Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chap 264: Vương quốc nô lệ, và điều kì lạ của sa mạc
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chap 264: Vương quốc nô lệ, và điều kì lạ của sa mạc
[Nói mới nhớ, Touya-dono. Ngài đang điều tra về Vương quốc Sandora dạo gần đây đúng không?]
[Đúng rồi! Ta cũng đang định hỏi về chuyện đó đây!]
[Các ngài quả là sở hữu tai mắt tinh nhuệ nhỉ?]
Trước câu hỏi của Quốc vương Belfast và Hoàng đế Regulus, tôi chỉ biết thốt lên như thế.
Sau cuộc họp Đông-Tây thường kì, vì nguyên thủ của các quốc gia kia nói muốn được xả hơi thư giãn, nên tôi đã cho bọn họ vào phòng trò chơi giải trí đến tận tối mịt.
Quốc vương Belfast, Hoàng đế Rugulus, Thú vương Misumido và tôi đang ngồi quanh bàn mạt chược còn những vị vua trẻ như Vua Hiệp sĩ Restia và Vua Rynie thì lại rủ nhau chơi bi-da.
Ở một góc đã được cách âm của phòng trò chơi, tiếng đàn piano của Kousuke-nii-san cùng màn trình diễn tài nấu ăn của Clair-san đang thực sự khiến Thống đốc toàn bang Rodomea và Hoàng đế Refresse bị mê hoặc. Trong khi đó, Karen-nee-san, Moroha-nee-san, Sousuke-oji-san và Karina-nee-san đang giảng giải cho Giáo hoàng Ramishu những điều về Thần linh. Còn Suika thì, đang nằm say mèm trên sàn nhà với chai sake trong tay.
[Chà, thực ra thì không chỉ mỗi Touya-dono mới là người duy nhất điều tra về cái vương quốc đó đâu. Thú Vương, đây là Pon.]
[Thật sự là có rất nhiều vấn đề về quốc gia đó khiến bọn ta lo lắng.]
[Như là?]
Vừa nghe cuộc nói chuyện, tôi vừa bốc một quân bài trên bàn. Đó không phải là quân bài tôi cần, vậy nên là hẹn không gặp lại nhé.
[Sau khi Yulong sụp đổ, ta ngày càng nghe nhiều hơn về việc lũ thương buôn nô lệ đang tập trung ở đấy, và báo cáo người dân bị bắt cóc trên khắp Regulus cũng tăng lên.]
[Chúng ta cũng vậy. Có những trường hợp mà một băng cướp tấn công ngôi làng và bắt người trẻ, phụ nữ và trẻ em đi. Người thú luôn được xem là những nô lệ chiến đấu đắt giá nên kẻ đứng đằng sau chuyện này không ai khác ngoài lũ thương buôn nô lệ. Và thêm nữa, Sandora chính là quốc gia hỗ trợ những kẻ đó.]
Việc thâm nhập vào Misumido có thể nói là khá dễ dàng bởi lẽ họ giáp ranh với Đại Thụ Hải. Thêm vào đó, người thú thuộc mỗi chủng tộc khác nhau lại có những khả năng khác nhau, và điều đó giúp đám thương buôn nô lệ càng kiếm được nhiều tiền lời.
[Touya-dono này, bọn ta sẽ rất hưởng ứng nếu ngài đi tiêu diệt cái quốc gia đó đấy.]
[Ha-ha-ha, ý hay. Nếu là Touya-dono thì chỉ cần huých một cái là xong. Nhưng bọn ta cũng sẽ đắc lực hỗ trợ nếu cần thiết.]
[Chúng ta hoàn toàn có thể chiếm được cả thủ đô của bọn họ trong chưa tới một ngày nếu cử Frame Gear đi.]
[Các ngài đang cố nói đùa, nhưng vẫn có vài phần là nghiêm túc, phải không?]
Cả ba người họ nhanh chóng quay mặt đi như lảng tránh. Này, nhìn tôi đi chứ!
[Chuyện phá hủy Sandora đúng là một trò đùa, nhưng bọn ta sẽ rất biết ơn nếu ngài giải quyết được lũ thương buôn nô lệ.]
Theo lời họ nói, có vẻ như lũ thương buôn nô lệ đang gây ra nhiều rắc rối hơn là Vương quốc Sandora. Mặc dù vậy nhưng tôi nghĩ bọn buôn người đó lại đang nghe lệnh từ Sandora ấy chứ.
Sandora gần như không giao thiệp với quốc gia nào khác ngoài Yulong, nên có lẽ tiêu diệt nó cũng không vấn đề gì... đợi đã... không, không ổn. Nếu phá hủy quốc gia đó, sẽ có một lượng người di cư ra bên ngoài, mà cụ thể hơn là Vương quốc Lail nằm sát bên cạnh. Điều đó chính là vấn đề.
[Theo tôi nghĩ, trọng tâm của việc này vẫn là Vòng cổ Nô lệ.]
Tôi có vài thắc mắc, làm sao để sản xuất rộng rãi Vòng cổ Nô lệ như thế được? Có một kẻ có thể sử dụng ma thuật hệ Vô giống như tôi sao?
Giả sử trường hợp đó là đúng, thì ma thuật hệ Vô không thể di truyền qua các thế hệ. Vậy làm thế nào Vòng cổ Nô lệ có thể trở nên phổ biến ở Sandora trong suốt một quãng thời gian dài đằng đẵng?
Có lẽ là vì cái vòng vẫn còn ở trên cổ nô lệ nếu họ chết, vậy nên những kẻ sở hữu họ chỉ việc tháo nó ra và tái sử dụng lên người khác là xong.
Và quan trọng là, ai là kẻ đã tập hợp các thương buôn lại? Nhà vua sao? Nhưng cũng có thể là...
[Đây là Ron, Touya-dono. Chinitsu. Haneman, 12000]
[~Ấy]
Thú Vương thả những quân cờ có khắc hình tròn lên bàn. Chết thật! Tôi đã quá bất cẩn! Và hơn nữa, tốc độ bốc bài của bàn tay ấy thật sự rất khó bì kịp.
Chúng tôi bắt đầu tính điểm bằng gậy tính điểm, rồi bắt đầu một ván mới. Quần bài của tôi lần này, phải nói là thực sự đáng lo ngại.
[Nếu tôi nhớ không lầm, Vương quốc Sandora được thành lập bởi một người được gọi là Vua Nô lệ, phải không?]
[Đúng vậy. Trong thời kì đó, khi mà các bộ lạc còn đang hỗn chiến với nhau, có một người đàn ông từ bộ lạc Frau đã xuất hiện. Và chỉ trong một thời gian ngắn, họ đã thống nhất để thành lập nên Vương quốc Sandora.]
[Người ta cũng kể rằng ông ta có đeo xích ở dưới chân. Vậy nên ông ấy có lẽ là một nô lệ đấu sĩ tới từ một quốc gia nào đó.]
Vậy đó là lí do ông ta bị gọi là Vua Nô lệ à? Có lẽ ông ấy đã rời bỏ mảnh đất quê hương của mình để ra đi và thành lập nên Vương quốc Sandora. Và tôi cũng biết thêm rằng nô lệ đã xuất hiện từ tận thời kì đó rồi.
[Nhưng đó chỉ là một giả thuyết thôi. Cũng có chuyện kể rằng ông ta đã biến thủ lĩnh của các bộ lạc hợp tác với mình thành nô lệ.]
[Thậm chí cũng có những đồn đại rằng Vua Nô lệ chính là kẻ đã tạo ra Vòng cổ Nô lệ sau khi thành lập đất nước đấy.]
Tôi hơi ngẩn người trước câu chuyện mới của Thú Vương và Hoàng đế. Chúng đều kể rằng ông ta đã sử dụng Vòng cổ Nô lệ để bắt các bộ lạc phải phục tùng mình rồi xây dựng đất nước. Một đấu sĩ bình thường có thể làm mấy chuyện như thế à? Có lẽ vẫn còn vài ẩn khuất ở đây.
Việc giải phóng nô lệ thì dễ thôi, nhưng họ sẽ làm gì sau khi đó? Nổi dậy đảo chính? Hay chạy trốn luôn?
Tôi nghĩ hệ quả đầu tiên là thực tế hơn.
Cũng không trách con ngưởi ở đó được, họ vốn đã lớn lên trong một môi trường như vậy mà. Nhưng dù là như thế thì các nô lệ cũng sẽ không chịu hiểu điều đó đâu.
...Ừm, hay là chúng tôi nên đến đó và nói vua Sandora giải phóng những nô lệ bị bắt cóc ở nước ngoài?
Chẳng có gì chắc chắn họ sẽ nghe theo chúng tôi cả. Phải nói là không có lý do gì để họ làm như vậy. Thường thì chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp trừng phạt kinh tế, nhưng như đã nói ở trên, đất nước đó gần như không có hoạt động ngoại giao.
Về vấn đề thực phẩm, nô lệ ở đó không được cho ăn đầy đủ, bởi lẽ hai trên ba phần của Sandora đã là hoang mạc, chỉ một phần ba còn lại là đất phì nhiêu mà thôi.
Họ gần như không giao thương với bên ngoài. Ngoài những thương nhân đến và đi, đó gần như là một quốc gia tự cô lập.
Tôi có nên làm tàu đen rồi tiến đánh quốc gia đó không nhỉ? (NB thế kỉ 19 cũng là một quốc gia tự cô lập, vậy nên Thống đốc Perry đã chỉ huy hạm đội tàu đen đến tấn công đòi mở cửa)
Không được. Phương án đó sẽ rắc rối lắm.
Thay vì phá hủy quốc gia đó, tôi nghĩ triệt phá mọi hoạt động buôn người sẽ tốt hơn...
[Đây là Ron, Touya-dono. Chinitsu. Haneman, 12000.]
[Nữa sao!?]
Không ổn! Tôi không nên nghĩ quá nhiều về chuyện đó vào lúc này! Tôi cần phải tập trung hơn vào ván bài nếu không muốn bị thua...
Nhưng mà... có lẽ chỉ còn cách chờ đội kunoichi mà tôi cử đi do thám báo cáo về thôi.
=== === === === === ===
Một ngày mới đã đến. Mưa bắt đầu rơi trên nền trời Brunhild. Mùa mưa tới rồi à?
Các thành viên trong Hiệp sĩ Đoàn đều đang nghỉ ngơi sau khi tập luyện. Họ đều dành thời gian trong phòng riêng để đọc sách hay bảo dưỡng vũ khí.
Về phần bản thân, tôi đang ngồi trên ghế và đọc sách dưới mái hiên của ban công, rồi tôi bỗng nghe thấy tiếng nhạc vang vọng từ đằng xa. Đó hẳn là Sousuke-nii-san rồi.
Đúng là một bài nhạc phù hợp cho một ngày mưa, nhưng tôi không chắc sẽ có ai cầm ô và đứng nhảy dưới mưa đâu.
Nhìn nước mưa nhỏ giọt như vậy khiến tôi bận lo nghĩ. Mưa sẽ tiếp tục trong bao lâu? Liệu con sông có bị tràn không? Và ước gì có một hệ thống dự báo thời tiết ở thế giới này.
Đợi một chút.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu. Tôi thử kết hợp ứng dụng dự báo thời tiết của mình với [Search].
Báo cáo thời tiết trong một tuần với biểu tượng ô và nước mưa hay thậm chí cả nhiệt độ cũng xuất hiện. Làm được rồi.
Chà. Có vẻ như mưa sẽ còn kéo dài đến hôm kia. Chúng tôi sẽ phải kiên trì chờ đợi rồi.
Dù sao thì chỉ còn một tháng nữa là mùa hè sẽ đến. Brunhild vốn không giáp biển, nhưng chúng tôi vẫn có quần đảo Dungeon. Mọi người sẽ có thể đến đó nếu tôi thực hiện các biện pháp an toàn và xây dựng nên một bãi biển. Tuy quanh đó có nhiều ma thú thật, nhưng chỉ cần triệu hồi Leviathan làm hộ vệ của vùng biển đó là xong. Mặc dù vậy, sứa hoặc những sinh vật kiểu như vậy hoàn toàn có thể xuất hiện như thường.
Với những căn nhà nhìn ra biển và quầy thức ăn, mọi thứ sẽ trở nên sôi động như một lễ hội. Nghe được đấy chứ.
Nghĩ lại thì, đất nước này dường như chưa có một dịp lễ hội chính thống nào. Bởi vì nơi này được thành lập còn chưa tới một năm nên sẽ tạm chưa có ngày Quốc khánh, còn Lễ hội Năm mới thì đã qua mất rồi.
Ở đây cũng không có lễ hội Shinto nào cả... Xem nào, có lẽ vẫn ổn nếu tự tạo ra một lễ hội miễn là không quá giống phong cách Nhật Bản. Nhưng mà nói đến lễ hội Shinto thì chắc chắn phải có một vị thần bảo hộ đi cùng. Và bản thân tôi thì không có ai để thờ phụng ngoài người đó.
[Đặt ngài ấy làm vị thần bảo hộ nghe có hơi...]
Ngài ấy chắc sẽ không tức giận chỉ vì chuyện này đâu. Nhưng nếu tôi thật sự tạo ra một lễ hội như vậy, có lẽ tôi nên có sự cho phép từ ngài ấy.
Tiện nói đến các vị thần ở đây, tôi chỉ toàn thấy họ đi luẩn quẩn. Nói cho đúng thì họ có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, đơn cử là vị thần Rượu say mèm kia.
Khi mà tôi bắt đầu trở nên đau đầu chỉ vì nhớ đến Suika nằm say mèm với chai sake trong tay, smartphone của tôi rung lên, báo hiệu một cuộc gọi đến.+
Màn hình hiện lên là Sarutobi Homura. Ồ, là cái cô Sarutobi đó à. Chắc là họ đã tới được Sandora rồi.
[Moshi moshi...]
[Ah... ano... C-có phải là Bệ hạ không ạ? M-mọi người trong thị trấn đã...]
[Bình tĩnh nào. Tôi hoàn toàn chẳng hiểu cô đang nói gì hết.]
Cô ấy có vẻ như vô cùng hoảng loạn. Đã xảy ra chuyện gì à?
[M-mọi người... cá-cái thứ sáng lấp lánh đó, và họ chết... thứ sáng lấp lánh đó làm người dân ah... Xin lỗi thưa Bệ hạ, thần là Shizuku, và hiện thần đã lấy lại smartphone từ tay Homura.]
Tôi nghe thấy giọng Shizuku sau khi cô nàng giật lại smartphone của Homura. Tạ ơn trời. Nếu phải nghe Homura đang hoảng loạn kia giải thích thì còn khuya tôi mới hiểu được vấn đề.
[Các cô hiện đang ở đâu?]
[Hiện chúng thần đang ở một thành phố gọi là Astal ở phía Đông của thủ đô vương quốc Sandora, Kyurei. Chúng thần vốn chỉ dừng lại để tìm chỗ nghỉ chân trước khi tới Kyurei, nhưng không may lại gặp một tình huống lạ lùng.]
[Tình huống lạ lùng?]
Cô ấy nói là thành phố Astal, nhưng đó là thành phố lớn thứ hai Sandora chỉ sau thủ đô của nó. Chuyện quái gì có thể xảy ra ở đó được?
[Dân cư trong thành phố đã chết. Toàn bộ họ.]
[Cái gì!?]
Tôi vô thức bật dậy khỏi chiếc ghế. Astal đáng lẽ phải là một thành phố khá lớn. Cô ấy vừa nói là họ đã chết hết à?
[Một loại tinh thể tương tự như pha lê mọc ra từ cơ thể người dân và khiến họ đột tử. Loại tinh thể đó giống như đã hút hết mọi chất ẩm khiến họ trở thành những cái xác khô.]
Pha lê à? Tôi bỗng nhớ tới lũ Fraze. Nhưng chắc chắn là tôi chưa từng nghe tới những triệu chứng nào như vậy.
Đó cũng có thể đó là do một loại virus gây ra. Nếu là thế thì ba người họ đang gặp nguy hiểm.
[Cơ thể các cô có biến đổi gì không.]
[Tới giờ thì chúng thần vẫn ổn. Chỉ có Nagi cảm thấy hơi khó chịu khi phải chứng kiến cảnh tượng này.]
[Rời khỏi thành phố đó ngay lập tức! Rời khỏi đó càng xa càng tốt và hãy đánh dấu vị trí mới của các cô khi dừng lại. Tôi sẽ đến đó trong vòng một giờ!]
[Đã rõ.]
Gác cuộc điện thoại, tôi bật bản đồ Astal lên để tìm kiếm người sống sót. Tuy nhiên, chỉ có ba chấm nhỏ đang đi ra ngoài rìa. Đó chắc hẳn là mấy cô nàng kunoichi rồi, nhưng mà...
Chẳng còn gì khác ngoài bọn họ. Người dân thực sự đã chết hết rồi à? Chuyện quái gì đây?
[... Mà cứ ở đây mãi chẳng giải quyết được chuyện gì. Phải đi đón bọn họ thôi.]
Nếu đây là do một căn bệnh truyền nhiễm thì sẽ rất nguy hiểm, nên tôi đã cho gọi Flora từ [Alchemy] chuẩn bị phòng cách ly và cả dụng cụ y tế. Có lẽ tôi cũng nên triệu tập Atlantica của [Laboratory] nữa.
Sau khi giải thích tình hình cho "sếp" của bộ ba, Tsubaki-san, tôi ngay lập tức mở [Gate]. Địa điểm là một nơi trong Sandora mà chúng tôi đã từng tìm thấy tàn tích Babylon khi trước.
Chỉ vừa mới bước qua [Gate], tôi ngay lập tức nhận ra nơi này rất nắng, khác hẳn với thời tiết dầm dề ở Brunhild. Và tất nhiên, nhiệt độ ở đây cũng cao hơn nhiều.
Tôi mở bản đồ Sandora lên và dùng [Fly] để phóng tới địa điểm hẹn gặp bộ ba kunoichi.
Nhưng mà, người dân trong thành phố đó đã chết sạch... Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Như để gạt bỏ cảm giác bất an ra khỏi đầu, tôi tăng tốc và phóng đi với vận tốc còn nhanh hơn thường lệ.
_____________________________________
Đôi lời,
Vì một số lý do nhất định, mình quyết định up lại bộ này từ đầu (chap 264). Mình sẽ up dần dần lên nên mọi người chớ có nóng vội nhé :).
Thêm nữa, vì đây là một bản remake so với bản cũ nên trình độ của mình đã tăng lên khá nhiều, câu cú không còn ngang bè khó đọc như trước nữa.
Đối với các chap chưa remake, mình sẽ up bản cũ lên rồi sẽ từ từ chỉnh lại sau (vì còn phải dịch chap mới với cả việc học hành nữa nên thời gian không có nhiều mn thông cảm).