[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1130 : Giả Thành Thật
Chương 1130 : Giả Thành Thật
Chương 1130: Giả Thành Thật
Lý Tuế đánh xe ngựa chậm rãi đi vào trong con ngõ nhỏ vắng vẻ, còn phía sau nàng, vừa đúng có hai người, một người là tên gày gò râu ria lởm chởm, một người khác là Lý Hỏa Vượng đã đổi trang phục khác.
Còn tên gày gò thích thịt hầu bao củ người khác chính là mục tiêu của Lý Hỏa Vượng.
Cùng với xe ngựa nghiêng ngả, một cái bọc to bằng quả bưởi dần dần lộn xóc ra từ phía sau khoang xe, ánh bạc bên trong cái bọc lập tức thu hút tên gày gò có vẻ mặt gian xảo.
“Hây!”
Dây cương rung lên, Lý Tuế đánh xe ngựa nhanh hơn, cái bọc vải hoa cũng xóc nảy theo, cuối cùng rơi xuống đất, một viên bạc vụn bên trong lăn ra.
Sau khi xe ngựa của Lý Tuế đi xa, Lý Hỏa Vượng đứng phía trước nhất lập tức xông đến, nhặt túi bạc lên.
Sau đó hắn nhìn trái nhìn phải, khẽ suỵt một cái với tên gày gò đang nhìn chằm chằm mình, nén thấp giọng nói:
“Suỵt! Đừng lên tiếng, chúng ta qua bên kia phân chia! Mỗi người một nửa túi bạc!”
“Được...được!”
Nhìn cái bọc đó, tên gày gò kích động đến toàn thân run lên.
Thấy tên trước mặt sắp mắc bẫy, Lý Hỏa Vượng tự nhủ trong lòng:
“Các trò lừa gạt khác không được, vậy ta làm theo như trên Phiến Kinh chắc là được chứ.”
Trò này gọi là lừa ném túi, là một trò lừa vô cùng kinh điển trong Phiến Kinh.
Đừng thấy trò này rất đơn giản, nhưng ít nhất nó đã xuất hiện hơn ngàn năm rồi, bất kể đã qua bao lâu, trò lừa đơn giản tương tự lại vẫn có người trúng kế.
Trò lừa đảo không nhất định phải mới, chi cần có thể sử dụng là được, con người luôn có lòng tham, trò lừa lợi dụng mặt tối của con người mãi mãi không lỗi thời.
Theo quy trình của trò lừa ném túi tiền, Lý Tuế giả làm người bị mất bạc quay lại, nàng phối hợp với Lý Hỏa Vượng diễn một vở kịch hai người hát.
Một người nói trong túi thiếu bạc, làm ầm lên đòi báo quan, một người lấy hết tiền trên người ra, chứng minh trong sạch.
Tuy vẻ mặt có chút khoa trương, nhưng Lý Tuế diễn rất nghiêm túc.
Chẳng mấy chốc Lý Hỏa Vượng cầm những thứ nhỏ nhặt lừa được từ tên gày gò đó cùng Lý Tuế bỏ đi, trốn trong chỗ tối nhìn tên gày gò đó ôm túi bạc.
Một lúc sau, tên gày gò đó ngó nghiêng trái phải thấy họ đều không quay lại, lập tức mở túi, hắn lấy thỏi bạc bên trong nhét vào miệng cắn mạnh một cái, sau đó ôm túi bạc vui sướиɠ bỏ đi.
“Ừm, thế này là sao?”
Lý Hỏa Vượng nghi hoặc, theo quy trình, tên này phải phát hiện bên trong vốn không phải là bạc thỏi, mà là khối thạch cao.
Sau đó hắn sẽ phát hiện mình bị lừa, còn mình cũng có thể có được phi cang mới đúng, tại sao bây giờ tên này lại không ngả bài theo đúng bài?
“Cha, hắn không bị lừa, trong túi là bạc thật đấy.”
Lý Tuế lên tiếng nói.
“Ta biết, đương nhiên ta biết, nhưng rõ ràng ta chỉ để thạch cao vào trong, sao lại biến thành bạc.”
Vừa nói được một nửa, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra, xem ra thạch cao đã bị mình tu thành bạc rồi.
Mình không thể kiểm soát năng lực tu chân, bây giờ lời của mình là pháp tắc, lời giả dối cũng biến thành sự thực, vậy còn coi là lừa không?
Số bạc đó lại là bạc thật hàng thật giá thật, đương nhiên hắn không bị lừa, tất cả đều là thật.
Bây giờ tất cả trò lừa từ miệng hắn nói ra đều biến thành thật, nếu đã là thật, thì không tình là lừa đảo, chỉ là trần thuật sự thực thôi.
Tu chân không tu giả sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhưng đối với một tâm bàn sau khi tu chân đại thành, muốn tu giả, e rằng cũng rất khó.
“Đi thôi! Chúng ta đi theo.”
Lý Hỏa Vượng không cam tâm dẫn theo Lý Tuế nhanh chóng đi theo tên gày gò đó, muốn đi cứu vãn.
Đợi khi gặp được tên gày gò vui như hoa nở đó, đôi mắt Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm cái bọc đó, miệng bắt đầu lẩm bẩm.
“Đó là thạch cao! Đó là thạch cao!”
Cuối cùng khi tên gày gò đi vào kỹ viện, thò tay lấy bạc ra từ trong cái túi bọc để tiêu xài, hắn phát hiện toàn bộ số bạc vừa nãy đều biến thành thạch cao.
Tên gày gò đó lập tức hốt hoảng, kinh hoàng kêu lên, ôm thạch cao đi tìm Lý Hỏa Vượng tính sổ, nhưng đâu còn có bóng dáng của Lý Hỏa Vượng.
Theo lý thì trò lừa vứt túi đó coi như đã kết thúc, nhưng lần này, Lý Hỏa Vượng vẫn không cảm nhận được phi cương truyền vào trong cơ thể mình, tu giả vẫn chưa thành công.
Bây giờ xem ra, không thể dung thủ đoạn tu chân để tu giả mở ra một con đường, cũng không biết có phải hai thứ xung đột với nhau không, dù sao cũng không được.
“Ầy, biến thành bạc rồi mà không cho phi cương đã đành, tại sao biến lại thành thạch cao vẫn không cho chứ? Tu giả, lừa ngươi sao lại khó như vậy chứ?”
Lý Hỏa Vượng thử mấy lần, nhìn sắc trời tối dần, bèn dẫn Lý Tuế đi vào quán trọ.
Đến đến trước cửa quán trọ của mình, vừa đẩy mở cửa, Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy Lý Tuế đang ngồi trên ghế đẩu với vẻ mặt bất mãn.
“Cha! Ngươi gạt người! Rõ ràng ngươi nói sẽ về nhanh! Kết quả lâu như vậy mới về!”
Nàng vừa nói xong, Lý Tuế theo bên cạnh Lý Hỏa Vượng lập tức biến mất, sau đó Lý Hỏa Vượng cảm nhận được một chút cảm giác kỳ lạ khiến hắn không nhịn được cột sống ớn lạnh, từ sau ót truyền vào trong đầu mình.
Tuy chỉ có một chút chút, nhưng Lý Hỏa Vượng liền hiểu ra đó là gì.
“Đây chính là phi cương ư…”
Lập tức, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên hiểu ra thế nào là tu giả, tu giả buộc phải dùng lời nói giả dối, dùng thứ giả tạo.
Mình lợi dụng tu chân để tu giả, nói thẳng ra, cái giả đó vẫn là thật, vẫn là tu chân chứ không phải là tu giả.
Mình muốn tu giả, tuyệt đối không thể dùng cái thật, phải dùng thứ giả mới có thể lừa gạt được thực sự.
“Thì ra là vậy!”