[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1069 : Phiền Phức
Chương 1069 : Phiền Phức
Chương 1069: Phiền Phức
Lý Hỏa Vượng vội vã cúi đầu nhìn, đó là Miểu Miểu, nói chính xác hơn là một nửa Miểu Miểu, cơ thể bị gặm nát, bình thường nàng yêu thích sạch sẽ lúc này thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Toàn thân bao phủ vết máu, hoàn toàn không còn lớp thịt toàn vẹn.
Hơn nữa nàng vốn nên có hai nửa người trên, lúc này chỉ còn lại một nửa người trên, nửa người trên đó lại bị tàn phá nặng nề
“Ầm!”
Chính vào lúc này, một phần khác của cơ thể từ trên trời rơi xuống.
Lần này Lý Tuế nhanh tay lẹ mắt, hơn chục xúc tu vươn lên, nhanh chóng đỡ lấy nó.
Chờ Lý Hỏa Vượng dùng răng xốc khăn trùm đầu màu đỏ nửa người trên, lộ ra mặt thú mọc đầy lông hồ ly, giữa lông tóc còn có gai nhím và vảy rắn, mắt thú lớn nhỏ bất đồng mở to, đang thoi thóp nhìn mình.
Thấy biểu cảm chấn động của Lý Hỏa Vượng lúc này, miệng thú đầy răng nhọn hé mở, đầu lưỡi duỗi ra mất sức rủ xuống:
“Ta chỉ muốn để ngươi Thượng Khương Đăng Giai thoát ra ngoài, ta không nói mình nhất định sẽ chết, lão nương còn chưa sống đủ!”
Lý Hỏa Vượng rưng rưng nước mắt khống chế xúc tu, ôm chặt nàng vào lòng.
Hắn vội vã ngồi xuống, kiểm tra một nửa Miểu Miểu khác, chờ khi phát hiện nửa bên này tuy thoạt trông thảm không nỡ nhìn, nhưng vẫn còn hơi thở, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Miểu Miểu, nhịn một chút, ngươi nhất định phải cố nhịn một chút!”
Lý Hỏa Vượng run rẩy móc ra “hỏa áo châm ngôn” bị sáp dính chặt, cắm nửa thân thể của Nhị Thần về nơi vốn có.
Sau khi Lý Hỏa Vượng niệm chú, Nhị Thần cũng cố hết sức lực toàn thân gõ trống trắng, kêu gọi đại tiên Bạch gia.
----
“Lần này tuy chúng ta tổn thương quá nhiều, nhưng tính toán tổng thể, chúng ta đã thắng, Pháp Giáo muốn mai phục chúng ta, kết quả họ trộm gà không được còn mất nắm thóc, còn góp thêm hai đoạn long mạch vào.”
Trong một ngôi nhà trệt giản dị, Huyễn Tẫn nói với Lý Hỏa Vượng.
Giọng nói của Huyễn Tẫn, Ti Thiên Giám Đại Lương tràn ngập vẻ hài lòng, ngay sau đó hắn lên tiếng mang theo ý khen ngợi:
“Vào bụng địa long còn có thể sống sót ra ngoài, hôm đó khi ta nhìn thấy ngươi lần đầu, đã cảm thấy ngươi rất có triển vọng.”
“Ngươi giúp đỡ ta rất nhiều, chỉ cần tiếp tục, có lẽ rất nhanh sẽ có thể diệt sạch Pháp Giáo.”
Lý Hỏa Vượng lười để ý hắn, cầm dao găm cắt từng lát thịt sống, đưa đến bụng mình đút cho Lý Tuế.
Suốt đoạn đường này bị tra tấn với mình, cơ thể của Tuế Tuế cũng bị thương rất nặng.
“Nhưng mà, sau này ngươi phải cẩn thận, giờ ngươi khiến Pháp Giáo chịu thiệt thòi lớn, họ nhất định sẽ nhớ kỹ ngươi.”
Sau khi ngón tay Lý Hỏa Vượng móc lấy xúc tu của Lý Tuế, đã nhét lại xúc tu vào bụng mình:
“Lúc ta ở trong bụng địa long, ngươi ở bên ngoài tại sao không cùng những người khác cứu ta?”
“Chúng ta tránh khỏi địa long, nhưng đối phương không ngồi yên chờ chết, đây là kế liên hoàn, với những kẻ không trúng chiêu như chúng ta, tất nhiên họ sẽ có mai phục.”
Lý Hỏa Vượng không muốn nói thêm gì nữa, hắn cũng không muốn đoán giờ phút này rốt cuộc đối phương có suy nghĩ gì, đến cùng lời hắn ta nói là thật hay giả.
Dựa núi núi đổ, dựa nước nước chảy, dù chỉ là một bên, cũng không thể dựa dẫm được.
“Nghe nói...tình hình thánh nữ Bạch Liên không tốt lắm??”
Nghe Huyễn Tẫn nói vậy, biểu cảm Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng khó coi, dừng việc trong tay, tuy Miểu Miểu sống lại, nhưng bây giờ nàng không ổn, rất không ổn.
Vì khiếm khuyết da thịt, dù đại tiên Bạch gia ra trận, cuối cùng chỉ đành dùng da thịt của tiên gia miễn cưỡng bù đắp vào, bây giờ thoạt nhìn nàng giống thú, còn xa mới được như hình người.
Hơn nữa dù như vậy, lúc này nàng cực kì yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng.
“Hắn nói hắn đang cứu người? Hắn đang cứu ai?”
Lý Hỏa Vượng bỗng lên tiếng, hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Hửm, ngươi nói cái gì?”
Huyễn Tẫn dường như không rõ, rốt cuộc Lý Hỏa Vượng có ý gì.
“Ta nói hắn đang cứu người, rốt cuộc là cứu ai?”
“Cứu ta! Ngươi mau cứu ta ra ngoài!! Ngày nào cũng để ta nói chuyện với điện thoại! Sau đó hỏi này hỏi nọ, rốt cuộc có tác dụng gì!”
“Tiền Phúc, nếu ngươi muốn ra ngoài, nhất định phải làm theo lời ta.”
Lý Hỏa Vượng đứng ngoài phòng bệnh trầm cảm nặng, nhìn đối phương với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Nói xong, hắn lại lấy điện thoại ra, mở nút ghi âm.
Nhưng tình huống này duy trì không quá lâu, Tiền Phúc còn chưa nói được bao lâu, Lý Hỏa Vượng đã bị y tá đuổi đi.
Khi Lý Hỏa Vượng ra khỏi con đường bệnh viện Khang Ninh, hắn nhanh chóng lướt điện thoại, nhìn từng dòng tin tức được ghi chép lại, hắn cảm thấy đã đến lúc nên tìm đến người nhà của Tiền Phúc rồi.
Lý Hỏa Vượng cảm nhận rất rõ ràng mấy người kia đang ngủ đông, bọn họ đợi thời gian tìm cơ hội, chờ thời cơ chín muồi sẽ lao thẳng đến chẳng chút do dự, mình không thể ngồi yên chờ chết được.
Lý Hỏa Vượng không biết nếu mình cứ đợi tiếp như vậy nữa, sẽ xảy ra chuyện gì, bây giờ hắn phải nhanh chóng cứu Tiền Phúc ra khỏi bệnh viện rồi tính sau.
Nhưng khi vừa bước đến cổng bệnh viện Khang Ninh, Lý Hỏa Vượng thấy cảnh sát ngụy trang thành tài xế, bỗng có chút khó xử.
Muốn thoát khỏi thân phận của mình cứu Tiền Phúc, không phải tùy tiện là có thể làm được, hơn nữa bây giờ mình thật sự quá chói mắt, hắn cần một trợ thủ.