", "Tsukuyomi", và "Susanoo".
Tuy nhiên, đó là tên của Dungeon còn tên của các hòn đảo thì khác.
Bảy hòn đảo được đặt tên lần lượt là Đảo Sandi, Đảo Mandi, Đảo Chuuzudi, Đảo Wenzudi, Đảo Saazudi, Đảo Furaidi và Đảo Satadi tương ứng. Nó là một cái tên lạ, nhưng Bệ hạ đã đặt cho nó cái tên đó. (Note: Lạ quá hen)
Trong số đó, "Amaterasu" nằm trên đảo Sandi, "Tsukuyomi" và "Susanoo" thì nằm trên đảo Mandi và đảo Wenzudi.
Chúng tôi hiện đang ở trên Đảo Sandi. Và mục tiêu là đảo Chuuzudi.
Đây là hòn đảo lớn thứ hai trong bảy hòn đảo, nó được kết nối bằng một cây cầu.
Khi tôi đi được một lúc, tôi thấy một cây cầu lớn. Đó là một cây cầu đá kéo dài trên biển đến tận phía bên kia của hòn đảo.
[Wow, điều này thật tuyệt vời!]
[Dường như không có điều gì mà Vua của Brunhild không thể làm được cả. Cây cầu này được làm bằng ma thuật và có vẻ như nó không dễ dàng gì bị phá vỡ đâu.]
[Có vẻ như có một hàng rào phòng thủ đặc biệt đã được thiết lập trên đó. Để ngăn những con thú không thể đi qua. Điều này đúng thật là vô lý mà...]
Rose, Aberto và Serges-san nhìn vào cây cầu rồi nói ra những suy nghĩ của họ. Dường như tất cả bảy hòn đảo được kết nối bằng những cây cầu như thế này. Bạn cần có thời gian để đi qua chúng, nhưng nhờ vậy bạn có thể đi bộ đến bất kỳ hòn đảo nào một cách đơn giản.
Các hòn đảo có cổng dịch chuyển là Đảo Sandi, Đảo Mandi và Đảo Wenzuudi, vì vậy bạn có thể đến một trong ba hòn đảo này để trở về.
[Mấy người sợ hay sao mà còn đứng đó, mau qua đi chứ.]
[Ngươi thật ồn ào, bọn ta biết rồi!]
Rose hét lên với những lời của Gallon. Hai người này, không thể nhịn nhau một tí sao.
Tất cả chúng tôi bắt đầu băng qua cây cầu. Khung cảnh đẹp đến nỗi dễ bị hút hồn và dường như mọi người có xu hướng đang đi chậm lại.
Nhưng nó thật nóng. Bạn có thể thấy những hình ảnh lắc lư trong nắng nóng. Tôi lấy chai nước ra khỏi ba lô và uống. U...a, trong cái nóng mà được uống nước lạnh thật là đã mà.
Trong cái ba lô này thời gian được ngưng đọng, những thứ nóng và những thứ lạnh đều được giữ nguyên trạng thái ban đầu của nó trước khi đặt vào. Thức ăn cũng không thối rửa. Tôi không thể bỏ vào đó những sinh vật còn sống, nhưng nếu chúng đã chết thì được.
Khi tôi đặt chai nước lại vào ba lô, tôi thấy thứ gì đó trong tầm mắt. Tôi có thể thấy một cái gì đó trên bầu trời đảo Chuuzudi nơi chúng tôi đang hướng tới. Đó có phải là một con chim...? Hay là một con ma thú...
Tôi bí mật kích hoạt con mắt ma thuật trong khi mọi người không chú ý.
Con mắt ma thuật mà tôi có là con mắt ma thuật "Nhìn xa". Đó là con mắt có thể giúp tôi thấy được những thứ nhỏ trong một khoảng cách xa.
Hình ảnh được phóng đại ra trong mắt tôi... Ái chà!
Đó là một con rồng. Với một vẻ ngoài hơi nhỏ và một cái đuôi dài cùng đôi cánh lớn. Nó dường như là một loại rồng bay vì chân trước đã bị đồng hóa với cánh.
Hòn đảo này có rồng sao!? Tôi nên làm gì đây? Mặc dù nó nhỏ, nhưng nó vẫn là một con rồng. Tôi không nghĩ rằng chúng tôi có thể xử lý nó được đâu. Tôi cảm thấy mình có thể làm được nếu có thứ thiết bị gì đó mà các Hiệp sĩ từng sử dụng để đối phó với chúng.
Trước khi tôi tham gia, tôi đã nghe nói rằng các Hiệp sĩ đã từng chiến đấu với hơn một trăm con rồng. Dường như họ có thiết bị nào đó từ sự hỗ trợ của Bệ hạ, tôi không biết mình có cơ hội được sử dụng thứ đó không nữa.
Hiện tại, hãy để tôi thông báo cho ngài ấy về việc có một con rồng bay xuất hiện như một người giám sát.
Trong khi giả vờ lau mồ hôi bằng khăn, tôi vận hành điện thoại thông minh giấu trong khăn và gửi email.
Bíp.
▶ ︎ Xác nhận có Wyvern. Yêu cầu được hướng dẫn.
Ngay sau đó tôi nhận được một câu trả lời ngay lập tức.
Bíp.
▷ Không vấn đề gì. Cứ tiếp tục nhiệm vụ.
Gunu u~tsu. Tôi phải tự giải quyết sao!?
Không, một sự cố bất ngờ như vậy có thể kiểm tra khả năng của tôi như một mạo hiểm giả cũng tốt...
[Này, nhóc bị ốm à?]
[Ể? À, không có gì.]
[Nếu cảm thấy trong người có khó chịu thì hãy nói được chứ. Thật không tốt nếu nhóc ngất ở đây đâu.]
Dom-san gọi tôi khi tôi đang làm vẻ mặt cay đắng. Tôi không biết phải nói với họ như thế nào nữa.
Miu-san cũng có vẻ đang lo lắng cho tôi. Có lẽ do tôi nhỏ tuổi nhất trong nhóm, nên được họ đặc biệt quan tâm chăm sóc hơn.
Khi nhìn lên trời thì tôi đã không thấy bóng dáng của con rồng đâu nữa. Vâng, đó chỉ là một con rồng đi ngang qua thôi...
Sau khi băng qua cây cầu dài, chúng tôi từ Đảo Sandi đã đến được Đảo Chuuzudi.
Vì chúng tôi đã đi qua ranh giới cây cầu, chúng tôi phải cảnh giác từ bây giờ. Tôi không biết những con quái vật nào sẽ xuất hiện đây.
Serges-san dừng lại và xác định lại phương hướng bằng la bàn.
[Đúng là đây rồi. Có lẽ cỏ hỏa xa đang ở quanh ngọn núi đó.]
Tôi đang thấy một ngọn núi màu đỏ theo hướng được chỉ. Ái chà, hơi bị xa đó. Hừm, không biết hôm nay có thể đến kịp không đây...?
[Có một thứ gì đó đang đến...]
Khi tôi vừa cảm thấy có thứ gì đang tới, thì cùng lúc đó Miu-san cũng hét lên để cảnh báo cho mọi người biết.
Mọi người lập tức im lặng để quan sát xung quanh. Từ hướng khu rừng trước mặt chúng tôi bỗng âm thanh xào xạc của lá cây ngày một lớn.
Pyon, một chú nai nhỏ nhảy ra trước mặt chúng tôi. Mọi người thả lỏng cảnh giác, thở phào nhẹ nhõm.
[Làm ta hú hồn, khốn kiếp thật...]
[Này ngươi có phải là một chiến binh không đấy? Trông ngươi hơi bị thảm hại đấy]
[Cô nói cái gì hả!?]
Trong khi Rose và Gallon đang bắt đầu cãi nhau, thì chú nai có đôi mắt dễ thương kia đã bị nuốt chửng bởi một con quái vật to lớn nhảy ra từ phía sau nó.
Trước một tình huống quá bất ngờ, chúng tôi chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước mặt. Âm thanh của xương đang bị nghiền nát cùng máu tươi nghe rõ mồn một. Cái đầu của chú nai kia rơi khỏi miệng con quái vật.
Trong khi liếm cái miệng dính đầy máu, con quái vật hướng ánh mắt sắc lạnh về phía chúng tôi.
Đầu nó là một con sư tử với cặp răng nanh dài cùng chiếc bờm đỏ như máu, chân nó thì có sọc như hổ và đôi mắt nó thì ánh lên một màu vàng lạ thường.
[Đó là Blood Liger...!]
Rose thều thào nói ra tên con quái vật.
Blood Liger..., đó là một con quái thú chỉ sống trên núi. Uhm, hình như, hình như là... tôi từng được nghe kể về nó thì phải? Chỉ huy đã từng nói về con quái vật này trước đây! Nhưng tôi đã không thèm nghe về nó!
[Gogaaaaaaa!]
Nhìn về chúng tôi con Blood Liger gầm lên một tiếng vang như sấm. Nó thật nguy hiểm mà!
Khi lấy lại bình tĩnh, chúng tôi như được giải phóng khỏi sự tê liệt liền cầm vũ khí lên để chuẩn bị chiến đấu.
[Hãy giữ khoảng cách với nó! Sau đó hãy...]
Rose tính nói điều gì đó với chúng tôi, nhưng cái tên ngốc Gallon đó lại không chịu nghe mà lao vào con quái vật.
Hắn ta chém thanh kiếm vào con Blood Liger, nhưng hắn đúng là một tên đáng thất vọng mà. Blood Liger tránh đòn đó một cách dễ dàng. Sau đó, nó phản công lại tên ngốc ấy bằng một cú quào chớp nhoáng từ chân.
[Hừ, không dễ vậy đâu...!]
Gallon dùng tấm khiên của hắn ngăn chặn lại đòn tấn công của Blood Liger. Và hắn đã bị đẩy ngược đi một quãng ngay sau khi dính phải đòn đánh đó.
[Đúng là một tên ngốc mà, ta đến đây!]
[Ah!?]
Khi Rose vừa hét lên rồi lao đến, con Blood Liger mở miệng phun ra một ngọn lửa tấn công lại.
[Guaah !?]
Gallon tiếp xúc trực diện với ngọn lửa ngã xuống. Blood Liger thừa thế tấn công thêm một cú nữa, nhưng đã bị chiếc rìu của Dom-san ném tới ngăn lại.
Blood Liger cảm nhận được chiếc rìu đang bay tới, nên đã nhảy lùi lại và hướng ánh mắt về phía vừa tấn công.
[Hãy cẩn thận! Nó biết phun lửa đấy! Nên đừng đến quá gần!]
Đúng rồi! Tôi nhớ rồi! Đúng như Rose đã nói, con Blood Liger này biết phun lửa nữa.
[[Hỡi đá, hãy nghiền nát mọi thứ, đá rơi!]]
Serges-san vừa đọc xong câu thần chú, một tảng đá to xuất hiện phía trên con Blood Liger. Nhưng hơi chậm, nên nó đã tránh được. Tảng đá rơi xuống đất vỡ tan tành.
[Chậm quá! Cần phải nhanh hơn chút nữa!]
[Ma thuật không phải dễ tập trung đâu! Cho dù đang ở trong hoàn cảnh này thì đó cũng là cả một vấn đề đấy!]
Aberto vừa nói vừa chĩa thanh kiếm về phía Blood Liger. Trong khi Serges-san thì đang phản ứng lại những gì vừa nghe thấy.
Rose vung cây roi để thu hút sự chú ý của Blood Liger.
[Tôi sẽ hướng sự tập trung của nó về mình. Anh chàng pháp sư hãy đến giúp cái tên ngốc đang lăn lộn kia đi!]
Serges-san sau khi nghe nói liền chạy đến chỗ Gallon và bằng đầu dùng phép phục hồi lên đầu gối của hắn.
[Này cô gái! Đừng vung roi về phía này! Tôi sẽ tấn công nó!]
Khi Dom-san cố gắng ném chiếc rìu về phía Blood Liger, thì chiếc roi của Rose đang huơ tứ tung trước mặt cản trở ông ấy.
Tình hình không ổn rồi, nếu cứ thế này mọi người sẽ ngậm hành cả lũ mất.
Tôi lấy ra vài chiếc shuriken từ trong ngực của mình rồi ném vào mặt con Blood Liger. Một trong số shuriken đã dính vào mắt của nó. Tôi cố tình ném nhiều shuriken để làm giống như một sự tình cờ trúng mắt nó vậy.
[Gurgaaaaa!]
Blood Liger gầm lên trong đau đớn vì mất đi một con mắt. Sau đó, nó thay đổi mục tiêu rồi lao về phía tôi. Rất tiếc, không dễ bắt tôi vậy đâu.
Tôi liền phóng lên chụp lấy một cành cây, rồi xoay mình một vòng để lấy đà phóng qua một cành cây khác. Blood Liger đuổi theo tôi, nên tôi nhảy từ cành cây này qua cành cây khác để chạy trốn. Đây là kỹ thuật của Sarutobi.
Khi tôi ở cách mọi người một khoảng đủ xa, tôi nhảy xuống đất và rút thanh shinobigatana từ thắt lưng ra.
Con quái này cũng không nhanh cho lắm. So với những bài huấn luyện của Moroha-sama dành cho các Hiệp sĩ thì nó chẳng đáng là gì. Chỉ cần kiểm soát được ngọn lửa của nó, thì một mình tôi cũng có thể giết được.
À... Nhưng có gì sai không nếu tôi giết nó một mình nhỉ? Bệ hạ đã bảo với tôi là không được làm gì quá nổi bật mà.
Vậy... giờ tôi phải làm sao đây?