Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 359: Tiêu diệt Blood Liger, và Người giữ lửa
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 359: Tiêu diệt Blood Liger, và Người giữ lửa
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
====================================
Con Blood Liger giận dữ lao về đây sau khi một bên mắt của nó bị shuriken của tôi chọc mù.
[Mình phải làm suy yếu nó trước khi họ đến...]
Dù sao thì vai trò của tôi là sắp xếp để mọi người cùng tiêu diệt nó.
Tôi lấy ra một cái lọ nhỏ cỡ ngón cái từ trong túi rồi rưới thứ chất lỏng nhầy nhụi lên lưỡi kiếm.
[Gorgaaaaaaa!]
[Hayo]
Tôi nhẹ nhàng chém một nhát vào vai con Blood Liger
Thế là phần của tôi đã xong. Tất cả việc còn lại chỉ là chờ chất độc ngấm vào.
Thứ đang len lỏi vào người con Blood Liger là một loại chất độc tê liệt được chiết xuất từ loài ếch Noroi sống ở Ishen.
Đây là một loại chất độc gây ra triệu chứng khó thở và tê liệt. Đương nhiên, nếu bạn càng di chuyển, chất độc sẽ càng ngấm vào nhanh hơn nữa. Triệu chứng đầu tiên là đối tượng sẽ trở nên mệt mỏi đôi chút.
Giờ thì chỉ cần một người nào đó ngoài tôi ra đâm vào điểm yếu của nó là xong.
Trong khi mải nghĩ về chuyện đó, Miu-san là người đầu tiên đã tới viện trợ cho tôi và cắt đứt đuôi của con quái bằng một con dao lớn.
[Gauaaaa !?]
Con Blood Liger chuyển mục tiêu và phun lửa về phía Miu-san. Nhận ra điều đó, anh chàng Aberto từ đằng sau lao lên phía trước để bảo vệ chị ấy bằng chiếc khiên của mình.
[..Oi, oi!?]
Sau khi chịu đựng một thời gian, Aberto đành ném chiếc khiên đi và rút lui. Đúng rồi, nếu cứ giữ chiếc khiên sắt được nung nóng từ ngọn lửa kia hoài thì chắc chắn anh ta sẽ bị bỏng thôi.
[Ánh sáng hãy đến đây, tên ánh sáng, Light Arrows!]
Những mũi tên ánh sáng do Serges-san tạo ra phóng tới từ phía sau Aberto. Trong số ba mũi tên, hai cái dễ dàng bị con Blood Liger né được, nhưng cái còn lại đã trúng một bên sườn của nó.
Con Blood Liger đã bắt đầu lảo đảo rồi. Tôi không rõ đấy là do tên ánh sáng hay chất độc của tôi gây ra nữa. Tất cả những gì tôi biết là nó đang yếu dần.
[Hãy xem đây!]
[Fun ~tsu!]
Cây roi của Rose-neesan đã giữ một chân trước con Blood Liger lại, và Dom-san với cây rìu chiến chém mạnh vào bàn chân còn lại của nó.
[Guagaa]
Con Blood Liger đã ngã xuống đất nhưng ánh mắt của nó vẫn ánh lên vẻ hung bạo, điên cuồng, giận dữ và đầy sát ý.
Kiếm của Aberto, dao của Miu-san, và rìu chiến của Dom-san đồng loạt giáng xuống con vật. Còn tôi hoàn toàn chỉ đứng nhìn.
[Con quái khốn kiếp! Xem ta đây!]
Phóng vượt qua tôi, thanh niên Gallon vừa mới tỉnh dậy vung thanh kiếm xuống hộp sọ con Blood Liger.
Một thứ sức mạnh lố bịch truyền xuống thanh kiếm nghiền nát đầu con vật, thậm chí là cả mũi và miệng của nó.
Và thế là con Blood Liger không bao giờ cử động được nữa.
[Đáng đời nhé con quái khốn kiếp.]
Ah. Tên ngốc đó đã phá mất phần ngon nhất, hắn đúng là vô dụng mà. Thật đáng tiếc làm sao...
[Tên ngốc nhà ngươi đang làm cái quái gì thế!]
[Gì!? Cô lại phàn nàn tôi cái gì nữa đây?]
Gallon trả treo đáp lại lời Rose-neesan. Tôi đã quá mệt phải chứng kiến cảnh này rồi, nhưng chị ấy là người duy nhất có thể nói được với thanh niên đó.
[Bộ người không biết răng nanh của Blood Liger rất có giá à! Người có bị ngốc không khi làm mất giá trị của nó như vậy hả! Hãy dùng cái não của ngươi trước khi vung kiếm chứ!]
[Ưm...!]
Cô ấy nói đúng đấy. Không chỉ riêng Blood Liger, răng nanh của mọi quái thú thường được bán với giá rất cao. Tuy vậy, cả hai chiếc nanh đều đã bị thanh niên Gallon này chém nát ở giữa rồi.
Với kích cỡ này, chắc chắn nếu bán cho những người làm thủ công thì sẽ được kha khá tiền. Nhưng vì đã vỡ nát ở giữa nên giá bán sẽ tuột dốc thê thảm cho mà xem.
Vậy nên, trước khi kết liễu quái thú, hãy xem xét tình hình trước.
Miu-san lấy những chiếc răng nanh vỡ ra khỏi con Blood Liger. Còn bộ móng vuốt thì được chị ấy cắt ra với đôi bàn tay điêu luyện.
[Nếu được thì tôi định sẽ lấy cả lông, nhưng lúc này chuyện đó là không thể.]
[Tại sao chứ? Miễn là bán được tiền thì tôi sẽ giúp lột chúng...]
[Mùi máu tươi trên bộ lông này rất nặng, nếu chúng ta mà đem nó theo thì có thể sẽ thu hút lũ quái vật khác đến đấy.]
Rose-neesan trả lời câu hỏi của Aberto.
Có vẻ chị gái xăm trổ này rất giỏi việc xử lí, cũng như am hiểu về các loài quái thú. Chắc chị ấy từng là một thợ săn.
Chà, nếu tôi có thể bỏ chúng vào trong kho đồ của Bệ hạ thì chúng sẽ không bị bốc mùi và lại còn dễ vận chuyển nữa. Nhưng mà tiếc thật đấy...
[Vậy thì hãy chôn đống lông đó ở gần đây. Ta sẽ lấy nó khi trên đường quay về.]
Khi Dom-san nói thế, Rose-neesan và Miu-san nhìn nhau rồi bắt đầu tách con vật ra.
Giờ nếu cố giúp họ chỉ càng thêm vướng chân, vậy nên chúng tôi đành đứng nhìn thôi.
[Thịt này có ăn được không?]
[Nếu thích vị dai như giày cao su thì anh nên thử nó.]
Rose-neesan tiếp tục trả lời anh chàng Aberto đang hứng thú nhìn công việc phân tách.
Đám động vật ăn thịt thường rất dai và vô vị, chỉ có vài loại là ăn được. Trong đó có thịt rồng là ngon nhất. Nhưng mà chúng tôi rất hiếm có dịp được ăn chúng.
Tôi và Aberto quan sát công việc phân tách. Còn ba người Dom-san, Serges-san và Gallon đang nghỉ ngơi ở gần đó. Sau khi công việc đã xong xuôi, chúng tôi chôn bộ lông dưới một tán cây lớn cách xa chỗ con Blood Liger chết.
Dom-san sẽ giữ chỗ nanh và vuốt. Sau khi bài kiểm tra kết thúc, chúng tôi sẽ bán mọi thứ, bao gồm cả bộ lông cho Guild và chia tiền ra bảy phần bằng nhau.
[Đi nào. Chúng ta phải tới chân núi trước khi chập tối.]
Đúng như Aberto nói, thật nguy hiểm khi di chuyển trong tối. Chúng tôi có thể sẽ bị lạc và thậm chí khả năng bị quái thú tấn công cũng sẽ tăng lên.
Chúng tôi âm thầm di chuyển về phía ngọn núi.
Trên đường đi, chúng tôi đụng độ vài con quái cấp thấp và nhanh chóng xử lý chúng rồi vội vã đi tiếp, đột nhiên tiếng kêu của một con chim chết tiệt nào đó vang lên khiến cả đoàn vô thức dừng lại.
[Giờ là gì nữa đây ?? Lại một con quái thú sao !?]
[Đó là chim Hororo. Cũng là một loại quái thú nhưng không nguy hiểm lắm. Chúng chỉ giỏi hù dọa bằng cách to mồm thôi.]
Trong khi mọi người vẫn còn nhìn ngang ngó dọc, chỉ có Miu-san đang giải thích và tiếp tục bước những bước thoăn thoắt.
Mọi người cảm thấy nhẹ nhõm rồi bắt đầu đi tiếp. Rose-neesan cố bắt kịp Miu-san đi đầu và hỏi cô ấy.
[Có vẻ cô rất quen với những loại quái thú nhỉ.]
[Chẳng qua là tôi từng sống gần Đại Hải Thụ gần Misumido mà thôi.]
[À, là vậy sao. Tôi cũng từng nằm trong đội săn bắn Đế quốc, nên tôi có biết vài loại quái thú. Nhưng do tôi sống ở phía Bắc, vì vậy tôi không biết nhiều về những quái thú ở phía Nam cho lắm.]
Ồ. Vậy là Rose-neesan từng là một thành viên của đội săn bắn của Đế quốc à. Chả trách sao chị ấy lại rành về quái thú như vậy. Ngay từ đầu đã là một thợ săn rồi còn gì.
[Theo cách ăn mặc thì cô bé được sinh ra ở phía Đông phải không?]
[Ể?]
Rose-neesan quay lại và hỏi tôi. Vì chỉ có ba phụ nữ trong đoàn nên chúng tôi rất dễ bắt chuyện.
[A, vâng. Em sinh ra ở Ishen.]
[Ishen sao? Vậy là em đến từ một nơi khá xa đấy. À hình như Quốc vương Brunhild cũng được sinh ra ở Ishen phải không?]
[A, vâng. Đúng vậy.]
Tôi trả lời Rose-neesan với chút bối rối. Chà, tôi vốn không giỏi trong việc nói dối mà.
Bệ hạ không sinh ra ở Ishen. Tuy vậy, có vẻ như khắp thế giới này mọi người đều nghĩ thế.
Ngay từ đầu, Bệ hạ đã được Regulus và Belfast nhượng lại vùng đất này. Sau đó, gia tộc ninja của chúng tôi đã đến đây để phục vụ ngài ấy, và đây chính là nơi khai sinh ra vương quốc Brunhild.
Sau đó, Tứ đại thiên vương của nhà Takeda cùng các gia thần của họ đến, nên ngay từ đầu hầu như dân cư ở đây đều là từ Ishen đến.
Và cũng có rất nhiều món ăn trong thị trấn rất giống món Ishen, chính vì thế người ta lại càng hiểu lầm hơn.
Thật tình không biết Bệ hạ đến từ đâu nếu không phải là Ishen nhỉ? Không lẽ là Yuuron ư? Chắc chắn không phải rồi. Tôi không nghĩ một người tử tế như Bệ hạ lại đến từ một đất nước như vậy đâu.
[Ah]
[Chuyện gì thế?]
Đột nhiên, Miu-san đang đi đầu thì dừng lại, và Rose-neesan cũng dừng theo. Đôi tai mèo trên đầu chị ấy đang khẽ giật giật kìa.
[Là tiếng nước chảy. Ở gần đây có một con sông.]
[Con sông sao?]
Rose-neesan gọi Serges-san đi đằng sau kiểm tra bản đồ.
[Đúng là có một con sông. Nếu chúng ta đi ngược dòng men theo nó, chúng ta có thể đến chân núi ngay lập tức.]
Serges-san vừa trả lời Rose-neesan vừa chăm chú nhìn bản đồ và hướng đi. Hiện tại, mọi người đều có một bản đồ của hòn đảo này, nhưng cái của Serges-san lại tốt và chính xác nhất. Độ chính xác của bản đồ còn tùy thuộc vào giá cả nữa.
À, cái bản đồ trong smartphone của tôi mới là chính xác nhất! Bởi vì nhờ nó mà tôi có thể biết mình hiện tại đang ở đâu!
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến bờ sông và đang đi bộ đến chân núi.
Trong hoàn cảnh thế này, đi bộ dọc con sông cũng có mặt lợi và hại. Ngay cả quái thú cũng là sinh vật sống, vậy nên chúng sẽ cần tìm đến sông để uống nước không phải sao?
Mà, nếu có con quái thú nào xuất hiện xa thì chúng tôi cũng sẽ nhận ra và chuồn ngay thôi.
Và chúng tôi đã gặp may mắn, không có con quái nào đi dọc ven sông cả.
Cuối cùng thì mặt trời cũng đã lặn và vì biết rằng nếu đi xa hơn sẽ càng nguy hiểm, nên chúng tôi quyết định cắm trại ngoài trời ở gần bờ sông hôm nay.
Chúng tôi thu thập cành cây khô lại rồi nhóm lửa và bắt đầu lấy phần thức ăn tự mang theo ra thưởng thức.
[Em đi đâu thế? Sẽ nguy hiểm nếu đi quá xa đấy?]
Rose-neesan lên tiếng hỏi, khi nhìn thấy tôi tính rời khỏi mọi người đang ngồi quanh đống lửa.
[À, em đi "hái hoa" thôi mà.]
[À.... Cứ tự nhiên nhé.]
Tôi rời khỏi Rose-neesan và tiến sâu vào rừng.
Thật ra tôi cũng muốn ăn ở đó, nhưng tôi lại phát hiện ra đống thức ăn trong ba lô và quyết định rằng mình không thể ăn chúng trước mặt mọi người được.
Tôi trèo lên một ngọn cây cao và lấy đồ ăn ra khỏi ba lô.
[Đúng như thần nghĩ, nếu ăn chúng trước mặt mọi người, thần sẽ bị họ ganh ghét mất, thưa Bệ hạ ...]
Ở bên phải chiếc đĩa là phần cơm nóng hổi. Bên trái là carae bốc hương cay đậm đà. Phần nước sốt thì đang sáng lấp lánh. Đây chắc chắn là một đĩa cơm carae rồi.
Hình như thiếu thứ gì đó, thưa Bệ hạ.
[Nhưng... Um, ngon quá!]
Món cơm carae này rất ngon. Nhưng tôi cũng không thể dùng quá nhiều thời gian để ăn được vì đã lỡ viện cớ đi "hái hoa" rồi.
Dù vậy thì tôi cũng đang ăn với một tốc độ bàn thờ vì món này thực sự quá ngon.
Sau khi ăn xong, tôi uống nước trong chai và gửi một tin nhắn đến cho Bệ hạ. Ở đây không có vấn đề gì hết...
Nói là không có vấn đề gì cũng không đúng. Thành thực mà nói, chúng tôi đã phải trầy trật để tiêu diệt con Blood Liger. Sự phối hợp của nhóm này không được ăn ý cho lắm.
Nhưng mà, tôi cũng không mong đợi việc phối hợp ăn ý từ họ nhiều đâu. Dù sao thì đây cũng chỉ là một nhóm được kết hợp một cách ngẫu nhiên mà, nhưng với một mạo hiểm giả thì cần làm quen với chuyện đó. Họ đúng là một nhóm nghiệp dư.
Nếu rời đi lâu thì sẽ bị nghi ngờ, nên tôi quay trở lại đống lửa.
Vì đã ăn no nên tôi ngồi hơi xa đống lửa còn anh chàng Gallon thì nằm dài trên bãi cỏ cạnh đó.
Mọi người đều đang ăn thức ăn tự chuẩn bị. Thông thường, họ chỉ đem theo thịt khô, cá khô, đậu, trái cây khô,... Nhưng với chuyến đi ngắn ngày thế này, mọi người sẽ đem bánh mì và trái cây tươi.
[Tôi ngửi thấy mùi carae ...]
[Cô nói gì thế? Tôi biết cô nhớ hương vị quê nhà nhưng cũng đừng lẫn lộn nó với mẩu bánh mì chứ.]
Miu-san vừa khịt khịt mũi vừa nghiêng cổ, còn Rose-neesan thì vừa lắc vai vừa cười.
Miu-san hướng ánh nhìn về phía tôi, nhưng rồi lại tỏ ra không quan tâm gì nữa. Khứu giác của thú nhân nhạy thật...
Khi nhìn sang mọi người xung quanh, tôi thấy Dom-san đang nấu một món súp thịt và rau củ trong một cái nồi. Có vẻ ông ấy đem cả rượu theo nữa.
Aberto cũng nhìn thấy và mở lời.
[Lũ quái vật có thể tấn công vào tối nay mà ông vẫn uống rượu được sao?]
[Đừng có nói chuyện một cách ngu ngốc thế. Đối với người lùn rượu cũng chỉ như nước lã thôi.]
Thanh niên Aberto đành câm nín. Người lùn vốn nổi tiếng với tửu lượng của mình. Nhưng tôi có biết một người còn hơn thế ...
Người ấy lúc nào cũng nửa say nửa tỉnh. Cô bé ấy đã uống thi với mấy ông thợ rèn người lùn, và thắng tất cả bọn họ.
Mà cô ấy trông còn nhỏ hơn cả tôi... Họ hàng của Bệ hạ đúng là toàn người phi thường.
Aberto đành bơ Dom-san đang bận uống rượu đi và quay sang nói với mọi người.
[Chúng ta phải luân phiên nhau canh gác và giữ lửa, thế ai muốn chọn trực ca nào nè?]
Tôi đã kiểm tra trên smartphone một lúc trước rồi, bây giờ là khoảng 8 giờ tối, dựa theo vị trí của mặt trăng và các vì sao. Từ đây đến lúc bình minh là khoảng 9 giờ nữa.
Chúng tôi chia nhóm thành 2,2,3 và chia ca trực ra ba nhóm. Lí do chúng tôi không để một người trực là vì nếu người đó ngủ quên, đám lửa sẽ tắt và thứ xua đuổi bọn quái thú sẽ trở nên vô hiệu. Nếu có hai người, họ sẽ có thể quan sát lẫn nhau.
Vào những lúc này, biết được ai cùng phiên trực với mình rất quan trọng. Tuy vậy, Rose-neesan quyết định lập ra một ca trực toàn nữ, bao gồm cả tôi... Chà, thế cũng ổn.
Sau đó, chỉ còn lại bốn tên đàn ông, nhưng vì Aberto và Gallon có chút xích mích khi chung nhóm, nên họ quyết định chia thành Aberto-Serges và Gallon-Dom.
Sau một hồi xổ số, nhóm chúng tôi trực đầu tiên, tiếp theo đó là nhóm Aberto-Serges và cuối cùng là Gallon-Dom. Có vẻ nhân phẩm của nhóm Aberto-Serges không được cao lắm nhỉ.
Khi màn đêm buông xuống, cái lạnh càng trở nên cắt da cắt thịt. Ngoại trừ nhóm nữ chúng tôi, mấy tên kia đều lấy ra những chiếc áo kháng lạnh chất lượng cao ra rồi ngủ ngon lành.
Tất nhiên chúng tôi cũng mặc áo choàng để chống lại cái lạnh và đốt lửa sưởi ấm.
Ngày mai chúng tôi sẽ tới nơi cỏ hỏa xa mọc. Hi vọng là không có con thằn lằn lửa nào ở đó. Đám thằn lằn lửa trưởng thành khá to lớn, và có vẻ chúng chỉ hoạt động theo nhóm là chủ yếu.
Đột nhiên, khi nhìn lên tôi thấy Rose-neesan đang trầm tư.
[Có chuyện gì sao ạ?]
[À không, chị chỉ đang nghĩ về người giám sát của Guild. Có thực bọn họ đang quan sát nhất cử động của chúng ta hay không?]
Có đấy. Ít nhất thì có con bé đang ngồi trước mặt chị đây.
Mà Bệ hạ cũng sẽ không phái những người có thể bị một đám mạo hiểm giả nghiệp dư phát hiện đi làm nhiệm vụ đâu.
[Chắc chắn là lực lượng do thám của Brunhild tốt hơn nhiều so với chúng ta.]
Đáp lại lời Rose-neesan, Miu-san tuyên bố chắc nịch. Oh, đúng rồi đấy. Tuy vậy, Rose-neesan lại nhướn mày ra vẻ nghi ngờ.
[Nhưng tôi lại không rõ tại sao lực lượng tình báo của Brunhild lại phải đi? Đây là công việc của Guild cơ mà?]
[Có lẽ vì một trong số các giám khảo là họ hàng của Quốc vương Brunhild nên việc họ giúp đỡ cũng không có gì lạ. Có lẽ nhiệm vụ của họ là quan sát hành vi và cứu trợ nếu có sự cố xảy ra.]
Tinh ý đấy. Rose-neesan giải thích cho Miu-san về nhận định của mình, nhưng dường như Miu-san còn thắc mắc nên hỏi thêm nữa.
[Nghĩa là họ sẽ tới giúp chúng ta nếu tôi bị ốm ư?]
[Có lẽ, nhưng nếu chuyện đó xảy ra tôi nghĩ bài kiểm tra sẽ kết thúc. Nhiệm vụ sẽ thất bại và không có chuyện nâng hạng hay phần thưởng gì hết đâu.]
[Đó cũng là một vấn đề đấy... Nhưng tôi vẫn khỏe mạnh, chắc chắn thế.]
[Tốt hơn hết là đừng làm gì quá sức.]
Tôi không thể làm gì khác ngoài im lặng nghe hai người nói chuyện.
[Nhiệm vụ của họ chỉ là giám sát, và họ sẽ chỉ hành động nếu có chuyện thực sự xấu xảy ra. Nếu vì hậu đậu mà để mất một cánh tay, họ có lẽ sẽ không đến đâu. Nhưng nếu có một con quái vật cấp cao mà ta không thể đánh bại, họ sẽ đến ngay lập tức cũng không chừng.]
[Uhm. Dù gì họ cũng cần một khoảng thời gian để đến đây nếu chúng ta xảy ra chuyện. Vì vậy tốt nhất là đừng hi vọng quá nhiều.]
Đúng như Miu-san nói, cho dù cứu trợ có tức tốc đến khi biết xảy ra chuyện, thì có thể cũng đã muộn mất rồi.
Chà, vì vậy nên tôi mới ở đây. Nhiệm vụ của tôi là câu giờ cho đến khi cứu trợ đến.
[Dù sao thì mạo hiểm giả chính là nghề gần cửa tử nhất mà.]
[Nhưng ta có thể kiếm rất nhiều tiền. Nếu nhiệm vụ này thành công, ta sẽ có 2 đồng bạch kim về túi.]
[Hay đấy. Tôi nên mua gì khi có chúng đây ta.]
Nếu nghĩ về phần thưởng, họ sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Lương của hiệp sĩ không hề cao. Tuy vậy chúng tôi lại được nhận những đặc quyền khác. Chúng tôi có thể sử dụng phòng giải trí hoặc ăn tùy thích trong một số nhà ăn nhất định. Bệ hạ đã trang trải phần lớn số tiền bọn tôi chi tiêu trong cả cuộc đời, vậy nên cũng không cần lo lắng lắm nếu không đủ tiền.
Đôi khi Bệ hạ còn cho thêm những "Phần thưởng" đặc biệt để khen ngợi chúng tôi nữa.
[Tôi nghi còn có gì đó ẩn đằng sau nhiệm vụ này, vì thưởng thế này là quá hời rồi.]
[Có lẽ họ muốn chúng ta lên đồ như vũ khí và áo giáp tốt hơn. Vì khi càng thăng hạng, chúng ta càng nhận được những nhiệm vụ có độ khó cao mà.]
[Ồn ào quá đấy, các cô gái! Để ta ngủ chút đi!]
Tiếng càm ràm của Dom-san vọng từ đằng sau và chặn họng Rose-neesan lại. Chúng tôi nhún vai rồi nhìn nhau bằng những khuôn mặt đầy tội lỗi. Chắc chắn là bọn tôi đã hơi ồn ào rồi.
Sau đó, chúng tôi chỉ nhìn vào ngọn lửa trong một lúc, nhưng rồi lại khẽ buôn dưa lê với nhau cho đến khi ca trực kết thúc.