Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1269 : Trân Quý
Chương 1269 : Trân Quý
Chương 1269: Trân Quý
Giống như Linh nói, thứ trân quý của nhân loại từ trước đến nay không phải văn minh vật chất bên ngoài, mà là thế giới nội tâm, dũng khí, ái tâm, thiện lương, kiên cường của họ. Đó mới là thứ giúp văn minh nhân loại có thể kéo dài đến nay.
Hiện tại, nếu La Lam bị bắt ở đây, vậy kết quả sau cùng của mọi người cũng chỉ có thể cùng chết.
Đừng nói La Lam, với trăm vạn cư dân tại hàng rào 61 bị Linh khống chế hiện giờ, e rằng dù là siêu phàm giả cấp bậc bán thần như Lý Thần Đàn bị vây khốn cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Hơn nữa, hàng rào 61 là kinh đô của Vương thị, xung quanh có không ít quân đội trú đóng.
Hỏa lực của một sư đoàn không phải siêu phàm giả nào cũng có thể một mình đối mặt.
Mọi người thường nói, siêu phàm giả cấp bậc bán thần đã có thể vượt qua ưu thế số lượng, nhưng kỳ thật đây chỉ là cách nói khuếch đại mà thôi.
Vượt qua mấy ngàn người còn được, vượt qua mấy vạn người có lẽ cũng có thể nhưng nếu gần trăm vạn thì sao?
Trừ phi là chân thần, bằng không ai cũng phải tuyệt vọng.
Chu Kỳ cười cười:
"Cũng không thể để tất cả đều chết ở đây, như vậy quá bất lợi. Này, AI, không phải ngươi vừa nói thứ quý giá nhất tài phú của nhân loại là ý chí à. Ta để ngươi nhìn một chút, xem cái gì là ý chí của nhân loại. Ta nói ngươi biết, khi một cá nhân hy sinh để bảo toàn người khác, đó không phải ngu xuẩn, mà vì hắn hiểu được bản thân không có hy vọng nên để lại đem hy vọng cho những người khác."
Linh hỏi:
"Đáng giá không?"
"Kỳ thật ta không sợ chết, cũng không đặc biệt yêu tiền, có đôi khi cầm tiền rồi cũng không biết nên xài thế nào, thế nhưng tình cảm giữa người với người rất yếu ớt, nếu không có tiền, kết cục cuối cùng có khi người không còn mà tiền cũng chẳng có… "
Chu Kỳ hư nhược cười cười:
"Chỉ cần nói đến tiền, mọi người sẽ không cân nhắc vấn đề tình cảm nữa, đúng không?"
Chu Kỳ nói tiếp: "Kỳ thật ta sợ nhất là xem người khác như bằng hữu mà đối phương thì không lấy vậy cũng quá thảm rồi. Nhưng hiện tại xem ra, ta không phải người thảm nhất kia. Hắn đã trở lại, như vậy đủ rồi."
Trong lúc nói chuyện, bình đài bằng sắt sau lưng Chu Kỳ chấn động kịch liệt, phảng phất như dưới sông ngòi có thứ gì đó khổng lồ trồi lên.
Linh khống chế vài trăm người lẳng lặng nhìn, thanh âm rung động càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả trần nhà nhà xưởng cũng bắt đầu rung động.
Sau một khắc, một đầu thương long trong vực chui khỏi đường hầm.
Sắc mặt Chu Kỳ ảm đạm hơn một phần, Thủy Long sống động như thật đụng vào người trẻ tuổi bị Linh khống chế kia, cứng rắn xuyên qua thân thể đối phương.
Cùng lúc đó, Thương Long vốn trong suốt này dần hóa thành màu đỏ nhạt.
Huyết dịch trong thân thể thiếu niên như bị Thương Linh hút hết.
Người trẻ tuổi kia cứ thế bị rút hết máu.
Người trẻ tuổi phù một tiếng té xuống đất.
Cách đó không xa, một gã khác đứng lặng bên cạnh người trẻ tuổi đột nhiên mở miệng:
"Đáng giá không?"
Ngữ khí, thần thái, tốc độ thanh âm hoàn toàn giống với người trẻ tuổi lúc trước.
"Vẫn chưa kết thúc, đúng không?"
Chu Kỳ cười thảm:
"Đề tài năng lực sáng tạo của nhân loại, lão tử trên logic không bằng ngươi, nhưng nếu dùng logic của ngươi để đánh giá thì chẳng khác nào hạ thấp nhân loại, ta sẽ cho ngươi xem một chút cái gì gọi là niềm kiêu ngạo của nhân loại!"
Sau đó, mấy trăm người bao vây Chu Kỳ, đồng thanh hỏi:
"Đáng không?"
Chu Kỳ giận dữ hét lên:
"Lão tử đã nói, hắn trở lại, vậy là đủ!"
Lời còn chưa dứt, Thương Long huyết sắc phẫn nộ run râu, nó cúi xuống nhìn mấy trăm người trước mặt, thân thể to lớn xuyên thấy những người này.
Sau khi giết một người, thân ảnh của nó sẽ đỏ thêm một phần.
Thương Long vốn có màu đỏ nhạt tươi đẹp nay đã dần lộ ra lân phiến hình lập thể.
Chỉ là, mỗi khi Thương Long tươi đẹp hơn, Chu Kỳ liền suy yếu đi.
Hắn ngồi trong nhà xưởng nói chuyện với Linh một thời gian. Đây vốn là năng lực hắn tích góp dùng để chạy trốn, cuối cùng lại chuyển hóa thành sự phẫn nộ.
Chu Kỳ không chừa lại đường lui cho mình, đáp án hắn muốn nay đã có, vậy đã đủ rồi.
...
Bên ngoài nhà xưởng, có hơn một ngàn cư dân hàng rào 61.
Những cư dân này đánh nhau cùng Anh Linh màu vàng, 12 Anh Linh từng là quân nhân tinh nhuệ nhất Khánh thị, là nhân tài luyện võ, vô cùng toàn năng.
Hiện giờ họ trở thành Anh Linh lại càng thêm hung hãn.
Vì nếu là trước kia, bọn họ sẽ chết, mà bây giờ chỉ cần họ không muốn, ai cũng không thể giết họ.
"Sao tất cả đều là người bình thường vậy?"
La Lam kinh dị nói, theo hắn nghĩ, dù hắn không biết việc server phát nổ sẽ đem tới ảnh hưởng gì. Thế nhưng Khánh Chẩn từng nói với hắn, dù cho nổ server cũng chưa chắc có thể uy hiếp được Linh. Đây chỉ là một khâu trong đó, con cờ tìm đường sống trong cõi chết không ở nơi này.
Trên thực tế, Khánh Chẩn đã sớm biết AI chuẩn bị hậu thủ. Vì người mua tin của tổ chức tình báo do Hồ Thuyết đứng đầu chính là Khánh thị.
Tổ chức tình báo được tạo ra để kiếm tiền, bằng không họ thu thập tin tức làm gì.
Chỉ là dù Hồ Thuyết hay Khánh Chẩn, e rằng cả hai đều không nghĩ đến hậu thủ của đối phương hung mãnh như thế.
Lúc này, La Lam phát hiện đối diện mình đều là bình dân, thậm chí họ còn chẳng có vũ khí nóng.
La Lam có chút xoắn xuýt, phải biết những người này chỉ bị Linh khống chế thôi, chưa chết.
Giết những người này có khác gì đồ sát.
Thế nhưng, La Lam chỉ xoắn xuýt một chút, hắn biết mình không có lựa chọn khác.
Người bị Linh khống chế, bản thân chẳng khác gì Linh, nếu hắn còn nương tay thì chẳng cần đánh đấm gì nữa.
Đám Anh Linh sử dụng hỏa lực đan xen, tấn công đối thủ không chút góc chết.
Một màn này phảng phất như đã được họ diễn tập trong Anh Linh Thần Điện vô số lần.
La Lam từng hỏi họ, bình thường trong Anh Linh Thần Điện họ làm gì? Chỗ đó tối như mực, chỉ có chút kim sắc từ trên người đám Anh Linh phát ra…
Đội trưởng Anh Linh cười trả lời:
"Hoặc ngủ hoặc diễn tập, chế định hết thảy phương án ứng đối với nguy cơ, chế định hết phương án A rồi tới phương án B, sau đó là C. Mặc kệ đối mặt với tình huống thế nào cũng phải có hai phương án để lựa chọn. Ví dụ khi ta ít địch nhiều thì nên làm thế nào, ví dụ khi đối mặt với người bình thường thì nên làm thế nào, ví dụ đối mặt với siêu phàm giả thì sao, ví dụ chiến đấu ở rừng nhiệt đới, sa mạc. Tóm lại, khi ngươi cần, chúng ta đều có thể ứng đối bất kỳ tình huống ác liệt nào vì ngươi.”
Hiện tại, La Lam cao giọng tổ trưởng:
"Này, bây giờ ngươi định dùng phương án gì?"
La Lam với tư cách là một quan chỉ huy quân sự ưu tú, ngày bình thường tất nhiên thường xuyên thảo luận phương án tác chiến cùng Anh Linh. Lúc này đánh nhau, hắn cũng phải hỏi rõ rồi phối hợp thât tốt.
Kết quả tổ trưởng vừa cầm súng máy hạng nặng bắn, vừa cười:
"Dùng phương án chúng ta chưa từng thảo luận với."
La Lam sửng sốt, cái quỷ gì đây?
Vào thời khắc này, La Lam chợt phát hiện Khánh Thận bên người dị thường hung hãn, chỉ chú ý một chút hắn đã phát hiện thương pháp của Khánh Lão Tam vô cùng tốt, tốt đến mức khó có thể tưởng tượng.
Hơn nữa, đối phương vừa xuống xe đã nối gót theo Anh Linh cùng nhau chống địch, trận chiến đã diễn ra hơn mười phút mà Khánh Lão Tam không hề thở gấp chút nào, công năng tim phổi cực kỳ cường đại.
La Lam kinh ngạc nói:
"Ngươi là siêu phàm giả?"
Điều này đã chạm vào điểm mù của La Lam, vì theo hắn, Khánh Chẩn không phải là siêu phàm giả, Khánh Lão Tam là phục khắc thể chỉ là người bình thường.
Nhưng bây giờ La Lam cảm thấy, Khánh Lão Tam nhất định là siêu phàm giả, bằng không sao có thể giải thích về thể lực tốt thế này của hắn.
Khánh Lão Tam đi theo Anh Linh đột tiến, cười tủm tỉm nói:
"Ta đương nhiên là siêu phàm giả, thế nào, không được?"
"Ngươi sao có thể là siêu phàm giả, Khánh Chẩn đâu phải…"
La Lam nói.