Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1242 : Chưa Bao Giờ Thay Đổi
Chương 1242 : Chưa Bao Giờ Thay Đổi
Chương 1242: Chưa Bao Giờ Thay Đổi
"Được… "
La Lam trịnh trọng nói:
"Hứa Man phối hợp với ta, quả thật như hổ thêm cánh. Cứ thả yên tâm đi, kế hoạch lần này nhất định thành công!"
Khánh Chẩn do dự một chút:
"Lần này ngươi có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác."
"Ừ, ta hiểu… "
La Lam cười:
"Giữa hai ta không cần nói mấy lời khách khí này."
Chu Kỳ nhìn một màn này, thầm thở dài.
Cuối cùng Khánh Chẩn cũng dựa vào quyền lực của mình, để anh trai mình đi làm chuyện nguy hiểm. Hắn rất muốn hỏi La Lam, đến cùng có đáng giá không, nhưng hắn không hỏi.
Thậm chí Chu Kỳ đang suy nghĩ, tuy mặt ngoài La Lam tùy tiện nhưng kỳ thật rất tinh tế.
Hắn không tin, chuyện hắn có thể nghĩ đến, La Lam không nghĩ được?
Thời điểm này, Khánh Chẩn cao giọng nói:
"Xuất hiện đi, ngươi cùng ca ca ta đi một chuyến."
Nói qua, phục khắc thể Khánh Thận đi ra từ cửa ngầm bên cạnh, cười tủm tỉm nói với La Lam:
"Hợp tác vui vẻ a đại ca."
Kết quả, phục khắc thể Khánh Thận vừa đến bên người La Lam, La Lam lại dùng tay đánh vào cổ khiến hắn hôn mê bất tỉnh.
Mọi người thấy thế thì choáng váng, La Lam đang muốn làm gì?
Khánh Chẩn ngồi trên đệm nhíu mày:
"Nếu ca không muốn tới Trung Nguyên, cũng không sao."
La Lam cười lạnh một tiếng:
"Câm miệng, chỗ này đâu đến phiên ngươi nói chuyện."
Nói xong, La Lam đỡ Khánh Thận chậm rãi nằm ngang trên sàn đá cẩm thạch, sau đó nắm lấy tay trái "Khánh Thận", phía trên rõ ràng có một vết sẹo.
Bất quá La Lam không để ý, hắn chà sát lên vết sẹo kia, vết sẹo bị bôi đi!
La Lam lại nhấc tay áo Khánh Chẩn lên, xác nhận trên cánh tay đối phương có bốn nốt ruồi, lúc này mới yên lòng.
Tuy Khánh Lão Tam là phục khắc thể, rất giống Khánh Chẩn nhưng nốt ruồi là thứ khó mà giả tạo được.
Trước kia La Lam đã sớm đề phòng, đợi lúc Khánh Chẩn không biết tìm cơ hội nhớ kỹ vị trí nốt ruồi.
Chu Kỳ, Khánh Nghị ngây người. Cho đến giờ phút này họ mới hiểu được, không ngờ người đang nằm trên mặt đất, bị đánh ngất xỉu mới là Khánh Chẩn!
Họ nhìn về phía Khánh Lão Tam, thấy hắn cười khổ, hắn cũng tự chà lớp che phủ vết sẹo:
"Đại ca, sao ngươi nhận ra được, ta đóng không giống sao?"
"Giống, cực kỳ giống… "
La Lam nói:
"Không thể không nói, ngươi hành động không sai, ngay cả ta là ca ca cũng không nhận ra được."
Khánh Lão Tam nghi ngờ:
"Sao ngươi biết được thân phận hai ta, chẳng lẽ có lỗ thủng nào đó?"
"Lỗ thủng lớn nhất chính là, Khánh Chẩn sẽ không để ta một mình mạo hiểm… "
La Lam cười lạnh:
"Đây là kế hoạch của hắn, hay là của ngươi?"
"Đương nhiên là hắn… "
Khánh Lão Tam vui tươi hớn hở vội vàng phủ nhận:
"Ta nào thông minh như hắn."
Chu Kỳ yên lặng nhìn La Lam, hắn có phần nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng Khánh Chẩn và Khánh Thận giống nhau y đúc. Kết quả lám sao La Lam nhận ra được đó không phải Khánh Chẩn?
Đơn giản vì ngươi tin tưởng Khánh Chẩn vĩnh viễn sẽ không phản bội ngươi, đúng không?
Tâm tình Chu Kỳ có chút phức tạp, vừa rồi hắn còn nghĩ, con người sẽ thay đổi vì thế đạo.
Nhưng khi quay đầu lại, hắn đột nhiên phát hiện, mặc kệ thế đạo này biến ảo thế nào, tình nghĩa huynh đệ giữa Khánh Chẩn và La Lam chưa bao giờ thay đổi.
Khánh thị chi chủ sẽ mạo hiểm cùng anh trai mình, từ bỏ quyền lực?
Chu Kỳ tự nhủ, ấu trĩ.
Lúc này, La Lam nhìn Khánh Chẩn đang hôn mê:
"Từ nhỏ hắn đã thế, ta từng nghĩ sau khi trở thành chủ nhân Khánh thị hắn sẽ thay đổi, kết quả vẫn như vậy."
Khánh Lão Tam thừa dịp Khánh Chẩn hôn mê, cười nói với La Lam:
"Đại ca liệu sự như thần, ngươi thật không tầm thường nha. Trước giờ đều cố ý che giấu phong mang. Chuyện là vầy, kế hoạch này ngươi cũng thấy rồi, muốn hoàn thành phải có Chu Kỳ, nhưng nếu ngươi không đi Trung Nguyên, với tính cách Chu Kỳ tuyệt đối cũng không đi. Trong kế hoạch của Khánh Chẩn, nhiệm vụ này không thể không xong có thể, chỉ cần khâu này thành công thì về sau mới có hy vọng, cho nên các ngươi không thể không đi."
Khánh Lão Tam cười nói:
"Khánh Chẩn vì bảo vệ ngươi chu toàn đã chuẩn bị rất nhiều kế hoạch, cho nên Hứa Man cũng phải đi, người khác hắn không tin được. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không muốn để một mình mạo hiểm, nhất là vì mệnh lệnh của hắn mà mạo hiểm, cho nên hắn muốn giả thành ta, đi cùng ngươi."
"Vậy ngươi thì sao?"
La Lam cau mày nói.
"Ta?"
Khánh Lão Tam nghĩ nghĩ rồi nói:
"Hắn đã nói hết kế hoạch còn lại cho ta. Khánh Chẩn nói, nếu hắn và ngươi không về được thì do ta chấp hành kế hoạch. Khi đó, ta chính là Khánh Chẩn, ta sẽ thay hắn thủ hộ Khánh thị."
La Lam nhìn Khánh Chẩn đang hôn mê, trong thời đại này, siêu phàm giả cũng trở thành quân cờ, chỉ sợ cũng có mỗi Khánh Chẩn mới dám dùng thân phận thường nhân tham gia vào ván cờ đó.
Khánh Lão Tam từ bồ đoàn đứng dậy:
"Ngươi đã nhìn thấu mọi thứ. Vậy để ta tới Trung Nguyên cùng ngươi, ta lấy thân phận Khánh Chẩn tới đàm phán với Vương Thánh Tri đàm phán. Ta cảm thấy việc này so với ở lại đây thì thú vị hơn nhiều."
Chu Kỳ bỗng nhiên hét lớn:
"Đợi chút, ta nói ta sẽ đi khi nào?"
La Lam quay đầu nhìn về phía Chu Kỳ, nghiêm túc hỏi:
"Ngươi không đi?"
Chu Kỳ thấy thế thì khí thế giảm thấp xuống một ít:
"Đi cũng được, bất quá phải thêm tiền!"
"Thêm… "
Khánh Lão Tam cười tủm tỉm:
"Khánh Chẩn đã đồng ý, sau khi ngươi trở về có thể nhận được thuế của hàng rào 89 100 năm. Tuy ngươi sống không tới đó nhưng con cháu ngươi sẽ được hưởng.”
Chu Kỳ sửng sốt, nhận được thuế của hàng rào 100 năm?
Tuy hắn vẫn không có quyền lực cai quản hàng rào nhưng nhiêu đây đã đủ để ăn mười đời không hết. Còn con hắn nhất định là người giàu có nhất Khánh thị.
"Đi, cầu phú quý trong nguy hiểm, một chuyến này ta định rồi!"
Chu Kỳ cắn răng nói.
"Khánh Chẩn còn nói gì khác không?"
La Lam hỏi Khánh Lão Tam.
Khánh Lão Tam nói:
"Hiện tại cái gì hắn cũng không nói, ta chỉ là người ngoài, hắn có thể nói gì với ta được?”
"Ngươi nghĩ kỹ lại đi… "
La Lam nhướng mày, trong lúc nói chuyện, kim quang sau lưng của hắn như ẩn như hiện, chẳng khác nào đang chuẩn bị triệu hoán Anh Linh đánh người.
"Ha ha…"
Khánh Lão Tam cười:
"Hắn đã kể chuyện đó với ta.”
"Chuyện gì?"
La Lam nghi hoặc.
"Hắn nói, khi còn bé, vì chuyện cây đàn ngươi cảm thấy mình mắc nợ hắn… "
Khánh Lão Tam nói:
"Nhưng kỳ thật trong lòng hắn, là hắn mắc nợ ngươi, nếu không có hắn, có lẽ cuộc đời ngươi sẽ khác."
La Lam ngồi xổm bên người Khánh Chẩn thật lâu mà không nói gì, những người khác chỉ im lặng chờ đợi.
Phục khắc thể Khánh Thận bỗng nhiên nghiêm túc hỏi:
"Ta có một thắc mắc, nếu không có chuyện kia, ngươi vẫn sẽ đối xử với hắn như vậy sao."
Sau một hồi, La Lam cười:
"Làm anh là phải che mưa chắn gió cho em trai.”
Cuối cùng hắn nhìn Khánh Chẩn một cái, sau đó nói với Khánh Nghị:
"Chiếu cố tốt nhị ca ngươi, hắn xảy ra vấn đề gì, ngươi xem ta trở về thu thập ngươi thế nào."
Nói xong, La Lam quay người rời khỏi trang viên, Khánh Nghị nhìn theo bóng lưng, khôi ngô, cứng cỏi của đối phương.
Thân ảnh kia chẳng khác nào đi về phía ánh sáng vậy.