[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 1978 : Bát phương địch.
Chương 1978 : Bát phương địch.
Tinh không đầy sâu lắng.
Đây là khu biên giới của vũ trụ rất hoang vu và cũng rất lạnh lẽo thê lương, chẳng hề có tộc quần nào sinh sống cả, nếu không thì tất sẽ là một trường đại kiếp nạn!
Giữa vũ trụ vô ngần là Thạch Hạo đang ngồi xếp bằng, xung quanh là từng tầng ánh màu cuồn cuộn như đại dương vỗ bờ, không ngừng xung kích tinh đấu.
Là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ, vũ trụ tinh hà như đang run rẩy, không gian như đang rạn nứt, hố đen sụp lún, toàn bộ thế giới dường như muốn hủy diệt.
Nhưng, dưới luồng khí tức hủy diệt này lại có một luồng sức sống đang tràn trề tựa như gợn sóng khuếch tán ra xung quanh, nó ổn định lại sao trời, chữa trị vũ trụ đang rạn nứt.
Thạch Hạo đang phá quan, bên ngoài cơ thể tản ra thần quang kích thích ra tinh lực vô tận, hắn có thể hủy diệt vùng tinh không này và cũng có thể tẩm bổ cho vạn vật.
Trên đầu hắn có một chùm sáng vô cùng chói mắt đang bốc cháy, một ít sao lớn nơi xa xa đều bị nóng chạy hóa thành chất lỏng rồi nổ tung trong vũ trụ tăm tối này.
Cảnh tượng quá đáng sợ, và cũng rất thần dị.
Trên đỉnh đầu của Thạch Hạo đang phát sinh biến hóa kinh người, một chùm sáng óng ánh tới tận cùng, ánh lửa hừng hực như muốn đốt cháy chư thiên.
Trên thực tế đó cũng chẳng phải là ngọn lửa gì cả mà là ký hiệu đại đạo đang nhảy nhót, đang dâng trào bao quanh lấy một người tí hon chừng bằng nắm tay và chiếu rọi vạn vật trong chư thiên.
Từng sợi xiềng xích từ thể nội của Thạch Hạo bay ra và quấn vòng quanh người tí hon này, như muốn kéo hắn vào thể nội mình, ánh sáng hai bên cuồn cuộn va chạm lẫn nhau.
Cũng không phải chỉ là dây dưa quấn quýt thông thường, mà là dung hợp!
Xoạt!
Người tí hon trên đỉnh đầu của Thạch Hạo giãy giụa phá tan từng sợi xích thần trật tự một, khiến cho mấy bí cảnh lớn của Thạch Hạo đều đang run rẩy, cơ thể hắn rạn nứt.
Từng vệt vết máu xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn, ngay cả mái tóc của hắn cũng ướt nhẹp vì bị dòng máu nhuộm qua.
Đây là một quá trình vô cùng máu tanh và cũng là một quá trình ngập tràn sát khí, Thạch Hạo muốn cưỡng ép dung hợp thần của chính mình, thế nhưng giữa hai bên lại đang xung đột với nhau, không ngừng đối kháng.
Con đường của tu sĩ là phải đi ngược lên trời, vốn ngập tràn gian nguy, hắn không có lựa chọn nào khác nữa, bước ra một bước này thì sẽ không thể quay đầu lại được nữa, xông qua thì sẽ thành Đế, từ đây trời sẽ cao biển sẽ rộng, thế nhưng nếu thất bại thì hình thần đều diệt.
"Quá mạnh mà, đó là Hoang ư, tinh lực lan tràn ra ngay cả Tiên vương cũng phải chấn kinh."
Phương xa có người khẽ nói, đang chăm chú nhìn những thứ này.
"Nhưng mà, hắn làm như thế thì quá nguy hiểm, sao ta lại cảm thấy, đạo của hắn đang rung chuyển, bản thân bất ổn nguy hiểm tới tính mạng?"
"Đó là thần mà hắn hay nhắc tới đó ư?"
Bọn họ là Tiên vương đang trấn thủ ở đây, khi biết Thạch Hạo muốn phá Vương thành Đế thì bọn họ không thể không di chuyển, tới đây để quan sát và hộ pháp.
Mấy người Bàn vương, Hỗn Nguyên Tiên vương đã bỏ ra rất nhiều công sức để mời chư vương giúp đỡ và thủ ở nơi này, phòng ngừa đám người Côn đế của dị vực lại đột nhiên đánh giết Thạch Hạo, cắt đứt con đường thành Đế của hắn.
"Người trẻ tuổi này không hề đơn giản, khai sáng ra hệ thống cho riêng mình, là con đường của hắn ư, hoàn toàn khác với chúng ta!" Bá chủ Tề Ngu cảm thán.
Hắn sống năm tháng xa xưa nên loại thiên tài nào mà hắn chưa từng thấy chứ, bản thân hắn cũng chính là nhân vật chính của kỷ nguyên đó, thế nhưng không thể không thán, Hoang quá kinh diễm!
Chư vương của Tiên vực đều tới đây, đều là cường giả tuyệt thế đang phân tán khắp nơi, ẩn núp trong bóng tối để theo dõi người trẻ tuổi bên trong màn ánh sáng chói lóa kia.
"Hắn có thể thành công không đây?" Có người lẩm bẩm.
"Nếu như thất bại thì chắc chắn sẽ bỏ mạng, thật đáng tiếc mà, hắn vẫn còn quá trẻ, thiên phú chấn kinh cả cổ kim." Một cường giả than nhẹ.
Mấy người đệ nhị thiên hạ, Thiên Giác nghĩ, đạo nhân tiên kim... càng thêm lo lắng, ai cũng có thể nhìn ra được, Thạch Hạo đã tiến vào giai đoạn mấu chốt, mà bọn họ thì lại không thể giúp đỡ được gì cả.
Người của Thiên đình cũng bị Thạch Hạo nghiêm khắc nhắc nhở, tuyệt không được tới gầy đây, trên thực tế trước khi hắn đột phá thì đã sắp xếp đưa bọn họ đi tới nơi xa hơn, tiến vào trong vũ trụ dưới sự thống trị của Tiên vương khác.
Bởi vì, nơi đây chắc chắn sẽ là nơi đón gió, sẽ khuấy lên bão táp ngập trời!
Chỉ có sinh linh cấp Tiên vương mới có thể tham dự, những người còn lại chỉ có thể phí mạng mà thôi.
Trong bóng tối có một con bạch hổ xuất hiện, thân là tồn tại cấp Tiên vương và thực lực cực kỳ mạnh mẽ thế nhưng lúc này nó lại đang chở lấy một vị cường giả, là thú cưỡi của người này.
Quái vật chín đầu xuất hiện, hắn là bá chủ tuyệt đỉnh đang ngồi trên lưng bạch hổ, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm mang theo khí tức hắc ám nhìn chằm chằm về phía Hoang đang ở sâu trong vũ trụ!
Sau lưng hắn còn có mấy sinh linh nữa, đều là Tiên vương cả và đều tới từ cổ điện Tiếp đón.
Bọn họ đã tới, thế nhưng cũng không có động thủ ngay.
"Ngươi rất mạnh thế nhưng dựa vào đâu mà cho rằng mình có thể thành Đế chứ? Không biết hôm nay có thể nhặt xác giúp ngươi hay không đây!" Quái vật chín đầu lạnh lùng nói, một luồng sát khí ngập tràn.
Phía Giới hải, một sinh linh thần bí ngồi ngay ngắn bên trên một tòa đảo biệt lập, tựa như đã tọa hóa rồi vậy, trước người có một chiếc hồ lo vàng óng.
Nếu như cường giả của Mai Táng đại nhìn thấy thì chắc chắn sẽ hoảng sợ, năm xưa Táng khu bị đánh nát thành từng mảng lớn chính là vì một sinh linh tay cầm hồ lô gây nên.
"Tiền bối, ta phụng mệnh của Côn đế tới mời ngày ra tay ạ." Có người tới cẩn thận lên tiếng.
Thời gian rất lâu sau thì người này mới mở hai mắt, hắn có mái tóc xám, con ngươi cũng màu xám mang theo khí tức diệt thế đáng sợ.
"Hoang lại muốn phá Vương thành Đế luôn à? Thực là nực cười, chuyện như vầy mà các ngươi cũng tin, cứ để cho hắn tự tìm đường chết đi!" Hắn lạnh lùng nói thế.
"Cù Xung tiền bối, kẻ này rất đặc biệt, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, kính xin ngày xuất thủ cùng nhau đi tiêu diệt. Ngoài ra, hắn còn từng phục sinh ở Mai Táng địa, năm đó ngài từng đánh vỡ Mai Táng địa thì chính hắn nằm ở bên trong, tựa như có nhân quả không nhỏ với ngài." Tu sĩ của dị vực khuyên nhủ.
Cù Xung chợt ngẩng đầu, con mắt xám bắn ra chùm sáng đáng sợ nhìn chằm chằm hư không, tiếp đó hắn đứng dậy, nói: "Đi!"
Chuyện tương tự cũng xảy ra ở bên trên một hòn đảo biệt lập khác, một người trung niên quay lưng về Giới hải, hắn yên lặng đứng đó tựa như là một bức tượng vậy.
Bên người hắn có một thanh trường đao sáng như tuyết tựa như cô đọng từ dải ngân hà vậy, tràn ra sát ý ngập trời.
"Đao vương, chẳng phải ngải rất muốn tiến vào Tiên vực ư." Có người lên tiếng.
Cuối cùng vị cường giả được gọi là Đao vương này xoay người từ từ tiến về phía Tiên vực.
Chư vương của dị vực đều rục rịch, đều lên đường cả.
Côn đế đã tới và nhìn chăm chú vùng vũ trụ phía trước, nhìn thấy được tình trạng thảm thương của Hoang, người đầy là máu, cơ thể đều rạn nứt thế nhưng vẫn đang không ngừng đột phá.
"Hừ, thật là nực cười, hắn lại đang phá Vương Thành Đế luôn, điếc không sợ súng!" Côn đế lạnh lùng nói nhỏ.
"Cái tên tự tìm đường chết này cũng không cần thiết chúng ta phải ra tay đâu, cuối cùng rồi cũng sẽ bị trời tiễn đưa mà thôi." Bá chủ Vô Thương trong Vương Bất hủ lên tiếng.
"Một tên tiểu bối mà thôi, cần gì phải nhiều lời chứ, cứ giết là được!" Một người lên tiếng, hắn có hình thể to lớn, quanh thân phấp phới ánh sáng tuyết trắng, hắn là Bồ Ma vương, đã tái hiện nhân gian.
Rất nhanh, hai bá chủ trong Giới hải cũng đã tới, một người cầm hồ lô vàng óng và một người cầm theo thiên đao sáng bóng như tuyết giá lâm nơi này.
Hai người này không hề che giấu gì cả cứ thế giết thẳng tới đây, dẫn tới chư vương Tiên vực trở nên căng thẳng.
"Không ổn, hai đại cường giả này giáng lâm luôn à, tình hình không ổn rồi!" Bá chủ Tề Ngu của Tiên vực trầm giọng nói.
Người khác không biết chứ hắn làm sao không rõ được chứ, cường giả tay cầm hồ lô vàng óng kia tên là Cù Xung, từng bị Dưỡng kê đánh trọng thương thế nhưng hắn vẫn còn sống.
Đám nhân vật này kinh khủng vô cùng!
"Hỏng rồi, phiền phức lớn rồi!" Tề Ngu lần nữa than thở.
Ngoài trừ bá chủ ra thì còn có cả sa đọa Tiên vương, Vương Bất hủ, chư vương hội tụ, từng người lạnh lẽo hai mắt, bọn họ đều là người mạnh nhất tỏng một khoảng thời gian.
Hiện giờ, chư vương liên thủ, cứ thế đồng loạt giáng lâm!
"Hoang, mơ tưởng thành Đế à? Thật là không biết trời cao đất rộng mà, thấy ngươi loang lổ vết máu, bản thân gần như tàn phế, lão tổ ta đây sẽ tiễn đưa ngươi một đoạn đường, cho ngươi chết một cách sung sướng nhất!'
Lúc này, một vị Vương Bất hủ lên tiếng, trong lúc nói chuyện thì sớm đã chuyển động, tay cầm một cây búa màu bạc bùm phát ra ánh sáng lôi đình.
Hắn tựa như lôi như thần oanh tạp về trước, ra tay rất đột ngột, động tác nhanh tới cực hạn.
Trên thực tế, lúc hắn vừa lên tiếng thì người đã sớm chuyển động đánh giết Thạch Hạo rồi.
"Các ngươi dám!" Phía Tiên vực có người quát lớn muốn ngăn cản.
Thế nhưng, bản thân Thạch Hạo cũng phản ứng đủ nhanh, phút chốc mở bừng cặp mắt, dù cho cả người đẫm máu, vết rạn khắp thân, tình hình rất tồi tệ thì hắn vẫn toát ra một lại uy nghiêm to lớn.
Boong!
Thạch Hạo tay không vẫy về trước đánh trúng cây búa màu bạc kia, lập tức chấn cho nó vang lên ong ong, pháp khí Tiên vương mờ tối rồi rạn nứt.
Mọi người ngơ ngác, sức mạnh đó to lớn tới cỡ nào chứ?
Ầm!
Giây lát đó, Thạch Hạo xoay tay thành chưởng bổ về trước, bùng phát ra uy thế tuyệt thế chấn cho tên Vương Bất hủ kia phun ra ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra sau.
Việc này khiến người người khiếp sợ, chẳng phải Hoang đang đột phá ư? Đáng lẽ hắn phải chuyên tâm chứ, vậy mà còn dư lực để ứng đối với tất cả mọi thứ xung quanh.
Lần trước khi hắn bế quan thì yên ắng không hề nhúc nhích gì cả, và xém tí nữa đã bị mọi người giết chết, hôm nay lại hoàn toàn khác biệt.
Vị Vương Bất hủ kia kêu lên kỳ quái rồi ngã lộn ra ngoài.
Gào!
Thiên Giác nghĩ hét lớn một tiếng vồ giết tới, cả người dâng trào ánh vàng, người có sức lực mạnh mẽ nhất, quyền ấn không gì sánh được, sức mạnh cực lớn khiến người nghe phải kinh hãi.
"Chỉ là một tên nhóc hậu bối Nhân tộc mà cũng dám thử nghiêm phá tan Vương cảnh à? Không biết trời cao đất rộng, một đao đưa ngươi đi vãng sinh!"
Rốt cuộc, bá chủ tới từ Giới hải cũng đã xuất thủ.
Xoạt, ánh đao sáng như tuyết đảo qua lập tức vũ trụ bị cắt lìa, thiên địa bị cắt rời, cảnh tượng quá kinh khủng, đao khí mênh mông đè ép cả tinh không.
Chư vương hoảng sợ!
Một đao này của hắn bổ thẳng về phía Thạch Hạo đồng thời cũng bao quát những tiên vương đang ẩn thân trong bóng tối, không gì không xuyên thủng, đao khí óng ánh quét ngang ngàn quân.
"Ngươi dám!"
Bá chủ Tề Ngu của Tiên vực xuất thủ, tế ra pháp khí của bản thân đón đánh thiên đao sáng bóng như tuyết kia, cũng chỉ có hắn mới có thể ngăn cản được, đổi lại là người khác thì không phải là đối thủ.
Boong!
Ánh đao mênh mông bắn tung tóe, vũ trụ đổ nát, hố đen đan dệt, cảnh tượng nơi này quá kinh khủng.
Cùng may nơi này đều là vương giả, nếu là những sinh linh khác thì sẽ hình thần đều diệt, không cách nào ngăn cản được gọn sóng này.
"Ha ha..." Có người cười lớn đầy ngang tàn và ngông nghênh tiến về trước.
Bồ Ma vương xuất hiện, hắn cao to hùng vĩ, mái tóc bù xù một chưởng chộp về tới, trời long đất lở quỷ khóc thần gào, pháp lực vô thượng mãnh liệt lao về trước.
Một chưởng này nhìn thì đơn giản thế nhưng uy năng lại quá mênh mông.
Phụt!
Lúc này có một vị Tiên vương tiến lên ngăn cản thì bị chấn cho ho ra đầy máu và lảo đảo thối lui, thân thể không ngừng run rẩy vì gặp phải xung kích đại đạo đầy kịch liệt.
"Ai có thể chặn được ta chứ, bản vương muốn giết Hoang thì ai có thể ngăn trở?" Bồ Ma vương rít lớn, hắn từng chết ở Tiên cổ thế nhưng một phần dấu ấn nguyên thần đã tránh thoát được một kiếp.
Vả lại, dị vực vẫn bảo tồn tinh huyết của hắn cho nên sau khi phatts hiện được tiên đan vô thượng còn sót lại từ thời đại Đế lạc thì đã nhanh chóng cứu sống hắn lại.
Bồ Ma vương, năm đó có thiên tư tuyệt thế.
Thạch Hạo vẫn ngồi xếp bằng như trước lạnh lùng nhìn về phía hắn, nói: "Trận chiến Tiên cổ chẳng phải ngươi đã bị người khác giết chết rồi à, hiện giờ ngông cuồng gì nữa?"
Là đang vô tình vạch thẳng khuyết điểm của người khác.
Bồ Ma vương gào thét, hạt giống trắng như tuyết tung bay đầy trời đều đang phát sáng, tất cả đều là ký hiệu đại đạo hóa thành, hiện tại đang lan tỏa và trút xuống.
"Giết!"
Có vương giả của Tiên vực cùng nhau xuất kích đánh giết Bồ Ma vương.
"Ai có thể cản được ta?" Bồ Ma vương gào thét, hắn từng chết đi ở thời đại Tiên cổ nên hiện giờ trong ngực luôn có một luồng tức giận, cực kỳ khoái chiến, thèm khát giết chóc.
Rầm!
Thạch Hạo không nói gì cả mà nổ ra một quyền đập về phía Bồ Ma vương.
Quyền ấn của Thạch Hạo chấn động khắp đất trời, khiến cho vẻ mặt của Bồ Ma vương đaiạ biến, thến gian này lại có người trẻ tuổi đáng sợ tới mức này ư.
"Thú vị, chưa gì mà đã động thủ rồi?" Quái vật chín đầu đứng nơi cổ điện Tiếp đón lạnh lùng cười rồi nhìn chằm chằm chiến trường.
Ầm!
Giây lát sau Côn đế cũng chuyển động, hắn cầm bình luyện tiên giết thẳng tới trước, muốn tự tay tiêu diệt Hoang, tuyệt đối không thể để cho kẻ này càng ngày càng mạnh hơn được.
Tinh không vũ trụ nổ nát, bình luyện tiên khiến thế gian phải kinh sợ, ánh sáng hỗn độn lưu chuyển, sức mạnh khủng khiếp bùng phát.
Boong!
Binh khí của Tiên vương dồn dập bị đánh văng ra ngoài.
Tuy rằng Thạch Hạo đang ngồi xếp bằng nơi đó thế nhưng cũng không thể không cẩn thận ứng đối đuọc.
Chém giết đầy khốc liệt, cuộc va chạm mạnh đầy đáng sợ, nơi đây đều đạt tới cực điểm.
"Hoang, những người khác đều muốn giế ngươi thế nhưng ta lại cảm thấy làm như vậy quá thừa, bởi vì ta tin chắc, ngươi không cách nào thành công được, không thể bước ra được bước kia." Cù Xung lên tiếng.
Tay hắn cầm hồ lô vàng óng mang theo uy nghiêm vô thượng cứ thế từ trên trời giáng xuống, đồng thời quyết đoán xuất thủ với Thạch Hạo, nói: 'Tiêu diệt!"
"Giết!"
Chư vương của dị vực cùng xuất kích đánh giết về trước.
Vương của Tiên vực cũng chuyển động đón đánh những sinh linh này.
"Hoang, ngươi nạp mạng đi!" Một chiếc hồ lô vàng óng lao tới tiêu diệt về phía Thạch Hạo!