Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1233 : Dò Xét Phương Bắc
Chương 1233 : Dò Xét Phương Bắc
Chương 1211: Dò Xét Phương Bắc
Việc tàng trữ lương thực và quân giới sẽ trực tiếp bị đưa ra tòa án quân sự, mà La Lam còn có một danh hiệu, chính là Thẩm Phán Trưởng tòa án quân sự của Khánh thị...
Thằng này chẳng khác nào tòa án quân sự lưu động, hơn nữa còn là thẩm phán có thể phán tội bất kỳ lúc nào.
Nghe thì buồn cười nhưng sự thật là thế, mà người khác cũng chẳng làm gì được La Lam.
Về phần tài liệu tài quyết của toà án gì đó, La Lam để cấp dưới từ bổ đủ là được.
Mà các vụ án La Lam xử đều có một điểm chung: Bị cáo không có cơ hội biện bạch, gần như 100% đều là tử hình.
Cơ bản đều là người còn chưa kịp nói gì đã bị xử bắn rồi.
Kỳ thật La Lam cũng biết, cách xử lý như vậy sẽ khiến mọi người sợ hãi, bất lợi với sự ổn định của trật tự.
Thế nhưng hắn không có cách khác, Khánh thị sắp tiến vào giai đoạn chiến đấu, thời kỳ đặc thù phải dùng thủ đoạn đặc thù.
Bằng không, Khánh Chẩn cũng không để tới kiểm tra.
Chuyện cần La Lam tự thân xuất mã chứng tỏ rất khó giải quyết.
Lúc này, tài liệu đều được đặt trên bàn trước mặt La Lam. Thế nhưng La lão bản chỉ nhìn đám quan viên mồ hôi đầy đầu đó, chợt cười rồi nói:
"Được rồi, ta biết ba ngày này các ngươi đã tận tâm tận lực, thời gian ngắn như vậy có thể đưa đầy đủ tài liệu cho ta chứng tỏ đã nỗ lực rất nhiều. Nhà kho ta không tới, tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, La Lam đứng dậy ra ngoài văn phòng, bước lên xe việt dã, vội vàng tới, lại vội vàng đi.
Một màn này khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm, trong lòng mọi người tự nhủ, ngài đây là đang làm gì a. Vội vàng tới, lại vội vàng đi, ngay cả tài liệu cũng không nhìn lấy một cái?
Nhưng mà, đám quan viên lại đầu đầy mồ hôi lạnh.
Chu Kỳ trên xe việt dã nói:
"Xem ra, vấn đề đã được giải quyết xong?"
"Đương nhiên… "
La Lam nói:
"Kỳ thật trước khi tới đã giải quyết xong, nhưng ta vẫn muốn tới a. Ít nhất cũng để họ nhớ lâu một chút, khiến họ biết dưới gầm trời này không có tường nào không lọt gió."
Trên thực tế, những chuyện La Lam làm ở hàng rào 92 chỉ để lập uy mà thôi. Về việc xử bắn cũng là hắn cố tình truyền ra ngoài. Hiện giờ cả tổ chức tình báo của Khánh thị đều nằm trong tay La Lam, hắn làm chuyện này thật sự rất dễ.
Trước khi La Lam tới hàng rào 91, hắn đã thông qua nội bộ phòng tình báo biết được, đám quan viên trong hàng rào vì sợ chết đã tự móc tiền túi mua lại đủ số lượng lương thực họ tham ô.
Hơn nữa, những người này còn bí mật mua lương thực với giá cao, không dám để người ta biết.
Không ít số lương thực họ vì đầu cơ trục lợi đã bán giá thấp, nay phải mua về giá cao khiến tài lực đám sâu mọt này không còn đủ đầy như trước, đau lòng tới mức thổ huyết là hoàn toàn có thể.
Mà trước khi đi, La Lam muốn báo cho họ biết: Những chuyện mờ ám các ngươi làm ta đều biết, trong Khánh thị này không có gì qua mặt được ta.
Làm như vậy là để cảnh cáo về sau bọn họ đừng chơi mấy trò mạo hiểm thế này, bằng không kết cục là bị xử bắn.
La Lam nói với Chu Kỳ:
"Cả Khánh thị có nhiều hàng rào như vậy, đi kiểm tra từng tòa hàng rào quá tốn thời gian. Chúng ta căn bản không có nhiều thời gian như vậy. Cho nên, thay vì chúng ta đi kiểm tra, còn chẳng bằng khiến đám người này tự thấy sợ hãi và áp lực.”
Hành động này có 3 điểm mấu chốt, một là giết người lập uy, hù dọa những người khác.
Hai là cho những người này cơ hội, báo cho họ biết, lần này chỉ cần ngươi bổ sung lương thực cho lão tử, lão tử xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ba là muốn những người này hiểu rõ, cơ sở ngầm của hắn trải rộng khắp Khánh thị, về sau nên thành thật một chút.
Tổ hợp ba hành động này giúp vật tư trở nên đầy đủ hơn. Về phần đám người không sợ chết, La Lam tự nhiên cũng có biện pháp tra cho rõ ràng.
Không thể không nói, việc Khánh thị thống nhất Tây Nam giúp danh vọng Khánh Chẩn như mặt trời ban trưa, thì trong Khánh thị vẫn không thiếu người xấu. Tuy vậy, gia chủ Khánh thị cũng không tiện ra mặt. Đây cũng là nguyên nhân Khánh thị cần ảnh tử. Tập đoàn nào cũng chẳng thiếu chuyện không thể bày ra ánh sáng, cần có ảnh tử chẳng nề hà danh tiếng đi làm.
Lúc trước Khánh Chẩn chính là ảnh tử Khánh thị, hiện giờ đến phiên La Lam.
Tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng tất cả mọi người đều rõ.
Có sự tồn tại như La Lam, đám quan viên hàng rào chỉ biết cụp đuôi làm người.
La Lam nói với Chu Kỳ:
"Khánh Chẩn để ta đi chuyến này nói rõ vấn đề rất nghiêm trọng, nguy hiểm đang ở trước mắt. Ta phải khiến những người này sợ ta, như thế bọn họ mới có thể làm việc cho thật tốt. Có lúc ta cũng muốn dùng cách dụ dỗ nhưng tình thế không cho phép."
"Được rồi, hai huynh đệ các ngươi có tự biết phải làm gì, ta cũng lười quản…”
Chu Kỳ không nói thêm gì nữa:
"Ca ca vì đệ đệ làm ác nhân, làm chuyện ác, chính ngươi đã không để ý, người ngoài như ta một còn gì để nói. Ta chỉ cảm thấy có phần đáng tiếc, họ đặc biệt mời mỹ nữ tới đãi chúng ta, ngươi muốn làm màu cứ làm màu, cơ mà để mỹ nữ vào hầu cũng được mà. Ngày nào ta cũng đi theo bảo vệ ngươi, vất vả lắm đó…”
La Lam nói một cách chính nghĩa:
"Chu Kỳ, ta không ngờ ngươi lại là loại người này!"
Chu Kỳ thiếu chút hộc máu:
"Ngươi đừng tưởng ta không biết trước kia ngươi từng đi đâu, bày đặt giả bộ?!”
Lúc này La Lam nghiêm mặt nói:
"Chu Kỳ, ngươi không phải người ngoài, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta cùng Khánh Chẩn, là huynh đệ."
Chu Kỳ cười lạnh:
"Bớt lôi kéo tình cảm đi, ta chỉ biết tiền thôi.”
"Tiền cần bao nhiêu chúng ta đều có, cũng không cần tiếc tiền vì ngươi. Chỉ mong người đừng tự xem mình là người ngoài…”
La Lam giải thích.
"Bớt lừa ta đi… "
Chu Kỳ khinh thường:
"Ngoài miệng nói thế nhưng cả hành trình và kế hoạch này các ngươi có nói ta biết sự thật đâu?”
La Lam lắc đầu:
"Đây là hai chuyện khác nhau, Khánh Chẩn có tính toán của hắn. Hành trình và kế hoạch này hắn không chỉ gạt ta, đôi khi ta còn bị gạt, không phải hắn không xem chúng ta là người trong nhà, chỉ là có những bí mật cần phải giữ. Kẻ địch chúng ta phải đối mặt trong tương lai còn đáng sợ hơn hai ta tưởng tượng.”
Chu Kỳ bĩu môi:
"Nói miệng thì ai không nói được.”
La Lam thở dài:
"Về sau ngươi sẽ rõ."
...
Lúc này, trên núi Bạch Quả tại hàng rào 111 của Khánh thị một chi bộ binh Khánh thị bảo vệ cả tòa trang viên này.
Đây mới thực sự là ba bước một người, năm bước một trạm canh gác, phòng giữ chặt chẽ vô cùng.
Kỳ thật trang viên Khánh thị đã lâu chưa có ai tới. Chỉ là hôm nay có phần đặc thù, Khánh Chẩn quay lại đây.
Trang ngoài ngoài chặt trong lòng, nhìn từ ngoài vào, mọi người sẽ cảm thấy dù có phái tới một chi thiết giáp cũng chưa chắc đánh vào được.
Nhưng trong trang viên lại khác, không có bao nhiêu binh sĩ, thậm chí trong đại sảnh còn chẳng có lấy một quân nhân, chỉ có tâm phúc Hứa Man của Khánh Chẩn đứng bên cạnh hắn mà thôi.
Không có người hầu, đại sảnh trống rỗng vang lên tiếng đàn dương cầm, Khánh Chẩn mặc âu phục màu trắng ngồi trước đàn dương cầm. Ngón tay chạy trên phím đàn, hai mắt nhắm chặt.
Hắn không nhìn phím, tự hồ cả đoạn nhạc vốn đã khắc sâu trong đầu.
Điệu nhạc sôi nổi nhưng thần thái Khánh Chẩn rất bình tĩnh.
Nếu những người khác nhìn vào sẽ cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng Hứa Man đã sớm tập mãi thành thói quen, hắn biết không phải Khánh Chẩn không lo, chỉ là đối phương có thể khắc chế được bản thân mà thôi.
Giống như đối phương vì tương lai Khánh thị phải khắc chế sự yêu thích và tình cảm của mình chẳng hạn.
Vì để suy nghĩ rõ ràng hơn, Khánh Chẩn càng phải lạnh lùng hơn so với bất kỳ ai.
Lúc này, âm thanh rắc rắc rất nhỏ vang lên, tủ sách gần đó được đẩy sang một bên, lộ ra mật đạo bên trong.
Khánh Thận cười, đi ra từ bên trong:
"Tiểu khúc số 3, ta cũng thích bản nhạc này. Nghe nói bài hát này là do người sáng lập Thanh Hòa sáng tác. Nhưng xem ra cũng không có gì đặc biệt. Bất quá bản nhạc của hắn có thể lưu truyền tới nay sau tai biến cũng đã là chuyện đáng mừng.”