[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1056 : Mười Sáu Canh Giờ
Chương 1056 : Mười Sáu Canh Giờ
Chương 1056: Mười Sáu Canh Giờ
Thấy Bạch Linh Miểu bước đến, Lữ Tú Tài nhanh chóng buông “Đại thiên linh” ra, đứng dậy vội hành lễ:
“Sư nương!”
Bạch Linh Miểu cầm ống trúc, ngón tay lướt qua những con chữ kỳ lạ trên ống trúc, những nội dung máu tanh hiến tế tự hại mình xuất hiện trong đầu nàng.
Nàng biết đây là gì, ngày xưa Lý sư huynh vẫn luôn dùng thứ này, thứ này rất tà, không phải đồ tốt.
Bạch Linh Miểu khẽ thở dài, đặt ống trúc trong tay xuống:
“Tú Tài, ta biết trong lòng ngươi khó chịu, cầu nguyện Vô Sinh Lão Mẫu nhiều một chút, sẽ dễ chịu hơn, hơn nữa, nếu ngươi muốn báo thù Pháp Giáo, bất kỳ công pháp nào của Bạch Liên giáo đều tùy ngươi lựa chọn, không cần thiết phải dùng cái này.”
“Đa tạ sư nương!”
Lữ Tú Tài cảm kích nói.
Tuy nói như thế, nhưng Lữ Tú Tài không hề có ý định buông bỏ “Đại thiên linh”, hắn muốn công pháp Bạch Liên giáo, cũng không tính từ bỏ “Đại thiên linh”.
Vì công pháp của Bạch Liên giáo, phải có thiên phú, phải chân thành, còn phải luyện tập, nhưng Đại thiên linh chẳng cần gì chỉ cầm lên đã có thể sử dụng.
Bạch Linh Miểu nhìn ra tâm tư của Lữ Tú Tài, lúc nàng định lên tiếng nói thêm chút gì đó, dưới đất bỗng truyền đến chấn động kịch liệt. Tất cả những thứ trong đại điện bắt đầu nghiêng trái ngã phải.
“Động đất rồi! Nhanh! Mau ra khỏi điện!!”
Trong sự rung chuyển mãnh liệt tất cả những người trong phòng xôn xao chạy ra khỏi điện, thoát khỏi nguy hiểm bị nhà đè.
Bạch Linh Miểu bình tĩnh quan sát, lúc này bên ngoài hoàn toàn hỗn loạn.
“Động đất rồi!”
Tiếng la hét tiếng gõ chiêng vang lên khắp nơi, toàn bộ tòa thành rơi vào hỗn loạn, nhà cửa sụp đổ mặt đất nứt toác, không ít người kinh hãi rơi vào khe nứt.
Điều đáng mừng duy nhất là, chuyện này đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ ngắn ngủi nửa nén hương đã chấm dứt.
Đứng trên sơn thành nhìn xuống, mặt đất cằn cỗi phía xa nứt thành từng mảng, như thể cả mặt đất đều muốn nứt toác ra.
Chính vào lúc Bạch Linh Miểu không rõ động tĩnh khác thường này là chuyện gì, nàng trông thấy bóng người Lý Hỏa Vượng thoắt ẩn thoắt hiện đang nhanh chóng đến gần mình.
“Miểu Miểu! Lần này Bạch Liên giáo mang theo bao nhiêu cao thủ? Gọi hết ra đây!”
Giọng điệu Lý Hỏa Vượng cực kì sốt ruột, trước giờ Bạch Linh Miểu chưa từng thấy Lý Hỏa Vượng lo lắng như vậy.
“Lý sư huynh đã xảy ra chuyện gì?”
“Pháp Giáo không muốn chiếm long mạch! Mà định hủy hết long mạch!!”
Lý Hỏa Vượng vừa thốt ra câu này, không khí xung quanh lập tức trở nên nôn nóng.
Vu Nhi Thần như hổ rình mồi xung quanh, kết cục hủy long mạch, Đại Tề đã thể hiện ra rồi.
Rất nhanh, trừ những tín đồ có sở trường truyền giáo ra, tín đồ Bạch Liên xăm hình lừa trắng trên người đều theo Bạch Linh Miểu chạy đến Ti Thiên Giám Hậu Thục.
Trong thời khắc sống còn, Ti Thiên Giám Hậu Thục dốc toàn bộ sức mạnh, Lý Hỏa Vượng không quen những người khác, nhưng ba người đứng trước nhất, hắn đều biết.
Chưởng đàn Ti Thiêm Giám Hậu Thục, Huyễn Tẫn Ti Thiên Giám Đại Lương, Chính Bá Kiều Ti Thiên Giám Tứ Tề, đối mặt nguy cơ như vậy, họ cũng dùng hết tất cả những người mình có thể sử dụng.
Lý Hỏa Vượng có thể cảm giác không ít tầm mắt nhìn mình chằm chằm, có vài người không hề trốn trong góc tối, hắn không thể phát hiện rốt cuộc ai đang nhìn mình, xem ra trong Ti Thiên Giám có vài kẻ không thể lộ ra ngoài sáng được.
Chờ khi Lý Hỏa Vượng đi qua, Ti Thiên Giám Hậu Thục rút chiếc kèn sừng trâu quấn dây đỏ, đặt trong miệng mặt nạ dùng sức thổi:
“Tututu~”
Tiếng kèn hiệu trầm thấp truyền đi rất xa, cũng như đám mây đen che phủ trên đầu mọi người.
Kèn hiệu kết thúc, mấy trăm người Ti Thiên Giám chớp mắt tản ra, bọn hắn tụm năm tụm ba phóng nhanh ra ngoài thành, xem ra đã có việc mới.
“Họ đi đâu thế? Bây giờ long mạch sắp bị hủy, đoạt long mạch mới là chuyện quan trọng.”
Lý Hỏa Vượng bước qua, nói với Huyễn Tẫn.
“Yên tâm, giờ phút này ta sẽ không bảo họ làm chuyện linh tinh, chúng ta vẫn còn thời gian, Pháp Giáo muốn hủy long mạch không dễ như thế đâu.”
“Chúng ta phải nhân lúc trước khi Pháp Giáo hủy ba đoạn long mạch kia, cướp long mạch lại.”
“Sao ngươi biết long mạch chưa bị hủy?”
“Canh giờ.”
Huyễn Tẫn duỗi một ngón tay thon dài lại khô quắt ra.
“Một đoạn long mạch chính là một canh giờ, bây giờ chỉ mất đi nửa canh giờ thôi.”
“Một đoạn long mạch là một canh giờ? Một ngày có mười hai canh giờ, cũng tức là chúng ta có mười hai long mạch?”
Lý Hỏa Vượng dường như đã hiểu ra một vài bí mật.
“Sai, một ngày có mười sáu canh giờ, có mười sáu long mạch, sở dĩ bây giờ không có nhiều canh giờ như thế, là do khi trước long mạch đã bị hủy.”
---
“Mười sáu canh giờ? Hóa ra khi trước một ngày ở thế giới này có ba mươi hai tiếng?”
Nghe mà Lý Hỏa Vượng cảm giác đầu óc hỗn loạn, có vài thứ mang tính thường thức thế mà lại hoàn toàn sai lệch ở nơi này?
“Đúng vậy, long mạch có lớn có nhỏ, nhưng ghi chép trong lịch sử, quả thật có mười sáu canh giờ.”
“Vậy sao trươc đây ngươi không nói cho ta biết?”
“Sao thế? Một quyển sách lịch sử trên phố bán một hai lượng, ngươi chưa từng đọc à? Chẳng phải ngươi là đạo sĩ sao? Hay là ngay cả tứ thư ngũ kinh cũng chưa từng đọc?”
Nhất thời Lý Hỏa Vượng không biết nên trả lời thế nào, có điều nghĩ kỹ lại hình như cũng hợp lý, ngay cả thế giới này đều là kẻ điên, vậy một ngày nhiều hơn mấy canh giờ cũng chẳng đáng là gì.