Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 240 : Rào Chắn Cản Trở Và Cuộc Xâm Nhập Lâu Đài
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 240 : Rào Chắn Cản Trở Và Cuộc Xâm Nhập Lâu Đài
Isekai No Kami Team - Isekai wa Smartphone to Tomo ni
[Ra vậy. Thế, những người lính sắt đang được lưu trữ trong các nhà kho dưới tầng hầm bên trong lâu đài đúng không?].
[Vâng. Mặc dù thần không đột nhập vào lâu đài, nhưng số lượng là khoảng 1000].
[Nhiều đấy]
Tôi hơi ngạc nhiên vì những chi tiết từ cuộc gọi tôi nhận được từ Tsubaki-san. “Khoảng 1000” thì vẫn khá là nhiều. Ngay cả số lượng Framegear ở nước tôi cũng chỉ có tối đa khoảng 400 chiếc.
Sự khác biệt này là do loại nguyên liệu chế tạo hay năng lực xản xuất? Hay là thứ gì khác nữa? Có thể là chúng có 1 cơ sở tương tự như ‘Workshop’.
Nếu vật liệu đã được chuyển vào lâu đài thì hẳn là nhà máy sản xuất cũng ở bên trong. Suy ra, nếu tôi ghiền nát chỗ đó thì chúng hết đường sản xuất lính sắt.
Vậy tôi có nên hủy diệt triệt để cái nhà máy đó với lý do “chấm dứt tất cả mối lo trong tương lai” không nhở?
[Còn 1 thứ nữa, có vẻ như một loại rào chắn mạnh mẽ đang bao bọc lấy lâu đài. Nó có thể ngăn chặn phép thuật gần như là hoàn toàn] – Tsubaki.
[Nó khá rắc rối đấy…]
Điều đó có nghĩa là tôi không thể mang những người lính sắt đi sau khi “chôm”? Tức là tôi sẽ phải trực tiếp mang chúng ra khỏi lâu đài.
Có lẽ đó không phải loại rào chắn ngăn chặn phép thuật mà chính xác là hủy bỏ phép thuật.
Có nhiều loại rào chắn.
Ngăn chặn đối tượng tác động bằng phép thuật, rào chắn phòng thủ.
Ngăn chặn sự phát động phép thuật, rào chắn cản trở.
Mang lại hiệu ứng nào đó, rào chắn hỗ trợ.
Ngăn chặn sự xâm nhập, rào chắn phòng hộ.
Ngăn chặn việc trốn chạy, rào chắn phong ấn.
Tôi chỉ biết về những loại rào chắn đó. Có vẻ như còn nhiều loại khác nữa, nhưng trong đó, bùa chú cũng thuộc loại phòng thủ trong khi rào chắn của thế giới này ngăn chặn Fureizu xâm nhập dường như thuộc loại phòng hộ.
Tất nhiên là các rào chắn cũng khác nhau về sức mạnh. Phải mất rất nhiều thời gian và pháp lực để xây dựng được 1 rào chắn kiên cố, người ta nói việc đó rất phiền phức.
Cách nhanh nhất để phá hủy rào chắn là hủy tạo tác hoặc pháp trận tạo nên nó, nhưng có thể chúng đã đặt 1 rào chắn khác lên nó. Nên hẳn là nó sẽ không bị tìm thấy bằng phép thuật tìm kiếm.
Mà không, cách đơn giản nhất là [Hoàn toàn xóa sổ nó cùng với thủ phủ]. Ờm, rõ ràng là không được rồi. Mấy tên lính sắt tôi muốn trộm cũng sẽ bốc hơi theo luôn.
Dù sao thì, tôi quyết định hội nhóm với Tsubaki-san.
Giờ thì, những gì còn cần làm là với nhóm của Sonia-san nữa thôi, nhưng…
[Ngài không thể đưa chúng tôi cùng xâm nhập lâu đài sao? Không thể nào mà chúng tôi có thể để yên cho tên khốn Jaofar được] – Sonia.
[Xin hãy làm ơn cho phép chúng tôi tham gia] – Jesty.
Không chỉ Sonia-san mà cả Jesty-san cũng cúi đầu với tôi. Ờ thì, cũng đâu có sao đâu mà.
[Mọi người định trở lại thủ phủ đúng không? Người dân ở đó dã thấy mặt 3 người chưa?].
[Có lẽ là rồi. Chúng tôi đã khai báo tên của mình ra để Jesty có thể đưa vào trong thủ phủ] – Sonia.
[Vì trả thù cho cha nên tôi không còn cách nào khác] – Jesty.
[Uuu…] – Touya.
Nếu là vậy, khả năng chúng tôi thành tâm điểm của công chúng khi vừa xuất hiện là rất cao. Thậm chí còn tệ hơn, người ta đều đã biết rằng Jesty đã đến đất nước nay với 1 người phụ nữ tộc rồng và 1 người đàn ông đầu trọc <đệ thánh Sai>. Nổi bật đến không thể nổi bật hơn luôn.
[Chịu vậy. Hãy thay đổi bề ngoại của mọi người bằng phép thuật ảo ảnh]
Mặc dù chắc nó sẽ bị hủy bỏ ngay khi chúng tôi tiến vào lâu đài thôi.
Một rào chắn cản trở là thứ ngăn chặn việc kích hoạt phép thuật. Một khi bước vào phạm vi của nó, loại phép thuật có tác dụng liên tục cũng sẽ bị hủy bỏ.
Mà, miễn chúng tôi vẫn có thể tung tăng xuống phố là đủ rồi.
Tôi thay vẻ ngoài của 3 người trở nên giống vẻ ngoài của những người dân bình thường trong thị trấn, rồi chúng tôi quay lại khu rừng tre bằng [Gate].
Rất nhiều quân lính đang lượn qua lượn lại trên đường trong lúc chúng tôi đến chỗ hội nhóm với Tsubaki-san. Không ai chú ý đến 3 người kia nhờ vào [Mirage], nhưng tôi thì bị tra hỏi vài lần vì chiếc mặt nạ của mình.
_____Đêm_____
Sau đó, khi mặt trời đi ngủ, khu phố trở nên đen tối.
Để thuận bề hành động, chúng tôi đã chọn tuyến đường không có dấu hiệu sinh vật sống nào và tiến về phía lâu đài. Đến gần và nhìn, tôi nhận ra bức tường của nó thự sự rất cao.
[Giờ thì, làm thế nào để chúng ta lẻn vào trong?] – Touya.
Đã đến bức tường của lâu đài, tôi thử dùng [Light] để thử nghiệm. Ánh sáng phát lên chỉ 1 thoáng qua sau đó lập tức vụt tắt. Rõ ràng là chúng tôi đã vào trong phạm vi của rào chắn.
[Có vẻ phép thuật không thể dùng được] – Touya.
[Canh gác ở các cổng của lâu đài đã trở nên nghiêm ngặt hơn trước. Chúng ta nên làm sao…?]
Rengetsu-san, Sonia-san và Jesty-san vốn được ngụy trang bằng [Mirage] cũng đã “hiện nguyên hình”.
Tôi vốn định dùng [Invisible] để trở nên trong suốt và đi vào trong, nhưng phép thuật vô dụng rồi…
[Ừmmmm, dù dùng cách nào thì cũng rắc rối hết. Cứ quên hết đi và đập vỡ 1 lỗ là xong].
[[[[Ểh?]]]]
Đối phương cũng không thể sử dụng phép thuật, và chúng tôi ít ra còn có súng. Cung và tên thì cũng khá đáng sợ đó, nhưng cũng không phải là không thể né tránh. Chúng chả là gì cả nếu tôi là chính tôi.
[L-làm ơn chờ chút! Jaofar có thể sẽ chạy trốn nếu chúng ta hành động lỗ mãng. Nếu vậy thì tôi sẽ gặp rắc rối đó] – Jesty.
Jesty-san phát biểu trong hoảng loạn. Ờ ha. Tôi quên bẵng đi chuyện đó. Mặc dù tôi cảm thấy có thể kiểm soát toàn bộ lâu đài này kể cả khi không dùng phép thuật. Ờ… rồi sao nữa…
Đột nhiên tai Kohaku giật giật và nhìn chằm chằm vào bóng tối.
[Chủ nhân. Ai đó đang đi về hướng này. Có lẽ là lính tuần tra].
[Bỏ mịa. Mọi người, nấp vào bụi cây đó mau lên!] – Touya.
Phản ứng với lời tôi, mọi người nhảy vào trong lùm cây.
Nhìn vào bóng tối, tôi nhìn thấy 2 người lính đi ngang qua chỗ chúng tôi vừa đứng khoảnh khắc trước. Rõ ràng là họ không nhận ra chúng tôi.
Khi 2 người đó đi xa và xung quanh an toàn, chúng tôi bước ra từ bụi rậm và tiếp tục nghĩ về cách vượt qua bức tường lâu đài.
Quả thật, chúng ta không thể nhảy qua với chiều cao này, đúng không? Nó cao khoảng gần 10m thôi, mặc dù tôi có thể nhảy qua nếu nó chỉ cao 5-6m mà không cần phép thuật.
[Chủ nhân, tôi có thể dễ dàng nhảy qua nó].
[Có ổn không nếu mang theo tôi trên lưng?].
[Không vấn đề gì]
Vậy thì, chúng tôi sẽ làm thế? Không nên nấn ná ở chỗ này mãi.
Khi Kohaku quay lại kích thước ban đầu, trừ Tsubaki-san, 3 người kia đều đờ người với biểu hiện kinh ngạc nhưng tôi chả quan tâm.
Tôi thử mở [Storage] để lấy ra 1 sợi dây thừng, nhưng nó cũng chỉ mở trong 1 lúc rồi tự động đóng lại. Cũng là do rào chắn à?
Sau khi tôi rời khỏi bức tường lâu đài, tôi mở nó lại và lấy ra sợi dây từ bên trong.
Đúng là tôi không thể dùng phép sau khi vào trong, tôi có nên chuẩn bị trước chút ít không nhở?
Sau khi để lại chút sắp xếp cho trường hợp khẩn cấp, tôi quay lại chỗ mọi người, đưa 1 đầu dây thừng cho Tsubaki-san rồi lên lưng Kohaku.
Cô ấy nhẹ nhàng hạ thấp người rồi nhảy lên 1 phát. Kohaku nhảy cao hơn 10m và hạ cánh sau bức tường lâu đài mà không gây ra bất kì tiếng động nào.
May mắn là không có ai ở gần đó. Bụi rậm và cây cối được trồng ở đây, giống như 1 khu vườn vậy. Tôi lập tức cột dây vào 1 cái cây gần đó và kéo kéo để gửi tím hiệu cho Tsubaki-san.
Tôi chú ý động tĩnh xung quanh và đặt bản thân vào tình trạng sẵn sàng rút Brunhild ra bất cứ lúc nào.
Giờ nghĩ về nó… Hãy thử kiểm tra xem vì tôi có chút tò mò.
[Chế độ kiếm]
Lưỡi của Brunhild chỉ dài ra thêm 1 chút. Ra vậy. Không hẳn là hoàn toàn không thể kích hoạt phép thuật.
[Chế độ kiếm].
[Chế độ kiếm].
[Chế độ kiếm].
[Chế độ kiếm]
Lặp lại nhiều lần, cuối cùng lưỡi kiếm cũng kéo dài ra. Liệu nếu chỉ là phép thuật tác dụng trong khoảnh khắc thì tôi có thể dùng được?
[Slip] thì 1 giây là quá đủ. Không có vẻ gì là bất khả thi nếu tôi dùng [Boost] hoặc [Accel] trong khoảnh khắc. Tôi tin là [Arport] cũng dùng được. Rồi thì, nạp đạn trong chế độ súng cũng là ngay tức khắc, nên sẽ ổn cả.
Thứ gì đó như là [Fireball] có thể sẽ biến mất nếu không sử dụng ở khoảng cách gần, nhưng nếu như tôi tự di chuyển để khoảng cách bằng không thì không chừng đến tôi cũng bị thổi bay luôn quá.
Vì [Multiple] cũng bị vô hiệu hóa, thật đau đớn khi không thể dùng chức năng khóa mục tiêu của smartphone. [Paralysis] cũng không thể dùng mà không chạm vào mục tiêu thì phải?
Aah! Nếu tôi dùng [Teleport] thì chẳng phải là éo cần nhảy qua tường sao!? Tôi nghĩ rằng phép đó cũng cần nghĩ đến nơi mình cần đến trong khi kích hoạt, tôi đã thử dùng nó, nhưng tôi đã không dịch chuyển đến nơi tôi nghĩ về. Chuyển động dường như cũng bị cản trở. Nguy hiểm vãi nên tôi sẽ không dùng nó đâu.
Trong khi tôi cố thử mấy điều như thế, Sonia-san xuất hiện trên bức tường lâu đài. Vì cơ thể Sonia-san và Rengetsu-san rất linh hoạt, nhưng mà Jesty-san thì có vẻ gặp chút khó khăn khi leo lên bức tường lâu đài.
Sau khi mọi người đã lên hết, tôi kéo sợi dây, nối nó với phần nhô ra của bức tường và cột đầu còn lại với tường lâu đài phía đối diện.
Khi mọi người đã tiếp đất bên trong lâu đài hết, Tsubaki-san kéo và thu hồi sợi dây thừng. Để chắc chắn, chúng tôi đã giấu nó trong bụi cây, nhưng vì chúng ta sẽ tẩu lẹ bằng lính sắt sau khi chôm được nó, có lẽ là không cần thiết…thu hồi nó.
Thực sự tôi có thể lái lính sắt sau khi trộm được không? Tôi đã tự thuyết phục rằng có thể vì nó giống Framegear về nhiều mặt, nhưng tôi vẫn còn thắc mắc điều đó.
[Trước tiên, chúng ta có nên phá vỡ cái rào chắn này không?].
[Chủ nhân, có binh lính tuần ra nữa đang đến]
Kohaku đã trở thành chú hổ nhỏ nói với tôi.
Dường như nơi này là sân sau của lâu đài. Tôi nhìn ra từ bóng cây và thấy 2 người lính trông có vẻ như đang trên đường đi tuần tra trong khi cầm theo ngọn đuốc.
[Được rồi. Hãy lấy thông tin của lâu đài này bằng cách hỏi họ].
[Bằng cách nào? Tôi ra tay nhá].
[Không, tôi sẽ đi. Tôi sẽ làm 1 trong 2 người bất động và hỏi người còn lại]
Tôi tiến lên phía trước sau khi từ chối đề nghị của Rengetsu-san. Sau đó tôi kích hoạt [Accel] chỉ trong 1 khoảnh khắc ngắn ngủi sau khi ước tính thời điểm ánh sáng từ ngọn đuốc tiếp cận chúng tôi, rồi tôi lao về phía bộ đôi. [Accel] đã khiến tôi biến mất lập tức như tốc biến, và nó đã đủ thời gian cho tôi vòng ra sau 2 người lính.
Và cứ thế, tôi đặt tay lên lưng 1 trong 2 người và kích hoạt [Paralysis], khiến anh ta bất động. Sau đó tôi kề thanh kiếm của Brunhild vào cổ người còn lại.
[Cấm gây tiếng ồn].
[Hii……!]
Anh ta tưởng tôi đã giết người đồng đội vừa ngã xuống à? Người lính mà tôi kề kiếm đã ngay lập tức vâng lời.
Nhóm của Sonia bước ra từ bụi cây và dập tắt ngọn đuốc mà người lính bất động đang cầm.
[Làm sao để rào chắn của lâu đài này biến mất?].
[T-t-tôi không biết. Gad-sama là người đã tạn nên rào chắn. tôi thực sự không biết gì khác].
[Gad? Hắn ta là ai?].
[L-là thủ hạ của Thiên vương. Anh ấy luôn hành động cùng với Sol-sama]
Tôi yêu cầu giải thích chi tiết về họ, và biết được rằng Gad là một pháp sư đồng hành với kiếm sĩ Sol, 2 người đã chiến đấu với nhóm của Sonia-san và làm bị thương Rengetsu-san.
Pháp sư Gad dường như là kẻ đã tạo nên rào chắn này. Không nghi ngờ gì nữa. Hai người được gọi là Gad và Sol này là thành viên của “Hiệp hội hoàng kim [Gordian]”.
Có vẻ như loại tạo tác nào đó đã được dùng cho rào chắn, nhưng người lính này hình như cũng không biết gì nhiều.
Trông không có vẻ gì là người này biết hơn thế, vậy nên tôi cũng khiến người này bất động bằng [Paralysis] và giấu vào bụi cây cùng người còn lại.
Chúng ta có nên túm tên pháp sư Gad gì gì đó và bắt hắn hủy rào cản trước? Chúng nói rằng hắn là trợ lý của Thiên vương. Mà còn cuộc trả thù của Jesty-san nữa, thế nên việc chôm lính sắt sẽ phải hoãn lại.
Mục tiêu của tôi là nơi của Thiên vương hiện giờ và có lẽ sẽ nhanh hơn nếu tra khảo mấy tên lính giống như vừa làm.
[Giờ thì, chúng ta hành động chứ?] – Touya.
Và chúng tôi bắt đầu xâm nhập lâu đài.