[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1068 : Chết
Chương 1068 : Chết
Chương 1068: Chết
Lúc này Lý Hỏa Vượng hoàn toàn bị đau đớn bao phủ, lập tức duỗi bàn tay máu thịt mơ hồ của mình cắm chặt vào cổ họng, tránh cho nó lại phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa!!
Trong không gian sâu thẳm tăm tối, họ càng rơi càng sâu, Lý Hỏa Vượng dường như cảm giác mình đã ra khỏi bầu trời, cứ tiếp tục rơi xuống như vậy sợ rằng sẽ trở về Bạch Ngọc Kinh lần nữa!
Nhưng giờ đây Lý Hỏa Vượng không hề có chút ý định chạy trốn, nghe tiếng hạc kêu ngày càng vang, hắn phẫn nộ gầm lên với biểu cảm dữ tợn, trực tiếp há miệng, duỗi thẳng tay vào trong cổ họng mình.
Sau khi lôi kéo, Lý Hỏa Vượng trực tiếp kéo tất cả mọi thứ trong cổ họng ra, dùng sức ném lên trời.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng cảm giác cổ họng máu thịt mơ hồ của mình lơ lửng trên không tung người như cánh bướm, tiếp tục phát ra tiếng hạc kêu quỷ dị.
Cổ họng như mang theo cái đầu, tất cả những thứ xung quanh đồng thời há miệng, tiếng kêu thảm thiết trong miệng dần dần chuyển biến thành tiếng hạc kêu.
Mắt thấy tiếng hạc kêu sắp đến đỉnh điểm, một giọng nữ giăng đầy bi thương cách đó không xa bỗng xen vào, âm thanh kia tang thương, trộn lẫn với tiếng khóc đau lòng cùng nỗi thương xót tột độ.
“Khóc một tiếng rời xa quê hương con đã ly biệt, tại sao đến nay vẫn không thấy tung tích.”
“Khóc một tiếng rời xa quê hương khó mà quay lại, sách không bán được tin tức không thông không muốn vãng sinh.”
“Khóc một tiếng rời xa quê hương không thể gặp mặt con, đến bao giờ con mới nhận tổ quy tông?”
“Khóc một tiếng rời xa quê hương khó lòng xoay chuyển, sao biết tạo nghiệt diêm phù không tha.”
“Khóc một tiếng rời xa quê hương đại hạn đã đến, lúc đó muốn gặp mẹ cũng không được nữa.”
Giọng nói vừa cất lên, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm giác tiếng hạc kêu kia nhỏ hơn rất nhiều, âm thanh người xung quanh và tà tông lại lần nữa trở thành tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.
Lý Hỏa Vượng dùng cơ quan cảm giác khi ngũ quan dung hợp, nhìn sâu vào bóng đêm thêm lần nữa, hắn trông thấy đêm đen vô cùng vô tận đang dần dần hướng về hoa sen.
---
Lý Hỏa Vượng nắm chặt dùng sức kéo rèm cửa tinh không đang che kín tiểu khu bên ngoài vì cúp điện mà tối đen:
“Ôi chao! Hỏa Vượng mau nhìn xem! Cuối cùng đã có điện rồi!”
Thoáng chốc trời đất đảo lộn, nhóm Lý Hỏa Vượng rơi xuống dưới, trông thấy trời sao lại lần nữa giăng kín bầu trời, cuối cùng Lý Hỏa Vượng biết thiên tai đã chấm dứt.
Giữa không trung, cuồng phong gào thét, họ cách mặt đất càng lúc càng gần, một nhánh xúc tu chui ra từ cổ họng Lý Hỏa Vượng, quấn chặt yết hầu không thể cử động của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng kéo ra ngoài.
“Ầm!”
Lý Hỏa Vượng nặng nề ngã xuống trước một khách điếm, hắn nằm dưới đất trơ mắt nhìn máu và từng khối thi thể từ trên trời rơi xuống, nhuộm khách điếm thành màu máu.
Mà giờ phút này vảy thịt run rẩy trên người Lý Hỏa Vượng lại dính sát vào cơ thể hắn, trở thành một vết thương bình thường.
Lý Hỏa Vượng cảm giác cơ thể mình sắp tan thành từng mảnh, hắn dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình bò dậy, lớn tiếng hét lên với hình ảnh phản chiếu của mình trong vũng máu dưới đất:
“Quý Tai! Mẹ nó ngươi ra đây cho ta! Ta mặc kệ rốt cuộc ngươi đang làm gì!”
“Cái gì? Sao thế?”
Cuối cùng cái bóng đã cử động.
“Ngại quá, lúc trước đang bận, hình như đang đi cứu người? Chắc thế.”
Lý Hỏa Vượng siết chặt nắm tay, hung hăng đấm vào hình ảnh phản chiếu của mình, gào thét xé tim xé phổi:
“Ta cho ngươi biết! Miểu Miểu chết rồi! Bạch Linh Miểu đã chết!”
“Tại sao ta lại trở thành tâm bàn của ngươi? Tại sao ta lại giao vận mệnh của mình cho kẻ lai lịch bất minh như ngươi cũng cam tâm tình nguyện trở thành tâm bàn của ngươi? Bởi vì ta muốn bảo vệ nhóm người Miểu Miểu.”
“Nhưng ngươi thì sao! Đây là hồi đáp của ngươi? Đây là câu trả lời của ngươi?! Tại sao! Tại sao những ti mệnh khác mạnh mẽ như thế, nhưng đến lượt ngươi, ti mệnh chưởng quản ba nhánh rưỡi như ngươi lại không có tác dụng cái rắm gì hết! Ngay cả một nữ nhân cũng chẳng bảo vệ nổi!!”
“Lúc ta trúng mai phục rơi vào bụng địa long, thế mà cuối cùng phải dùng thượng khương đăng giai mượn sức mạnh của Tam Hủy cứu ta ra ngoài! Ngươi đến cùng là cái thá gì!”
Giọng nói của Quý Tai vẫn bình tĩnh ôn hòa như cũ:
“Ta từng nói, ngươi không thể trông mong gì ở ta, huống hồ ta cũng rất bận, hoàn cảnh của ta không tốt, dù ngươi sắp bị người ta giết chết, ngươi cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.”
“Chỉ duy nhất dựa vào bản thân ngươi, chúng ta mới có thể cùng thắng.”
“Mẹ nó ngươi bớt dùng chiêu trò này với ta!”
Dưới sự chống đỡ của xúc tu, Lý Hỏa Vượng lảo đảo đứng dậy, duỗi ngón tay của mình ra, chỉ thẳng vào đối phương.
“Miểu Miểu chết rồi! Nghĩ cách giúp nàng sống lại đi! Nếu không, tâm bàn của Ti Mệnh phân chó vô dụng như ngươi ai thích làm thì làm!”
“Ừm…”
Quý Tai trong vũng máu trầm tư.
“Không nhiều, hình như lúc đó nàng ta chưa chết.”
“Chưa chết?”
Trong lòng Lý Hỏa Vượng dâng lên chút hi vọng loạng choạng quan sát xung quanh, nhìn thi hài ngâm trong vũng máu khắp nơi.
“Để ta nghĩ, đúng rồi, ngươi duỗi hai tay về trước.”
“Duỗi về trước?”
Vào lúc hai tay Lý Hỏa Vượng giơ thẳng ra trước, một thứ máu thịt be bét tư trên trời rơi xuống, đập thẳng vào cánh tay hắn, rắc một tiếng đánh gãy hai tay hắn.