Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1240 : Đây Là Ta Thiếu Khánh Chẩn
Chương 1240 : Đây Là Ta Thiếu Khánh Chẩn
Chương 1240: Đây Là Ta Thiếu Khánh Chẩn
Chuyện La Lam giết Khánh Hoán không được lưu truyền rộng rãi.
Quan viên trong hàng rào không chỉ chỉ huy cấp dưới giữ bí mật, hơn nữa còn triệu tập người hiểu rõ tình hình trong đây, bắt mọi người ký tên giữ bí mật.
Kỳ thật vị quan viên này biết rõ thế cục của Khánh thị, hiện giờ hắn thấy La Lam không nói hai lời giết Khánh Hoán liền biết cuộc đại thanh tẩy chân chính đã đến.
Cho nên, La Lam nhất định còn muốn giết những người khác nữa.
Nếu người La Lam muốn giết nghe được tiếng gió thổi cây lay từ đây, xem chừng quan viên hàng rào nơi này đều sẽ tiêu đời.
Bất quá, kỳ thật vị quan viên này xem đây là kỳ ngộ. Kỳ thật La Lam chưa chắc cần giữ bí mật. Nhưng nếu sau này có người nói cho La Lam biết chuyện hắn giữ bí mật, chỉ sợ một bước lên mây, địa vị càng thêm ổn định.
Ba ngày tiếp theo, La Lam dẫn đặc chủng doanh của Khánh thị không ngừng nghỉ, suốt ngày đêm chạy tới ba hàng rào, giết trọn vẹn hơn trăm người.
Thời điểm này, tin tức La Lam trắng trợn thanh toán phe đối lập của Khánh thị rốt cục cũng không ép xuống nổi nữa.
Một số người thầm nghĩ, cách thức đuổi tận giết tuyệt này nhất định sẽ khiến phe đối lập phản công?
Mọi người chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỉ cần việc này không liên quan gì với mình thì dù nó ồn ào tới tận trời cũng không sao, cho nên rất nhiều người đều thật lòng mong trò hay diễn ra.
Nhưng mọi chuyện lại khiến họ phải thất vọng rồi, không ai phản công, vì người có thể phản công đều đã bị La Lam dùng thủ đoạn lôi đình giết chết.
Thời điểm này, rất nhiều người mới ý thức được, những phe đối lập đó vốn có thể sống là vì La Lam cho phép họ sống.
Mà đám người cần thanh trừng đều được La Lam ghi nhớ. Trong ba ngày qua, người chết vô số.
Đầu tiên tới hàng rào, đi vào đâu, an bài nhân viên tình báo theo dõi thế nào, tất cả đều ở trong kế hoạch.
Sau ba ngày này, La Lam không chỉ không mệt, ngược lại tinh lực càng thêm tràn đầy.
Chu Kỳ đột nhiên cảm giác được, loại người này trời sinh đã thích hợp để giết người phóng hỏa.
Ngươi muốn hắn yên lặng sinh sống, hắn ngược lại còn không có tinh thần.
Sau trạm cuối cùng là hàng rào 89.
La Lam đứng trong trạch viện máu chảy thành sông, chỉ huy binh sĩ đặc chủng doanh tới điều tra từng góc hẻo lánh.
Chủ nhân trạch viện này nằm bên chân La Lam kéo dài hơi tàn. Đối phương dùng huyết thủ nắm thật chặt ống quần La Lam. Muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
Sắc mặt La Lam lạnh lùng, người này lén lút qua lại với các thành viên Khánh thị phản đối Khánh Chẩn, ý đồ chiếm lấy binh sĩ xung quanh hàng rào 89.
Được làm vua thua làm giặc, không cần tình cảm gì.
Đối phương thở hổn hển, mắt thấy sắp chết nhưng vẫn gắng gượng.
Lúc này, binh sĩ đặc chủng doanh nói:
"Trưởng quan, bên cạnh giếng rêu xanh trong nội viện có vết chân, hẳn trong giết có thứ gì đó.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt người trọng thương bên chân La Lam đột nhiên trở nên dữ tợn, không đợi hắn kịp làm gì, La Lam đã bắn vào trán hắn phát cuối cùng.
"Trưởng quan, trong giếng cất giấu một đứa bé… "
Doanh trưởng đặc chủng doanh nói với La Lam.
La Lam đi đến miệng giếng nhìn xuống, thấy được một đứa bé đang cầm dây thừng.
Ánh mắt đứa bé kia thanh tịnh rồi sợ hãi, đối phương nghe tiếng súng cùng tiếng kêu thảm thiết, hai tay vì nắm dây thừng thời gian dài đã chịu không nổi mà run rẩy.
"Trưởng quan, để ta làm… "
Doanh trưởng đặc chủng doanh nói, chuyện giết tiểu hài tử này vẫn nên do thuộc hạ như họ làm thì tốt hơn.
La Lam vỗ bờ vai doanh trưởng:
"Không cần, lui lại."
Giết xong người cuối cùng, La Lam như trút bỏ được tâm sự rời khỏi hàng rào 89, chỉ để lại thi thể và vết máu bên trong.
Suốt một năm nay, La Lam rất ít giết người, chủ yếu là vì không tới phiên hắn động thủ.
Cho nên, rất nhiều người cho rằng La Lam tu thân dưỡng tính.
Giống như lưu manh muốn trở thành thân sĩ vậy.
Mà bây giờ mọi người mới hiểu được, La Lam vẫn là La Lam, chưa bao giờ thay đổi.
Trong hàng rào 111, xe bọc thép Sơn Nghiêng trong dị thường tráng lệ.
Xe bọc thép màu vàng đất chạy trên công lộ giống như mãnh thú gầm thét.
Trên xe việt dã, La Lam ngồi phía sau nhìn ra ngoài cửa sổ có chút xuất thần, hắn bỗng nói với Chu Kỳ bên người:
"Tây Nam đã thay đổi, ta nhớ lúc trước khi ta tới hàng rào 88 làm con tin, lúc trước không có con đường này.”
"Có sao nói vậy, Khánh Chẩn thống trị Tây Nam rất tốt… "
Chu Kỳ nói:
"Đổi thành người khác, trong thời gian ngắn khó lòng làm được.”
"Nếu không sao có thể lên làm chủ nhân Khánh thị… "
La Lam cười hắc hắc.
Chu Kỳ nhìn La Lam một cái:
"Người tốt hắn làm, người xấu ngươi làm. Ba ngày này hai ta coi như máu tươi đầy tay. Ta đã nói nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, kết quả ngươi giết lớn tha nhỏ. Chừng 10 năm sau chúng trưởng thành, chỉ sợ mỗi ngày đều có người tìm chúng ta báo thù?"
"Sợ gì?"
La Lam mỉm cười nói:
"Nếu có người tới tìm ta báo thù ta còn vui nữa."
Chu Kỳ nhỏ giọng nói thầm:
"Cách nhìn của ngươi lạ ghê. Ta nghĩ mãi không rõ, tuy Khánh Chẩn là em trai ngươi, nhưng ngươi cần gì gánh hết tội? Ngươi là ảnh tử của Khánh thị sao? Ngươi có biết ảnh tử Khánh thị sẽ không có kết cục tốt không."
"Đó là em trai ta… "
La Lam nghiêm túc nói.
"Ai cũng sẽ thay đổi!"
Chu Kỳ nói:
"Khi hắn hưởng thụ vài chục năm quyền lực, có một ngày ngươi làm chuyện khiến nhiều người tức giận. Giữa quyền lực và ngươi, ngươi cảm thấy hắn sẽ chọn gì? Quyền lực rất có ma lực, nó có thể khiến người ta vứt bỏ hết thảy."
La Lam nhìn nói ra ngoài cửa sổ:
"Ngươi biết lúc sáu tuổi ta từng bệnh sắp chết đúng không, ta nhớ ta từng nói với ngươi."
"Ừ…"
Chu Kỳ đáp:
"Nhắc tới chuyện này làm gì?"
"Lần đó vì cứu ta, lão gia tử nhà ta bán đàn piano của hắn… "
La Lam nói:
"Ngươi không biết lão gia tử nhà ta thích đàn piano thế nào đâu. Thứ đó chẳng khác nào mạng hắn cả. Sau này hiểu chuyện, ta nghe hắn nói, ước mơ của hắn là trở thành người chơi piano.”
Chu Kỳ bĩu môi:
"Nói như vậy, là ngươi phá vỡ giấc mơ của cha ngươi à?!”
"Không, hắn đã sớm không còn giấc mơ ấy nữa…”
La Lam nói:
"Lúc mẹ của Khánh Chẩn bị ung thư, lão đầu tử đã dùng tất cả tiền tích góp và của cải trị bệnh cho nàng, kết quả vẫn không cứu được. Trong nhà chỉ còn mỗi đàn piano, lão đầu tử vốn tính bán đàn cho ta và Khánh Chẩn cùng vào trường tư thục của Khánh thị, vì vào được ngôi trường đó mới có hy vọng được lên núi Bạch Quả gặp đám lão đầu tử, được coi trọng."
Đệ tử Khánh thị có trường tư thục, tuy không cần học phí nhưng có phí sinh hoạt, đồng phục, kinh phí các kiểu rất đắt đỏ.
Trường tư thục kia không chỉ dạy học, còn dẫn đệ tử ra ngoài du lịch, trên đường du lịch cũng có binh sĩ xuất ngũ Khánh thị hộ giá.
Lúc Khánh Chẩn và La Lam còn nhỏ, bất kỳ ai trong Khánh thị đều muốn đưa con vào đó học, vì mong muốn được đám lão đầu tử chú ý đến.
Hơn nữa, lão sư trong trường tư thục là lão sư tốt nhất Khánh thị, hệ thống dạy học cũng khác với bên ngoài.
Quân sự, chính trị, kinh tế, xã hội học, triết lý, tư thục… học sinh sẽ được giáo dục toàn diện, từ nhỏ đã được luyện tập dùng súng ống.
Học sinh học tại đây xác thực tốt hơn rất nhiều so với những trường khác.
Trong Khánh thị có câu nói, học sinh tư thục là tương lai của Khánh thị, không được học tư thục chỉ là dã hài tử.
Cho nên, lão đầu trong nhà La Lam đã sớm có kế hoạch, hắn từ bỏ ước mơ của mình, không có thì thôi, thế nhưng hai đứa nhỏ nhà hắn nhất định phải được học trường tư thục.
Nhà dột liên tục gặp mưa, trong nhà vì chữa bệnh cho mẹ Khánh Chẩn mà hết tiền thì sau đó La Lam lại bị bệnh.
Không có cách nào khác, mạng vẫn quan trọng hơn, lão gia tử chỉ đành bán đàn cứu người.
Chuyện học trường tư thục coi như không còn hy vọng, lão gia tử cũng vì thường xuyên bán máu mà thân thể suy sụp.
La Lam cười nói với Chu Kỳ:
"Ngươi cũng biết thân thích Khánh thị là dạng gì, trước đó cướp nhà máy của lão gia tử, đến khi lão gia tử tìm họ vay tiền thì chẳng thấy mặt tên nào.”
La Lam nói tiếp:
"Kỳ thật có cho mượn tiền không là quyền lựa chọn của đối phương, nhưng nhị thúc của Khánh Chẩn khi lão gia tử tới tìm không ra mặt thì thôi, còn cho người bỏ một chén cơm thừa trước cửa. Khi đó Khánh Chẩn chứng kiến hết thảy, quản gia nói: Nhân lúc còn nóng mà ăn đi, về nhà không còn đồ tốt như vậy dâu."
"Phụ thân của Khánh Duẫn?"
Chu Kỳ nhớ lại:
"Ta có ấn tượng, mấy năm trước không biết vì sao chết trong nhà tình nhân. Về sau Khánh Duẫn cũng bị Khánh Chẩn an bài cho người đánh chết, lúc ấy ta cũng biết, cho nên các ngươi là đang báo thù?"
La Lam cười cười:
"Nhị thúc Khánh Chẩn chỉ là hao sức quá mà đột tử, không quan hệ gì với chúng ta. Về phần Khánh Duẫn, là chính hắn tới chịu chết. Ban đầu chúng ta không có đối tượng trả thù, kẻ thù chúng ta là cả Khánh thị. Đương nhiên, sau khi trưởng thành, tâm tính dần ôn hòa hơn, hiểu được thế giới này vận hành ra sao. Mấy năm nay Khánh Chẩn đã sớm mềm lòng, nếu không phải đám lão đầu tử bức hắn, hắn cũng không động thủ."
"Ngươi có hơi lạc đề rồi, nói về đàn piano đi… "
Chu Kỳ nói.
La Lam nhớ lại:
"Sau khi lão gia tử bệnh nặng, hắn tự biết sắp chết nên cầm tay, nói với ta: Đàn piano vốn là tương lai hai anh em chúng ta, nếu không phải ta bị bệnh, Khánh Chẩn và ta có thể tới trường tư thục, nói không chừng tương lai có thể có được chức quan gì đó ở Khánh thị. Nhưng hết lần này tới lần khác ta lại bị bệnh. Lão gia tử nói, đàn piano là ta và Khánh Chẩn mỗi người một nửa. Thế nhưng ta lại chiếm toàn bộ, góp luôn cả tiền đồ của Khánh Chẩn vào. Cho nên lão gia tử kêu ta phải bảo vệ thật tốt em trai mình. Đây là ta thiếu nợ Khánh Chẩn, đây là mệnh của ta."