[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1055 : Thiếu
Chương 1055 : Thiếu
Chương 1055: Thiếu
“Đợi đã! Có lẽ vẫn còn cơ hội!”
Lý Hỏa Vương nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Huyễn Tẫn.
“Tiên thiên nhất khí lúc đầu ngươi cho ta còn bao nhiêu? Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, ta muốn dùng.”
Đã đến nơi này rồi, sao có thể không thử được, chỉ cần bản thân có đủ tiên thiên nhất khí, vậy thì hắn có thể vật tay với long mạch!
“Hết rồi.”
Huyễn Tẫn đáp cực kì dứt khoát.
“Hết rồi? Sao lại hết chứ?”
“Vì tâm tố có thể tìm được, đã bị ta đào rỗng, lúc này nếu muốn tìm tâm tố sẽ không dễ như vậy.”
“Ngươi nói cái gì? Những thứ tiên thiên nhất khí đều là đoạt từ trên người tâm tố khác?”
Nghe câu nói kia đồng tử Lý Hỏa Vượng co rụt.
“Tất nhiên rồi, thứ không có nguồn gốc duyên cớ như tiên thiên nhất khí, trừ trên người tâm tố ra, còn tìm được ở chỗ khác sao?”
“Người bình thường, chỉ cảm thấy tâm tố quý ở lục phủ ngũ tạng, quý ở phần võng trong tim, nhưng điều họ không biết, những thứ đó chỉ ở bên ngoài, tâm tố quý ở khí.”
Nhất thời Lý Hỏa Vượng không thể chấp nhận được, hắn thật sự không ngờ, thời khắc đó, thứ có thể khiến bản thân trở nên cực kì mạnh mẽ, vậy mà lại rút từ trên người tâm tố sống sờ sờ ra.
Sau khi nói xong, một tên mập từ nóc nhà trên đỉnh đầu bay xuống, đến gần Huyễn Tẫn nhỏ tiếng nói gì đó.
Tên mập này hẳn cũng là một trong những ảo giác của Huyễn Tẫn, chờ tên mập kia nói xong, Huyễn Tẫn lại lần nữa lên tiếng:
“Trời không tuyệt đường người, có lẽ chúng ta có thể thử xem.”
“Sao thế?”
Chưởng đàn từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn không nói chuyện cuối cùng đã mở lời.
“Đại khả hãn Thanh Khâu ngự giá thân chinh, hắn không định đợi Pháp Giáo tấn công, chuẩn bị ra tay trước chiếm lợi thế.”
Nhưng vừa dứt lời, ba người có mặt ở hiện trường cùng lúc biến sắc, đồng loạt ngẩng đầu nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Sau khi bàn tay mảnh khảnh thon dài của Huyễn Tẫn vươn ra khỏi đạo bào xoa đỉnh đầu, trần nhà dần dần trở nên trong suốt, lộ ra bầu trời u ám, nương theo tiếng sấm, nước mưa từ trên trời rơi xuống. Ti Thiên Giám dường như phát giác ra gì đó, móng tay sắc bén rất nhanh bấm đốt tính toán.
“Kỳ lạ, thời gian không đúng, thiếu mất nửa canh giờ.”
“Ngươi nói cái gì?”
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc hỏi.
“Trong một ngày, vốn nên có mười một canh giờ, bây giờ đã thiếu mất nửa canh giờ.”
“Thiếu nửa canh giờ?”
Lý Hỏa Vượng dường như nghĩ đến gì đó, khí lạnh dâng lên trong lòng.
“Huyễn Tẫn, ngươi nói xem có khi nào nhóm Pháp Giáo hoàn toàn không muốn long mạch, mục đích bọn hắn cướp long mạch, là để hủy nó hay không?”
Lý Hỏa Vượng vừa thốt ra câu này, chớp mắt đất núi rung chuyển, động đất rồi.
---
“Nhớ kỹ, đọc cho ta, chỉ cần đọc đúng, sẽ có đường ăn.”
Một tín đồ Bạch Liên ngồi xổm xuống, nói với đám ăn mày trước mặt.
“Vu Nhi Thần, tiểu nhi thần, trước mặt mẹ già tè ra quần.”
“Vu Nhi Thần, tiểu nhi thần, trước mặt mẹ già tè ra quần.”
“Ồ, ngoan quá, nào nào nào, mỗi người liếʍ một miếng, rồi ra ngoài nói, nói đủ một canh giờ, mỗi người được một khối đường.”
Sau khi đám ăn mày chạy đi, các câu vè thuận miệng lan truyền khắp nơi trong thành, có chửi bới Pháp Giáo, có ca ngợi Bạch Liên Giáo, cho dù mấy đứa nhỏ không được dạy cũng sẽ mù quáng ồn ào theo.
Không chỉ sử dụng tiểu hài tử, cũng chiêu mộ luôn cả người lớn.
“Thờ Bạch Liên, bái Bạch Liên, bái Bạch Liên, dương gian giữ trăm năm, âm phủ giữ vạn năm!”
“Tin Bạch Liên, sinh nhi tử!”
“Bạch Liên hạ phàm, vạn dân trở mình! Người nhập giáo đều là huynh đệ, người nhập giáo không bị bất kỳ hạn chế gì, không phân giàu nghèo, giới tính, tuổi tác, nam nữ già trẻ...”
Sau khi Bạch Liên giáo tản ra trong sơn thành, bức vẽ hoa sen nhanh chóng được truyền bá.
Bách tính bình thường cũng không có gì, chủ yếu là sự xuất hiện của Bạch Liên giáo, đã cho những tín đồ quy y Pháp Giáo thêm một lựa chọn, hoàn toàn có thể từ địch thành bạn.
Đối diện với phản ứng phách lối của tín đồ Bạch Liên giáo, quan sai trong thành chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn tạo điều kiện khắp nơi.
Bên trên đã nói, chỉ cần đối phó Pháp Giáo, chính là người của mình, còn về sau đó làm thế nào, cũng phải chờ có sau đó đã.
Là thánh nữ của Bạch Liên giáo, lúc này Bạch Linh Miểu lại ngồi trong một đại điện rộng rãi, chờ người của triều đình Hậu Thục đến đón.
“Bạch sư tỷ, Lý sư huynh đâu?”
Không thấy Lý Hỏa Vượng, Dương Tiểu Hài hơi căng thẳng.
“Lý sư huynh có chuyện của hắn, lát nữa mới đến.”
Bạch Linh Miểu biết Lý Hỏa Vượng đi đâu, nhưng nàng cảm thấy không cần nói chuyện này cho Dương Tiểu Hài biết.
Sắc mặt nàng lúc này cũng hơi căng thẳng, suy nghĩ lát nữa sau khi gặp người trong quan trường, mình nên nói gì.
Bà lão có dấu ấn hoa sen trên trán bên cạnh dường như biết tâm tư giờ phút này của Bạch Linh Miểu, hơi khom người nói:
“Thánh nữ đại nhân, không cần lo lắng, bây giờ sơn hà Hậu Thục bị phá, họ muốn nhờ vả chúng ta, chắc chắn sẽ không làm khó chúng ta.”
Bạch Linh Miểu khẽ gật đầu, thoáng ổn định lại tâm trạng, thông qua tâm nhãn thông, cảm nhận tất cả mọi thứ trong đại điện.
Cách trang hoàng và vật bày trí xung quanh, đủ để chứng minh ọ xem trọng mình, lòng Bạch Linh Miểu dịu lại một chút.
Chờ khi trông thấy Lữ tú tài cùng theo mình đến đây đang cầm ống trúc nhìn không rời mắt, Bạch Linh Miểu đặt chén trà trong tay xuống đi qua đó.