[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 1977 : Nhẫn chờ đột phá.
Chương 1977 : Nhẫn chờ đột phá.
"Hoang, tiễn ngươi đi vãng sinh!"
Lời nói của Côn đế truyền tới, mấy cường giả Vương Bất hủ đang vây công Liễu Thần hắc ám, còn hắn thì đột phá tới đây, tay ầm bình luyện tiên tiêu diệt về trước.
Thân là bá chủ nên đánh đâu thắng đó, những Tiên vương khác căn bản không thể ngăn chặn được!
Ví như, Hống lông vàng bị một chưởng của hắn chấn cho phun máu phè phè, muốn thảo phạt tiếp thì lại bị bình luyện tiên phóng ra một tia hào quang trúng người, lập tức thân thể đứt thành hai đoạn, nó gầm thét văng ngược ra ngoài.
Côn đế với pháp lực vô biên, uy phong bất hủ kinh thế.
Điểu gia, Tinh Bích đại gia tưc giận liều mạng chém giết xông thẳng về trước, dù cho bản thân bị thương cũng chống đỡ trực diện lấy bình luyện tiên, nơi đây ánh sáng mãnh liệt, tiên quang dâng trào.
"Lão già chết bầm, ngươi nạp mạng đi cho ta, dám thương tổn huynh đệ của ta!" Thiên Giác nghĩ rống lớn, con mắt đỏ bừng giết thẳng về trước.
Hắn đã trúng một đòn sau lưng, bởi vì lao về trước để ngăn cản lại thì đã bị Vương Bất hủ ở phía sau xuyên thủng thân thể, trước sau thông suốt, ánh máu rực rỡ.
Thế nhưng, cánh tay của Vương Bất hủ này cũng bị sức lực mênh mông cuồng cuộn bẽ gãy, tiếng răng rắc phát sinh.
Đây chính là Thiên Giác nghĩ, là người có sức lực mạnh mẽ nhất, dù cho gặp phải công kích cũng sẽ hình thành nên lực phản chấn kinh khủng, ký hiệu quy tắc lít nhít lan tỏa.
"Boong!"
Thạch Hạo bay nhào tới đánh thẳng lên trên bình luyện tiên đang trấn áp xuống, hai cánh tay của hắn hóa thành màu vàng, sức lực mạnh mẽ nhất, trật tự quấn quanh, kinh khủng cực kỳ.
Phải tấn công liều lĩnh như vầy thì mới có thê chặn đứng được bình luyện tiên, nếu không nó nhất định sẽ đập trúng Thạch Hạo và hậu quả khó lường được.
Nhưng, Thiên Giác nghĩ gặp phải một đòn như vậy thì cũng khó mà chịu đựng nổi, hai mắt của nó càng đỏ đậm, thất khiếu chảy máu, hai tay đang co giật, xương cốt rạn nứt.
Côn đế thân là bá chủ nên pháp lực vô biên, hắn lấy ra binh khí của mình và tùy ý một đòn thì cũng đã có uy thế hủy thiên diệt địa rồi.
"Cút hết cho ta, ta muốn giết Hoang thì kẻ nào chống lại được chứ!" Côn đế rít gào, toàn bộ mái tóc óng ánh, bản thân hắn gầy còm thế nhưng lại toát ra khí thể vô địch.
Con ngươi của hắn là chữ Thập màu bạc, tinh lực cuồn cuộn, lúc giơ tay thì có thể hủy diệt chúng sinh trong đất trời này, hắn chém về trước muốn giết chết Thạch Hạo.
"Rầm!"
Liễu Thần hắc ám đõ đỡ, sau khi nó bùng phát thì hàng vạn cành liễu đánh giết về quần địch xung quanh, đi kèm là lôi điện màu đen quét sạch tứ phương.
Chủ thể của nó vọt tới chặn đứng Côn đế, thân là bá chủ nên cuộc chém giết này vô cùng khốc liệt.
"Ầm!"
Cuối chân trời cuồn cuộn mênh mông, tiên uy ngập tràn, có Tiên vương giáng lâm tới nơi này.
"Côn đế, chớ có ngông cuồng!" Một ông lão xuất hiện, Tề Ngu Tiên vương đã tới, hắn cũng là một vị bá chủ, là một trong những sinh linh mạnh mẽ nhất của Tiên vực hiện tại.
Bên cạnh hắn có nhóm người Bàn vương, Hỗn Nguyên Tiên vương... đi cùng.
Côn đế trợn tròn mắt, mái tóc trắng rực rỡ tay cầm bình luyện tiên bùng phát ra uy thế cái thế, hắn rất muốn đánh giết về trước.
Thế nhưg hắn biết, thời cơ đã qua đi, đối thủ cũ Tề Ngu đã xuất hiện nên hắn khó lòng có thể ngang dọc nơi này.
Thiên Giác nghĩ, Hống lông vàng... thở dài một hơi, cũng bay là động tác của nhóm người Bàn vương, Hỗn Nguyên Tiên vương rất nhanh nên đã mời các cao thủ tới đây để trợ giúp, nếu không hậu quả thật khó lường.
Các Tiên vương khác cũng lục tục kéo tới.
"Đi!"
Côn đế lên tiếng, cuối cùng Vương Bất hủ của dị vực bất đắc dĩ rút lui.
Trận chiến này kết thúc nhưng Thạch Hạo vẫn không hề thức tỉnh, mọi người đều ý thức được hắn đã xảy ra vấn đề lớn, nếu không với tu vi tuyệt thế của hắn thì làm sao không cảm giác được chứ?
Bá chủ Tề Ngu tiến lên cẩn thận quan sát, nhíu mày nói: "Không biết tốt hay là xấu, trong cơ thể hắn có sức mạnh hắc ám và cơ thể đang tự chủ tiêu diệt nó, ngoài ra, hắn còn tựa như đang ngộ đạo, rơi vào trong một loại hoàn cảnh nào đó không thể thoát khỏi được."
Sức mạnh hắc ám? Mọi người căng thẳng, nếu như Hoang rơi vào hắc ám vậy thì quá đáng tiếc!
Đồng thời, Tiên vương ngộ đạo lại không cách nào thức tỉnh được, vậy có thể nói là đang gặp nguy hiểm, có vài người cũng đã từng như vậy thế nhưng về sau dều tọa hóa cả.
Đó là kiếp nạn Tiên vương!
Không bước ra lằn ranh kia thì Hoang có thể sẽ chết.
Sau đó không lâu thì mọi người rời đi.
Từ sau ngày đó, đám người Liễu Thần hắc ám, đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim, Thiên Giác nghĩ đều bảo về nơi này, thủ thế chờ địch bảo vệ Thạch Hạo.
Bọn họ biết, Thạch Hạo đã tới thời khắc mấu chốt, nếu như có thể xông qua thì có lẽ sẽ là trời cao biển rộng, nếu như thất bại thì có lẽ sẽ là thân tử đạo tiêu.
Năm tháng trôi qua, nhoáng cái đã năm ngần năm và Thạch Hạo thức tỉnh, mở con mắt ra thì thần quang tăng vọt.
Giữa ngón tay của hắn có một tia vật chất màu đen quấn quanh tựa như một con rắn độc đang bơi lội, thế nhưng lại không cách nào gặm nhấm được cơ thể hắn.
Đây là một thành tựu kinh người, bản nguyên hắc ám lại không cách nào ăn mòn được hắn.
Đồng thời, hai mắt của hắn lại càng thâm thúy hơn, nhiều năm trôi qua hắn vẫn luôn phỏng đoán con đường sau này, và rồi đánh vỡ ràng buộc để nhìn thấy thời cơ để thành Đế.
Đươngn hiên, đây cũng chỉ là suy diễn chứ chi tiết như thế nào, thì còn cần phải nghiệm chứng nữa.
Bên trong Thiên đình là tiếng hoan hô rầm rộ, Thạch Hạo thức tỉnh đã khiến toàn bộ mọi người thở phào một hơi, nhiều năm qua hắn vẫn luông im lặng nên khiến người vô cùng bất an, trong lòng mù mịt.
"Cháu trai!" Thạch Trung Thiên vui sướng, những năm này hắn rất lo lắng, sợ đứa cháu này sẽ chết đi.
Một ít cố nhân khi nghe được tin thì đều nhanh chóng tới gặp mặt.
Và rồi, khi nghe tới việc Thạch Hạo lại muốn đạp lên con đường thành Đế lần nữa thì nhiều người giật mình cùng với lộ vẻ ưu sầu, vẫn muốn tiếp tục nữa ư, sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó.
"Ngươi muốn tiếp tục à?" Liễu Thần hắc ám hỏi vì hiểu rõ pháp của hắn, con đường của hắn.
Đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim đều hãi hùng khiếp vía và cực lực khuyên can, nói hắn hãy tiếp tục lắng đọng thêm một khoảng thời gian nữa.
"Những thứ đã suy diễn được chưa chắc đã là thật, trong cổ sử cũng có một ít Tiên vương tuyệt đại tuy rằng có thể bước ra một bước kia, đi ra được con đường thành Đế của bản thân thế nhưng khi chân chính bước lên thì dã tràng xe cát, chết thảm tại chỗ."
"Ừ, con đường như vầy là nguy hiểm nhất!"
"Bán thuốc giả dựa vào đâu lại tự chia bản thân thành sáu phần và đặt trong tiên dược chứ, chẳng phải năm đó cưỡng ép tiến vào con đường thành Đế nên đã xuất hiện vấn đề lớn, không thể không sáng tạo ra đại pháp phân thân."
"Đúng thế, Đồ tể xém tí nữa đã chết thảm rồi!"
Bọn họ khuyên nhủ, nói Thạch Hạo phải thật cẩn thận.
Bởi vì dưới góc nhìn của bọn họ, thế gian này không một ai có thể thành Đế được, từ xưa tới nay hết thảy cường giả cái thế đi tới cực điểm, bất luận có kinh diễm tới cỡ nào thế nhưng về sau về dùng tính mạng cùng với máu huyết của mình để giải thích cho sự đáng sợ của con đường này, rõ ràng không cách nào đi thông được.
Người quyết chí tiến lên, cuối cùng đều bỏ mạng sạch!
"Ta vững tin, thế gian này có con đường để dẫn lên phía cao hơn, mặc dù hắn không thể thành Đế thế nhưng lại cao hơn Tiên vương một chút." Thạch Hạo nói.
Hắn đã tự mình trải qua, đã mở ra cổ khí khởi nguyên và bị mũ xương được chế tạo từ xương sọ áp chế tới mức bỏ mạng, việc này đủ chứng minh vấn đề rồi.
Hắn muốn tiến lên, muốn đột phá.
Trong ba ngàn năm sau đó, Thạch Hạo ngồi xếp bằng suy diễn thật cẩn thận toàn bộ quá trình, hắn tin chắc, lần này nhất định sẽ đột phá được.
"Con đường của ta, chính là cần phải hoàn thiện hơn pháp của chính ta." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Hiện giờ hắn đã đánh đâu thắng đó, đạo hạnh một thân đa đứng ở đỉnh cao nhất của Tiên vương, mặc dù như thế cũng là bởi vì hắn đã mở ra sáu bí cảnh lớn, chân chính đạp lên con đường của riêng bản thân mình.
Hiện giờ, hắn muốn hoàn thiện hơn nữa để tiến vào trong Đế cảnh.
Trước kia thì Thạch Hạo từng muốn mở ra bí cảnh thứ bảy, thế nhưng đều thất bại và không thể thành công được.
Hiện giờ dưới sự áp chế của mũ xương khiến hắn thiếu chút nữa bỏ mạng, khi đó hắn thấy người tí hon ngồi xếp bằng bên trong chùm ánh sáng trên đỉnh đầu kia từng cùng với mình gào thét và không ngừng đè ép xuống.
Vào lúc đó, hắn đang kề sát bên bờ vực tử vong thì cảm nhận được sức mạnh có chút tăng lên, tạm thời chặn đứng được mũ xương ấy.
"Trên đầu ba thước có thần linh, đây không phải là điểm cuối, nó vẫn có thể trở về vị trí cũ và hòa làm một với ta mới đúng!"
Thạch Hạo lên tiếng, trên đỉnh đầu có một chùm sáng chiếu rọi ánh sáng bảo vệ bản thân, giúp hắn trở nên vạn pháp bất xâm thế nhưng đây cũng không phải là bí cảnh chung cực.
Hắn cảm thấy, bí cảnh này cuối cùng gì rồi cũng sẽ trở về trong thân thể này.
Nhưng, hắn từng thử nghiệm và khi chân chính dung hợp thì lại khó tới mức người khác nhụt chí, không cách nào tiến hành được.
Chùm sáng kia có thể di động, có thể tiến vào trong thể phách thế nhưng nếu như muốn dung hợp thì quá khó khăn, không cách nào tiến hành được.
Hoang đã thức tỉnh thế nhưng lại không có đi dị vực để sát phạt, việc này khiến cả đám Vương Bất hủ nghi ngờ, căm cứ theo những gì bọn họ hiểu thì vị nhân tài mới nổi này ngông cuồng không ai sánh bằng, đã xém tí nữa bị bọn họ giết chết mà giờ lại không tìm tới tận cửa, thật sự không hợp lẽ thường cho lắm.
Trên thực tế Thạch Hạo rất tức giận, rất muốn giết tới tận cửa thế nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, hắn biết dị vực có gốc gác hơn người, phỏng chừng đã giăng lưới lớn và chuẩn bị tốt để đại chiến.
Hắn nhẫn nhịn, quyết định trước tiên vượt cửa ải rồi hẳn tới dị vực đại khai sát giới sau, quét ngang chư vương, hoàn toàn kết thúc chuyện này.
Nếu như để người khác biết được suy nghĩ của hắn thì chắc chắn sẽ kinh ngạc tới trợn tròn mắt, muốn quét ngang chư vương dị vực? Đó là khí phách khủng khiếp tới cỡ nào chứ.
Thạch Hạo không hề có chút thiện cảm nào với dị vực, đám Vương Bất hủ kia chỉ vì thứ được gọi là hạt giống chìa khóa mà đã phạm vào sá khiếp vô cùng sâu.
Nếu như chỉ giết mỗi tu sĩ thì cũng thôi vậy, thế nhưng bọn họ lại làm chuyện động trời diệt sạch mọi thứ, An Lan đã bắt đi cả Tội châu và dân tới những sinh linh bên trên đều bị diệt sạch rồi rơi vào hắc ám.
Sau trận chiến đó toàn bộ thế giới đều rơi vào cảnh tịch mịch, bởi vì sinh linh bình thường đều bị giết sạch sẽ.
Tu dưỡng trong năm tháng dài đằng đẵng thì một giới này mới khôi phục lại.
Thế nhưng cũng đã tạo nên một thời đại bị gián đoạn, thiên địa tả tơi, ngay cả thành tiên cũng không thể, hệ thống khiếm khuyết, rất nhiều tu sĩ không thể nào hướng lên tầng cao hơn để đi được.
Thạch Hạo rời khỏi nơi bế quan của mình và hắn dạo chơi trong thiên hạ, thể ngộ hết thảy những chuyện bản thân tiếp xúc, và rồi ngửa đầu nhìn trời, đạp lên con đường thành Đế, có thể thành công ư?
"Có thể!" Hắn cực kỳ chắc chắn nói.
"Con đường tu đạo là trăm tàu tranh đi, vạn tộc tranh giành, cần phải vượt khó tiến lên, đời nào có đại đạo bằng phẳng chứ, cần phải chém bay bụi gai và băng qua một con đường máu!"
Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên kiên định, hắn quyết định, chuẩn bị đột phá.
"Trên đầu ba thước có thần linh, đó chính là thần của ta, vì sao lại ở bên ngoài cơ thể chứ, vì sao lại ngồi xếp bằng trên đầu của ta chứ, phải trở về thể nội và phải để ta điều khiển, nung nấu làm một thế."
Thạch Hạo quyết tâm!
Con đường nhuốm máu cũng không phải là con đường bằng phẳng, chỉ có thể khai phá.
Ngày hôm đó, sau khi Thạch Hạo trở về thì chuẩn bị mọi thứ để mạnh mẽ bước lên con đường thành Đế, phá tan Vương cảnh này!
"Vì sao ngươi lại gấp gáp như vậy hả, quá nguy hiểm, nếu như lúc ngươi đột phá và đám Côn đế lại tới nữa thì sao?" Đệ nhị thiên hạ lo lắng.
"Hẳn là nên nhờ mấy người Bàn vương, Hỗn Nguyên Tiên vương hộ pháp cho ngươi vậy!" Đạo nhân tiên kim nói.
"Không sao, ngược lại ta càng muốn tất cả bọn chúng cùng nhau xuất hiện nữa là!" Thạch Hạo suy tư nói.
Tiếp đó, hắn bắt đầu vượt cửa ải, ngồi xếp bằng trong tinh không, cả người bùng phát ra tinh lực vô lượng và bắt đầu đạp lên con đường thành Đế của chính mình.
Ầm ầm!
Có thể thấy đươc, nắm bí cảnh lớn của Thạch Hạo đồng loạt phát sáng và hóa ra hàng ngàn hàng vạn sợi xích thần trật tự quấn quanh lấy chùm ánh sáng trên đỉnh đầu kia.
Cũng không phải chỉ là đụng vào bình thường mà là muốn dung hợp, phải hòa 'thần' bên trong chùm ánh sáng kia vào thể nội, và trở thành một thể.
Rầm!
Như là đang khai thiên tích địa vậy, vùng vũ trụ này rung độn, khí hỗn độn khuếch tán chấn động cả Tiên vực, cường giả khắp nơi đều bị kinh động vì động tĩnh này quá lớn.
"Vị tiểu hữ này lại đang muốn làm gì thế này, thanh thế cũng quá hùng vĩ đi mà!" Có một ít Tiên vương trong Tiên vực ngờ vực nhìn chằm chằm về nơi đó, đồng thời cũng lộ vẻ khiếp sợ.
"Hắn muốn thành Đế, phá tan Vương cảnh!"
"Quá lỗ mãng mà, động tĩnh lớn như vậy chẳng phải bốn bể đều biết hết sao!" Có Tiên vườn cau mày, cảm thấy Hoang quá kích động và chính vì thế sẽ rước lấy sát kiếp.
Dị vực mà biết thì đời nào ngồi im chứ?
Sau khi Côn đế của dị vực biết được thì tinh quang trong mắt tăng mạnh, nói: "Hắn muốn đột phá ư? Nực cười, vạn cổ tới nay không một ai có thể bước ra bước kia, hắn may mắn được khí vận của thiên nên mới có thể đi tới một bước này, vậy mà còn muốn trở thành Đế giả vô thượng? Chúng ta tới đó và tiễn hắn đi luân hồi!"
Nhưng rất nhanh sau đó liền nhíu mày, nói: "Việc này sẽ không phải là Tiên vực cố ý dẫn dụ chúng ta vào rọ chứ?"
"Không phải, Hoang đang đột phá là sự thật, cả người loang lổ vết máu, bản thân như muốn phế bỏ rồi!" Có Vương Bất hủ vững tin nói.
"Được, triệu tập nhân mã đi tru diệt Hoang, đi mời Vô Thương, mời Bồ Ma vương cùng nhau lên đường!" Côn đế nói.
Cường giả bên cạnh hắn nghe vậy thì biến sắc, Vô Thương là ai? Là một Vương Bất hủ cổ xưa, có thể miễn dịch pháp lực, anh dũng quan sát cả thiên hạ, đây là một người vô địch.
Bồ Ma vương thì danh chấn chư giới, thiên hạ đều biết.
"Gì, Bồ Ma vương còn sống? Chẳng phải trong trận chiến Tiên cổ đã chết đi rồiư?" Có người khiếp sợ, lộ vẻ không hiểu.
"Thời đại Đế lạc từng có người luyện ra một lò tiên đan vô thợng, giới ta từng quét ngang thiên hạ và đạt được vô số bảo tàng, vừa khéo trong đó phát hiện ra một hạt và cứu sống được Bồ Ma vương." Côn đế lạnh lùng nói.
"Được, các bá chủ tụ hội, dù cho Hoang có tiến thêm một bước nữa thì cũng phải chết mà thôi, huống chi hắn căn bản không thể thành công được!"
"Đi Giới hải và liên hệ hai vị đạo hữu kia, nói bọn họ trở về và cùng đi giết Hoang!" Côn đế lạnh giọng phân phó.
Mọi người nghiêm nghị, đạo hữu mà Côn đế nói tới chắc chắn là bá chủ, nếu không thì làm sao có thể đứng ngang hàng với hắn được chứ, một nguồn sức mạnh như vầy sẽ đủ đánh hạ được Tiên vực?
"Hoang, hắn chết chắc rồi!"
Vương Bất hủ vững tin lần này Tiên vực chắc chắn sẽ máu chảy thành sông.
Nơi sâu của Tiên vực, bên trong cổ điện Tiếp dẫn chợt có một con quái vật chín đầu mở mắt, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Muốn đột phá ư? Đi, chúng ta cũng đi xem thử nào!"
Tiên vực rung chuyển, các lộ cao thủ đều tụ tập để ra tay với Hoang!