Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1241 : Kế Hoạch
Chương 1241 : Kế Hoạch
Chương 1241: Kế Hoạch
Sáng sớm, cổng lớn hàng rào 111 đã có quan viên nơm nớp lo sợ đợi ở cửa.
Trên không trung là mưa phùn bay tí tách, thế nhưng đám quan viên này ngay cả dù cũng không dám dùng, chỉ biết đứng lặng trong mưa.
Tin tức La Lam đại khai sát giới đã truyền đến hàng rào 111 vào tối hôm qua.
Tuy trong lòng đám quan chức biết mục tiêu đối phương của đối phương là ai nhưng vấn đề là, bất luận gì đi nữa, việc đối mặt với người đã giết hơn trăm người Khánh thị chỉ trong ba ngày vẫn rất đáng sợ. Mặc dù ngươi biết hắn sẽ không giết ngươi, thậm chí trong mắt hắn căn bản không có ngươi.
Một giờ sau, đoàn xe đặc chủng doanh của La Lam rốt cục đã đến, xe như cũ chạy qua cổng.
Nước bùn từ bánh xăng văng lên người chả khác nào La Lam cho họ một cái bạt tai.
Đoàn xe chạy đến dưới núi Bạch Quả, toàn bộ đặc chủng doanh liền ngừng lại, chỉ có xe của La Lam được phép đi tiếp.
Trên đường núi, La Lam đột nhiên hỏi:
"Lúc trước là ngươi cùng em trai ta đi con đường này, hôm đó tuyết rơi rất nhiều.”
Chu Kỳ nhớ lại:
"Ừ, khi đó hắn đã biết nhóm lão đầu tử đó muốn động thủ với mình, cho nên cố ý để ngươi tới hàng rào 88 của Dương thị hiệu làm con tin. Bất luận thành hay bại, tối thiểu ngươi vẫn còn sống."
Có đôi khi, Chu Kỳ tự cảm khái, trong thời đại này, tình cảm không so đo được mất của hai anh em thật khiến người ta hâm mộ.
Chu Kỳ nói:
"Sau khi chiến thắng, hắn lập tức nghĩ cách tới hàng rào 88 cứu ngươi. Khi rất nhiều quan viên tới mong gặp hắn, kết quả hắn chẳng chịu gặp ai, chỉ chờ tin tức của ngươi."
La Lam hỏi:
"Làm sao, cảm động?"
Chu Kỳ bĩu môi:
"Cảm động gì đâu? Ta là một sát thủ không có cảm tình, chỉ nhận tiền. Loại cảm tình này với ta mà nói một chút hữu dụng cũng chẳng có, không bằng tiền tiền."
La Lam không nói nữa.
Đường núi kéo dài hơn hai mươi km, kỳ thật lái xe nháy mắt là tới, trước kia La Lam cảm thấy con đường này rất ngắn, thế nhưng nghĩ đến Khánh Chẩn từng đi chân trần giữa trời tuyết, hắn lại cảm thấy con đường này quá dài.
Ngày đó nhất định rất khó chịu, mỗi bước đều vô cùng khó khăn.
Núi Bạch Quả chẳng khác nào một cánh cửa trong đời Khánh Chẩn, bước qua, mọi thứ liền khác.
Từ đó, Khánh Chẩn không còn là Khánh Chẩn thích trồng hoa, nghe hát nữa.
...
Đến trước cửa trang viên Bạch Quả, Hứa Man đã đợi sẵn:
"La lão bản, trưởng quan đang đợi ngươi rồi."
La Lam nhìn Hứa Man một cái:
"Ngày đêm bảo hộ hắn, vất vả cho ngươi rồi."
"Là chuyện ta nên làm… "
Hứa Man thấp giọng nói.
Binh sĩ bên ngoài trang viên Bạch Quả vụng trộm nhìn Hứa Man một cái, có chút tân binh vừa được điều đến thầm tự nhủ, ngay cả La Lam cũng khách khí chào trưởng quan nhà mình như thế…
Những năm gần đây, địa vị của Hứa Man trong Khánh thị đã dần tăng cao.
Tuy Hứa Man chỉ có cấp bậc Thiếu tướng nhưng người có thể chỉ huy hắn chỉ có một mình Khánh Chẩn, ngay cả La Lam cũng không được.
Lúc đầu, cứ địa thử nghiệm vũ khí hạt nhân là Hứa Man phụ trách. Về sau, việc hợp nhất thổ phỉ ở phương bắc Hà Cốc cũng do Hứa Man làm, hiện giờ phàm có chuyện gì khó giải quyết hay nguy hiểm, cơ bản đều vào tay Hứa Man.
Chuyện cho bây giờ, hệ thống tình báo Khánh thị có hai bộ phận, nội bộ do La Lam quản, ngoại bộ đều giao cho Hứa Man.
Lúc trước Khánh Chẩn tới Cảnh Sơn cũng dẫn Hứa Man theo.
Mấy năm nay rất nhiều muốn thu mua Hứa Man, nhưng tất cả đều thất bại.
Đối với La Lam mà nói, có Hứa Man bảo hộ Khánh Chẩn, hắn yên tâm hơn nhiều. Ít nhất từ trước đến nay đều không lo có người đâm sau lưng Khánh Chẩn.
Tiến nhập Trang viên Bạch Quả, La Lam liếc mắt liền thấy Khánh Chẩn đang mỉm cười dò xét chính mình.
Khánh Chẩn cười nói:
"Mệt không?"
"Có hơi mệt… "
La Lam không để ý mà cướp lấy đệm ngồi của Khánh Nghị, sau đó ngồi lên.
Khánh Nghị gọi Khánh Chẩn vì nhị ca, gọi La Lam đương nhiên là đại ca.
Năm đó ở hàng rào 111, lúc đi đánh nhau đều do La Lam cầm đầu. Hiện giờ dù Khánh Nghị thành chỉ huy quân sự tối cao của Khánh thị, tận đáy lòng vẫn có sự kính sợ với La Lam.
Nếu là người khác đoạt đệm, Khánh Nghị đã sớm nổi giận.
Nhưng là La Lam, hắn chỉ có thể thành thật đi vào phòng trong lấy cái nệm khác, còn thuận tiện lấy cho Chu Kỳ một cái.
La Lam tùy tiện nói:
"Việc Vương Thánh Tri kêu ngươi tới hàng rào 61, ngươi quyết định thế nào?"
Khánh Chẩn cười nói:
"Nếu hắn muốn ta đi, vậy đi một chuyến."
"Có cần không?"
La Lam nghi ngờ:
"Vương thị cùng AI dù có lợi hại hơn nữa còn có thể đánh tới nơi này của Khánh thị sao? Không có binh sĩ đạn đạo, chúng ta cứ dùng súng trường, ta không tin hắn còn có thể làm gì nữa!”
Khánh Chẩn lắc đầu:
"Mọi chuyện bết bát hơn chúng ta dự tính. Không chỉ căn cứ 12 mà căn cứ số 2, số 4 cũng không thoát khỏi."
La Lam sửng sốt:
"Tất cả căn cứ quân sự của binh sĩ đạn đạo đều mất?"
"May mắn là lúc trước ta đã để Khánh Nghị chia đạn và xe ra, cất giấu nơi khác… "
Khánh Chẩn nói:
"Nếu đối phương không chỉ tổn hại và xâm lấn, mà còn có thể trực tiếp điều khiển hệ thống quân sự của chúng ta thì sao, e rằng số đạn đạo sẽ rơi xuống hàng rào 111."
La Lam nhíu mày:
"Thế nhưng..."
"Không có nhưng… "
Khánh Chẩn bình tĩnh nói:
"Lần này tới Trung Nguyên, ta đã chuẩn bị một ít hậu thủ, ta sẽ không tự đi, ngươi quên ta còn có thế thân sao?”
Nói đến đây, La Lam vô ý thức nhìn lên tay đối phương, kết quả không nhìn thấy vết sẹo.
Đây là Khánh Chẩn hàng thật giá thật.
La Lam nghĩ nghĩ rồi nói:
"Ngươi tính để phục khắc thể thể thay ngươi đi? Như vậy cũng không tệ, coi như một tầng bảo hiểm, hơn nữa Vương Thánh Tri khẳng định không biết sự tồn tại của thế thân."
Sau khi trở về từ Thánh sơn, Khánh Chẩn vô cùng chú ý hành tung của mình. Hắn có thể khẳng định, mỗi lần trao đổi thân phận với thế thân đều không có lỗ hổng gì.
Cho dù là AI cũng không cách nào phát hiện ra.
La Lam thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng Khánh Chẩn thật sự tự mình đi Trung Nguyên.
Kết quả lúc này Khánh Chẩn bỗng nói:
"Thế nhưng có chuyện cần thương lượng với ngươi. Chuyến đi lần này cần ngươi và Chu Kỳ đi cùng, vì ta có chuyện trọng yếu hơn cần các ngươi làm. Chuyện này, chỉ có thể thành công, không thể thất bại."
La Lam sửng sốt:
"Chuyện gì?"
Lúc này, Khánh Chẩn kêu Hứa Man lấy một túi văn kiện đưa cho La Lam.
La Lam nhìn tài liệu bên trong, chấn kinh ngẩng đầu:
"Có thể thực hiện?"
"Có thể… "
Khánh Chẩn gật đầu.
Giờ khắc này La Lam mới hiểu được, khó trách chuyến đi này cần hắn và Chu Kỳ. Thì ra trong kế hoạch của Khánh Chẩn, đi Trung Nguyên không chỉ vì đàm phán với Vương Thánh Tri.
Loại kế hoạch này, không có người đáng tín nhiệm đi làm, tuyệt đối không được.
Bàn cờ lớn như vậy, AI và Khánh Chẩn bố cục hồi lâu, hiện giờ hai bên đều lộ ra thế cờ, Khánh Chẩn chấp quân đen của đối phương đi trước một bước, hiện tại nên đến phiên Khánh Chẩn hí khúc Liên Hoa Lạc rồi.
Khánh Chẩn nói:
"Lần này, người phía bên Trung Nguyên không thể dùng nữa. Để Hứa Man dẫn thủ hạ theo làm cảnh vệ doanh cho ngươi."