Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 241 : Ngọc Tỉ Và Lính Sắt
Isekai No Kami Team
[Chết tiệt, sao lại thành ra thế này chứ!?]
Tôi lẩm bẩm và thở dài trong khi tiếp tục hạ gục những người lính đang đổ xô đến tấn công chúng tôi.
Ờ, ừm, tôi nên nói gì đây? Cuối cùng thì chúng tôi đã bị phát hiện, và giờ thì chúng tôi đang quẩy tung nóc với đám lính.
Cho dù có Tsubaki-san vốn là chuyên gia trong việc thâm nhập, nhưng điều đó cũng không thể giúp chúng tôi tránh khỏi việc bị phát hiện khi mà có tận 4 người kéo chân cô ấy, tính luôn tôi.
Những người lính cầm các thanh kiếm dài tràn ra ở mỗi nơi chúng tôi đi đến trong lâu đài. Sự may mắn duy nhất là không có pháp sư với các đòn tầm xa, nhưng mà vẫn có cung thủ tấn công chúng tôi. Hầu hết bọn họ đều ăn đạn từ súng của tôi hoặc bay đi do tiếng gầm của Kohaku. Rengetsu-san và Sonia-san sau đó cũng chớp thời cơ và hạ gục kẻ thù.
Thế nên chúng tôi cứ phản công, tiến lên và cứ thế tiến tới. Nó trở nên giống như 1 bài hát mà ông tôi thường hát. Mặc dù hiện tại không có cánh hoa rơi lác đác.
[Cô nói rằng tên Thiên vương đó đang ở đây?] – Touya.
[Vâng. Nhưng mà chúng ta đã bị phát hiện, thế nên nếu không mau chóng tìm thấy hắn…] – Tsubaki.
[Hắn có thể sẽ trốn thoát, đúng không?] – Touya.
Đúng như Tsubaki-san nói. Hắn có thể sẽ tẩu mất nếu chúng tôi tốn quá nhiều thời gian ở đây. Và thế là mục tiêu của Jesty-san và những người kia sẽ không thể thực hiện được. Đành vậy, mạnh tay phá vòng vây nào!
[Kohaku! Thổi bay tất cả tên lính ở đối diện trong 1 nốt nhạc đi!].
[Như ý ngài]
Kohaku đang trong dạng thần thú phát ra 1 tiếng gầm nhức óc. Những kẻ đang chặn đường lập tức chấn động não và bất tỉnh.
[Được rồi, mau băng qua trước khi quá muộn]
Chúng tôi chạy xuyên qua dòng lính đã ngã rạp mà không dừng lại chút nào trên cái hành lang được trải thảm đỏ dẫn đến nơi khác. Những chiếc bình hoa trông có giá trị được đặt dọc theo 2 bên lối đi. Tôi chỉ có thể nói rằng khiếu thẩm mĩ của chủ nhân nơi này dở tệ bởi màu sắc của chúng quá lòe loẹt.
Ra khỏi hành lang được chống đỡ bằng những cây cột màu đỏ, chúng tôi đến trước cánh cửa to lớn có khắc 1 con rồng bự chảng trên đó. Sau đó chúng tôi đá cánh cửa đó bằng tất cả sức lực bản thân có.
Một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ngai vàng hào nhoáng trong 1 căn phòng cực kì rộng rãi có trần nhà cao.
Hắn ta là 1 người có râu tầm ngoài 30 tuổi mặc bộ quần áo màu vàng óng trông có vẻ khó hoạt động, một thanh kiếm được bọc trong vỏ bằng vàng đeo bên hông. Trên đầu cũng đang đội thứ gì đó trông khá giống vua nhà Tần từng đeo, cái mũ có gắn những sợi dây dài cả phía trước và sau.
Bên cạnh là 2 người đang đứng thẳng tắp như thể họ là cận vệ của hắn ta.
Một người đàn ông cũng hơn 30 tuổi được bao bọc trong bộ áo giáp toàn thân và chiếc mũ bảo hộ màu đỏ đậm. Anh ta cầm 1 tấm khiên bên tay trái, còn bên tay phải là thanh kiếm có hình dáng kì lạ, trông tương tự như 1 cái rìu lớn.
Người còn lại mặc áo choàng đen và cầm 1 cây gậy kim loại cong như dấu chấm hỏi. Anh ta là 1 pháp sư à? Vẻ ngoài thì dường như hơitrẻ hơn tên chiến binh kia. Anh ta đang trong độ tuổi 30? Anh ta mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh, là 1 người đàn ông cao gầy, mảnh khảnh. Nhưng đôi mắt anh ta lại phát ra cái nhìn dơ bẩn.
Cả 2 người hộ vệ đều mang dây chuyền trên cổ. Nó là 1 hình 7 cạnh có 1 vòng tròn bên trong, biểu tượng của “Hiệp hội hoàng kim [Gordias]”. Hẳn 2 kẻ đó là Gad và Sol mà lính canh nhắc đến.
Tôi đoán người mặc giáp trụ là Sol, còn tên mảnh khảnh mặc áo choàng là Gad, đúng không nhỉ?
[Chẳng rút ra được bài học gì và vẫn quay trở lại, người muốn [Ngọc tỉ] đến thế sao?]
Người đàn ông ngồi trên ngai vàng, tên Thiên vương giả mạo Jaofar cười phá lên trong khi cầm 1 khối lập phương vàng có hình rồng trên đó.
Đó là Ngọc tỉ à? Nó khá to đấy. Không phải nó to hơn cả quả táo sao?
[Câm miệng! Ta cóc cần thứ đó! Thứ ta muốn là thủ cấp của ngươi! Ngươi là kẻ thù của cha ta, thế nên chuẩn bị tinh thần tới gặp tử thần mà báo danh đi!]
Jesty-san rút thanh kiếm ra từ bên eo mình. Rengetsu-san và Sonia cũng vào tư thế chiến đấu.
Sau đó, một tiếng súng vang lên trong đại sảnh đang có bầu không khí cực kì căng thẳng.
[Whaaa…!!] – Jaofar.
Tôi bắn vào cái Ngọc tỉ mà hắn đang cầm trên tay, biến nó thành vô số mảnh vụn. Thiên vương giả mạo nhìn chằm chằm với biểu hiện chết trân.
Tất nhiên tác giả phá hủy nó chính là tôi
[T-tên khốn! Ngươi vừa làm quái gì thế!? Đó là Ngọc tỉ đã được lưu truyền suốt 7000 năm, là bằng chứng của Thiên vương] – Jaofar.
[Nhìn mặt bố giống đang quan tâm không? Ngoài ra, bớt chém đi, vì 7000 năm trước làm éo gì có cái đất nước này]
Thành thật mà nói, Thiên vương đã không còn nữa, thế nên những vật như thế cũng chả cần thiết. Hay nên giải thích thế nào đây nhở…? Thực sự thì tôi cóc quan tâm đến chuyện đó.
Chính bản thân cái quốc gia này đã trở nên phiền kinh khủng khiếp rồi nên có lẽ tôi nên một lần đánh sập hoàn toàn (bằng thân phận Ngân quỷ chiến binh), chia tách và giao nó cho Zenoasu, Ferzen và Hanok cho rồi?
Sau đó, chiến binh Sol, trong khi đứng trước vị Thiên vương đang nghiến chặt răng bực tức, cầm thanh kiếm và chỉ về phía tôi
Tôi lạnh lùng nã anh ta, nhưng viên đạn bị chặn lại bởi tấm khiên lớn. Rồi anh ta chạy về phía này.
[Doraaaaaa!]
Anh ta xoay cái thanh kiếm to bằng cả cánh tay với tất cả sức mạnh, nhưng tôi nhẹ nhàng tránh đòn và kéo cò nhắm vào đầu Sol. Các viên đạn bật lại sau khi trúng mũ giáp hắn ta kèm theo âm thanh nổ lớn. Khó nhể. Vậy là những viên đạn này thì không có hiệu quả huh?
[Kohaku!].
[Theo lệnh ngài]
“Sóng âm vô ảnh gầm” của Kohaku phát ra hất bay và khiến Sol lăn vài vòng trên mặt đất. Tôi đã tận dụng khoảng nghỉ đó để thay đạn và chiêu đãi hắn ta bằng [Explosion Bullet] <đạn nổ>. Những viên đạn đã kích hoạt phép thuật nổ ngay khi va chạm, nhưng uy lực đã giảm đáng kể so với dự đoán do phép thuật bị rào chắn cản trở. Cơ mà chúng vẫn có thể gây ra thiệt hại liên tục.
[Guua!]
Tôi ngắm vào tên Sol vẫn còn đang kinh ngạc, định thực hiện 1 phát headshot…
[Triệu tập quang năng, viên đạn sáng chói, “Light Arrow”
Đột nhiên, tôi nghe thấy 1 câu thần chú vang lên, thế nên ngay lập tức tôi nhảy sang bên cạnh chỗ tôi đang đứng.
Vài mũi tên ánh sáng ghim vào chỗ mới vừa rồi tôi đứng. Nguy hiểm vỡi.
Tôi quay đầu lại và nhìn thấy tên pháp sư Gad đang đứng trước ngai vàng trong khi giơ gậy của mình. Nè nè, đánh lén vậy mà coi được à?
[… Không phải phép thuật bị cản trở bởi rào chắn sao?].
[Ngươi không biết rào chắn này là do ta tạo ra sao? Ngươi nghĩ ta sẽ làm thế nếu ngay đến cả ta cũng bị ảnh hưởng à?]
Qué gì vậy? Ý ngươi là chỉ có mình ngươi không bị ảnh hưởng bởi rào chắn sao? Chơi bẩn kinh hồn. Mà cũng đúng thôi, đây là lãnh thổ của kẻ thù mà. Nếu ai đó nói rằng điều này là tự nhiên, thì chuẩn roài, đúng không?
[Ta có nên nó rằng đúng như mong đợi từ 1 pháp sư của “Hiệp hội hoàng kim [Gordias]” không?] […!? Thằng khốn… Ngươi là ai!?] – Gad.
Vẻ cảnh giác hiện lên trên gương mặt của Gad và Sol.
[… Ngươi là 1 con chó săn của Ferzen à?] – Sol.
[Ai biết nè. Mà quan trọng hơn, ngươi không thể làm gì đó với cái rào chắn này à? Nếu ngươi làm thế, ta sẽ dạy cho vài phép hay ho đấy].
[Đáng tiếc là rào cản này là loại cài đặt cố định. Nó sẽ không biến mất trừ phi ta cạn pháp lực hoặc tạo tác chủ chốt bị phá hủy] – Gad.
Gad cười tự mãn. Oh, ra là vậy à?
[Nếu thế thì có nghĩa là tốt hơn nếu ta phá hủy tạo tác đó, đúng không? Ta có thể tìm thấy nó ngay lập tức vì trên thực tế đây là 1 rào chắn quy mô lớn, thế nên nó không thể bị che giấu được].
[Trước đó thì ngươi nên lo cho cái mạng mình đã. Bóng tối đến đây, ta yêu cầu những chiến binh xương xẩu, Skeleton!] – Gad.
Sự hình thành phép thuật xuất hiện trên sàn nhà sau khi Gad niệm 1 câu thần chú. Những hiến binh Skeleton xuất hiện từ đó trong khi cầm kiếm và khiên.
Mợ nó! Cái này phiền chết được. Skeleton là ma thú triệu hồi thuộc loại undead. Sức chiến đấu của nó không cao. Nhưng mà nó có khả năng tự tái tạo sau khi bị đánh bại với 1 khoảng thời gian nhất định.Cần phép thuật quang hệ hoặc vũ khí có thuộc tính đó để hoàn toàn hủy diệt chúng.
Mà điều rắc rối nhất là phép thuật đã bị niêm phong, thế nên chúng tôi không có khả năng đánh bại chúng. Không, không phải là không có, nhưng kích hoạt phép thuật từ khoảng cách bằng không thì có hơi rắc rối.
[… Ngươi có thể làm được vài thứ thú vị đó nhỉ?].
[Vì ngươi đã biết đến “Hiệp hội hoàng kim [Gordias]”, thế nên ta sẽ khiến ngươi bỏ mạng lại đây]
Tôi bắn Brunhild và đánh bại 1 bộ xương đang lao tới . Nó đổ sụp với âm thành ồn ào, nhưng sau 1 phút thì nó có thể tái tạo lại.
Tsubaki-san, Sonia-san, Rengetsu-san cũng dễ dành đánh gục chúng, Jesty-san cũng thế, nhưng tình hình sẽ ngày càng tệ hơn nếu cứ tiếp tục thế này. Sự tồn tại của Sol đang tấn công tôi cùng với những bộ xương cũng khá là rắc rối.
Nó khá phiền hà, và tôi không chắc cách này có dùng được hay không. Nhưng mà tôi cũng nên thử nó chứ nhỉ?
Tôi bọc lấy Brunhild bằng thần lực phát ra từ tay mình, để nó phủ lấy toàn bộ kể cả đạn. Tôi bắn vào đầu 1 chiến binh xương và *Baam!*, cả bộ xương biến thành tro bụi trong chốc lát.
[Cái giềềềềềề!?] – Gad.
Đếch quan tâm tới tên pháp sư đang trợn mắt há hốc mồm, tôi biến chiến binh xương thành tro bụi từng đứa một. Thần lực có khả năng cao hơn nhiều so với pháp lực và tôi tin rằng nhờ đó mà tôi có thể sử dụng tất cả thuộc tính phép thuật.
Nói cách khác, tôi đã nghĩ đến việc các yếu tố được chuyển đổi từ thần lực có bao gồm mọi thuộc tính phép thuộc trong đó hay không. Thần lực cũng không bị ảnh hưởng bởi rào cản vì nó không phải pháp lực. Chỉ có sức mạnh của 1 vị thần mới có thể chặn đứng sức mạnh của 1 vị thần khác.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ đám chiến binh xương, nhảy đến ngai vàng và dí nòng Brunhild vào cổ Thiên vương.
[Hia!] – Jaofar.
[Bỏ vũ khí xuống. Nếu không thì ta cho cái cổ hắn đi ăn cỗ luôn]
Tôi hăm dọa Sol và Gad. Dù sao đi nữa, tôi không cho rằng tên Thiên vương này sẽ còn mạng sau khi tôi giao hắn cho Jesty-san. Nhưng tôi phải tóm được 2 người kia vì tôi cần thông tin về “Hiệp hội hoàng kim [Gordias]”.
Gad xoay người lại và bước đến gần Sol trong khi giơ pháp trượng lên.
[Triệu tập hỏa năng, ngọn lửa luyện ngục, “Fireball”]
Một quả cầu lửa bắn ra từ cây gậy kim loại. Nè nè, không phải chứ.
[Hiiiiiiii?] – Jaofar.
[Đờ phắc!] – Touya.
Tôi chém quả cầu lửa ra làm 2 bằng Brunhild được bọc trong thần lực.
Quả cầu lửa sau khi bị cắt làm 2, bay sang 2 bên trái phải và phát nổ phía sau lưng tôi.
[Ngươi… Vừa rồi ngươi đã định bắn luôn cả tên Thiên vương này!?].
[Đến nước này thì chúng ta cũng không còn lý do gì để giữ hắn lại. Kế hoạch của bọn ta đành phải tiến hành sớm hơm] – Gad.
[Ngươi phản bội ta!?] – Jaofar.
Tên Thiên vương giả mạo lớn tiếng vói Gad và Sol.
[Ngươi cho rằng đó là phản bội? Ngươi thậm chí còn không cùng hội cùng thuyền với bọn ta, đúng chứ? Chúng ta chỉ cho ngươi mượn những người lính sắt, và ngươi trả thù lao bằng nhân lực. Mặc dù bọn ta cũng muốn bày tỏ sự cản kích vì đã giúp hoàn thành việc chạy thử các binh sĩ máy móc bằng kim loại. Nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Chúng ta, “Hiệp hội hoàng kim [Gordias]” sẽ tiến đến giai đoạn tiếp theo] – Gad.
[Giai đoạn tiếp theo?] – Touya.
[Chúng ta sẽ xâm chiếm, Ferzen bằng những người lính sắt] – Gad.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã hơi ngạc nhiên vì tuyên bố này vì tôi vốn cho rằng chúng muốn xân chiếm Hanock bằng lính sắt trước tiên.
Dù cho các người có dùng bao nhiêu lính sắt thì cũng sẽ không thể dễ dàng đánh bại đội quân phép thuật của Ferzen. Thiệt hại của cả 2 bên sẽ đều rất lớn, nhưng chúng nói cũng đã chuẩn bị cho điều đó?
[Là để trả thù cho cựu lãnh đạo “Hiệp hội hoàng kim [Gordias]” sao? Thế thì có cũng chỉ là cuộc báo thù vô nghĩa] – Touya.
[Không phải để tra thù cho cha ta. Đây chỉ là bước đầu tiên để xây dựng một thế giới nơi mà “Hiệp hội hoàng kim [Gordias]” là kẻ trị vì tối cao. Một thế giới được thống nhất bằng phép thuật và chỉ dành cho các pháp sư, nơi mà mọi thứ đều phụ thuộc vào phép thuật. Một Đế chế của phép thuật, “Đế quốc phép thuật”] – Gad.
[Cha…? Ra vậy. Thế, ngươi là con trai của cựu lãnh đạo huh?] – Touya.
[Trên huyết thống. Ta là con trai của Garland Gouldi, Galzeld Gouldi] – Gad.
Gad… không, Galzeld dậm xuống sàn bằng pháp trượng của mình và tự giới thiệu. Anh chàng này là lãnh đạo đương nhiệm của “Hiệp hội hoàng kim [Gordias]”.
[Ta sẽ loại bỏ những sinh vật hèn kém, những kẻ không thể sử dụng phép thuật của thế giới này bằng cấm thuật [Sanctuary] <聖域 -Thánh Vực/Thánh Địa> mà cha ta đã không thể khởi động, và một thế giới mới sau khi thanh tẩy sẽ xuất hiện]
Cấm thuật [Sanctuary]? Đó chính là phép thuật mà cha hắn đã cố thực hiện nhiều năm trước? Từ những gì hắn nói, tôi đoán nó giống như là 1 phép thuật sẽ xóa sạch những con người không thể sử dụng phép thuật, nhưng mà…
Điều này với xâm chiếm Ferzen có liên quan gì? Có một tạo tác nào đó trong Ferzen cần thiết để kích hoạt nó à?
[Vẫn còn rất nhiều thứ mà ta không hiểu, nhưng sao cũng được. Được rồi. Nếu ngươi đã là lãnh đạo của “Hiệp hội hoàng kim [Gordias]” thì ta không thể để ngươi đi được] – Touya.
[Ta tự hỏi về điều đó đấy] – Gazeld.
Gad cười gan góc. Ngay sau đó, bức tường lâu đài phía sau hắng đột nhiên vỡ ra, và 1 bàn tay máy móc lớn thò vào trong đại sảnh.
Từ bức tường đang nhanh chóng sụ đổ, hình dạng của 1 thứ có cổ lùn nhưng kiên cố xuất hiện với trong khi cầm theo 1 chiếc khiên hình nón. Đó là lính sắt à!?