Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chap 265: Thành phố rực cháy, và những bộ xương tinh thể
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chap 265: Thành phố rực cháy, và những bộ xương tinh thể
Tôi đã tìm thấy nhóm kunoichi ở vùng hoang mạc cách khá xa Astal, thành phố lớn thứ hai Sandora.
Sau đó, tôi niệm phép [Recovery] lên và gửi cả ba tới phòng y tế của lâu đài Brunhild. Tôi cũng đã nhờ Flora và Atlantica kiểm tra sức khỏe của họ. Nếu nguyên nhân là một loại virus nào đó, tôi đoán việc này sẽ trở nên trầm trọng hơn. Nhưng mọi chuyện có lẽ vẫn ổn thôi.
Vì vô tình gặp Moroha-nee-san và Karina-nee-san nên tôi đã rủ các chị ấy đi cùng. Bởi lẽ những thứ như virus sẽ không ảnh hưởng tới những người có thần tính, bao gồm cả tôi trong đó.
Khi mặt trời đã lặn, tôi bay đến Astal cùng Karina-nee-san và Moroha-nee-san trên một tấm thảm bay.
Trên đường đi, chúng tôi bay qua vô vàn chiếc xe ngựa cùng những phương tiện giao thông khác và có vẻ như tất cả đều đang muốn chạy ra khỏi thành phố.
Chúng tôi đang yểm phép tàng hình, nên nếu có người sống sót thì họ sẽ không thể nhìn thấy. Tất cả có vẻ đều là các thương nhân. Dựa vào kết quả tìm kiếm trên bản đồ thì không có ai sống sót, vậy nên mấy người này có lẽ là đang muốn chạy ngay khỏi thành phố khi thảm họa vừa mới bùng phát.
Cuối cùng, một pháo đài dần dần hiện ra trước mắt chúng tôi. Ra đây là thành phố lớn thứ hai ở Sandora, Astal à?
Những bức tường thành được xây với gạch đá màu nâu đỏ, có lẽ để bảo vệ thị trấn và ngăn không cho người ngoài tấn công vào, nhưng cổng thành đã mở ra, khiến cho bức tường bảo vệ trở nên vô dụng.
Có rất nhiều xác chết quanh cổng. Nhìn vào vũ khí và trang phục, tôi có thể đoán ngay đây là những người lính bảo vệ cổng thành.
[Đây là...]
Mặt của những người lính này trông rất đau khổ, giống như những cái xác ướp khô vậy. Tôi cũng thấy những tảng tinh thể tựa như pha lê đâm xuyên qua và mọc ra từ cơ thể của bọn họ nữa.
Dùng lưỡi kiếm của khẩu Brunhild, tôi thử chọc vào tinh thể mọc ra từ cơ thể của một người đàn ông, nhưng nó vỡ vụn ngay lập tức.
Khi tôi nhặt viên tinh thể lên, tôi có thể kết luận ngay rằng nó quá mỏng để gắn lên vũ khí giống như cái cách tôi đã làm với tinh thể của bọn Fraze.
Tôi cũng thử dồn một ít sức để bẻ, và viên tinh thể gãy đôi dễ dàng như một thanh kẹo vậy.
[Chuyện quái gì thế này...?]
Khi tôi còn đang tự thắc mắc thì hai người đứng bên cạnh tôi, Moroha-nee-san và Karina-nee-san lại trưng ra những vẻ mặt khó chịu khi nhìn đống xác khô.
[Đúng như chị nghĩ, thứ này là...]
[Không sai vào đâu được...]
Hai người họ trao đổi với nhau về chuyện gì đó. Chuyện gì thế nhỉ?
[Hai chị cảm thấy có điều bất thường à?]
[Chị nghĩ vậy. Chị không biết điều gì đã xảy ra, nhưng linh hồn của những người ở đây đã bị ăn mất.]
[Linh hồn của họ đã bị ăn ư?]
Điều này nghĩa là sao? Tôi có nghe qua về hiện tượng thoát xác và trở thành linh hồn khi đang trong trạng thái hôn mê ở con người, nhưng cái này không có vẻ gì là như thế.
[Đối với phàm nhân, khi họ chết đi, linh hồn sẽ thoát ra khỏi thân xác và tới thần giới nơi thần linh sống. Linh hồn đó sẽ được thanh tẩy và được chuyển qua cơ thể mới chờ tái sinh. Chúng ta gọi đó là kiếp luân hồi.]
[Và đối với những kẻ đã phạm nhiều trọng tội, linh hồn của họ sẽ chịu sự trừng phạt khắc nghiệt và chỉ có thể tái sinh thành loài cầm thú, nhưng điều đó vẫn nằm trong quá trình luân hồi. Còn thứ này...]
[Còn linh hồn của những người ở đây sẽ không thể lên thần giới được. Touya, sử dụng đôi mắt của em... hãy tập trung thần lực vào mắt và nhìn những cái xác kia một lần nữa đi.]
Làm theo lời Karina-nee-san, tôi tập trung thần lực lên mắt và nhìn những cái xác một lần nữa.
Sau khi làm vậy, tôi có thể nhìn thấy những đốm sáng yếu ớt trong cơ thể những người kia. Đó là các linh hồn à?
Đột nhiên, tôi nhận ra những đốm sáng đó trông như đã bị gặm nhấm bởi một con sâu và linh hồn đang sáng yếu dần.
[Em có thấy không? Đó được gọi là "Thực Hồn". Vào lúc này đây, những linh hồn đó sẽ yếu dần, rồi biến mất và bị tách khỏi vòng luân hồi, linh hồn của họ sẽ không thể tái sinh được nữa. Chúng biến mất hoàn toàn theo đúng nghĩa đen.]
Biến mất hoàn toàn theo đúng nghĩa đen...Biến mất khỏi thế giới này và cả những thể giới khác. Nghe điều đó thôi là đủ khiến tôi rụng rời tay chân.
[Một cách để lưu trữ linh hồn sao...]
[Chị biết một giải pháp cho chuyện này, nhưng nó chỉ thực hiện được ở thần giới. Bọn chị không thể sử dụng tùy tiện trên hạ giới được. Em cũng đừng cố gắng làm theo. Phương pháp đó đối với các tân thần phải nói là rất khó.]
Karina-nee-san đã thắp sáng hi vọng trong tôi, và cũng trực tiếp phá hủy nó luôn.
[Bây giờ, ta phải hỏa táng thi thể những người ở đây. Nếu linh hồn không thể lên thần giới, nó có thể sẽ quay lại thân xác cũ. Nếu điều đó xảy ra, chúng sẽ biến thành những undead; chúng sẽ biến nơi này thành vùng đất zombie, và tìm diệt những người sống sót.]
Theo lời Moroha-nee-san, dù đã bị ăn mòn hay chưa, một khi linh hồn quay trở lại thân xác đã chết, chúng chắc chắn sẽ trở thành những undead. Việc biến thành undead, có những trường hợp là do sự nuối tiếc thế giới cũ hay do sự thù hận với ai đó. Nhưng ở đây, undead được tạo thành là do việc phá hủy linh hồn không có chủ đích.
Thông thường, những linh hồn khi chết sẽ được lên thần giới sau khi thoát xác. Tuy nhiên, linh hồn đã bị gặm nhấm thì không thể. Nó chỉ có thể luẩn quẩn quanh thân xác đó. Cuối cùng, linh hồn sẽ bị xóa sổ khỏi vòng luân hồi.
Khi tiến vào thành phố, tôi phát hiện rằng không chỉ có con người bị ăn mất linh hồn. Cả ngựa, chó và chim cũng bị gặm mất một phần. Theo phán đoán của tôi, kiểu gì Fraze cũng có dính dáng đến vụ này.
Sau khi cân nhắc nhiều nhiều, tôi nghĩ tốt nhất là cứ đốt quách toàn bộ đi. Có lẽ sẽ có đồ quý hay vàng bạc trong đó, nhưng cái ý nghĩ "Có lãng phí quá không?" hay "Mình có nên lấy hết không?" không tồn tại trong tâm trí tôi. Tôi không muốn bị gọi là một tên trộm mộ đâu.
Mặt khác, những thứ này sẽ trở thành đồ của những tên trộm hay những kẻ vô tâm nếu tôi bỏ chúng lại đây. Tốt nhất là đốt những thứ này để chúng có thể về với chủ nhân của mình.
Tôi cũng đã cân nhắc việc trao lại số của cải này cho vương quốc Sandora, nhưng vẫn có khả năng virus truyền nhiễm sẽ lây lan từ đó. Và thêm nữa, sẽ rất tệ nếu có kẻ dùng số của cải đó để sản xuất thêm nhiều Vòng cổ Nô lệ.
Sau khi chắc chắn không có ai sống sót trong thành phố, tôi phóng hỏa ở nhiệt độ đủ để làm nóng chảy cả tiền vàng và bạc. Các linh hồn đã bị xóa khỏi vòng luân hồi cũng không là ngoại lệ.
[Hỡi Ngọn lửa, hãy bùng lên, Hỏa Ngục.]
Cả thành phố sáng rực trong ngọn lửa ma thuật mà tôi đã niệm phép. Hỏa Ngục sáng rực như thiêu đốt cả bầu trời.
Tường và mái nhà đổ sụp xuống, mọi vật đang bị đun chảy trong ngọn lửa.
Đối diện ngọn lửa dữ dội ấy, tôi chỉ biết đứng nhìn và cảm nhận nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy bản thân.
[Quá trình Thực Hồn ấy có xảy ra thường xuyên không?]
[Có khả năng như thế trong trường hợp các linh thể như oán linh, bóng ma hoặc yêu ma xuất hiện. Quái vật thuộc chủng "Thực Hồn" thường bị thu hút bởi những suy nghĩ tiêu cực của con người. Con người chết đi khi đang trong tâm trạng tiêu cực là bữa ăn tuyệt vời cho chúng.]
[Con mồi chủ yếu của chúng chính là "Nỗi sợ". Những người chết đi trong khi đang lo lắng, tuyệt vọng hay hoảng loạn là món mồi ưa thích của chúng. Đó là lí do chúng thường giấu mình rồi dồn đối phương vào góc trong tâm trạng hoảng loạn. Sau cùng thì "Nỗi sợ những cái chưa biết" là nỗi sợ xuất hiện khi họ không hiểu hoặc không biết thứ gì đó, và cũng là bản năng của con người mà.]
Điều đó gợi tôi nhớ lại, rằng nỗi sợ bóng tối sâu thẳm là nỗi sợ duy nhất tồn tại cùng con người. Họ có xu hướng tưởng tượng ra "thứ gì đó" ẩn mình trong bóng tối, rồi tự khơi gợi lên cái gọi là "Nỗi sợ". Hơn nữa, "Nỗi sợ những cái chưa biết" còn tùy thuộc vào độ phong phú của đầu óc mỗi người.
Chà, tôi đã biết thêm một điều rằng các oán linh có thể ăn mất linh hồn của con người. Tuy nhiên, lý trí của tôi lại mách bảo chuyện này không hoàn toàn là do chúng.
Chuyện con người bị chết do tinh thể trong người cũng vậy. Người ta sẽ nghĩ làm thế quái nào mà có thể tấn công một thành phố đông dân như thế được. Nhưng mọi thứ hoàn toàn là có thể nếu kẻ tấn công là hàng nghìn con oán linh...
[Chị vừa nhớ ra một chuyện...]
Moroha-nee-san nói trong khi nhìn thành phố cháy rực.
[Thứ hấp thụ những linh hồn đó... Có lẽ một Ác thần sắp được tái sinh rồi đây...]
[Ah, chị hiểu rồi. Có thể lắm đấy. Không có thần khí nào trong thế giới này ngoại trừ smartphone của Touya-kun, vậy đây hẳn là do hắn, tên thần cấp dưới đó?]
Theo lời hai người họ, chuyện này là do một Ác thần gây ra, nhưng có thật không vậy? Cũng giống như Thần khí, đó là một vị thần được tạo ra nhờ hấp thụ những cảm xúc tiêu cực. Hai chị ấy nói rằng hắn chỉ là một vị thần cấp dưới, nên chẳng là gì đối với những vị thần khác, nhưng lại là một vấn đề rất nghiêm trọng đối với nhân loại.
Ác thần thực chất không phải là một vị thần chính gốc dù được gọi như thế, và những vị thần cũng không được phép can thiệp vào bởi lẽ hắn ta được sinh ra ở hạ giới. Nhưng mà, vì hắn đã sở hữu Thần tính từ lúc được sinh ra, nên có lẽ các vị thần sẽ không ngồi yên đâu. Họ chắc sẽ gửi vài món Thần khí hoặc triệu hồi Anh hùng đến chẳng hạn...
[Hmm, thế giới này đã có Touya-kun rồi nên sẽ chẳng có gì để lo lắng nếu có tên Ác thần nào đó hồi sinh...]
[Dù sở hữu Thần tính nhưng hắn còn chẳng phải là một vị thần. Một kẻ được tạo ra từ vị thần yếu nhất đối đầu với Người phụ thuộc của vị thần Toàn năng... đó thậm chí còn chẳng đáng gọi là một trận chiến.]
[... Thế đấy, chị nghĩ không có gì phải lo lắng...]
Tôi thì muốn hai người họ giúp tôi chống lại Ác thần hơn đó. Nhưng mà, nếu hắn thật sự yếu hơn tên thần Neet, tôi nghĩ tôi có thể làm được.
Đặt vấn đề đó qua một bên, giờ tôi lo lắng về đống tinh thể kia hơn. Đừng nói là tên Thần cấp dưới đó đã bắt tay với lũ Phrase nhé?
Có lẽ không phải vậy...là điều tôi muốn nghĩ hiện tại. Nhưng tôi không thể gạt bỏ hoàn toàn sự hoài nghi đó.
Tôi cứ có cảm giác rằng sự hồi sinh của Ác thần là do lũ Phrase. Tất nhiên đó chỉ là ý kiến chủ quan, nhưng...
[... Hm? Có gì đó sai sai. Hình như có gì đó đang... di chuyển?]
Tôi ngước lên nhìn Moroha-nee-san, người đang chăm chú nhìn vào Hỏa Ngục. Ca-cái gì?
Có những bóng đen lờn vờn bên trong ngọn lửa. Không thể nào... Đó là ngọn lửa đủ sức nung chảy cả sắt đấy?!
Một bộ xương tinh thể nhảy ra khỏi ngọn lửa, làm tôi vô thức hét lên kinh ngạc.
[Uwaa!?]
Karina-nee-san liền bắn một mũi tên tinh thể vào bộ xương, không để nó kịp làm gì.
Bộ xương tinh thể ngã xuống ngay khi bị bắn vào đầu. Nhưng cũng rất nhanh chóng, nó khôi phục về hình dạng ban đầu. Cái này... giống hệt lũ Phrase...!
Sau khi phục hồi hoàn toàn, bộ xương đứng lên một cách chậm rãi. Tôi có thấy ở khu vực tim của nó có một quả cầu sáng màu đỏ.
[Không phải chứ...!]
Tôi rút Brunhild ra khỏi bao và nhắm bắn quả cầu. Ngay khi viên đạn bắn xuyên qua, bộ xương vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.
Khả năng tái tạo... và cả việc ngừng hoạt động sau khi lõi bị phá hủy... giống hệt lũ Phrase. Và có vẻ ma thuật không có tác dụng, bởi vì nó đã vô tư đi xuyên qua Hỏa Ngục của tôi mà.
Lý do của những chuyện này, gần như chắc chắn là do đống tinh thể mọc ra từ người bọn họ!
[Chúng đang đến nữa đấy... Những người chết ở thành phố này đang biến đổi thành một chủng loại Phrase rồi.]
[Sẽ rất khó nếu chiến đấu ở đây! Chúng ta nên tới chỗ hoang mạc đi!]
Cả nhóm đều rút lui theo lệnh tôi. Từ trong Hoả Ngục, từng bộ xương lần lượt bò ra. Và cứ mỗi lần như vậy, vài con trong số chúng lại ăn đạn và tên từ tôi và Karina-nee-san, những người đang rút lui tới sa mạc.
Thậm chí còn có vài bộ xương nhỏ mà có lẽ là trẻ con trong số đó. Sau khi kiềm chế được cảm giác bứt rứt trong lòng, tôi lại kéo cò và bắn nát lõi của chúng.
Linh hồn của những người này đã chẳng thể cứu rỗi được nữa rồi. Thay vì để linh hồn mãi thống khổ vì không được luân hồi, tôi nên giúp cho họ được biến mất thì hơn.
Moroha-nee-san lao về trước và chém một bộ xương tinh thể trong phạm vi. Đám này yếu tới mức thảm hại, đến nỗi có thể bị hạ chỉ bằng một thanh kiếm bình thường. Thế nhưng nếu bị chúng bao vây thì cũng sẽ phiền lắm. Trong trường hợp đó————.
「Hỡi Bóng tối, đến đây, ta triệu hồi các ngươi, Tử Chiến binh 」(Touya)
Những bộ xương trắng bò ra từ vòng triệu hồi của tôi. Những Tử Chiến binh này đều được trang bị một thanh kiếm ở tay phải, và một cái khiên ở tay trái.
Mắt đổi mắt, răng đổi răng. Xương xẩu đánh nhau với xương xẩu.
[Tiêu diệt các bộ xương tinh thể tràn ra từ cổng thành. Hãy đánh vào lõi của chúng!]
Khác với Phrase, lũ xương này có lõi lộ ra bên ngoài nên có thể dễ dàng tiêu diệt nếu đánh vào những chỗ không được tinh thể bảo vệ. Chúng tôi cũng có thể phá nát nó nếu dùng lực tác dụng lên lồng ngực. Mà dù là cách nào thì nó cũng chẳng quan trọng.
Tôi lần lượt gọi ra hàng ngàn Tử Chiến binh. Trận chiến này, tôi chắc mẩm mình dễ dàng nhờ vào lượng pháp lực khổng lồ của bản thân.
Một trận chiến giữa những chiến binh xương và các bộ xương bằng tinh thể đang tràn ra từ Hỏa Ngục. Có vẻ những bộ xương này đều chỉ tấn công con người theo bản năng giống như Phrase. Bằng chứng là tất cả chúng đều tập hợp ở đây qua một cổng duy nhất ngay cả khi có những cánh cổng khác quanh Astal.
Các Tử Chiến binh lần lượt tiêu diệt những bộ xương tinh thể đang tiến tới mà không hề nao núng. Nói sao nhỉ... Có lẽ vì đây là nhiệm vụ mà chúng được giao cho chăng?
Thật kì lạ là không có sinh vật nào ngoài con người, như ngựa hay chó, biến thành Phrase. Có lẽ quá trình trở thành một Phrase cũng có những yêu cầu cụ thể của riêng nó.
[Một trận đại chiến giữa những bộ xương... trông chẳng khác gì địa ngục.]
Như để điểm thêm cho độ trầm trọng của vấn đề, còn có một thành phố rực lửa đằng sau chúng. Cơ mà tôi không nghĩ mình cần chỉ ra điều đó đâu.+
Sau hai tiếng đồng hồ, lũ xương tinh thể đã bị các Tử chiến binh diệt gọn; và ngọn lửa thiêu đốt thành phố cũng đang lịm xuống. Ngay cả khi cố tìm lũ xương tinh thể bằng [Search], tôi cũng chẳng thể thấy một con nào qua bản đồ. Và thế là, thành phố lớn thứ hai của Sandora, Astal, đã biến mất.