Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1239 : Quét Sạch Tai Họa Ngầm
Chương 1239 : Quét Sạch Tai Họa Ngầm
Chương 1239: Quét Sạch Tai Họa Ngầm
Khánh Chẩn cười nói:
"Nó có thể phá hủy một trụ sở quân sự của ngươi, cũng có thể phá hủy cái thứ hai. Ta nghĩ, khả năng cao các căn cứ quân sự rất có thể đã xảy ra vấn đề, chỉ là đối phương không khởi động tấn công mà thôi. A Nghị, đánh cờ cùng AI không thể có suy nghĩ may mắn.”
"Thế nhưng nhị ca đi sẽ rất nguy hiểm, Vương thị sẽ đối xử tử tế với ngươi sao? Hắn sẽ để ngươi trở lại Tây Nam?"
Khánh Nghị rối rắm.
Hứa Man vẫn luôn im lặng cũng lên tiếng:
"Trưởng quan, ngươi không thể đi."
Khánh Chẩn cười nói:
"Để đầu bếp làm cơm tiếp đi, ta có hơi đói. Về phần những chính sự này, cứ đợi ca ca về lại nói."
Đối phương đã hí khúc Liên Hoa Lạc, hiện tại tới phiên Khánh thị rồi.
Khánh Chẩn ngồi giữa đại sảnh ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa, vừa vặn thấy được cây Bạch Quả giữa sườn núi.
Lúc này cây Bạch Quả chưa phiếm vàng, đợi lá ngả vàng phải đợi tới tháng 10 kia kìa. Đó mới là thời gian đẹp nhất của núi Bạch Quả, mà mùa thu cũng chứa đầy ký ức với Khánh Chẩn.
Khánh Chẩn nhớ phụ thân từng nói với hắn, số cây Bạch Quả này là do tiền bối Khánh thị gieo xuống, ban đầu mọi người không ngờ nơi này sẽ biến thành một vùng núi đầy Bạch Quả.
Cây Bạch Quả còn gọi là cây Công Tôn, vì một cây Bạch Quả muốn kết trái cần hơn hai mươi năm, cho nên là "Ông trồng cây cháu ăn quả".
Khi còn bé, khi hắn và La Lam đói bụng sẽ tới đây lén hái quả trên cây, ban đầu họ không biết ngân hạnh có độc, là nhờ phụ thân dạy họ, ngân hạnh phải nấu chín mới ăn được.
Núi Bạch Quả là khu vực được phong bế, dù không có binh sĩ đóng quân nhưng có rất ít cư dân nguyện ý mạo hiểm lên núi, vì nơi này là “hậu hoa viên” của Khánh thị "Hậu hoa viên".
Khánh Chẩn vốn cũng không dám đi trộm ngân hạnh, nhưng La Lam gan lớn, hắn nói sắp chết đói tới nơi rồi quản quy củ chó má gì đó làm chi.
Về sau, hai anh em dẫn theo những người khác tới, hái rồi vụng trộm bán cho tiệm cơm bên trong hàng rào, nếu nhiều lão bản còn có thể cho bọn họ một chén súp ngân hạnh thịt heo tay uống.
May mắn, còn có thể ăn chút đuôi heo thừa. Đó là phần thịt hiếm hai mà hai anh em khó có được.
Dần dà, trong Khánh thị có người biết chuyện, vì thế ngồi chờ bắt họ trên núi.
May mà Khánh Chẩn là đệ tử Khánh thị mới không bị trách phạt.
Về sau, núi Bạch Quả bắt đầu có binh sĩ phòng giữ đóng quân, thế nhưng vị doanh trưởng bộ binh doanh này có lòng tốt, đối phương thấy Khánh Chẩn và La Lam cực khổ nên mở một con mắt nhắm một con.
Vị doanh trưởng kia là cậu của Khánh Nghị, vì vậy Khánh Chẩn và La Lam về sau lại kết giao với Khánh Nghị.
Sau khi quen thân hơn, Khánh Chẩn từng hỏi cậu của Khánh Nghị:
"Vì sao ngươi không bắt chúng ta, ngược lại còn dung túng, để chúng ta trộm ngân hạnh?"
Cậu Khánh Nghị cười nói:
"Cây Bạch Quả còn gọi là cây Công Tôn, ngươi biết không?"
"Ta biết, phụ thân từng nói… "
Khánh Chẩn trả lời.
"Vậy ngươi có từng nghe, khi tiền bối Khánh thị gieo hạt ở đây từng nói. Nếu một ngày hậu nhân Khánh thị sống không nổi nữa, có thể tới hái ngân hạnh nấu ăn, cố gắng sẽ vượt qua cửa ải khó khăn… "
Cậu Khánh Nghị nói.
"Chưa từng…"
Khánh Chẩn lắc đầu.
Cậu Khánh Nghị nở nụ cười:
"Tổ tiên của ngươi trồng cây vì tương lai gia tộc, bảo vệ một nén hương hỏa. Ngươi là hậu nhân Khánh thị, hái ngân hạnh có làm sao? Nói không chừng, cây Bạch Quả này sinh ra là để cho ngươi hái đây.”
Lúc này, Khánh Chẩn nhìn một mảnh rừng trước mặt, ăn cũng đã ăn rồi, giờ đến phiên hắn tới bảo vệ Khánh thị.
...
Tin Vương thị muốn mời Khánh Chẩn đến hàng rào 61 được Hứa Man truyền cho La Lam.
La Lam vốn chạy tới hàng rào 111 nay dẫn theo đặc chủng doanh đổi hướng.
Chuyến đi này của La Lam vốn để tra xét tham ô, nay con hàng đổi hướng khiến đám quan viên Khánh thị không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Biết được La Lam đổi hướng, đám quan chức nhao nhao tụ tập lại một chỗ thương lượng đối sách, họ không biết mình có làm gì sai không lại khiến La Lam đổi hướng.
Nhưng sau khi tỉ mỉ suy nghĩ, đám quan chức bỗng cảm thấy có phần kỳ diệu a. Hiện tại họ quản lý quân giới và lương thực dự trữ không chút lỗ thủng, khác với hành vi trước đó.
Mọi người thầm nghĩ, nếu họ làm việc không có sơ suất như vậy thì trước tiên cứ nhìn xem La Lam rốt cuộc muốn làm gì cái đã.
Vào lúc La Lam sắp đến nơi, quan viên đều chạy tới trước cửa hàng rào hoan nghênh.
Bọn họ nghe nói, La Lam tới đâu cũng chẳng cho đám quan viên mặt mũi, khi vào thành cũng chẳng thèm dừng xe.
Thế nhưng La Lam có thể không xuống xe nhưng bọn họ không thể không chào đón.
Như dự liệu, đoàn xe của La Lam chạy như tên bắn vụt qua không có ý dừng lại.
Sau khi vào hàng rào, La Lam không tới cao ốc mà tới biệt thự của Khánh thị.
Thành viên Khánh thị ở đây có uy vọng không tệ, chỉ là đối phương không một lòng với Khánh Chẩn.
Theo đạo lý mà nói, sau khi Khánh Chẩn thượng vị sẽ thanh lý loại uy hiếp tiềm ẩn này, nhưng đối phương có uy vọng trong giới chính trị tương đối cao, Khánh Chẩn lại có chuyện trọng yếu hơn cần làm.
Lần này, La Lam dẫn theo binh sĩ trực tiếp xông vào. Đến nơi không nói hai lời trực tiếp phong tỏa toàn diện, sau đó dẫn theo đặc chủng doanh tinh nhuệ vọt vào.
Khánh Hoán đứng trong đình viện lạnh lùng nhìn La Lam:
"Có gì muốn làm?"
La Lam cười hắc hắc bước tới, đột nhiên móc súng lục bắn về phía đối phương, không chừa cơ hội cho đối phương nói thêm gì.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nhân viên bảo an xung quanh không kịp phản ứng.
Đợi mọi người phản kháng thì binh sĩ đặc chủng doanh bắt đầu dùng súng trường quét sạch tất cả biệt thự.
Bảo an nơi này đều là binh sĩ xuất ngũ của Khánh thị, xem như bộ hạ cũ của Khánh Hoán, đều là tinh nhuệ.
Dưới tình huống tao ngộ tập kích bình thường, họ hoàn toàn có năng lực ứng đối.
Hằng ngày bọn họ chỉ đeo súng lục, ngay cả áo chống đạn cũng không mặc, làm sao có thể là đối thủ của đặc chủng doanh tinh nhuệ?
La Lam nhìn thoáng qua máu tươi đầy đất, sau đó không chút dây dưa trở lên xe.
Chu Kỳ cảm khái:
"Sát tính quá nặng a."
La Lam hồn nhiên vô tư nói:
"Gia hỏa này nhìn như yên lặng sống trong hàng rào, nhưng lén lút điều khiển quan viên hàng rào khác, ý đồ cấu kết với những người khác của Khánh thị. Giữ lại hắn là Khánh Chẩn nhân từ, hiện tại Vương thị muốn náo chuyện, sao ta có thể tiếp tục giữ lại hắn?"
La Lam đột nhiên thay đổi hành trình, trở nên vô cùng thô bạo, toàn bộ đều vì lời mời của Vương thị.
Giờ khắc này, La Lam cực kỳ thanh tỉnh, đại biến xảy ra, hắn muốn làm gì cũng phải nhanh chóng trở lại hàng rào 111, thanh lý toàn bộ nhân tố không ổn định bên cạnh Khánh Chẩn.
Trong vòng 3 ngày, hắn phải giúp Khánh Chẩn thanh lý toàn bộ tai họa ngầm của Tây Nam.
Như vậy, hắn có thể tâm không nhiễu loạn chú ý tới nơi khác.
Chu Kỳ nói:
"Vậy giết hắn vì tội danh gì đây? Ngươi không có bằng chứng giết người, ngoại giới sẽ đánh giá ngươi thế nào?"
"Hắc hắc… "
La Lam phát hiện có một giọt máu văng lên mặt mình, hắn vừa cầm khăn tay lau vết máu đi, vừa cười nói:
"La Lam ta giết người, cần gì phải bố trí tội danh cho người khác? Giết cũng đã giết rồi, ai muốn mắng cứ việc mắng, ta không cần thanh danh tốt gì cả."
Trong thời điểm phi thường, người phi thường làm chuyện phi thường.
Đây là đánh giá của Chu Kỳ lúc này.
Đặc chủng doanh bắt đầu triệt để thanh lý biệt tự. Xong xuôi, đám quan viên đó mới chạy tới nơi này. Mọi người nhìn máu tươi đầy sân thì câm như hến, ngay cả thở cũng không dám thở.
La Lam ngồi trên xe lạnh lùng nhìn bọn họ:
"Chuyện hôm nay đều có nguyên nhân, các ngươi an tâm làm việc tốt thì sẽ sống, nội bộ Khánh thị không liên quan gì tới các ngươi. Công tác quản lý quân giới cùng lương thực dự rất tốt, ta rất hài lòng."
Nói xong, đoàn xe lần nữa xuất phát tới hàng rào 115, trong kế hoạch của La Lam, hắn còn muốn giết mấy người nữa.
Đám quan chức ngơ ngác đứng lặng trước biệt thự, hai mặt nhìn nhau. Họ quay đầu nhìn thoáng qua thi thể bên trong biệt thự, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Một quan viên nói với cấp dưới:
"Tìm người quét dọn sạch sẽ nơi này. Nhớ kỹ phong tỏa tin tức. Nếu có người hỏi việc này, cứ trả lời là không biết."