Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1234 : Một Phần
Chương 1234 : Một Phần
Chương 1234: Một Phần
"Ngươi từng nghe khúc dương cầm này ở Hỏa Chủng?"
Khánh Chẩn dừng lại.
Trong lúc nói chuyện, Hứa Man đứng ở bên người Khánh Chẩn, hai mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Khánh Lão Tam.
Dù tướng mạo đối phương hoàn toàn giống với Khánh Chẩn, nhưng thật sự rất khó để Hứa Man sinh ra cảm giác thân thiết gì với một phục chế thể. Đồng thời, hắn luôn phòng bị phục chế thể này.
Khánh Lão Tam nhìn Hứa Man một cái rồi cười nói với Khánh Chẩn:
"Ngươi xem nè, chuyện đã qua lâu vậy rồi nhưng ánh mắt mọi người nhìn ta vẫn còn cảnh giác. Quả nhiên, được sinh ra vì một âm mưu chính là sai lầm, bắt đầu sai lầm, kết thúc cũng không khác hơn.”
Kỳ thật tổng kết này của Khánh Lão Tam vô cùng chuẩn xác, nếu hắn không được Hỏa Chủng tạo ra, có lẽ hiện tại mọi người sẽ nhìn hắn bằng một ánh mắt khác.
Khánh Chẩn cười nói:
"Ngươi vẫn còn quan tâm chuyện này?"
"Đương nhiên rồi… "
Khánh Lão Tam cười nói:
"Muốn dung nhập đoàn thể, dĩ nhiên phải quan tâm ánh mắt của mọi người a. Đúng rồi, trả lời vấn đề vừa rồi của ngươi. Ở Hỏa Chủng, ta được huấn luyện toàn diện, chứ không chỉ quân sự."
"Ngươi biết đàn piano?"
Khánh Chẩn hỏi.
"Không… "
Khánh Lão Tam lắc đầu:
"Trong tư liệu không nói ngươi biết đàn piano, vì thế Hỏa Chủng không cho ta học. Ngươi học đàn piano từ lúc nào sao ta không biết?”
Khánh Chẩn cười cười:
"Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều. Đến đây, hôm nay chúng ta đánh cờ."
"Hôm nay ngươi muốn gặp ta là để đánh cờ?"
Khánh Lão Tam hỏi.
"Không sai… "
Khánh Chẩn đáp.
Nói xong, hắn để Hứa Man lấy bàn cờ vây và quân cờ tới.
Trang viên Bạch Quả xa hoa vượt quá tưởng tượng, sự xa hoa của nó không chỉ thể hiện qua bộ dáng mà còn là công năng nội bộ. Bên trong có đầy đủ nhu cầu thiết yếu của con người, bao gồm cả cờ vây.
Trong đại sảnh rộng lớn của trang viên, Khánh Lão Tam và Khánh Chẩn ngồi dưới đèn thủy tinh, đá cẩm thạch đen xám bóng loáng, thậm chí còn hiện lên bóng dáng hai người họ.
Ngồi trên đá cẩm thạch khiến Khánh Lão Tam cảm thấy bản thân như ngồi trên mặt hồ.
Việc quản lý nguyên liệu đá hoa cương phức tạp hơn trong tưởng tượng. Rất nhiều người cho rằng đá cẩm thạch sẽ luôn bóng như mới, nhưng thực tế muốn bảo trì được trạng thái tốt thế kia cần có người đánh bóng thường xuyên.
Ngồi trên “mặt hồ” màu xám đen kia, Khánh Lão Tam cảm khái nói:
"Đám lão đầu tử Khánh thị thật sự rất biết hưởng thụ. Dùng 181 quân đen được làm từ mặc ngọc, 180 quân trắng được làm từ điền ngọc. Bàn cờ được làm từ gỗ lim nạm vàng.”
Khánh Chẩn bình tĩnh nói:
"Bỏ gốc lấy ngọn thôi, ta từng đánh cờ cùng họ, kỳ nghệ nát như mấy đứa bé. Nếu kỳ nghệ của ta mà như họ thì không cần dùng bàn cờ hoa lệ này làm gì.”
Khánh Lão Tam vui tươi hớn hở cười nói:
"Ngụ ý là, bây giờ ngươi dùng tốt bàn cờ tốt như vậy là vì ngươi xứng với nó?"
"Đương nhiên… "
Khánh Chẩn mặt không sắc đáp.
Lần này, Khánh Lão Tam không phản bác nữa.
Trong mắt hắn, Khánh Chẩn hẳn là người… biết phòng ngừa chu đáo nhất trên đời. Nói trắng ra là người có ánh mắt nhìn xa nhất.
Người như vậy đánh cờ vây lợi hại cũng không phải chuyện gì khó lý giải.
Hứa Man ở bên cạnh quan sát, kỳ thật hắn thấy số lần Khánh Lão Tam không nhiều.
Đoạn thời gian này Hứa Man đã có tổng kết, trưởng quan Khánh Chẩn nhà mình trầm ổn, mà Khánh Lão Tam ngược lại thích nói nhiều, tính cách hoạt bát hơn.
Khánh Lão Tam phát giác được ánh mắt của Hứa Man thì nở nụ cười:
"Ta có thể đoán được ngươi đang nghĩ gì, có phải ngươi cảm thấy ta nói nhiều không?”
Hứa Man không lên tiếng, tình cảnh này không phải chuyện hắn có thể chen vào.
Kết quả Khánh Lão Tam giải thích với Hứa Man:
"Nghe nói Hỏa Chủng đã mô phỏng hoàn cảnh phát triển của Khánh Chẩn cho ta. Dù tính cách hai ta không giống như đúc nhưng cũng giống sáu phần. Cơ mà về sau ta phát hiện, tính cách của ta khác xa Khánh Chẩn. Cuối cùng, hẳn là do ta không cần gánh vác trách nhiệm như hắn.”
Hứa Man có chút sửng sốt, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua Khánh Chẩn, lại phát hiện trưởng quan nhà mình không hề phản bác đối phương.
Khánh Lão Tam cười nói:
"Ngươi biết không, Khánh thị lớn như vậy cùng dân chúng Tây Nam kỳ thật chẳng liên quan gì tới ta. Họ có cơm ăn hay không ta không quan tâm. Mặt khác, Vương thị đối phó Khánh thị thế nào? Đến cùng AI kinh khủng bao nhiêu? Khánh thị có thắng không? Tất cả đều không phải trách nhiệm của ta. Nếu là trách nhiệm của ta, hẳn ta cũng không hoạt bát được như bây giờ. Hắn vì để AI không phát hiện ra ý đồ của mình, rõ ràng rất thích nói chuyện, thích ba hoa nhưng cố gắng kiềm chế, không để bất kỳ ai đoán được tâm tư của hắn. Về lâu dài lại sinh ra tật xấu này.”
Khánh Chẩn bình tĩnh nhìn Khánh Lão Tam:
"Nói ít một chút."
Khánh Lão Tam nhún vai:
"Nói chuyện một chút cũng không cho, hẳn ta là người hiểu ngươi nhất rồi. Nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi, rõ ràng nếu đối mặt với Vương thị ngay cả ba phần thắng cũng không có tới. Ta cảm thấy ngươi không cần gạt thuộc hạ của mình, bằng không họ sẽ rất lo. Kỳ thật đối mặt với sự tồn tại đó, ba phần thắng đã là rất cao rồi. Tuy ta không biết ba thành phần thắng này của ngươi từ đâu mà có. Nếu để ta đối mặt với địch nhân thế này, e rằng ngay cả một phần thắng ta cũng chẳng có, đại khác là ta không bằng ngươi.”
Khánh Chẩn nhấn mạnh:
"Họa từ miệng mà ra."
"Được được được, ta không nói nữa, uy hiếp ta làm gì… "
Khánh Lão Tam câm miệng không nói.
Hứa Man trầm mặc, hắn nhận ra Khánh Lão Tam nói không sai.
Hắn đã đi theo Khánh Chẩn từ rất lâu rồi, dù trưởng quân rất có phong độ của danh tướng nhưng vẫn rất hay nói cười.
Hiện giờ, Khánh Chẩn bỗng thay đổi như thế, Hứa Man cảm thấy đối phương lại càng thêm uy nghiêm.
Hứa Man thầm nghĩ, hẳn trưởng quan muốn trở thành Khánh thị chi chủ nên dần thay đổi.
Nhưng hiện tại Hứa Man mới hiểu được, là vì Khánh Chẩn gánh vác quá nhiều, cũng như ba phần thắng mà Khánh Lão Tam đã nói.
Hứa Man nghĩ mãi không rõ, trong mắt hắn, Khánh Chẩn đánh đâu thắng đó vậy mà đối mặt với Vương thị chỉ có ba phần thắng?
"Một phần… "
Khánh Chẩn nói.
Khánh Lão Tam sửng sốt:
"Ngươi cũng chỉ có một phần thắng sao?"
Lúc này, Khánh Chẩn kéo hai quân cờ tới chỗ mình, tay trái đánh cờ đen, tay phải đánh cờ trắng.
Mỗi bước hắn đều đánh rất chậm, tựa hồ đang suy tư gì đó, sau đó càng đánh càng nhanh.
Khánh Lão Tam nhìn ra mánh khóe:
"Ai lại đánh cờ như vậy? Kỳ thật hôm nay ngươi kêu ta tới là muốn ta xem ngươi đánh cờ?”
"Ừ… "
Khánh Chẩn gật đầu:
"Đây là ván cờ của AI và nhân loại.”
"Xem ra ngươi không coi Vương Thánh Tri là đối thủ… "
Khánh Lão Tam như bừng tỉnh:
"Đối thủ của ngươi là AI và Vương thị.."
"Thời gian còn lại của Vương Thánh Tri không nhiều lắm… "
Khánh Chẩn nói:
"Ta đoán hắn chịu không được bao lâu nữa, thậm chí không chịu được đến khi Khánh thị cùng Vương thị chính thức khai chiến."
Những lời này tiết lộ quá nhiều tin tức, tối thiểu đây cũng là lần đầu Khánh Chẩn thừa nhận, hắn sắp xếp gián điệp bên người Vương Thánh Tri, biết rõ bệnh tình của đối phương.
"Đây không phải chuyện tốt sao… "
Khánh Lão Tam nói:
"Vương Thánh Tri vừa chết, chiến tranh được Vương thị thúc đẩy sẽ lập tức dừng lại.”
Hứa Man nghe vậy cũng hiểu được, chung quy người dẫn đầu kế hoạch của Vương thị chính là Vương Thánh Tri.
Chỉ cần Vương Thánh Tri không còn, Vương thị tự nhiên sẽ dừng lại.
Nhưng Khánh Chẩn lắc đầu:
"Sẽ không, còn có AI thay hắn. Hơn nữa, các ngươi đừng xem thường AI, nó không phải công cụ, ta hoài nghi hiện tại nó đã trở thành ý chí độc lập, thậm chí là một văn minh."
"Vì sao?"
Khánh Lão Tam nhíu mày.
"Bởi vì tựa hồ Vương Thánh Tri cũng không biết chuyện 2000 chiến binh nano bị mất tích của Khánh thị… "
Khánh Chẩn nói.
Nếu như AI chỉ là công cụ trong tay Vương Thánh Tri, không có lý do gì nó lừa gạt được Vương Thánh Tri cả.