Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1270 : Đau Lòng
Chương 1270 : Đau Lòng
Chương 1270: Đau Lòng
"Hắn không phải là siêu phàm giả vì tự tin trí lực đã đủ để hắn tung hoành đương thời, không cần năng lực siêu phàm, càng không có ý định lãng phí vào đây… "
Khánh Lão Tam cười giải thích:
"Nhưng ta thì khác, ta tự hỏi, ta không thông minh như hắn nên phải dùng phương diện khác bù vào."
La Lam nhất thời bối rối, trước kia hắn từng hỏi Khánh Chẩn, có muốn trở thành siêu phàm giả không, kết quả Khánh Chẩn nói không cần.
Đúng rồi, trong thế giới của Khánh Chẩn, dù hắn không phải siêu phàm giả, chuyện hắn muốn làm vẫn có thể làm được, không cần lãng phí thời gian.
Lần này, Khánh Chẩn mưu đồ lâu như vậy cũng vì tranh được một con đường sống cho La Lam, nếu không phải La Lam cố ý muốn tới cứu Chu Kỳ, mưu đồ kia của Khánh Chẩn tuyệt đối không sai.
Khánh Chẩn vì ngày hôm nay đã chuẩn bị từ hai năm trước.
Loại người này có là siêu phàm giả không thật sự không quá quan trọng.
Nhưng Khánh Lão Tam thì khác, hắn tự hỏi tuy mình thông minh nhưng không thông minh được như Khánh Chẩn.
Tuy Hỏa Chủng phục chế được gen của Khánh Chẩn, chỉ số thông minh của hai người hẳn hoàn toàn tương đồng, nhưng thực tế không chỉ có gen quyết định một người mà còn là những gì họ từng trải qua.
Khánh Lão Tam không biết chuyện gì đã tạo thành tính cách phòng ngừa chu đáo của Khánh Chẩn, dù sao hắn cũng không làm được.
Nếu đã không làm được thì cứ thực tế thừa nhận thôi.
Có thời điểm, Khánh Lão Tam cảm thấy có chút kỳ quái, mộng tưởng của đại đa số mọi người là trở thành siêu phàm giả, cũng như đám người Mai Qua mơ ước được làm Vu Sư vậy. Trong liên minh hàng rào không biết có bao nhiêu người khát vọng được trở thành siêu phàm giả.
Dường như chỉ có hắn là truy cầu điều này, vì lùi bước nên mới lựa chọn thức tỉnh.
La Lam hỏi:
"Ngươi thức tỉnh năng lực gì?"
Khánh Lão Tam cười nói:
"Năng lực mà cả đời chỉ được một lần, đợi lát nữa ngươi sẽ biết."
Khoảng cách giữa họ và nhà máy cát còn một khoảng, vì nó khá vắng nên Khánh thị mới chọn ra tay ở đây.
Đáng mừng là, Linh vừa tiếp quản quyền khống chế chưa được bao lâu nên người bao vây chỗ này không quá nhiều.
Khánh Lão Tam nhìn về phía hàng rào 61, thấy ở đó có vô số cư dân chạy tới, đen kịt đường chân trời.
Áp lực to lớn hàng lâm, La Lam theo ánh mắt Khánh Lão Tam nhìn qua, họ không biết tất cả Trung Nguyên đều nằm trong tay AI rồi. Lúc này thấy một màn như vậy, họ chỉ cảm thấy bầu trời như sắp sụp đổ.
Khánh Lão Tam lẩm bẩm:
"Đại ca, ngươi xem, rốt cuộc ngần này là bao nhiêu phần nhân loại bị AI khống chế?”
La Lam nghĩ nghĩ:
"Một phần tư? Một nửa?"
Kỳ thật La Lam và Khánh Lão Tam cũng biết, họ đoán thiếu đi, nhưng họ thật sự không dám đoán tiếp, vì quá mức tàn khốc.
"Thời gian không còn nhiều, nếu bị bao vây, chúng ta có mọc cách cũng khó thoát… "
Khánh Lão Tam nói.
Đám người ngày càng gần họ, trong mơ hồ Khánh Lão Tam thậm chí còn thấy trong đó có lẫn xe bọc thép và binh sĩ Vương thị!
Tiếp tục tiến tới.
Vào lúc này, nhà xưởng ầm ầm sụp đổ, trong bụi mù có một đầu Thương Long màu đỏ xuyên ra, chỉ trong nháy mắt đã hút khô hơn ngàn người bên ngoài nhà xưởng.
Lực phá hoại của Thương Long cực kỳ kinh khủng, phóng tầm mắt cả giới siêu phàm là cực kỳ hiếm thấy.
Chu Kỳ tuy không bằng Lý Thần Đàn, Trần Vô Địch nhưng hắn là một trong số những siêu phàm giả thức tỉnh sớm nhất, chỉ cách cấp bậc bán thần một bước ngắn.
Nhưng bây giờ, Chu Kỳ đã là nỏ mạnh hết đà, hắn ép khô chút tiềm lực cuối cùng của mình, dùng sinh mệnh làm đại giá hoàn thành nốt đầu Thương Long.
La Lam thấy tình huống có chút không đúng, lập tức chạy như điên vào trong nhà máy, chỉ thấy Chu Kỳ nằm bên cạnh bình đài, khóe mắt và lỗ mũi đều có máu tươi tràn ra.
La Lam đặt ngón tay ở động mạch cổ của Chu Kỳ, nhịp đập kia đang dần chậm xuống.
Dường như cảm nhận được La Lam đã tới, Chu Kỳ chậm rãi mở mắt cười nói:
"Ban đầu ngươi không nói sẽ nguy hiểm thế này, trả thêm tiền!"
Nói xong, Chu Kỳ lần nữa hôn mê.
Khánh Lão Tam ở bên cạnh nói:
"Trước kia ta từng gặp tình huống tương tự, siêu phàm giả dùng phương thức tiêu hao sinh mệnh để hoàn thành chút tín niệm cuối cùng, khi đó có thể bạo phát toàn bộ năng lực của bản thân.”
"Sau đó thì sao?"
La Lam dồn dập hỏi.
"Nếu là thế thì bây giờ là lúc trả nợ…"
Khánh Lão Tam nhẹ giọng nói:
"Hắn sẽ không tỉnh lại."
"Còn cách gì khác không? Hỏa Chủng có nhiều bí mật như vậy, ngươi ngây người trong Hỏa Chủng lâu thế kia, nhất định biết cách có thể cứu hắn?"
La Lam hỏi.
Khánh Lão Tam cười nói:
"Biện pháp thì có, nhưng Đại Ca, ngươi nhất định phải cứu hắn à."
"Cứu!" La Lam nói.
"Nếu dùng mạng của ta đổi mạng của hắn thì sao… "
Khánh Lão Tam cười nhẹ nói, thế nhưng La Lam biết, đối phương không nói đùa!
La Lam sững sờ, khó trách vừa rồi Khánh Lão Tam nói năng lực của đối phương cả đời chỉ có thể dùng một lần.
Trên thế này có rất nhiều năng lực siêu phàm vô cùng kỳ quặc, có người thổi bóng, có người nổ súng, có người là rada hình người, có người có thể thôi miên.
Nhưng đây là lần đầu tiên La Lam thấy một người có năng lực dùng mạng mình đổi tánh mạng người khác.
Trong lúc hắn suy tư, Khánh Lão Tam bỗng ngồi xuống đối diện Chu Kỳ, nắm thật chặt cánh tay đã rủ xuống của đối phương.
Ánh sáng trắng hiện lên, tóc Khánh Thận từ đen dần chuyển thành trắng.
Khánh Lão Tam nói:
"Đại ca, ngươi hỏi có phải ta rảnh quá nên mỗi ngày đều nghiên cứu về ngươi và Khánh Chẩn không. Kỳ thật cũng hẳn là rảnh rỗi, mà thật sự nếu không có chuyện gì làm, trong Thánh sơn của Hỏa Chủng, người ta gặp được nhiều nhất chỉ là hai phục khắc thể suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện thay thế bản thể, phảng phất đó chính là mục tiêu cả đời của họ. Từ lúc vừa mới bắt đầu ta đã hiểu, ba người chúng ta chỉ là thí nghiệm thất bại của Hỏa Chủng, cũng không phải quá trình phục khắc có gì sai, cấu tạo của ta cùng bản thể giống nhau, chỉ là Hỏa Chủng không biết, có thể phục khắc thân thể nhưng không phục khắc được cuộc đời.”
"Giống như phục khắc thể Trần Lục Tai chưa từng bầu bạn với Nhâm Tiểu Túc, phục khắc thể Lý Thần Đàn chưa từng trả qua chuyện bi thống nhất thế gian. Đây mới thứ quý giá nhất trong ý chí con người.”
"Cho nên, ta nói chúng ta chỉ là sự thất bại… "
Khánh Lão Tam quay đầu cười nói với La Lam:
"Đã định sẽ trở thành cát bụi trong thời đại này."
La Lam có chút không biết nên nói sao, hắn chỉ cảm thấy trong ngực như có gì đó chặn ngang.
Phục khắc thể Khánh Thận an ủi:
"Không sao...ta cũng không có cảm giác tồn tại, người mà khi rút lui sẽ bị lãng quên đáng giá đi đổi mạng cho người khác.”
La Lam ngồi xổm kế bên Khánh Lão Tam và Chu Kỳ, không nói lời nào, hắn muốn tách tay hai người ra nhưng dù hắn cố thế nào cũng không tách được.
Hắn không muốn để Chu Kỳ chết, chẳng qua hắn cảm thấy mình không thể nhìn Khánh Lão Tam dùng mạng của mình đổi mạng cho Chu Kỳ.
Tuy hắn rất muốn Chu Kỳ sống lại nhưng như vậy quá bất công với Khánh Lão Tam.
Khánh Lão Tam cười:
"Không cần tốn sức, thân thể của ta được tạo nên từ gen gốc của Khánh Chẩn, trở thành siêu phàm giả đã bước vào bán thần, một khi sử dụng năng lực sẽ không thể cắt đứt, dù là ngươi hay ta cũng vậy. Hơn nữa, ta được Hỏa Chủng tạo ra nhờ khoa học kỹ thuật, năng lực của ta cũng tương đương với thuốc biến đổi gen. Lần này Chu Kỳ không chỉ được cứu sống mà hắn còn bước vào lĩnh vực bán thần.”
Này chẳng khác nào rút hết sinh mạng của mình ra rồi truyền cho người khác.
La Lam kinh ngạc nhìn Khánh Thận, không biết vì sao, hắn luôn tự nói với mình, đây không phải đệ đệ của hắn, chỉ là một phục khắc thể mà thôi.
Nhưng giờ khắc này tâm lại đau như có hai chiếc xe bọc thép nhiều lần cán qua, khiến tâm như chia năm xẻ bảy.