[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1070 : Đồng Bọn
Chương 1070 : Đồng Bọn
Chương 1070: Đồng Bọn
“Na Na, ta cần ngươi giúp một chuyện.”
Lý Hỏa Vượng nhìn Dương Na bên cạnh đang khoác tay mình.
“Có phải ngươi muốn cứu ông chú bị điên kia ra không?”
Ở cạnh Lý Hỏa Vượng lâu như vậy, hiển nhiên Dương Na đã phát giác gì đó.
“Hỏa Vượng, ta có thể giúp ngươi bất cứ chuyện gì, nhưng...ta có thể hỏi ngươi một câu không? Ngươi...tại sao lại muốn cứu hắn?”
Giọng điệu Dương Na dịu dàng nghiêm túc nhìn Lý Hỏa Vượng hỏi.
Lý Hỏa Vượng do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện người ngoài hành tinh của Tiền Phúc, như thế không khỏi quá kinh hãi thế tục.
“Hắn biết một số nội tình, một vài việc liên quan đến kẻ tấn công họ, ta cần đưa hắn ra ngoài, ta không thể ngồi đó chờ chết!!”
Dương Na nhìn gương mặt Lý Hỏa Vượng với vẻ cực kì khó xử, biểu cảm như muốn nói lại thôi.
“Ta biết hắn bị bệnh tâm thần, nhưng hắn thật sự biết chuyện gì đó! Dương Na! Ngươi tin ta! Những gì ta nói đều là thật!”
Hai tay Lý Hỏa vượng siết chặt đôi tay đối phương, nhìn gương mặt tinh tế của nàng với vẻ vô cùng nghiêm túc.
Sau khi do dự một lúc, đầu tiên Dương Na liếc nhìn xe taxi đang chờ trước cổng bệnh viện, sau đó nàng tách ngón tay mình mười ngón tay đan xen cùng Lý Hỏa Vượng:
“Được, ta phải làm gì?”
Nghe thấy câu này, Lý Hỏa Vượng thở phào:
“Rất đơn giản, không cần ngươi mạo hiểm, chỉ cần mang theo điện thoại của ngươi đến một nơi tìm một người. Sau khi gặp nàng, ngươi gọi video để ta nói chuyện với nàng là được.”
Lý Hỏa Vượng biết từ chỗ Tiền Phúc, mỗi tháng con gái hắn sẽ gửi viện phí cho bệnh viện Khang Ninh, muốn đưa Tiền Phúc ra, hắn phải ra tay từ chỗ nàng.
“Được.”
Dương Na gật đầu đồng ý:
“Vậy chúng ta tách ra, ngươi ngoan ngoãn về nhà, ta giúp ngươi tìm người.”
Chờ khi trông thấy Dương Na đứng ở trạm xe cạnh bệnh viện Khang Ninh, vẫy tay với hắn từ cửa sổ sau xe, Lý Hỏa Vượng lập tức móc điện thoại ra, nhanh chóng gõ chữ:
“Cùng lúc mở định vị và ghi âm, đừng tắt.”
Mặc dù chỉ truyền lời hẳn sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng Lý Hỏa Vượng cảm thấy vẫn phải đảm bảo an toàn sẽ tốt hơn.
Rất nhanh Dương Na đã trả lời:
“Được, có phải lo cho ta không?.(‘▽“).”
Khoảng thời gian kế tiếp, Lý Hỏa Vượng tập trung chờ đợi, nhìn định vị trong điện thoại di chuyển từng chút một.
Thỉnh thoảng Dương Na sẽ gửi tin nhắn đến, thông báo tin tức trên đường, so sánh với lúc bình thường, nàng trong điện thoại hiển nhiên hoạt bát hơn một chút.
“Anh Hỏa Vượng, ta đã lên tàu điện ngầm rồi☆*:.o(≧▽≦)o.:*☆.”
“?(?Д?)? Ơ, không có chỗ ngồi, ta chỉ đành đứng thôi, trở về ngươi phải mời ta ăn kem.”
“?(?▽?)? Hỏa Hỏa, ?(?▽?)? Hỏa Hỏa, ta xuống tàu điện ngầm rồi, bây giờ chuyển sang xe buýt.”
Cuối cùng sau thời gian dài chờ đợi, lúc Lý Hỏa Vượng về nhà, Dương Na đã gọi video đến.
Lý Hỏa Vượng vừa bấm vào, đã trông thấy vẻ mặt nghi ngờ của Dương Na:
“Hỏa Vượng, ngươi xác định là chỗ này à? Sao ta lại thấy không giống lắm?”
“Ngươi giơ điện thoại lên, để ta xem.”
Sau khi điện thoại được giơ lên cao, Lý Hỏa Vượng trông thấy hoàn cảnh xung quanh, con đường nhỏ hẹp cao thấp, ngoài cửa sổ treo đầy quần áo, vách tường ố vàng, phòng ốc cao thấp không đồng đều, nơi này như nông thôn trong thành phố.
Lý Hỏa Vượng từng ở Khang Ninh, hắn biết, Khang Ninh là bệnh viện tư nhân, viện phí rất cao, nếu con gái Tiền Phúc sống ở đây, hẳn không thể trả nổi tiền viện phí cao như vậy mới phải.
---
“Dương Na, đến địa chỉ cụ thể trước, ngươi xem có thể tìm được gì không.”
“Được, nhưng nhà ở đây đều xây rất hỗn loạn.”
Dương Na vừa nói, gương bắt đầu méo mó.
Tìm một lúc, chẳng mấy chốc Dương Na đã ở trong một ngõ nhỏ, tìm được địa chỉ mà Tiền Phúc nói.
Đó là căn nhà nhỏ bằng xi măng hai tầng nằm ở tận cuối con ngõ, xi măng trát rất thô, bên trên còn bị trẻ con vẽ bậy nguệch ngoạc đủ loại màu sắc.
Cửa trên tầng hai bị khóa, địa chỉ là ở tầng hai.
“Bốp!”
Tiếng bát vỡ từ trong nhà truyền ra, sau đó lại một tiếng bốp, tiếng bạt tai giòn tan.
Nghe thấy tiếng động này, Dương Na bị dọa sợ lùi lại một bước, nhưng sau đó lại cẩn thận đi lên.
“Tiền tiền tiền! Chỉ biết có tiền! Một tháng ta mới kiếm được bao nhiêu!”
Giọng đàn ông thô lỗ từ bên trong truyền ra, sau đó là tiếng kêu góc của phụ nữ.
“Lúc ngươi lấy ta đã hứa với ta! Sẽ phụ trách phí điều trị của cha!”
“Còn dám nhắc đến cha ngươi! Chẳng lẽ cha ngươi làm bằng tiền! Mấy năm nay cha ngươi đã nuốt bao nhiêu tiền! Sao ông ta vẫn chưa chết! Rốt cuộc ông ta còn phải giày vò nhà chúng ta đến bao giờ nữa!”
Trong phòng lại vang lên tiếng bát vỡ, tiếng bàn ghế đổ xuống đất, hơn nữa trong đó còn xen lẫn tiếng khóc thút thít của trẻ con. Nghe thấy vấn đề mà bọn họ cãi nhau, Lý Hỏa Vượng hiểu mình đã tìm đúng chỗ, hắn suy nghĩ nhanh một lượt, trong lòng lập tức có chủ ý.
“Xin hỏi Tiền Bội Linh có nhà không?”
“Ai đấy?”
Một người đàn ông râu ria lởm chởm đội mũ bảo hiểm xe điện màu vàng đi ra với vẻ mặt không thân thiện.
Đợi hắn thấy người hỏi thăm là một khuôn mặt học sinh trẻ, lập tức lộ ra vẻ chán nản.
Nếu không phải thấy người cầm điện thoại là mỹ nữ, thì hắn đã mở miệng mắng rồi.