[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1088 : Thay Đổi Kế Hoạch
Chương 1088 : Thay Đổi Kế Hoạch
Chương 1088: Thay Đổi Kế Hoạch
“Tu..tu..tu!”
Tiếng kèn lệnh trầm thấp vang lên, khiến Lý Hỏa Vượng bất giác tê dại da đầu.
Mặt đất rung lên, ban đầu chỉ rung nhẹ, nhưng ngay sau đó tiếng chấn rung càng lúc càng lớn, càng lúc càng to.
Trong tiếng kèn lệnh, thiết kỵ của Thanh Khâu xông về phía các tín đồ pháp giáo bê tượng thần khổng lồ phía xa.
Tình hình này khiến huyết quản của Lý Hỏa Vượng sôi sục, khí huyết không ngừng dâng trào.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, rút ngón tay lại, phát hiện mình đã trở về chỗ cũ.
Nhìn Huyền Tẫn một cái, Lý Hỏa Vượng lại thò tay vào trong cờ ba góc, hắn lập tức thấy trước mặt đất bằng da có mấy lĩnh soái và quân sư của Thanh Khâu thảo luận kịch liệt.
Nghe thấy lời họ nói, rất hiển nhiên họ đang thảo luận vấn đề triển khai, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu sức nặng của thứ này.
“Thế nào?”
Huyền Tẫn nói với Lý Hỏa Vượng vừa quay ra.
“Có vật này, ngươi không những có thể biết tình hình của cuộc chiến, còn có thể biết tình trạng bày trận tấn công của phía chúng ta.”
Huyền Tần thò tay ra từ trong đạo bào màu đỏ, võ nhẹ lên vai Lý Hỏa Vượng.
“Ta đã nói, bây giờ chúng ta là đồng minh, cho nên...bỏ qua khe nhỏ liên quan đến địa long đi, thế nào?”
----
Nghe thấy lời của Huyền Tẫn, Lý Hỏa Vượng hiểu, chẳng trách đối phương lại vô duyên vô cớ tặng mình thứ này.
“Chúng ta đã là đồng minh, thì chẳng phải nên cho ta thứ như này từ sớm ư? Tại sao kéo dài đến tận bây giờ.”
Lý Hỏa Vượng không trả lời câu hỏi của đối phương.
“Ngươi tưởng thứ này là Dương Thọ Đan chắc? Ở đâu cũng có chắc? Vật này không phải vật bình thường, vì luyện chế nó, ta đã tiêu hao không ít thiên linh địa bảo.”
“Lừa người ít thôi, thứ này là ảo giác, ngươi hao phí cái gì chứ?”
Lý Hỏa Vượng nói xong rồi cất bước chân đi đến xe ngựa của mình, còn gương xoay chuyển bên cạnh cũng đi theo hắn.
“Thế giới đại thiên, vạn vật thiên biến vạn hóa, ai nói vật biến hóa thì không thể luyện chế? Nói thật, về đạo này, ngươi không bằng ta.”
Đến cuối cùng Lý Hỏa Vượng không nói có bỏ khe hở trước đó hay không, nhưng Huyền Tẫn cũng không cần hắn nói.
Phát hiện thấy thay đổi trong giọng của đối phương, hắn biết mình đã đạt được mục đích.
Tuy không muốn nói, nhưng đã có gương xoay chuyển của Huyền Tẫn, thực sự hỗ trợ Lý Hỏa Vượng rất nhiều.
Đã có thứ này, không những mình đã có hiểu biết về tình hình cuộc chiến, mà còn có thể tiết kiệm chút sức lực.
Ít nhất bây giờ họ có thể đi men theo con đường liên quân đi ra trước đó.
Tuy trên đường gặp các loại xác chết ngổn ngang, vật sống chỉ có chó hoang và kền kền ăn thịt xác chết, nhưng cũng không còn sợ những kẻ địch bất thình lình chui ra nữa, điều này khiến những người khác chém giết cả đoạn đường có thể thở nhẹ nhõm.
Dưới tình hình này, họ đi với tốc độ rất nhanh, có lẽ không bao lâu thì có thể đến tiền tuyến.
Rất hiển nhiên những người khác cũng phát hiện ra điều này, bữa tối hôm đó rất thịnh soạn.
Ban đêm, Bạch Linh Miểu gọi dậy Lý Hỏa Vượng ngủ trên xe ngựa.
“Còn có cả cá à.”
Lý Hỏa Vượng nhìn canh cá rau dại trong bát, canh cá màu trắng sữa trông rất tươi ngon.
“Ừm, Tứ Tề có khá nhiều sông hồ, cá này đều là Tuế Tuế tìm được đấy, nàng thực sự rất hợp nước, bắt về một mẻ lớn.”
Lý Hỏa Vượng ngồi trên đầu xe ngựa, nhìn chiến trường ngổn ngang xác chết phía xa, mau chóng ăn cơm.
Nhìn lớp vảy như vảy cá trên mặt Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu lên tiếng hỏi:
“Lý sư huynh, đợi đến tiền tuyến, ngươi có kế hoạch gì?”
“Chúng ta không ra tiền tuyến nữa, đó là chỗ của binh gia, không phải chỗ của chúng ta.”
Lý Hỏa Vượng gặm đầu cá, nuốt xuống.
“Nhưng nơi mà chúng ta đi bây giờ…”
“Đến tiền tuyến giúp binh gia giết một số tín đồ pháp giáo cũng vô ích, thiếu chúng ta thì cũng không bớt được một kẻ nào, thêm chúng ta cũng không thêm tên nào. Loại người đó, họ muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Trong cục diện quy mô lớn này, người như chúng ta chỉ có thể làm một chuyện, đó chính là chém đầu.”
Bất kể tình hình cuộc chiến có quy mô lớn thế nào, chắc chắn đối phương có tướng lĩnh chỉ huy, muốn khiến thế tấn công của pháp giáo mau chóng tan vỡ, có lẽ đây là con đường tắt nhanh nhất.
Hiện giờ trinh thám của Giám Thiên Ti chắc chắn tràn vào rồi, phải mất bao lâu mới có thể có được tin tức đáng tin cậy.
Hiện giờ còn chưa biết đại bản doanh của pháp giáo ở đâu, vậy việc quan trọng đầu tiên phải làm là mau chóng đánh bại đội quân của họ trước đã rồi tính.
“Vậy sao? Nhưng phía Pháp giáo chắc chắn sẽ phái một số người lợi hại đề phòng chứ?”
“Đúng thế, cho nên bây giờ ta cần mau chóng tu chân, cố hết khả năng nâng cao phần thắng.”
Lý Hỏa Vượng đặt bát đũa sang một bên, lau miệng, rồi đi vào trong rừng cây tối tăm bên cạnh.
Bạch Linh Miểu không đi theo, khoảng thời gian này Lý sư huynh vẫn luôn như vậy, ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối tu luyện, nàng đã quen rồi.
Trong rừng cây, Lý Hỏa Vượng ngồi khoanh hai chân trên tảng đá tròn, nín thở ngưng thần, đóng năm cảm quan.
Trong đầu hắn, mọi thứ xung quanh đều biến mất, Lý Hỏa Vượng lặng lẽ vận thần quang trong cơ thể, bao bọc tiên thiên nhất khí, ép về phía l*иg ngực của mình.
Quá trình này vô cùng chậm rãi và khó khăn, như vác một tảng đá lớn, đẩy lên sườn núi một cách khổ sở vất vả, từng vòng càng lúc càng khó.