Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1238 : Cuộc Gọi
Chương 1238 : Cuộc Gọi
Chương 1238: Cuộc Gọi
Tin tức căn cứ quân Khánh thị bị xâm lấn không được truyền ra ngoài. Cả ngày trời cũng không có chuyện gì xảy ra nữa.
Theo Khánh Nghị nghĩ, đối phương phế bỏ binh sĩ đạn đạo trọng yếu của Khánh thị là vì trận chiến sắp tới.
Nếu lúc này Vương thị tuyên chiến, Khánh thị chẳng khác nào người bị què một chân.
Cho nên, trong thời gian một ngày này, Khánh Nghị vẫn luôn lo nghĩ. Theo hắn, là vì hắn thất trách mới khiến thực lực Khánh thị hao tổn. Hắn với tư cách là chỉ huy quân sự tối cao của Khánh thị nên chịu toàn bộ trách nhiệm.
Vạn nhất suy đoán của hắn đúng, Khánh thị vì vậy mà thua, Khánh Nghị hắn chết mấy lần cũng không đủ tạ tội.
Nhưng Vương thị cũng không tiến hành tiến công toàn diện, phảng phất đối phương chỉ muốn tiêu diệt căn cứ 12 mà thôi, ngoài ra không còn ý gì khác.
Điều này khiến tâm tình có chút Khánh Nghị vắng vẻ, thậm chí còn bồn chồn bất an.
Khánh Chẩn dẫn hắn tới trang viên trên núi Bạch Quả, cho người chuẩn bị nước ấm và đồ ăn cho Khánh Nghị.
Thế nhưng Khánh Nghị không có chút khẩu vị nào:
"Nhị ca, ngươi không lo chút nào hết sao?"
"Đương nhiên lo… "
Khánh Chẩn ngồi lên nệm ngồi được đặt giữa sảnh, phảng phất như đang ngồi trên mặt hồ nước.
Không biết vì sao, Khánh Chẩn chẳng có chút cảm tình gì với cái trang viên tượng trưng cho quyền uy của Khánh thị này, giống như việc hắn không thích cái đại sảnh chỉ có màu xám và đen này vậy.
Hắn thậm chí cho người vứt bỏ những thứ nội thất dư thừa như bồn hoa, hòn non bộ, tranh chữ, ghế sô pha... chỉ để lại một chiếc đàn piano cùng đệm ngồi màu xám.
Khánh Nghị ngồi dưới đất, bên cạnh Khánh Chẩn:
"Nhị ca, nếu không ngươi mắng ta hai câu, đánh ta cũng được, ta phạm sai lầm lớn như vậy, ngươi không nói gì khiến ta có chút hoảng hốt."
Xã hội này lưu truyền một câu: Lãnh đạo mắng ngươi là coi trọng ngươi, khi hắn không mắng ngươi nữa, ngươi xong đời rồi.
Kỳ thật những lời này cũng có đạo lý nhất định, cho nên khi Khánh Nghị đối mặt với sự bình tĩnh của Khánh Chẩn, hắn cảm thấy bản thân như chẳng còn gì cứu được nữa.
Chỉ là Khánh Chẩn không trả lời vấn đề của hắn, mà nói tới việc khác:
"Khánh Nghị, khi còn bé ngươi từng tới trang viên này mấy lần?"
"Một lần… "
Khánh Nghị nói:
"Năm 18 tuổi lần đầu cha dẫn ta tới, muốn ta gặp dám lão đầu tử Khánh thị. Về sau đối phương bảo ta không có tài, cho nên cha không dẫn ta tới nữa. Lúc phụ thân bệnh nặng nằm trong viện hắn cũng không chịu gặp ta lần cuối.”
Tình thân dị dạng trong tập đoàn hào phú thật sự khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Có lẽ rất nhiều lưu dân biết chuyện này, còn thầm nghĩ làm lưu dân vẫn rất tốt. Nhưng để họ có cơ hội trở thành thành viên tập đoàn, đại bộ phận sẽ ném mấy thứ thân tình gì đó ra sau đầu.
Phụ thân Khánh Nghị rất nghiêm khắc với hắn, thiếu niên thì ngày nào cũng đốc thúc hắn học tập, xã giao, thậm chí cho hắn học kiến thức quân sự từ sớm.
Một khi Khánh Nghị làm không tốt, phụ thân sẽ vừa đánh vừa mắng hắn.
Đã từng, Khánh Nghị cho rằng đây đều vì phụ thân thương hắn, cho nên mới soi xét và trách cư.
Về sau hắn mới hiểu được, từ đầu đến cuối phụ thân hắn chỉ coi hắn như một loại công cụ để đạt được vinh hoa phú quý. Một khi đối phương phát hiện vô dụng sẽ lập tức vứt bỏ.
Khánh Nghị nói:
"Dường như trong mắt đệ tử Khánh thị, trang viên Bạch Quả chẳng khác nào nơi quyết định vận mệnh của mình. Giống kỳ thi đại học của thường dân vậy, là ranh giới quyết định vào năm 18 tuổi. Bất quá càng khiến người ta tuyệt vọng chính là, dù kỳ ngươi thi rớt cũng không có người bỏ đá xuống giếng, hơn nữa còn có cơ hội thi lại. Nhưng rời khỏi đây, chỉ một câu không đủ để trọng dụng, ngươi sẽ bị đám sài lang phía ngoài để mắt tới, chỉ cần mấy năm, quyền lực và tiền tài nhất mạch của đều bị ăn chia sạch sẽ."
Khánh Chẩn xuất thần:
"Đúng vậy, câu đầu tiên đám lão đầu tử đó nói với một đứa trẻ sẽ quyết định vận mệnh cả đời nó. Đây cũng là lý do ta ghét họ. Họ vừa cười nói bảo ta thích hợp làm ảnh tử Khánh thị, ta phải làm ảnh tử Khánh thị cho bọn họ."
Khánh Nghị nhìn về phía nhị ca nhà mình. Nói thật, hắn vẫn luôn hiếu kỳ, năm đó Khánh Chẩn từng trải qua những gì ở đây lại bị đám lão đầu tử kia chọn trúng, trở thành ảnh tử của Khánh thị.
Bất quá, Khánh Chẩn cũng không tính giải thích thêm:
"Số lần ta tới nhiều hơn ngươi một chút, vì ảnh tử phải báo cáo công tác và tiếp nhận giáo huấn của họ. Mỗi lần tới đây, ta đều cảm thấy cách bài trí nội thất ở đại sảnh quá vô bổ. Vì để che giấu sự ngu xuẩn của họ và sắp xếp vô số vật phong nhã.”
Trong mắt Khánh Chẩn, tiêu mảnh đầu thú bên trong trang viên, tranh sơn thủy, vũ khí tinh xảo rất vô dụng.
Dối trá lại tàn bạo.
Trên thực tế, đám lão đầu tử đó đã không còn khí lực đi săn, cũng không biết thư pháo, đàn piano trên đại sảnh chưa từng được dùng qua.
Người thật sự cường đại cần dùng những thứ này ngụy trang sao?
Mà bây giờ, trang viên Bạch Quả không còn là biểu tượng của Khánh thị nữa, Khánh Chẩn ở đâu, đó mới là trung tâm của Khánh thị.
Cho nên, hắn mới cho người sắp xếp lại nơi này, chỉ để lại một cây đàn piano và một cái đệm.
Khánh Chẩn cười nói với Khánh Nghị:
"Năm đó lần đầu cha tới đây đã bị bảo là dáng vẻ quá thư sinh, chỉ biết đọc sách. Kết quả cả đời ông bị thân thích chèn ép. Tuổi thơ của ta và La Lam thế nào ngươi cũng biết, đám thân thích đó cướp gia nghiệp ông nội để lại cho cha. Vốn nhà ta có một cây đàn piano nhưng vì khi La Lam được sinh ra thiếu chút nữa chết non nên cha đã bán lấy tiền chữa bệnh cho hắn. Về sau hắn muốn mua lại cho ta nhưng đáng tiếc tới chết cha cũng không làm được.”
Cuộc đời Khánh Chẩn bắt huy hoàng từ năm 18 tuổi, khi hắn trở thành ảnh tử của Khánh thị, đám thân thích vốn chỉ biết châm chọc khiêu khích nay qua sáng lấy lòng hắn.
Chỉ là, về sau đại đa số nhìn hắn ăn mặc gọn gàng đã quên đi quá khứ quẫn bách của vị ảnh tử này.
Đây là Khánh thị, đây là hiện thực.
Trong gia tộc này, phú quý thế nào chỉ bằng vào một câu của đám lão đầu tử.
Đáng tiếc, thời điểm Khánh Chẩn vinh quang, phụ thân đã qua đời.
Khánh Chẩn tiếp tục nhớ lại:
"Khi còn bé, phụ thân vì dạy ta đàn piano đã khắc phím đàn lên bàn. Khi đó ta luyện tới ngón tay đau nhức, luôn năn nỉ phụ thân cho ta được ra ngoài chơi với La Lam. Nhưng phụ thân bảo ca ca ngươi thế nào cũng có thể sống trong thế đạo nào, vì hắn có năng lực, nguyện ý chịu nhục, nguyện ý xoay người cúi đầu. Duy chỉ có ta là khiến ông không yên lòng, phụ thân nói vạn nhất ông đi, ta cũng chỉ có một món nghề này, nói không chừng biểu diễn có thể kiếm chút tiền sống qua ngày."
"Khó trách nhị ca để lại cây đàn piano này.”
Khánh Nghị nói.
"Ừ… "
Khánh Chẩn nói:
"Nếu phụ thân còn sống thấy được cây đàn này sẽ rất vui. Loại đàn này nên để cho người như hắn xài mới đúng.”
Khánh Nghị gật đầu:
"Chuyện piano ta hiểu, đây là lần đầu nghe nhị ca nhắc tới, bất quá còn cái đệm này thì sao?”
Khánh Chẩn nhìn Khánh Nghị:
"Bởi vì ngồi trên sàn nhà lâu sẽ đau mông, ngươi không đau à?”
Khánh Nghị:
"..."
Nói đến đây, Khánh Nghị cũng đi vào phòng lấy một cái nệm lót phía dưới.
Đừng nói, vừa rồi hắn mãi không dám nói, mông thật sự rất ê nha…
Không biết vì sao đột nhiên Khánh Nghị cảm giác được tâm tình bình tĩnh rất nhiều. Có lẽ vì ngữ khí êm tai của Khánh Chẩn đã ảnh hưởng tới hắn, hoặc giả nơi này quá mức yên tĩnh, khiến lòng hắn cũng bình tĩnh theo.
Khó trách nhị ca nhà mình thích ngồi ở chỗ này, trong đầu đối phương có quá nhiều tâm sự, cần một nơi yên tĩnh để tự vuốt ve bản thân.
Nơi này trống trải, màu sắc đơn điệu, rất thích hợp để ngồi thiền.
Khánh Chẩn nói với Khánh Nghị:
"Đừng quá lo lắng, trước tiên chúng ta thừa nhận sự cường đại của địch nhân, sau đó mới có đủ dũng khí để đối mặt. Căn cứ quân sự bị hủy là chuyện nằm trong dự liệu, không cần quá tự trách. Dù đối phương không làm gì căn cứ 12 cũng sẽ có căn cứ khác. Bây giờ chúng ta không thể ngăn cản.”
"Vậy nhị ca cảm thấy hiện tại bọn họ muốn làm gì?"
Khánh Nghị hỏi.
Khánh Chẩn cười nói:
"Rất nhanh sẽ có đáp án."
Vừa dứt lời, Hứa Man chạy vào từ bên ngoài, cầm một cái điện thoại vệ tinh trong tay.
Hứa Man nói với Khánh Chẩn:
"Trưởng quan, thật sự gọi tới."
Khánh Chẩn cầm điện thoại, thanh âm suy yếu của Vương Thánh Tri vang lên.
Đối phương nhẹ giọng cười nói:
"Lần trước muốn mời ngươi tới, ngươi chưa tới. Lần này, ta ở hàng rào 61 chờ ngươi."
Nói xong, Vương Thánh Tri cúp điện thoại.
Khánh Chẩn đưa điện thoại cho Hứa Man, Khánh Nghị cùng Hứa Man cũng nghe được lời nói của Vương Thánh Tri.
Nguyên lai, đối phương phá căn cứ 12 là muốn nói cho Khánh thị biết: Ta có thể đánh nát át chủ bài trong tay ngươi.
Lần đầu, Vương thị muốn mời Khánh Chẩn tới Trung Nguyên, Khánh Chẩn không đi.
Lần này Vương thị thông báo với Khánh Chẩn: Nếu như Vương thị khai chiến cùng Khánh thị, Khánh thị nhất định sẽ thua. Nhưng hiện tại có một cái hoà đàm cơ hội, ngươi có muốn không?
Khánh Nghị nhìn về phía Khánh Chẩn, nghiêm túc nói:
"Nhị ca, ngươi không thể đi!"
Khánh Chẩn hỏi:
"Vì sao?"
"Ngươi là người đứng đầu Khánh thị, ngươi có bất trắc gì, Khánh thị sẽ sụp đổ… "
Khánh Nghị nói:
"Họ chỉ phá hủy một căn cứ của chúng ta thôi. Coi như phá hủy tất cả, Khánh thị dù còn một binh một tốt cũng sẽ đánh trả! Vương thị muốn tấn công cần có đường tiếp tế lâu dài chừng 500km. Ta có lòng tin cho họ biết, Khánh thị khác với Khổng thị, Chu thị."