[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1129 : Thật Giả
Chương 1129 : Thật Giả
Chương 1129: Thật Giả
Lý Hỏa Vượng rút ra một con dao găm, đi về phía Lục Vạn, hắn đang định phản kích, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, rất nhanh đã bị Lý Hỏa Vượng cắt bỏ chân tay, không động đậy nổi.
Nhìn Lục Vạn nằm dưới đất mặc cho người thịt, Lý Hỏa Vượng khom người trực tiếp ngồi trên ngực của hắn, tay phải bóp cổ hắn, giơ con dao găm trong tay và bắt đầu rạch theo viền da mặt.
“Ngươi có biết ta đã lên kế hoạch bao lâu cho ngày hôm nay không? Vì ngày hôm nay, ta đã âm thầm theo dõi ngươi bao lâu không? Ta biết ngươi có bao nhiêu quân cờ, ta biết ngươi có bao nhiêu thủ đoạn, ta biết rõ ngươi còn có con trai.”
Lý Hỏa Vượng lột da mặt của lão đạo sĩ, trực tiếp dán lên mặt mình, sau đó giọng của hắn cũng biến thành già nua uy nghiêm giống như lão đạo sĩ.
“Nhưng tất cả đều không liên quan đến ngươi, bởi vì bây giờ nó đã là của ta.”
Lý Hỏa Vượng lột một tấm da mặt có bộ râu cá trê khác xuống, cũng đắp lên mặt mình.
“Bây giờ quân cờ của ngươi là của ta, thủ đoạn của ngươi là của ta, thậm chí con trai của ngươi cũng là của ta.”
Từng bộ da mặt bị lột xuống, rồi được dán lên khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng, cuối cùng chỉ còn lại khuôn mặt vuông máu thịt lẫn lộn, Lý Hỏa Vượng vẫn không dừng tay.
“Hahaha, đừng trách ta, Tọa Vong Đạo chúng ta chỉ có quy tắc này, chỉ cần có thể lừa tất cả mọi người đều cho rằng ta là Lục Vạn, thì ta chính là Lục Vạn.”
Lý Hỏa Vượng đắp tấm da mặt Lục Vạn cuối cùng lên mặt mình, giơ đao trực tiếp cứa cổ tên không có khuôn mặt trước mắt.
“Cho nên bây giờ, ngươi không phải là Lục Vạn, ta mới là Lục Vạn!”
Nhìn ý thù hận trong mắt đối phương, Lý Hỏa Vượng nhếch miệng cười lớn sảng khoái.
“Tiền bối, ngươi nói đúng, đã chơi khăm người khác thì phải chơi thật lớn, thật sảng khoái! Hahaha!”
Khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng đang cười lớn nhanh chóng biến hóa như lật sách, cuối cùng trở lại khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng.
Hắn chậm rãi nhắm mắt, sau đó lại chậm rãi mở mắt, rút dòng suy nghĩ trong ký ức của Tọa Vong Đạo ra.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế đẩu trong căn phòng của nhà trọ yên tĩnh, hồi tưởng lại ký ức vừa nãy.
Thông qua trải nghiệm vừa rồi, Lý Hỏa Vượng lại có thêm hiểu biết về Tọa Vong Đạo.
“Phải lừa gạt người khác mới có thể có được phi cương ư...Sau đó dùng phi cương vận hành công pháp Tọa Vong Đạo?”
Lý Hỏa Vượng nghĩ đến ký ức trước đó.
Ngày xưa là Hồng Trung, hắn sớm đã học được các loại thần thông tu giả của Tọa Vong Đạo, công pháp không phải là vấn đề, bây giờ hắn cần phi cương.
Nhưng khác với tiên thiên nhất khí của tâm tố, mình phải đi lừa người khác mới có được phi cương.
Vì để loại bỏ tác dụng phụ của tu chân, chắc chắn phải tu giả, nhưng lừa gạt thế nào thì phải suy nghĩ kỹ càng, dù sao Lý Hỏa Vượng không muốn trở thành Tọa Vong Đạo thật.
Lý Hỏa Vượng nhìn một cái, Lý Tuế nằm ngửa duỗi thẳng chân tay trên giường đi theo ra ngoài.
“Cha, ngươi đi đâu đấy?”
“Trông nhà cẩn thận, ta đi một lúc rồi về ngay.”
Tuy đô thành của Thanh Khâu này có mùi hôi nhức mũi, phân bò phân ngựa khắp nơi, nhưng dù sao cũng là thành trì hiếm có của Thanh Khâu, cho dù hiện giờ khai chiến với pháp giáo, nhưng vẫn rất đông người qua người lại, náo nhiệt vô cùng.
“Lừa gạt? Lừa thế nào đây?”
Lý Hỏa Vượng nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy sạp hàng ở một bên bèn đi đến ngồi xổm xuống.
Ông chủ sạp hàng Thanh Khâu nhìn khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng khác với người Thanh Khâu, lắp bắp hỏi bằng quan thoại:
“Cần...cần gì?”
Nhìn lược và đồ trang trí bừng sừng dê sừng bò được bày trên sạp, Lý Hỏa Vượng cầm lên xem xét, hắn nhìn khuôn mặt phúc hậu đầy nếp nhăn của đối phương, mở miệng, cuối cùng vẫn đặt đồ trong tay xuống.
“Ầy.”
Muốn làm việc trái với thói quen của mình, khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng đang nghĩ mình phải làm thế nào, thì hắn nhạy cảm nghe thấy một giọng nói khác biệt trong tiếng hò hét.
Dân chúng bình thường không phải là đối tượng tốt để lừa, mình có thể tìm vài kẻ xấu xa để lừa, ít nhất như vậy trong lòng cũng dễ chịu hơn, cũng coi như thay trời hành đạo.
Lý Hỏa Vượng đi theo giọng nói, chẳng mấy chốc nhìn thấy trong góc con ngõ nhỏ có mấy thiếu niên Thanh Khâu cầm đao bằng sừng bò vây chặn một người đàn ông.
Nhìn màu đa của người đàn ông đó có vẻ không giống người Thanh Khâu, rõ ràng da trắng hơn họ, hình như là nạn dân chạy đến từ nơi khác.
“Có lẽ...có thể thử…”
Lý Hỏa Vượng đi về phía họ.
“Khụ, cháy rồi.”
Nghe thấy tiếng ho nhẹ, đám thiếu niên Thanh Khâu quay người qua, thì thấy mặt đất dưới chân Lý Hỏa Vượng lại bùng lên ngọn lửa lớn bừng bừng.
Cùng với Lý Hỏa Vượng dậm nhẹ xuống mặt đất, ngọn lửa lập tức lan đến chỗ họ, những người này sợ đến khóc cha gọi má trèo lên tường tháo chạy.
Đợi sau khi họ bỏ đi, Lý Hỏa Vượng ngẩn người tại chỗ một lúc, không thấy thu được phản hồi gì của phi cang.
“Thế này là sao, rõ ràng ta đã lừa họ, tại sao không được chứ.”
Hắn hắn lập tức hiểu ra, tuy mình dọa họ sợ, nhưng ngọn lửa là do mình tu chân ra, lửa là thật, thực sự có thể thiêu chết họ, không gọi là lừa gạt.
“Nếu mình dùng tu chân để tu giả thì sao? Không đúng, phải là mình tu ra hiện tượng giả để lừa họ? Mình tu chân...giả…”
Lý Hỏa Vượng cau mày, hắn tự khiến mình chóng mặt.