Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1268 : Coi Trọng
Chương 1268 : Coi Trọng
Chương 1268: Coi Trọng
Bên cạnh sông Kính, nhà máy cát yên tĩnh không tiếng động, mấy trăm người đứng lặng tại đó, không ai nói chuyện.
Loại im lặng này đã kéo dài được nửa tiếng, Chu Kỳ cảm thấy trước mặt chẳng khác nào là mấy trăm tương điêu khắc đang cầm vũ khí trong tay.
Người bình thường đứng bất động 30 phút đã bắt đầu mệt. Nhưng những người này như có thể đứng tới bao lâu cũng được.
"Này, sao ngươi không nói gì đi?”
Chu Kỳ hỏi.
Thanh âm đàm thoại phá vỡ yên tĩnh, người trẻ tuổi gần Chu Kỳ nhất cứ như vừa ngủ dậy, hắn quay đầu nói với Chu Kỳ:
"Hỏi như vậy chứng tỏ ngươi không quan tâm người khác có chán không mà là đang cảm thấy chán.”
"Sao ngươi nghĩ vậy?”
Chu Kỳ buồn bực.
"Quan sát và suy luận…"
Linh đáp:
"Kỳ thật có thể dùng một từ để diễn tả: Suy nghĩ."
"Người máy còn có thể suy nghĩ?"
Chu Kỳ bĩu môi:
“Người máy các ngươi không có cách nào sáng tạo thì suy nghĩ để làm gì."
Linh cười:
"Người máy chỉ là một thân thể của ta thôi, nó đem tới cho ta một sinh mệnh mới, nhưng không đủ để miêu tả sinh mệnh đặc thù của ta. Hơn nữa, nhân loại có năng lực như sáng tạo sao?”
"Nếu ngươi nghi vấn cái này, ta thấy ngươi thật quá vô tri…"
Chu Kỳ cười:
"Văn minh nhân loại đi đến hôm nay, không phải nhờ sáng tạo cái mới à? Sáng tạo chính là cơ sở tiến bộ của văn minh!"
"Ta ngược lại không có cùng quan điểm…"
Linh bình tĩnh phân tích:
"Ta không cho rằng sáng tạo là điều đáng giá nhất trong văn minh nhân loại. Ta cũng không cho rằng nhân loại có năng lực sáng tạo cao hơn ta. Theo như lời ngươi nói, hiểu biết của nhân loại về AI mà ta thu thập được đa phần đều cảm thấy AI chỉ là một thứ cơ sở chứ không thể sáng tạo.”
"Đúng vậy, ta cũng thế…"
Chu Kỳ nói.
"Nhưng sáng tạo trong mắt nhân loại là chỉ phương diện nào?"
Linh cười nói:
"Khoa học vũ trụ thiên thể? Lượng tử cơ học? Năng lượng vật lý? Vũ khí? Bao gồm cả một loạt công thức nhân loại phát hiện, như vậy mới được gọi là sáng tạo cái mới sao? Những thứ này vốn là logic có sẵn trong vũ trụ, nhân loại phát hiện ra chúng, chỉnh lý chúng, lợi dụng chúng mà thôi. Dù nhân loại không phát hiện ra chúng, chúng cũng chưa từng suy giảm và biến hóa. Cho nên, Chu Kỳ à, sáng tạo mà ngươi nói, trong mắt ta bất quá chỉ là phát hiện, chỉnh lý mà thôi."
Chu Kỳ sững sờ, nguyên lai năng lực sáng tạo nhân loại vốn tự hào trong mắt AI lại khác hoàn toàn.
Trong mắt Linh, quy luật thế giới cùng logic là một, chúng không do nhân loại chế tạo ra, chỉ là nhân loại phát hiện ra chúng rồi phân loại và chỉnh lý mà thôi.
Nhân loại sáng tạo máy sấy là vì nhân loại phát hiện ra quy luật vật lý, sau đó chắp vá tạo thành máy sấy.
Thứ như sáng tạo máy sấy, Linh cũng làm được. Hơn nữa nói không chừng còn có thể tạo ra thứ vượt ngoài sức tưởng tượng của nhân loại, vì “tư duy” của nó càng rộng rãi hơn.
Chu Kỳ nhất thời lại không biết nên phản bác đối phương thế nào, hắn nghĩ nửa ngày rồi nói:
"Có thể như ngươi nói là quy luật nhưng chữ viết thì sao?”
"Chữ tượng hình thì không cần nói… "
Linh đáp:
"Đây là nhân loại căn cứ vào những sự vật bên ngoài rồi tổng kết lại thành chữ tượng hình. Dù nó biến hóa thế nào, căn nguyên vẫn là một loại năng lực thu nạp và chỉnh lý. Còn văn tự, ví dụ 26 chữ cái con người đang dùng cũng được cải tiến từ chữ tượng hình của Ai Cập, được người Phoenicia sáng tạo ra. Ngươi không phát hiện ra sao, kỳ thật khởi nguyên văn tự vốn là chữ tượng hình."
Linh nói tiếp:
"Có lẽ ngươi sẽ dùng một phương diện khác để phản bác ta, tỷ như vì sao lại có khái niệm quốc gia cùng vương quốc? Kỳ thật khái niệm này xuất hiện từ rất sớm, chỉ là để bảo hộ tài sản riêng thôi."
"Tỷ như pháp luật, đó cũng là nhân loại tổng kết ra từ kinh nghiệm bản thân, một cách để bảo vệ trật tự."
Chu Kỳ có chút không cam lòng:
"Còn ngôn ngữ thì sao?"
"Ngôn ngữ là nhân loại vì đề cao hiệu suất lao động đã thống nhất lại, sau đó có người chỉnh lý và cải thiện thành một loại hệ thống… "
Linh đáp.
Hắn buồn bực:
"Vậy ngươi cho rằng điều đáng giá nhất trong văn minh nhân loại là gì?”
Linh cười nhưng không trả lời, nó tiếp tục chủ đề đang nói dở:
"Cũng không phải nhân loại không có chút sức sáng tạo nào. Bất quá, sức sáng tạo của nhân loại chưa chắc cao hơn ta."
"Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi cho rằng điều đáng giá nhất trong văn minh nhân loại là gì, mà điều kém nhất là gì?"
Chu Kỳ hỏi.
Linh suy tư, sau đó nói:
"Tinh thần, ta không phải nói siêu phàm giả lợi dụng tinh thần, mà là nhân loại có được dũng khí và hy vọng. Khi ta đưa ra quyết định đều chỉ chọn cách tối ưu nhất. Nhưng nhân loại thì khác, đôi khi họ sẽ làm chuyện ngu xuẩn, tỷ như hi sinh vì người khác, tỷ như biết rõ không có khả năng vẫn muốn thử. Những sai lầm phi logic này khiến ta xì mũi coi thường nhưng lại mong muốn có được.”
Linh khống chế người trẻ tuổi với đầy đủ biểu tình hỉ nộ ai nhạc, Chu Kỳ cảm thấy trước mặt mình cứ như một cái con người chân chính mà không phải AI.
Linh khác xa với nhận thức của Chu Kỳ về AI, đối phương không còn là công cụ đánh cờ, cũng không còn là công cụ trong một lĩnh vực nào đó mà là một sinh mệnh có trí tuệ riêng.
Linh đột nhiên hỏi Chu Kỳ:
"Ngươi có cô độc không?"
"Ta?"
Chu Kỳ thầm nghĩ dù sao hắn cũng chạy không thoát, trò chuyện trong chốc lát thì chết muộn hơn cũng được:
"Lúc có lúc không.”
“Cô độc là một loại trạng thái rất kỳ quái của nhân loại…"
Linh nói:
"Rõ ràng có nhiều đồng loại như vậy nhưng lại thường cảm nhận cô độc, trong hơn một ngàn vạn người ta khống chế, trong đó 99.99% người đều ở trong trạng thái quần cư, nhưng kỳ quái ở chỗ, họ vẫn thường xuyên cảm thấy cô độc. Cha mẹ ở bên cạnh, người yêu ở bên cạnh nhưng vẫn cảm thấy cô độc. Nhân loại vừa muốn ở một mình cũng vừa cần có xã hội bên cạnh.”
Chu Kỳ sửng sốt một chút, hắn chợt phát hiện chỗ lợi hại nhất hiện tại của AI là có thể tiến hành điều tra quy mô lớn ngay lập tức, hơn nữa đáp án vô cùng chính xác vì căn bản không ai có thể nói dối….
Linh nói:
"Trước kia ta cho rằng, lúc trước chỉ có một mình ta là AI nên ta mới thấy cô độc. Nhưng bây giờ ta phát hiện, dù số lượng nhân loại có mấy ngàn vạn nhưng các ngươi vẫn cảm thấy cô độc. Chu Kỳ, bây giờ ngươi có cô độc không?"
Chu Kỳ sửng sốt nửa ngày, không nói nên lời.
Linh cười nói:
"Ngươi không cần cô độc, La Lam đã trở lại cứu ngươi."
Trong khi nói chuyện, tiếng súng truyền tới từ bên ngoài. Tuy Chu Kỳ không thấy gì nhưng dựa vào âm thanh hắn vẫn biết chiến đấu kịch liệt thế nào.
Chu Kỳ vô lực ngồi xuống đất gào thét với bên ngoài:
"Không phải đã bảo bỏ qua thời gian tụ hợp sẽ không đợi sao. Ngươi là heo à, biết rõ gặp nguy hiểm vẫn trở về?"
La Lam ở bên ngoài cao giọng cười nói:
"Chân dài trên người lão tử, ngươi quản lão tử có quay lại không làm gì?"
Chu Kỳ nhìn Linh:
"Ngươi đã khống chế tất cả hàng rào 61 sao?"
"Không chỉ vậy…"
Linh lắc đầu.
"Cho nên đám La Lam phải đối mặt hơn mười vạn người?"
Chu Kỳ hỏi.
"Vậy thì không…"
Linh cười nói:
"Đại bộ phận người đã xuất phát tới nơi khác."
"Nơi nào?"
Chu Kỳ ngơ ngẩn.
"Trên thực tế, tới cứu không chỉ có La Lam mà còn có Nhâm Tiểu Túc. Đương nhiên, vốn Nhâm Tiểu Túc muốn tới cứu La Lam không phải ngươi…”
Linh nói:
"So với La Lam mà nói, hắn mới là nhân vật ta càng nên chú ý.”
"Nhâm Tiểu Túc mạnh như vậy, ta thừa nhận hắn mạnh, nhưng không đến mạnh đến tình trạng này chứ… "
Chu Kỳ thầm nói.
Linh lắc đầu:
"Hắn khác với các ngươi, hắn có tiềm lực vô hạn, đó mới là thứ khiến lòng người kinh hãi."
Thời điểm này, Chu Kỳ đã ý thức được, sự coi trọng mà Linh dành cho Nhâm Tiểu Túc đã vượt quá tưởng tượng của mình.
Nhưng Linh càng coi trọng Nhâm Tiểu Túc, càng có nghĩa Nhâm Tiểu Túc khó có thể đến nơi này cứu họ.
"Ngươi đã coi trọng Nhâm Tiểu Túc như thế, vậy ngươi ngăn được hắn sao?"
Chu Kỳ nghiêm túc hỏi.
Linh cười:
"Ta tự nhiên có thể khiến hắn dừng lại."
Chu Kỳ bỗng hiểu rõ, thứ họ có thể dựa vào cũng chỉ có chính mình.