[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1057 : Chiến Trường
Chương 1057 : Chiến Trường
Chương 1057: Chiến Trường
Chính vào lúc này một suy nghĩ bật ra trong đầu Lý Hỏa Vượng.
“Nếu, nếu long mạch còn sót lại hoàn toàn biến mất sẽ xảy ra hậu quả thế nào? Một thế giới không có canh giờ nào cả? Thế giới đó sẽ ra sao?”
Lý Hỏa Vượng dùng sức lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ kia.
“Trước tiên đừng để ý một ngày còn bao nhiêu canh giờ, đi đâu tìm ba long mạch kia, mới là chuyện quan trọng nhất lúc này!!”
“Vân Trạch.”
Lời này vừa thốt ra, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tìm bản đồ Hậu Thục bắt đầu quan sát thật kỹ.
Địa chất Hậu Thục cằn cỗi, nhưng không phải không có chút nước nào, trong Hậu Thục có một vùng đầm lầy giăng đầy chướng khí, nơi có đủ loại truyền thuyết kia chính là Vân Trạch.
Nhìn bản đồ, Lý Hỏa Vượng cắn răng:
“Việc đã đến nước này, chần chừ cũng không phải là cách, đi thôi! Chúng ta tìm long mạch về! Một ngày mười một canh giờ đã ít lắm rồi.”
Tình huống nguy hiểm, nhóm Lý Hỏa Vượng xuất phát, không chỉ mỗi họ đi, tất cả binh gia của Hậu Thục, và viện quân của Thanh Khâu cũng phản công về nơi bị Pháp Giáo xâm chiếm.
Mặc kệ bọn hắn có mục đích gì, liên quan đến chuyện đối phó Pháp Giáo, từ đầu đến cuối họ đều là đồng minh.
Phía Lý Hỏa Vượng có động tác lớn như vậy, tất nhiên Pháp Giáo sẽ không ngồi yên chờ chết, cả Hậu Thục chớp mắt loạn thành nồi cháo.
Trên sa mạc cằn cỗi, mọi người cưỡi ngựa, nhanh chóng chạy điên cuồng, đi đến Vân Trạch.
Lúc nhóm người họ xông vào vùng trũng, mặt đất chớp mắt nứt ra, để lộ lỗ thủng đen ngòm sâu không thấy đáy.
Nhưng không đợi thứ dưới lòng đất có động tác gì, một cảnh tượng quỷ dị đã xuất hiện, những người cưỡi ngựa vậy mà không cần điểm trợ lực, lơ lửng trên không.
Một bàn tay với ngón cái đeo nhẫn phỉ thúy cắm vào đầu Lý Hỏa Vượng, nương theo di chuyển của Lý Hỏa Vượng, lại vạch ra sau ót của hắn:
“Đây là ảo ảnh, thủ đoạn của Huyễn Tẫn, họ không ở đây.”
Mà nhóm người Lý Hỏa Vượng thật sự giờ phút này đã xuất hiện bên ngoài Vân Trạch.
Rất hiển nhiên Pháp Giáo không thể ngoan ngoãn để họ đến gần, bên ngoài Vân Trạch lúc này đã hoàn toàn trở thành chiến trường, Pháp Giáo thủ, Hậu Thục Thanh Khâu tấn công.
Nơi này như cối đá khổng lồ, nhét từng người sống sờ sờ vào trong, nghiền nát người chết và tay đứt chân cụt. Ông trời dường như cũng không nhẫn tâm nhìn thấy cảnh tượng này, mưa rơi lất phất.
Sau khi cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, người chết trên chiến trường càng ngày càng nhiều, nước mưa nặng nề xối lên vũng máu, khiến toàn bộ Mộng Trạch bao phủ trong một màn sương máu.
“Chết!!”
Lý Hỏa Vượng toàn thân mọc đầy xúc tu phẫn nộ gầm thét chém giết trong nhóm người, nơi hắn đi qua vương vãi xác chết.
Nhưng cho dù Lý Hỏa Vượng có giết nhiều đến mấy, cũng không thể giết sạch tín đồ Pháp Giáo, bọn hắn không màng sống chết xông đến như côn trùng, vô cùng vô tận.
Cứ cứng rắn chống chọi như vậy, cuối cùng nhóm người Lý Hỏa Vượng đã đến rìa Vân Trạch.
Chờ khi trông thấy những Ti Thiên Giám khác vào trong Vân Trạch, Lý Hỏa Vượng cũng không tiếp tục lảng vảng bên ngoài nữa, dẫn theo những người khác lao vào trong Vân Trạch.
“Bên này! Đi bên này!”
Thượng Quan Ngọc Đình của Huyễn Tẫn, không ngừng chỉ đường cho Lý Hỏa Vượng trong đầm lầy lầy lội.
Rời xa chiến trường, xung quanh Vân Trạch yên tĩnh lại, nhưng không có nghĩa là an toàn, ngược lại trở nên tràn đầy nguy cơ.
Hai tiếng “phập phập”, hai mũi tên tàng hình từ bên cạnh đầm nước bay ra, dùng tốc độ cực nhanh đâm vào lưng Lý Hỏa Vượng, chui ra khỏi ngực.
Lý Hỏa Vượng cầm theo kiếm Tử Tuệ xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm đầm nước kia, bóng dáng cao lớn của Bành Long Đằng đập mạnh xuống, bọt nước lập tức văng tung tóe, không lâu sau, nước trong đầm dùng tốc độ cực nhanh nhuộm thành màu đỏ máu.
Để tránh bị đánh lén thêm lần nữa, sau ót Lý Hỏa Vượng rất nhanh phồng lên một cục u nhỏ, ngay sau đó nứt ra một khe hở, đôi đồng tử của Lý Tuế chui ra từ bên trong, thay hắn canh chừng những điểm mù sau lưng.
Một tay Lý Hỏa Vượng siết chặt mũi tên vô hình ở l*иg ngực mình, trực tiếp rút ra, hắn đi đến bên cạnh đầm nước nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong đó, sắc mặt có chút do dự.
“Quý Tai, rốt cuộc ngươi đang làm gì? Ba đoạn long mạch không còn nữa, ngươi dự định cứ nhìn như vậy à? Những thứ chuẩn bị mà ngươi nói khi trước đâu?”
Nhưng Quý Tai vẫn không chút phản ứng, gương mặt Lý Hỏa Vượng hiện lên vẻ thất vọng, hắn thật sự rất muốn biết, rốt cuộc bây giờ Quý Tai đang làm gì, lúc này còn chuyện gì quan trọng hơn việc đối phó với Pháp Giáo chứ?
“Chú ý một chút, phía Chính Bá Kiều gặp phải kẻ khó chơi.”
Bóng dáng Huyễn Tẫn xuất hiện bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
Chờ xem phản ứng của những người khác, Lý Hỏa Vượng hiểu rõ đây chỉ là ảo ảnh của Huyễn Tẫn, người thật của hắn đang ở nơi khác.
“Cho dù dùng binh gia kéo chân mấy tên pháo hôi của Pháp Giáo, trong Pháp Giáo cũng có không ít cao thủ.”
“Có phải câu này của ngươi nói hơi muộn rồi không, tập trung lại, miễn cho Pháp Giáo lấy nhiều đánh ít, bị người khác tiêu diệt từng bộ phận.”
“Ngươi không khỏi xem thường Ti Thiên Giám rồi, họ không sao, nếu thật sự có vây quét, ta sẽ bảo những người khác chi viện, ta nói câu này để ngươi đề phòng, đây.”
Huyễn Tẫn duỗi tay, đưa một hộp gỗ cũ kỹ đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.